A Điêu ăn xong một ít đồ ăn ngon cất trong tủ lạnh của người ta rồi xoay người cầm dĩa tới bên cạnh người ta.
“Anh thấy mua nhà hay thuê nhà có lợi hơn?”
Người con trai: “?”
A Điêu: “Tôi nghĩ anh nên thuê nhà thì hơn. Thuê nhà tiện lắm, mỗi ngày chỉ cần 10,000 di cốt đã có thể ở lại ngôi nhà tốt thế này.
Giờ đây người con trai đã hiểu, sắc mặt tái mét: “Mặc dù cô giành chiến thắng nhưng chỉ được dùng một tháng mà thôi, một tháng sau đó nó vẫn còn là của tôi!”
A Điêu con trai: “Một tháng sau tôi sẽ làm lại nữa.”
Người thanh niên: “!”
Gã cười gằn: “Vậy thì chờ một tháng sau rồi hẵng nói, đến khi đó tôi sẽ không cho cô cơ đội đánh lén...”
Chóc! Đầu ngón tay của A Điêu búng lên.
Tất cả quần áo của người này rách toạc.
Khi vừa nói đến từ “lén”, gã đã tr@n truồng treo dưới xà nhà.
Bầu không khí trong phòng thoáng cái đã... im bặt.
Gã ngỡ ngàng trong ba giây, sau đó xấu hổ và tức giận, toan hét lên.
A Điêu: “Anh chứ hét lên đi, anh hét rách cuống họng cũng không có ai tới cứu đâu, có điều bộ dạng của anh... Tôi đã quay lại rồi. Lỡ như phát ở chỗ nào thì đừng có trách tôi. Xẵng ngay nói tiếp, tôi không nắm vững cái chiêu Dấu Ấn Tinh Thần này cho lắm đâu, có khả năng làm tổn thương phần tinh thần của anh lúc bỏ nó đi. Anh cần phải nghĩ dưỡng mấy tháng mới khôi phục lại được trạng thái tốt nhất.”
Đe dọa, đây là đe dọa!
Người con trai chỉ muốn ngất quách cho rồi, nhìn A Điêu với ánh mắt không tin nổi: “Cô là Thủ khoa mà làm hành động như thế này...”
A Điêu đưa tay lấy một cây kéo đặt lên bàn.
“Anh nói lại lần nữa?”
“...”
(P1)
A Điêu ăn xong bánh ngọt, rửa tay, nói thong dong: “Trong tháng này cái nhà thuộc về tôi, anh vẫn có thể ra vào như bình thường. Tôi cho anh thuê nhà một ngày với 10,000 di cốt. Bằng không video tôi quay sẽ vô tình bị tin tặc đánh cắp, tin tặc sơ xuất phát tán ra ngoài... Nghe nói tám người các anh xưng danh lớp Khôn Thượng gì đó, sao thanh danh này không vang dội gì cả, hay là để thanh danh lan xa tới bên ngoài khu vực sào huyệt ma quỷ đi — gọi là Tám Tông Đồ gì đó.”
“Hay là để tôi mua một nơi quảng cáo ở đằng đó?”
Là đội quần hay thuê nhà, tùy anh chọn.
Nghĩ đến sau này ra vào khu vực sào huyệt ma quỷ bị người khác chỉ trỏ, trước mắt người con trai chỉ là một màu đen sạm. Trong lòng nghiến răng nghiến lợi nhưng gã cũng ý thức được không thể cứng rắn với người ta, thế là gã dịu giọng: “Thưa cô Thủ khoa, không hiểu vì sao cô lại để mắt tới tôi, giữa tôi và cô không cừu không oán.”
A Điêu liếc gã: “Anh đang nói gì thế, anh không có nhà ở, tôi cho anh thuê nhà mình rồi còn sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm anh mất mặt, chung quy thua dưới tay tôi không phải việc vẻ vang gì. Tôi đang giúp anh nhưng hai chúng ta là trai đơn gái chiếc, cho anh thuê nhà mà không lấy tiền rồi lỡ bị người ta hiểu lầm thì làm sao. Bộ tôi không cần trong sạch chắc?”
Khi nói điều này, cô chĩa lưỡi kéo vào bụng dưới người con trai.
Người con trai: “!!!!”
Bồn Cầu: “...”
Cô là ma quỷ hả?
Cuối cùng gã có đồng ý không?
Đồng ý.
Đàn ông con trai biết co biết duỗi… Tới khi được thả xuống, gã vẫn không thể di chuyển năng lượng của cơ thể, và với Dấu Ấn Tinh Thần hãy còn hiện hữu, gã có làm cái gì cũng bị theo dõi, thế nên gã đành phải ngoan ngoãn.
“Có biết nấu mì không?”
“Không.”
“Nấu mì mà cũng không biết, vậy thì cho tôi 3,000 di cốt, tôi tự đi mua.”
“...”
(P2)
Đầu óc người con trai ong ong, cuối cùng vẫn đi vào nhà bếp để nấu tô mì cho cô ta, có điều vẫn phải nấu cho ngon, còn không đợi tí nữa lại bị cô ta lừa tiền. Gã thấy được A Điêu đi đến sân sau.
Hiển nhiên mục đích của cô ta là sân sau.
Lừa tiền là thứ yếu.
Người con trai cụp mắt, đáy mắt lóe lên, nghĩ đến việc nói chuyện này cho người khác. Có điều nhìn đồng hồ một lúc, sau chót gã đã từ bỏ.
Gã bừng tỉnh tại giây phút này - Trần A Điêu không sợ mình nói với những người khác, không chỉ vì mình có nhược điểm trong tay nó mà một khi để bên sứt càng bên gãy gọng, tổn thất của mình là không thể khắc phục dẫu những người khác thoát khỏi nguy cơ. Căn phòng đã mất, hình khiêu dâm của mình cũng bị tuồn ra ngoài, phần tinh thần của mình thì bị tổn thương và cần vài tháng hồi phục.
Đến lúc đó mấy anh em sẽ thông cảm cho mình, giữ mình lại trong nhóm tám người, chờ mình phục hồi chắc?
Sẽ không, cốt lõi của nhóm này ban đầu chỉ là tu luyện, một khi thực lực của một người tụt lại phía sau, bọn họ cần phải tìm đối tượng gia nhập thích hợp mới, chẳng hạn như Dung Hi, như bọn họ Giang.
Vì vậy...
Người con trai chuyển dời tầm nhìn khỏi cái đồng hồ, nấu xong một bát mì, bưng vào. Nhìn A Điêu vừa ăn mì vừa tìm hiểu đạo bia vốn thuộc về mình, trong lòng gã đang rỉ máu.
Nhưng gã lại không biết khi A Điêu ở chỗ gã tìm hiểu, một phân thân khác đang ở trong phòng riêng tại Tàng Thư Các lật xem rất nhiều sách, vừa xem vừa soạn bản nháp.
