Hết thảy bên Thiền Viện đều kết thúc, mỗi tội ngoại trừ cảm giác khóc tang mãnh liệt của cặp đôi Ngọa Long Phượng Hoàng, sự chú ý của mọi người mau chóng bị những chuyện khác hấp dẫn.
Vụ nổ.
“Hình như bên đó là trạm dịch của rừng quỷ, thôi xong, âm mưu của Ma Âm Môn không chỉ giới hạn ở Thiền Viện chúng ta!”
“Mau đi trợ giúp!”
Khóc tang kết thúc, anh đại Ngọa Long đỏ mắt giao phó em trai Phượng Sồ hôn mê cho người đáng tin cậy.
“Sư thầy Tuệ Mẫn, cậu tới đi?”
Mọi người đều đồng ý lắm, chung quy một bảo mẫu Phật tu có thể giúp cứu người, tính luôn cả các tu sĩ hôn mê khác.
Sư thầy Tuệ Mẫn không thể thoái thác, nhận lấy việc này nhưng vẫn liếc mắt nhìn A Điêu: “Không biết thầy Ngọa Long thi triển cấm thuật có bị thương chăng?”
A Điêu: “Không.”
Không có thì còn được gọi là cấm thuật à?
Mọi người đang buồn bực, A Điêu lộ ra biểu hiện đau đớn khó thốt nỗi thành lời: “Nó chỉ làm hỏng thận của lão, vô sinh không gây giống nổi. Nếu không phải vì em trai Chim Nhỏ và các bạn, lão đã thật sự… Hầy… Mọi người nhìn bộ râu của lão đi.”
Cô nhẹ nhàng xé sợi râu, mọi người nhìn rõ toàn diện một khuôn mặt đen béo múp nào có cọng râu gì nơi một vòng quanh khóe miệng, láng bóng trờ trờ thế này.
Bình thường người hay dán râu giả cho mình sẽ là cái dạng… đó đó.
Mẹ kiếp!
Sư thầy Tuệ Mẫn: “...”
Bọn Ngư Xích Tố: “...”
Ôi, thế, thế là một sự hy sinh rất lớn, xứng đáng để chúng tôi ngưỡng mộ.
Lại kéo được một đống lớn năng lực niệm.
Chục tỷ chục tỷ dễ dàng.
(P1)
Song, Tuệ Mẫn vẫn không cho năng lực niệm, má, cảnh giới cao thế?
A Điêu rất muốn biết thân phận của người này bèn cân nhắc đợi tới tối nay lại nghĩ cách moi thêm một lần.
Cô không cho phép trên thế giới này tồn tại người mà cô không thể kéo ra được năng lực niệm.
Trừ khi là người chết!
Bồn Cầu: “...”
Trần A Điêu, sau chót lớp áo mà cô đã dùng tới đã vô dụng, không biết về sau Lý Ngọa Long chân chính nghe kể về việc này sẽ ói ra máu đến mức nào nữa.
.....
Ban đầu trạm dịch bên này sẽ cần bọn họ trợ giúp, nhưng mới đến gần phạm vi ba trăm mét, đám A Điêu thấy ngay từng mảng lớn phi kiếm lạnh lùng bay xuyên qua vút vút… Trên mỗi thanh phi kiếm đều có Ấn Giết Tà tăng thêm.
Đây là kiếm tu Giết Tà chính thống nhất, diệt sạch như giết kiến.
A Điêu chăm chú nhìn, thấy được trên một cành cây, nơi đầu cành đang vặn vẹo như móng vuốt quỷ. Có một người vận áo trắng như tuyết, tóc đen tung bay, ngọc bội xanh biếc động lòng người treo bên eo, cả người chực như một ngọn hải đăng lạnh lẽo đang tỏa sáng sinh động trong địa ngục đầy ma quái.
“Tiểu Tông Sư Kiếm đạo, Biệt Tuyết Nhờ Đồ Trắng, là cô ta?!”
Lạc Quang khẽ thốt lên một câu, A Điêu hoàn hồn: “Ai?”
“Anh Ngọa Long có điều không biết, người này là trưởng nữ nhà họ Đoan Mộc từ 300 năm trước, Đoan Mộc Biệt Tuyết, chính là người có cơ thể kiếm bẩm sinh nổi danh Kiếm đạo. Cô ta sinh ra vào cuối đời đầu tiên, bắt kịp tai ách, từ khi sinh ra đến năm 29 tuổi đã tham gia chiến dịch Điền Nam, nghe đồn là đã chết. Do dòng dõi họ Đoan Mộc thiếu con gái, cho nên hễ có là toàn được xem như của báu, đừng nói chi đến người có tư chất tự nhiên siêu tuyệt như cô ta. Thế là đúng lúc ấy lão tổ họ Đoan Mộc dốc hết sức, tàn sát hơn phân nửa kẻ địch vì cô ta, khi đó cô ta vừa có tu vi tiểu Tông Sư. Nào ngờ cô ta không chết.”