Trong bản nháp có tính toán về một hệ thống nào đó, trên tờ giấy trắng mơ hồ có hai viên ngọc tròn và gân mạch mạch máu, thậm chí còn bao gồm cả huyệt vị... Ngoài ra còn có cả các dạng công thức tính toán năng lượng về trận pháp diễn tập.
Bồn Cầu biết cô đang tạo chuyện gì đó cho mình.
(P3)
.....
Những ngày sau đó A Điêu trở nên bề bộn nhiều việc.
Thương Ngô luôn thấy cô ban ngày tìm hiểu Lang Gia Bích, đến buổi tối thì chạy ra ngoài, sáng hôm quay lại với đôi mắt thâm quầng.
Anh không nói gì, nhưng dần dà… anh ngửi thấy những mùi hương khác trên cơ thể người này mỗi lần quay lạ bằng khứu giác thần sầu.
Đó là hương thơm đốt trong phòng người khác.
Mà chắc chắn là của đàn ông bởi vì đây mà mùi hương đốt quen thuộc của nam giới.
Cụp mắt, hôm nay Thương Ngô bỗng nhiên bắt đầu pha cà phê với sữa này nọ, đưa cho A Điêu vội vàng muốn rời đi.
Thương Ngô: “Có lẽ, còn chưa biết thời gian. Cô muốn gặp chị ấy? Vì sao hưng phấn như vậy?”
Vô nghĩa, Quân hậu đó. Người ta vừa nắm giữ rất nhiều mỏ vừa là Quân hậu, cái đùi thô như vậy sắp tới mà tôi còn không vui cho được?
A Điêu cố gắng đè khóe miệng xuống, ôm trà sữa uống: “Anh vui thì em vui.”
Hình như anh bỏ thêm quá nhiều đường cho nên cô mới ngọt ngào đến vậy.
Cũng giả dối ra vẻ như vậy.
Nhưng cô lại bỏ chạy.
Nhìn bóng hình người này biến mất trong màn đêm, Thương Ngô chống cằm như có điều suy nghĩ — mấy ngày nay tốc độ tìm hiểu của cô càng ngày càng nhanh, là đi xử đạo bia khác sao?
Những ngày như vậy kéo dài thêm nửa tháng.
Một ngày nọ, Thương Ngô không có ở đây, anh đi tới tầng thứ 7 gặp Sơn trưởng vì có chút chuyện.
Mà trong khoảng thời gian này, anh đâu hay sợi tơ tinh thần của A Điêu đã đạt tới trình độ dung hợp lần thứ ba, biến thành 2,500 sợi tơ tinh thần, gân mạch cũng vậy.
Thực chất điều này làm cho tiến độ tìm hiểu của cô nhanh hơn nhận thức của anh nhiều, chẳng qua hiện giờ thứ cô đang làm là…
Thương Ngô không có ở đây, không có môi trường tu luyện tốt nhất của long-phượng, anh không thấy được A Điêu ngồi một mình trước Lang Gia Bích linh hoạt điều khiển hai khối lực lượng âm dương dung nhập vào trong cơ thể. Tuy nhiên không dừng bước tại cơ thể, cô còn thử đánh lần lượt khối âm dương vào trong hai linh đan.
Đau đớn làm cô nôn ra máu ngay lập tức.
Gân mạch toàn thân cũng co giật, đứt đoạn hơn non nửa.
Song, cô vẫn tiếp tục xâm nhập, gân mạch liên tục sụp đổ còn cô tiếp tục chữa trị, tiếp tục duy trì hoạt động của hai linh đan.
(P4)
Bằng cách này, toàn bộ cơ thể của cô đã bị một lực lượng âm dương khổng lồ chiếm đóng. Khốn nỗi chúng không ổn định, thậm chí có xu hướng sụp đổ, trong khi tính linh lại quá mạnh quá khủng khiếp. Trước đây Sơn trưởng đã nhiều lần dặn dò họ không được gây sự chú ý tới tính linh trong Lang Gia Bích khi tu luyện, lần này có vẻ A Điêu đã sơ suất - cô vẫn còn có một số sợi tơ tinh thần đụng tới Lang Gia Bích.
Sự thay đổi của cô kịch liệt tột cùng, mau chóng dẫn đến sự chú ý của một sợi tính linh màu vàng trong Lang Gia Bích. Nó trôi dạt đến trước Lang Gia Bích quan sát, sau khi nhìn thấy điều A Điêu đang làm, nó có vẻ gợn sóng — như thể như đang... chế giễu?
Chế giễu tên con người này gan to bằng trời, nắm giữ lực lượng âm dương còn tham lam không thôi, vẫn muốn cải tạo hai linh đan thành âm dương đan cố định, đúng là…
Nhưng vì đâu tên con người này lại có hai viên linh đan?
Khi nó nghi ngờ đột nhiên đã cảm nhận được điều gì đó nhưng đã muộn, hơn 2,000 sợi tơ tinh thần nằm ẩn nấp trên bề mặt của Lang Gia Bích đâm tới trong tích tắc.
Trước đây, một khi các sợi tơ tinh thần đi vào với số lượng lớn sẽ gây ra sự chú ý của tính linh Lang Gia Bích, vì vậy dù A Điêu đã dung hợp sợi tơ tinh thần vài lần là thế nhưng hãy còn kiểm soát số lượng. Chỉ cần bọn chúng bám vào vách Lang Gia Bích, không đi vào, vậy thì không có vấn đề.
Ngặt nỗi leo lên ẩn núp ở bề mặt có ích lợi gì à?
Có.
Hút linh.
Nhưng trong nháy mắt khi một luồng tính linh của Lang Gia Bích bị tất cả các sợi tơ tinh thần của A Điêu cuốn lấy ấy, những Lang Gia linh khác ẩn nấp bên trong Lang Gia Bích hiểu được ý đồ của cô trong nháy mắt.
Hút linh!
Mẹ kiếp, làm sao cô ta dám!
Chán sống rồi!
(P5)
Trong thoáng chốc toàn bộ Lang Gia linh trong Lang Gia Bích to lớn ngần đó đuổi theo bọn chúng như những thiên thạch hỗn loạn du hành xuyên không gian và hòa làm một, biến thành chỉnh thể hoàn chỉnh, hơn nữa còn muốn nuốt một lần hết luôn một luồng tính linh của mình cùng với tất cả sợi tơ tinh thần của A Điêu.
Nó là linh hồn của đạo bia được tạo ra bởi người sáng lập, kiêu ngạo và mạnh mẽ ngần nào, làm sao cho phép một đứa Thủ khoa nho nhỏ bắt cóc tính linh của nó...
Nhưng tính toán của A Điêu quá kỹ, gần một tháng nay sợi tơ tinh thần của cô không ngừng ra vào Lang Gia Bích, sớm đã tính toán ra số lượng và tốc độ di chuyển của chúng.
Cho nên… nhanh nhanh nhanh!
Khi Lang Gia linh nuốt một ngụm vào, sợi tơ tinh thần của A Điêu đã gắng sức bẻ một sợi Lang Gia linh ra khỏi Lang Gia Bích.
Không!
Lang Gia linh táng đởm nhưng nó chỉ có thể táng đởm mà thôi vì A Điêu phát hiện một bí mật khác - bản thân nó không cách gì rời khỏi Lang Gia Bích.
Một luồng tính linh bị sợi tơ tinh thần bắt cóc ấy đã khật khừ không ít sau khi rời khỏi Lang Gia Bích, biên độ giãy dụa cũng trở nên nhỏ đi. Nó truyền đạt suy nghĩ cho A Điêu.
“Cô muốn làm gì?! Cắn nuốt tôi đạt được linh đan âm dương cho mình? Cô nằm mơ à, cấp bậc như cô không tiêu thụ nổi tôi đâu, sẽ khiến cho hai bên cùng sụp đổ. Cô tĩnh táo lại đi!”
“Mau tĩnh táo!”
Nó vội vàng, nó vội vàng, nó thật sự rất vội vàng...
Nhưng A Điêu quả cảm tợn, ngó lơ nó, thẳng thừng hút nó vào trong cơ thể.
Khoảng thời gian này cô vất vả chịu giày vò như vậy không phải chỉ vì đẩy nhanh tiến độ tìm hiểu Lang Gia Bích.
Tìm hiểu nó là quá trình mà mỗi Thủ khoa phải trải qua.
Giống như những người khác, giống như những Thủ khoa khác?
Vậy thì quá bình thường.
A Điêu này là kẻ tham lam.
Đối với cô mà nói sức mạnh âm dương không nên chỉ là một thủ đoạn gia tăng năng lượng, cô muốn nâng cao nó lên tầm khác.
Bởi vì cô có hai linh đan.
(P6)
Đêm đó khi Sơn trưởng đưa cô vào sân sau để xem Lang Gia Bích và đề cập đến âm dương, trong đầu A Điêu hiện lên một nỗi vọng tưởng.
Sau đó tìm hiểu + các tri thức trong Tàng Thư Các tăng cường, cô bắt đầu tính toán tính khả thi của vọng tưởng này.
Lúc đầu tính khả thi là 10%.
Mà 10% mang lại vì cô có hai linh đan chứ cô chẳng còn bất kỳ vốn liếng gì còn sót, tỷ lệ thất bại quá cao, hầu như 99% mất cả chì lẫn chài.
Cái này không được.
Thế là về sau A Điêu đã tham khảo kiến thức của đời đầu tiên, phát hiện linh đan bình thường không chịu đựng nổi hai loại sức mạnh cao cấp âm dương, thế thì càng không bàn tới trồng nó vào linh đan như một hạt giống và nuôi dưỡng. Tuy nhiên!
Nó cần một tính linh cao cấp hơn.
Nghĩa là nó cần một sức sống siêu phàm.
Cô ngấp nghe Lang Gia linh.
Nhiếp Viên Viên có thể kiểm soát tính linh của các sinh vật khác chứng tỏ thao tác này khả thi, chẳng qua người ta có thiên phú để dùng, còn A Điêu là hoàn toàn dựa vào sức mạnh giành lấy.
Hiện tại cô đã thành công.
Sau khi một sợi Lang Gia linh bị A Điêu kéo vào trong cơ thể, cô đánh thẳng nó vào trong linh đan đang sụp đổ.
Ngay cả khi hệ thống tu luyện trong cơ thể sụp đổ bằng sạch, cô vẫn cực kỳ bình tĩnh và tàn nhẫn.
Khoảnh khắc đánh nó vào, sợi tơ tinh thần trở về tổ che chở não bộ trong khi gân mạch thông huyệt... Dựa vào trạng thái tất cả mọi thứ đang tan vỡ trong cơ thể, A Điêu vừa vặn đánh thông tám huyệt vị. Đoạn, cô xác định vị trí và kết nối đám gân mạch này dựa theo kỳ môn bát mạch cơ sở nhất trong cơ thể, để cho nó hình thành hệ thống năng lượng tối giản mới. Còn hai viên khối tròn có linh nuốt vào một tia Lang Gia linh siêu cao cấp xong đã ổn định được sự tàn phá bừa bãi từ hạt giống âm dương.
Bởi vì nó và hai loại sức mạnh âm dương vốn là một thể và cùng tồn tại.
(P7)
Trông suy nghĩ của A Điêu gian xảo khác người, mơ mộng hão huyền, thực chất cô toàn chơi đùa trong quy tắc.
Bấy giờ cơ thể sụp đổ của cô đã ổn định lại trong khó khăn, đoạn cô lấy ra một cái trận bàn.
Trong trận bàn ẩn chứa tất cả Huyễn Cương mà cô kiếm được trong khoảng thời gian này, tuy nhiên cốt lõi của trận đồ kiểu mới được cô tự tạo ra lại là – định hình lại.
Lang Gia linh trong Lang Gia Bích trông thấy Thủ khoa Chán Sống thế hệ này thay đổi càn không ngay trên bờ vực sụp đổ chết bất đắc kỳ tử, dựa vào một sợi tính linh Lang Gia của nó tổ chức lại cơ thể chính, hơn nữa... hai linh đan đang lột xác nhanh chóng.
Ban đầu nó còn hối hả chợt bình tĩnh lại.
Bởi vì nó ý thức được — mẹ nó, Thủ khoa thế hệ này ghê gớm dữ.
.....
Những quả sầu riêng nặng trĩu trên cây sầu riêng cũng nhìn cơ thể A Điêu điên cuồng biến đổi. Trấn áp, sức trấn áp mà cô có thể cảm nhận tại tầng thứ 6 đang điên cuồng giảm bớt... Năng lượng cao cấp cao hơn sẽ vĩnh viễn tồn tại trong cơ thể cô, còn tính linh trong sinh mệnh của cô cũng vượt lên một cấp bậc mới đầy toàn diện.
Tại tầng thứ 7, Sơn trưởng đang nói chuyện phiếm với Thương Ngô chợt bảo: “Đồ nhi của ta cái gì cũng tốt chẳng qua hơi lầm lì, không thích bộc bạch tình cảm với người khác. Thiếu quân con là Thái tử cáo quý của tộc Thiên Linh, giả thử muốn vào tộc Người chúng ta kết bạn thì vẫn nên tiếp xúc nhiều hơn...”
Lầm lì?
Trần A Điêu lầm lì? Trái lại cô ta có thể làm cho người khác trở nên lầm lì mới đúng.
Thương Ngô cúi đầu uống trà, hiếm khi trong lòng có cảm xúc oán thầm, cơ mà anh vẫn tính một hơi đồng tình.
Chợt Sơn trưởng ngạc nhiên, nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhanh chóng quay đầu lại nói với Thương Ngô: “Con là Thiếu quân tộc Thiên Linh, chung quy thân phận nhạy cảm, ngày thường tận sức ít tiếp xúc với nó, bằng không trai đơn gái chiếc bị hiểu lầm cũng không tốt, nhất là khi chị gái con còn là Quân hậu.”
Thương Ngô: “?”
Anh không phải kẻ ngốc, có thể nhận ra lúc trước Sơn trưởng đang mở đường cho A Điêu vì A Điêu thiếu tài nguyên Sao Trời Tệ cần thiết của cấp Sao Trời. Triều đình bên này sẽ phong tỏa tài nguyên cho cô, cô đành phải tìm tài nguyên từ bên dị tộc, nhưng một khi bại lộ vẫn dễ bị vương tộc chụp mũ... Chỉ dựa vào Lộc Sơn sẽ đè nén tốc độ tiến bộ của cô cho nên anh là kênh tốt nhất.
Vốn anh muốn đồng ý, suy cho cùng mình cũng đạt được thỏa thuận với A Điêu, nhưng chẳng ngờ Sơn trưởng trở mặt không quen trong nháy mắt.
Vậy có chuyện gì vừa xảy ra sao? A Điêu có tiến bộ khủng khiếp, Sơn trưởng cảm ứng được và cảm thấy mình không xứng đáng?
Hay sợ mình bắt cóc cô?
“Quân tử chi giao.” Thương Ngô cho hay mà không tỏ ý gì.
Sơn trưởng mỉm cười đồng ý nhưng trong lòng lại tán thưởng: Nếu không phải Lang Gia linh nói cho mình thì đúng là không biết nó táo gan tới vậy, song nó đã thành công.
Vậy mà thành công.
Phải biết người sáng lập sáng tạo đạo âm dương khi có cấp Sao Trời là chuyện thật, sáng tạo là thứ khó nhằn nhất, có điều Trần A Điêu lại giẫm lên vai người khổng lồ để bay lên.
Nó chỉ muốn bay.
Sinh âm dương từ Vi Quang, chẳng phải khi tới cấp Sao Trời sẽ đồng thời nắm giữ hai loại lực lượng Sao Trời sao? Thành hai Sao Trời một âm một dương.
Kể từ khi có Ứng Long, nó lại lắp thêm một mô tơ siêu mạnh cho chính mình.
Ha ha ha!
Trần A Điêu, con đường con có thể đi quá rộng lớn!
Sơn trưởng thoải mái về thể xác lẫn tinh thần ngay lập tức.
(P8)
.....
Sơn trưởng không biết giờ phút này thốt nhiên A Điêu cảm nhận được một suy nghĩ nổi lên đến từ khu vực bí ẩn nào đó trong cơ thể vì mình tổ chức lại cơ thể một cách toàn diện.
Trong bóng tối, dường như cô nhìn thấy một góc vật tổ kỳ lạ tại chỗ sâu trong phần tinh thần.
Đó là phần nổi của tảng băng trôi mang tên nguyền rủa.
Cô nhìn thấy nhưng chỉ lóe lên, chẳng bao lâu vùng bóng tối này biến mất, cô trở lại biển tinh thần nơi có phần tinh thần, nhưng suy nghĩ nổi lên này vẫn làm cho tinh thần cô thiếu điều sụp đổ.
Bởi vì quá khủng khiếp.
Cuối cùng cô đã chạm vào lời nguyền gia tộc bí mật nhất vì cảnh giới thăng tiến không ngừng của bản thân.
Lời nguyền này làm cô táng đởm.
Cho đến một tiếng sau, mọi thứ đã kết thúc.
A Điêu mặc quần áo, tay áo choàng quét qua, dấu vết trên mặt đất biến mất sạch, khốn nỗi khuôn mặt của cô không có niềm vui, thay vào đó là sự hoảng loạn.
** má, ông tổ nhà họ Trần thọc trúng cái động quỷ gì đâm khiến rước lấy nguyền rủa kh ủng bố nhường này?
Cô có thể cảm giác được kiểu mẫu lời nguyền rủa kia vượt xa đạo âm dương, có thể còn cao hơn cả cấp của Lang Gia linh, nếu không không đến mức làm cho bản năng của cô sợ run rẩy.
(P9)
“Như vậy không được, sớm muộn gì nó cũng sẽ nhảy ra. Mình chưa từng thấy một lời nguyền nào vĩnh viễn ẩn giấu, khi mà nó hiện ra là mình toi đời!”
“Cái quái gì thế này, đã 300 năm rồi còn khủng khiếp bậc này, chẳng lẽ ông tổ nhà họ Trần chọc trúng Ma Vương?”
Trước kia A Điêu thấy mình và Từ Duệ ít nhiều đều có thể tu luyện thì âm thầm ôm may, suy đoán tám chín phần rằng lời nguyền này là nợ mà cụ tổ tiên nhà họ Trần gây ra từ đời đầu tiên. Mỗi tội tổ tiên đã đi bán muối, đoán chừng người ta cũng đi bán muối, nhất định lời nguyền này sẽ yếu đi và biến mất theo đà 300 năm trôi qua. Đâu ai ngờ!
Không biết có yếu có mất không chứ người ta còn chưa táng thân.
Hãy còn hung tàn như cũ! Một khi bị đụng tới…
Má! Như nghẹn ngay cổ họng!
A Điêu phẫn nộ không nguôi đồng thời cũng mơ hồ nghi ngờ: “Vừa rồi vì mình tiến bộ mới dao động một chút hay vì cái khác?”
Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên, niềm tin vững chắc hơn của cô là - trở nên mạnh mẽ hơn, phải thoát khỏi hoặc tiêu diệt nó trước khi nó được kích hoạt.
(P10)
.....
Bên ngoài Lộc Sơn, khu vực hạch tâm của vương tộc.
Tại cung điện dưới lòng đất, có hồ máu cuồn cuộn.
Một số ông lớn trong vương tộc và các nhà khoa học tinh nhuệ và mạnh mẽ nhất của đất nước đang làm thí nghiệm.
“Đúng vậy, trong huyết thống của nó có gen của Trần Khuê, xác định là hậu duệ của Trần Khuê, nhà họ Trần cũng đích thật là con nối dõi thừa kế của Trần Khuê, hơn nữa lời nguyền huyết thống cũng tồn tại. Tuy nhiên lời nguyền này biết ẩn đi, hoàn toàn không cách nào bắt giữ, chỉ biết được sự tồn tại của nó.”
Một ông lão tóc trắng xóa vận áo mãng bào nheo mắt, thong thả cho hay: “Tôi nhớ lúc đầu nhà họ Trần vốn có con đàn cháu đống, nào nghĩ được cảnh 300 năm sau chỉ còn lại mạch Trần Nhiên này. Vậy vì sao Trần Nhiên không chết?”
Nhà khoa học biểu lộ một lời khó nói hết: “Đầu tiên vì đã qua quá nhiều năm làm lời nguyền dần suy yếu. Từ góc độ di truyền học mà nói ông ta là đồ bỏ đi trong tu luyện, tránh được trình tự gen cốt lõi của Trần Khuê, không bị nguyền rủa. Chỗ này giống hệt thằng con trai út của ông ta.”
“Mà từ tính bất định của di truyền mà nói, Trần Tốn không thể nghi ngờ gì đã trúng chiêu, cậu ta vừa không tránh khỏi huyết thống nhà họ Trần, cũng không kế thừa gen tu luyện bên tộc mẹ, xem như là đồ bỏ. Tuy nhiên truyền đến thời của bọn họ thì huyết thống thuộc về Trần Khuê đã rất nhạt rất nhạt, còn huyết thống nhà họ Từ thì mạnh hơn, thành ra Từ Duệ kế thừa huyết thống nhà họ Từ. Về phần Trần A Điêu, nó tương đối xui xẻo. Bên nó trông như quay về lại nguồn cội, kế thừa huyết thống của Trần Khuê nhiều hơn cho nên bị nguyền rủa càng nặng, thiếu điều chết yểu khi còn nhỏ, căn cơ cũng đứt gãy thẳng thừng. Nhưng cũng có thể vì nguyền rủa và huyết thống xung đột với nhau dẫn đến tố chất của nó biến dị, vừa kế thừa tố chất bi3n thái của Trần Khuê vừa có giới hạn trên mạnh hơn.”
“Sinh linh sống sót dưới sự nguyền rủa càng mạnh thường có sức sống dẻo dai và khả năng định hình hơn. Chính vì bản thân hệ thống thuộc về con người có tố chất yếu ớt đã bị đánh bại, một khi những mặt này được gầy dựng lại, chúng sẽ trở nên phi thường.”
Mấy vị cường giả vương tộc không có rung động quá lớn, tuy nhiên không thể phủ nhận số lượng nhân loại khổng lồ, luôn có thể sinh ra một ít dị giáo, dị giáo có nguồn gốc gia tộc như Trần A Điêu còn coi là dễ hiểu chứ cái loại ngồi xuống dưới gốc cây táo bị táo rớt trúng đầu là có linh hồn biến dị, thoáng cái đã hết cơn khổ đến ngày sung sướng, thì mới để cho người ta bỉ bôi…
“Không thể giữ nó lại, phải giết nó càng sớm càng tốt.”
“Giết làm sao? Giả dụ nó ở bên ngoài thì anh và tôi còn tiện tay giết được, nhưng cái đứa dân đen này trốn ở Lộc Sơn.”
“Mấy lão già ở Lộc Sơn không dễ chọc đâu, còn chưa tới mức trở mặt với bọn họ, chung quy bên nước Liệt Tần và Nam Tấn vẫn chưa yên phận.”
(P11)
Một ông lão đang chơi với hộp sọ có nét mặt thong dong, thản nhiên nói: “Các đời Thủ khoa Lộc Sơn không có một ai chịu ở Lộc Sơn, nó sốt ruột mượn tay Khúc Hà Nhĩ diệt nhà họ Khúc đến vậy không phải vì muốn tự do bên ngoài sao. Nó không kham nổi.”
Đúng thế thật, Trần A Điêu sớm muộn gì cũng ra khỏi Lộc Sơn.
“Nếu có, ngay cả khi chúng ta có thể tập trung vào nó và ám sát, e rằng chúng ta không thể đi theo con đường riêng của mình được - Thủ khoa Lộc Sơn tuyệt đối không được chết trong tay của vương tộc. Bằng không nhất định trở mặt, nước Liệt Tần và Nam Tấn bên kia cũng nắm lấy cơ hội...”
“Vậy phải mượn đao giết người, thanh đao này không dễ mượn. Đám lão khốn họ Đoan Mộc và họ Tào này cẩn thận chỉ có hơn chứ không kém, ngay cả nhà họ Bách Lý cũng muốn né, đi con đường của bọn họ không thích hợp.”
Khi mấy người âm mưu, vẫn là ông lão kia chợt ung dung mà rằng: “Vậy thì để cho nó chết vì nguyền rủa, Lộc Sơn không tra được, không trách được người khác.”
Những người còn lại tức thì nín bặt.
Mấy nhà khoa học ngạc nhiên, trao đổi đôi mắt - những lão quái vật này biết ai là người đã nguyền rủa Trần Khuê, chưa kể trong tay có đồ của đối phương thì sẽ có thể kích hoạt lời nguyền.
Nhưng họ không dám hỏi nhiều, bởi vì chắc chắn nó dắt dây đến một loại bí mật khủng khiếp nào đó.
“Bây giờ đừng làm gì cả. Nếu kích hoạt ở Lộc Sơn, lỡ như uy năng nguyền rủa này suy yếu, không giết nó ngay được, dám chắc mấy lão già Lộc Sơn sẽ cứu nó, không đáng.”
“Nếu giết thì phải một chiêu mất mạng!”
“Nhưng cùng lắm Trần A Điêu chỉ là một tai họa ngầm nhỏ, đã có con đường diệt trừ thì không cần nhắc lại. Hiện tại quan trọng là vì đâu nước Liệt Tần gần đây hung hăng như vậy, phải chăng bên kia có biến cố gì, còn có vụ hôn lễ lớn của Vương thượng nữa. Tôi thấy e là Đạo Quang Tĩnh Từ này sắp xếp cho người em trai Thiếu quân Thương Ngô của mình tới Lộc Sơn vì có mục đích khác. Tôi cứ thấy người con gái này có chỗ kỳ lạ.”
Mấy ông già trong vương tộc như bọn họ không phải không tự biết mình, bình thường mấy cô con cưng giới quyền quý còn không muốn vào vương tộc thì hà cớ gì giờ đây Vương nữ tộc Thiên Linh này lại ưng lời?
Mà còn là cặp với một ông già đang ngày một già đi như Vương thượng.
Phải có gì đó.
Giống như suy tính của Vương thượng nữa, trong lòng mấy ông già bọn họ tỏ tường, cũng khịt mũi coi thường cùng cực trước cái này.
“Có lẽ là trên người Thương Ngô kia có bí ẩn, bằng không cô ta sẽ không yêu cầu Vương thượng lấy Sách Hoàng Tuyền làm sính lễ mới chịu thông gia.”
(P12)
Nhắc tới tộc Thiên Linh, hiển nhiên giọng điệu và thần thái của những người này trịnh trọng hơn rất nhiều.
“Bên tôi tra được từ nội bộ tộc Thiên Linh là — Thương Ngô có bệnh ẩn, không còn sống lâu nữa, chỉ có Sách Hoàng Tuyền mới có thể cứu cậu ta.”
Phải không? Đôi mắt mấy ông lão nhất thời lóe lên.
“Thảo nào Vương thượng... Thì ra là như vậy.”
Giả dụ Thiếu quân Thương Ngô không còn sống lâu nữa, tộc Thiên Linh thuộc về Đạo Quang Tĩnh Từ. Nếu thông qua cô ta lại trộm cướp… tất cả mọi thứ của tộc Thiên Linh cũng là của Vương thượng hết.
Chờ đến khi ông ấy và Đạo Quang Tĩnh Từ song tu, cải lão hoàn đồng rồi dùng những bảo vật này tu luyện, ông ấy tất có thể mạnh mẽ nhanh chóng.
Một ông già cúi đầu cười quỷ quyệt: “Mưu toan của Vương thượng hay quá, giả mà thành công, nhất định sẽ trở thành một nhà lãnh tụ tối cao cho chúng ta.”
Tức khắc, biểu hiện của những người khác trông âm u hơn rất nhiều.
Vương thượng gì cơ chứ, cùng lắm chỉ là một hậu duệ đối với họ mà thôi.
Ông già chơi hộp sọ tiện tay bóp nát cái sọ.
“Hiển nhiên chúng ta sẽ đi theo sự nghiệp thống trị đầy mưu lược vĩ đại của Vương thượng.”
“Xử lý từng chuyện một, đám hỏi của tộc Thiên Linh đích xác cũng có lợi cho họ Đàm Đài chúng ta — tám chín phần sự hung hăng của nước Liệt Tần có liên quan đến chuyện này.”
“Xử Trần A Điêu trước, chặt đứt tương lai của Lộc Sơn. Đi qua tìm lão đạo sĩ cứu nó, tôi cảm thấy người này lạ lắm, rất có thể còn chưa chết.”
Khi những người này lên kế hoạch, bầu trời hiện đầy sấm sét, toàn bộ Kinh Đô chìm trong một vùng mưa to gió dữ.
Đạo Quang Tĩnh Từ đứng bên cửa sổ, bên ngoài gió thổi mưa rơi, cô nhìn núi sông bay thổi mà mặt mày lại vô cùng trấn tĩnh. Trên bàn cách đó không xa có một bản vẽ tính toán đang rung động loạt xoạt theo gió.
(P13)
.....
Thương Ngô trở lại tầng thứ 6, lại nhìn thấy A Điêu, phát hiện người này không khác gì trước kia, có chăng im lìm hơn rất nhiều.
“Ngày mai em không tu luyện vì phải đi học. Cơ mà Thương Ngô này, anh tới chỉ vì Lang Gia Bích chứ không cần lên lớp?”
Anh đang ở trong nhà bếp mở, A Điêu ở bên ngoài, ngồi trên ghế ăn bánh ngọt mà anh đưa tới. Cô thấy hương vị rất phù hợp khẩu vị của mình bèn nhìn sang anh.
“Không, tôi không quen tiếp xúc với người khác.”
A Điêu: “Vậy hả? Thành thử em không phải người khác?”
Cô hời hợt nói một câu làm động tác đưa nước trái cây của anh khẽ dừng lại, đoạn, thu về để mình uống.
“Cô không phải người.”
“...”
Bề ngoài dấm dẳng tôi còn tặng tôi hơn 40 triệu năng lực niệm?
Chưa kể đằng sau nó là một dãy năng lực niệm liên tục.
A Điêu đưa tay cướp nước trái cây: “Một tháng sau cho anh sấp bùa đầu tiên, ly nước trái cây này xem như tiền đặt cọc.”
Và sau đó rời đi một mình.
.....
A Điêu đã tới lớp thông huyệt của Trâm Xanh hai lần, mỗi tội lớp học của cô Trâm Xanh không phải cơm nấu tập thể. Sau hai lần học, với tư cách là tiểu Linh Vương, cô ấy vừa liếc mắt đã nhìn ra sự chênh lệch giữa những học sinh này. Chung quy trong mắt cô ấy, học sinh lớp Càn Khôn này kết hợp lại chỉ có hai loại người.
Trần A Điêu và những người khác.
Tiết thứ hai sau giờ học, cô ấy dạy thêm về Huyệt Pháp Thông Mạch cho A Điêu, bởi vậy tiến độ của A Điêu nhanh hơn những người khác. Nghiễm nhiên có hiệu quả của việc dạy riêng nhưng không tính là dạy riêng vì cô ấy không còn có mối qua lại nào khác với A Điêu, tùy theo tài năng tới đâu dạy tới đó, thời gian còn lại rất lạnh nhạt.
Nhưng hôm nay là buổi học hướng làm pháp, người lên lớp là thầy Cò Trắng cấp tiểu Linh Vương.
Sáng sớm sau khi A Điêu rời đi, Thương Ngô cũng rời đi, không lâu sau, anh xuất hiện trước cửa lớp học mở dạy hướng làm pháp trong khu giảng dạy trông đã chật cứng học sinh. Mắt anh quét khắp phòng, người trong phòng cũng đang nhìn anh.
Cảm xúc ở cả hai bên như sau.
Hai lớp Càn Khôn: Không phải Trần A Điêu, là anh ta?
Thương Ngô: Cô không đến à?
(P14)
Đúng lúc này bên ngoài hành lang có một người đi từ từ đến. Vận áo trắng như tuyết, khuôn mặt phổ thông, nhưng khí phách sâu sắc và mênh mông. Đến rồi, người này nhìn vào Thương Ngô mà khẽ ngạc nhiên.
“Thiếu quân đến lớp của tôi?”
Thương Ngô thở dài, không phủ nhận.
Đám người Tống Linh đến Lộc Sơn đã một tháng và đây là lần thứ hai gặp Thương Ngô. Nghe tới cách xưng hô Thiếu quân này, họ đã ngạc nhiên trong phút chốc, hiểu được chuyện này có nghĩa là thân phận địa vị của người ta không phải hạng xoàng, tuy nhiên những cái khác thì không tỏ tường gì.
Hình như người đàn ông nhìn ra gì đó bèn nghiên người nhìn vào bên trong: “Cậu đang tìm đến Trần A Điêu đúng không.”
“Đáng tiếc là nó không tới rồi, vừa rồi trên đường tôi thấy nó lén lún tới tầng thứ nhất... Đại khái mua đồ ăn.”
Ai nấy: “...”
Xem như Trần A Điêu đã bị bắt lúc trốn học à? Chẳng phải sẽ gây hấn với ngài cường giả tiểu Linh Vương này sao?
Nhưng lớp học vẫn phải diễn ra, chỉ mới dạy được đôi phút, người thầy dạy hướng làm pháp tự nhiên nhìn về phía tầng thứ nhất, nhướng mày.
“Xem ra không phải mua đồ ăn.”
“Là đi đánh nhau?”
.....
5 phút trước.
Tại tầng thứ nhất, bọn Lam Dực ở trong quán rượu thu thập tình báo về biên giới.
Tám người bọn họ là một thể, song vì trở lại để chữa trị vết thương thêm chuyện dò xét hư thật của người Thủ khoa này, họ đã trở lại từ sớm, nào có ngờ bên biên giới có chuyện…
Đương nhiên họ muốn nhận nhiệm vụ tới đánh nơi biên giới, nhưng rồi lúc trước khi đi lại nhận được lệnh của ba người khác là khoan hãy đi sang.
“Bảo tình hình bên kia không đúng, rất có thể có nguy hiểm, chúng ta tạm thời đừng qua.”
Một người nói: “Không qua thì sao mà thành công. Vết thương của chúng ta đã khôi phục, mà Trần A Điêu này ngày nào cũng co đầu rút cổ trong viện Lang Gia, dám chắc đang vội vã tìm hiểu Lang Gia Bích. Chưa kể nó có thời kỳ người mới che chở, chẳng lẽ chờ nó hai tháng?”
(P15)
theo ý riêng.”
“Thời kỳ bảo vệ người mới này thật đáng ghét.”
Khi mấy người đang thảo luận trong phòng riêng cũng như nói ra những lời này đều có đôi phần mất tự nhiên, Lam Dực dường như cảm thấy đám anh em này đang giấu bí mật gì đó. Mỗi tội hắn còn chưa hỏi đã chợt nhận ra cái gì và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quán rượu này nằm cạnh một khúc sông, cành liễu hai bên bờ bay theo gió, thi thoảng có con thuyền lướt ngang mặt kính, gió thổi, mang theo một hơi thở lạ thường.
Lam Dực tập trung vào một người cầm gậy tre trên một chiếc thuyền con.
Thuyền con đến gần, dừng lại trên mặt nước bên ngoài cửa sổ phòng riêng của họ.
Họ đang ở tầng hai, người này ở trên mặt nước.
Vạt áo đỏ bên trong áo trắng, đầu đội nón rộng vành, dung nhan thanh tú trắng nõn, thân hình mảnh mai. Khi cô ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau.
Lam Dực sửng sốt nhưng nhanh chóng nheo mắt, đứng dậy đi ra ban công, nhìn xuống A Điêu.
“Thủ khoa cố tình tới là có chuyện gì sai bảo?”
“Tôi muốn nhà của anh.”
Kể từ ngày nhìn thấy cô Thủ khoa này dựng thẳng ngón giữa, Lam Dực đã biết đây là một người ngông cuồng, mỗi tội đâu ngờ cô ta không nhẫn nhịn được, xem ra cũng có lá bài tẩy. Hắn không dám coi nhẹ, thế là nói bằng một giọng nặng nề: “Còn một tháng rưỡi nữa là đến thời kỳ người mới, nếu Thủ khoa nóng lòng thì trước mắt cứ gửi thư khiêu chiến là được, Lam Dực không dám từ chối, tất sẽ đánh với cô một trận.”
Đoạn, A Điêu gửi cho hắn một lá thư khiêu chiến.
Gửi sang thật.
Lam Dực nhíu mày, nghĩ đến kết quả của hai nhà Trương Lâu, trong lòng thêm phần e dè, nắm chặt chuôi đao trên thắt lưng, sắp rút đao...
(P16)
“Đúng, chúng ta vẫn phải tới biên giới, tuy nhiên trước tiên sửa sang lại thông tin đã, không thể mạo hiểm
“Anh bốn cẩn thận.”
“Anh bốn cố lên.”
“Xử lý nó!”
Bốn người phía sau nhao nhao cổ vũ cho hắn.
Nơi mặt sông phẳng lặng có A Điêu đứng có cụm sen nở trên nền xanh biếc, nước trong khoan thai, dòng nước trong vắt khôn tả, có cả cá bơi lội.
Cây dong già cách đó không xa bị gió thổi lay chuông gió.
m thanh véo von truyền đến từ xa xăm.
Nhưng khi Lam Dực thúc giục ý chí muốn chiến đấu, uy áp của tu sĩ cấp thượng Sao Trời phóng ra, cá đang bơi hoảng hốt sốt sột chui vào nước, mặt nước cũng bị uy áp nặng nề nghiền nát ra một ít hơi nước mông lung, càng làm người trên thuyền tựa người trên trời.
Toàn bộ tu sĩ tại quán rượu đều cảm giác được. Tầng thứ nhất ở Lộc Sơn vốn là khu sinh hoạt, cao thủ tới lui vô số. Sau khi nhận thấy dao động, ai nấy lập tức ý thức được nơi này có người sắp xuống tay.
Đương nhiên Lý Thương Tuyết đang cùng người nhà đi dạo phố ở tầng thứ nhất cũng cảm ứng ra, quay đầu nhìn lại, vừa khéo thấy ngay quán rượu và trên con sông đối diện... có người đang giương cung bạt kiếm.
“Mẹ kiếp, trận chiến của cường giả!”
“Cuối cùng cũng tới, tôi biết ngay Thủ khoa và lớp Khôn Thượng tất có một trận chiến!”
“Ha ha ha, mau tới mau tới, sắp đánh nhau rồi!”
“Thủ khoa quá dũng cảm, thẳng thừng khiêu chiến Lam Dực? Anh ta là cấp thượng Sao Trời đấy!!!”
“Khủng khiếp! Không biết ai thắng? Giả dụ Thủ khoa thua thì Viện Lang Gia sẽ bị nhường ra...”
“Tuy nhiên trông Thủ khoa thật đẹp dù không thấy được rõ ràng.”
Người mặc áo choàng trắng trên thuyền không hé tỏ khuôn mặt dưới nón rộng vành, này vẻ ngoài lịch lãm khi chèo thuyền du ngoạn trên sông dường như khác hoàn toàn với Thủ khoa xảo quyệt và trơ tráo.
Cô yên tĩnh.
Một Thủ khoa lặng im có vẻ càng phù hợp với phong độ và khí thế của Thủ khoa hơn.
“Đây là người Thủ khoa mà con nói?” Thanh âm trong sáng lạnh lùng của cô gái cao hơn cô một ít bên cạnh truyền đến.
“Đúng vậy.”
“Thật đặc biệt.”
Sao? Dì nhỏ nhỏ họa hoằn lắm mới khen người, Lý Thương Tuyết còn chưa hỏi.
Đột nhiên...
(P17)
Ầm!!
Lam Dực rút đao.
Lưỡi đao bá đạo tung hoành.
Nhưng lưng hắn... bốp bốp bốp bốp!
Bốn đòn tấn công dũng mãnh ụp tới thẳng thừng từ phía sau khiến Lam Dực hộc máu trong một hiệp.
Tu sĩ trong quán rượu: “????”
Đám khán giả bốn phía đang nhảy cẫng: “!!!!!”
Lý Thương Tuyết: “...”
Mình mù rồi?
.....
Thực chất ai nấy cảm thấy mình bị mù, ** má, hoàn toàn không bao giờ nghĩ ra!!
Đó không phải anh em của Lam Dực sao? Cũng là mấy người còn lại của cái nhóm tám người, làm sao mà… đột kích sau lưng?
Bị bốn cấp trung Sao Trời tập kích khi sau lưng không có phòng bị thì có là cấp thượng Sao Trời cũng không chịu thấu đâu.
Lam Dực bị thương nặng hộc máu, bay ra, giẫm lên công cụ bay và quát giận dữ: “Mấy cậu làm gì thế?”
Bốn người sắp khóc.
“Anh bốn, chúng em bị nó đặt Dấu Ấn Tinh Thần.”
“Nó trơ tráo lắm, đã dấm dúi tự đánh tụi em rồi... đánh tan từng người từng người.”
“Chúng em đâu có muốn.”
“Anh bốn, anh mau tránh ra đi!”
“Anh bốn...”
Bốn người vừa la hét vừa điên cuồng tấn công.
Ai nấy: “...”
(P18)
Thao tác này quá ư là bất ổn.
Tuyệt đối bất ổn.
Lam Dực đang bị thương nặng liên tục bại lui… và hộc máu điên cuồng.
Mãi đến khi bị đánh rớt xuống mặt sông, bọt nước bắn ào ào bốn bề… Thoi thóp, hắn muốn nhảy lên, bỗng dưng có cây gậy tre chèo thuyền xuất hiện, chĩa ngay cổ họng hắn.
Bốn người còn lại cũng rơi xuống, nửa quỳ trên mặt nước.
Lam Dực không dám động đậy trong nháy mắt, chỉ cố gắng ngẩng đầu nhìn cô gái với tóc dài đang bay bồng bềnh này.
“Chung quy tôi chỉ là một người thường mà thôi, sao thích đồ đạc của mình bị người khác mơ ước cho được.”
“Đàn ông có thể chia chứ nhà ở thì chia làm sao?”
“Chia thế này?”
Cô mỉm cười, một tay thọc cây gậy tre vào trong cơ thể đã tan nát lớp chắn của Lam Dực, găm xuyên thẳng qua vào cổ họng.
Ầm! Ghim người ra đẩy lên, bay qua mặt nước, đập mạnh một cái rầm vào thân cầu. Gậy tre găm thẳng vào, người con trai bị treo lơ lửng trên thành cầu.
Chưa chết.
Cô hiểu quy tắc nhưng cô gần như đã làm hắn tàn phế.
Tàn bạo đẫm máu.
Khéo sao thuyền con cũng xuôi theo dòng nước duyên dáng đến bến tàu ven sông, người này bước lên mười bậc thang, bốn người sợ hãi run rẩy đi theo rồi bất ngờ quỳ sụp xuống.
Cô ta thật khủng khiếp.
Tính toán ngay từ lúc bắt đầu.
Không đánh mà thắng, suy cho cùng máu không dính lên lưỡi đao của cô ta vậy mà thẳng thừng phá tan sự đoàn kết của bọn họ trong lớp Khôn Thượng.
Ít nhất 5 người trong số họ đã sụp đổ.
Để tránh sự trả thù của Lam Dực trong tương lai, họ đành phải khuất phục cô trong nước mắt, xem cô là người đứng đầu.
Cho nên bọn họ quỳ xuống.
“Nguyện tuân theo Thủ khoa, kính xin Thủ khoa giải dấu ấn.”
Thật ra bọn họ có thể quay đầu lại cầu cao thủ tổ tiên giải dấu ấn. Nhưng mà nói thế nào đây, quy tắc của Lộc Sơn hãy còn ở đó, thế hệ trẻ tranh đấu nội bộ để rồi không đánh lại còn bị tính kế thế là quay đầu lại cầu cứu cụ tổ tiên, vậy thì A Điêu cũng quay đầu cầu cứu Sơn trưởng thì làm sao? Ông già nào vượt qua được Sơn trưởng? Làm bậy còn kéo cả cụ tổ tiên xuống nước.
Thế nên đi tìm cụ tổ tiên khi bọn bọn tái đấu là hạ sách nhất, đó là quy tắc qua muôn đời.
Đầu hàng Thủ khoa không xấu hổ, mẹ nó trước đây đã có các thế hệ ông bà chịu khuất phục, tổ tiên của họ vẫn quỳ trước Sơn trưởng đấy.
Không đánh lại thì gia nhập!
Pháp tắc tối cao!
Cho nên họ họ quỳ xuống.
(P19)
A Điêu giơ tay tháo nón rộng vành để lộ hình hài, bốn người nhất thời ngây đơ, sao dáng vẻ của người này lại…
Đám Lý Thương Tuyết cũng kinh hãi.
Ngón tay đẹp xoay nón nửa vòng, cô chợt cười.
Nụ cười này khinh miệt đến cùng cực.
“Không phải làm thế này từ sớm là được rồi à?”
“Biết bộ dạng hiện tại của mấy người không đáng giá cỡ nào không?”
“Hèn!”
Ngón tay cô câu lên, dấu ấn thoát khỏi cơ thể bốn người, tay phải của cô cầm nón rộng vành, hất nón lên, nón xoay tròn bay qua... cả một đoạn sông, bay đến chuông gió cầu phúc treo dưới gốc cây dong già.
Đụng phải chuông gió.
Chuông gió phát ra một tiếng giòn giã xuyên thấu khôn cùng, trên đó treo dòng chữ thư pháp cầu phúc như sau.
“Sơn Hà Thái Bình, Quyền Nghiệp Vĩnh Viễn.”
Gió thổi nó phiêu diêu, A Điêu, người có mái tóc đen quấn ngọc quan vàng theo phong cách nam tử, cứ vậy bước qua con đường đá xanh rộng mở với nụ cười tinh nghịch tra tấn người khác. Người thấy, không ai không cúi người hành lễ.
Phong tư trác tuyệt, tư thế của người đứng đầu.
Lý Thương Tuyết cũng gập lưng hành lễ, đây là quá trình mà thế hệ của bọn họ phải trải qua, chẳng qua là sớm, quá sớm.
Nhưng người phụ nữ bên cạnh cô không cúi xuống, chỉ liếc nhìn A Điêu đi tới.
Người này là ai đây?
Xem chừng bình thường nhưng không thể nhìn thấu phần tinh thần, lại là chị gái già nào đó từ 300 năm trước?
A Điêu nhướng mày, không nói điều chi, tự mình đến cửa hàng nhỏ bên cạnh hai cô gái mua thức ăn.
Lý Thương Tuyết: “...”
Thế nên mục đích chính của cô ấy đến tầng đầu tiên vẫn là mua thức ăn.