A Điêu có phần ngỡ ngàng: “Không phải chỉ có thân thể cấp bậc đại Tông Sư mới có thể sống sót tới 300 năm sao? Chứ giới hạn tuổi của tiểu Tông Sư là 150 tuổi cơ mà.”
Phần lớn người sống sót đều là tiểu Linh Vương, ví dụ như ông tổ bà tổ phủ công-hầu các nước như họ Đoan Mộc hay nhà họ Tào; hoặc là đại Tông Sư đỉnh cao, là cái dạng một mình đánh được 10 đại Tông Sư, vậy nên thằng chó già họ Khúc đột phá được tới tiểu Linh Vương cũng có cơ sở.
Lạc Quang: “Đúng vậy, tôi nghĩ lúc đó cô ta rơi vào trạng thái ngủ đông. Có thể nhà họ Đoan Mộc dùng bí pháp bảo tồn cơ thể cô ta vì muốn cứu mạng cô ta, nào ngờ sau này linh khí đoạn tuyệt, người không tỉnh lại nhưng cũng không chết, tới 300 năm sau linh khí sống lại thì cô ta đã sống sót.”
(P2)
Ngư Xích Tố: “Lại nói tiếp, thế hệ Đoan Mộc Thanh Ương này được ca ngợi là viên ngọc Kinh Đô, lên trên mấy đời, Đoan Mộc Biệt Tuyết cũng là viên ngọc Kinh Đô của thế hệ đó, cũng có hôn ước với nhà họ Triệu.”
Lý Cảnh Huy: “Nhưng cô ta không xui xẻo như Đoan Mộc Thanh Ương, đụng phải hố đen như Trần A Điêu, nghe nói hiện tại toàn bộ Đường Tống không ai dám cầu hôn cả...”
A Điêu: “...”
Tôi nghi mấy người đang cố tình nói xấu tôi.
Đoan Mộc Biệt Tuyết phát giác được bọn họ bèn quay đầu nhìn lại, lúc này phi kiếm cũng đuổi giết xong những quỷ linh khác, phi kiếm vào tay, cắm kiếm vào vỏ.
Chung quy cũng là tiền bối đời đầu tiên mà còn có cấp Tông Sư, mọi người nhao nhao hành lễ với cô ta.
Đoan Mộc Biệt Tuyết khẽ gật đầu, hỏi tình huống bên Thiền Viện, khi biết được có một người tên Lý Ngọa Long tiêu diệt yêu vương, cô ta theo bản năng nhìn tới… đôi mắt vừa quét sang lại chẳng nhận ra đó là ai cả.
A Điêu: “Tôi, tôi, tôi ở đây, tiền bối Đoan Mộc, vãn bối ở đây.”
Đoan Mộc Biệt Tuyết nhìn cô một hồi, ngón tay nhịn không được vần vò chuôi kiếm, thốt ra một câu: “Vất vả.”
Ngoài ra không còn gì.
Chẳng lẽ một tiên nữ Kiếm đạo phi phàm nhường này lại có thể nhìn nhau đắm đuối mãi với Cá Trê Tinh Bí Đỏ Thận Hư chắc? Không đời nào!
Bồn Cầu: “Tự nhiên tôi hiểu ra vì đâu Sơn trưởng lại đưa thân phận này cho cô. Đây là một người xấu đau đớn, dù cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ nhưng hoàn toàn khiến người bình thường không muốn tiếp tục tiếp xúc. Cô xem từ sau khi bị cô đánh cho một trận, đám người đê tiện đó vẫn muốn sáp lại gần cô, vừa thù địch vừa muốn khiến cô chú ý, toàn vì cô đẹp mà thôi. Chứ lỡ mà cô xấu… Vậy thì không có sau đó rồi.”
Chỉ cần xấu đúng lúc là sẽ đảo ngược được bên cần khiêm tốn.
A Điêu: “...”
Bồn Cầu: “Mà kể từ khi cô biến thành Lý Ngọa Long, cô vừa khóc tang thôi là tôi đã thấy mi thanh thục tú chứ không cảm thấy cô chìm đắm trong trụy lạc, tự làm bẩn bản thân như hồi trước…”
Đây là lời nói từ đáy lòng của |an bạn gái.
Nội tâm A Điêu say say. Cửa trạm dịch vừa mở, một nhóm người lọt vào tầm mắt cô đã để lòng cô tĩnh lại.
Người bên dòng họ nhà vua, tương đương với lưỡi câu của vương tộc.
(P3)
.....
Người tới cứu viện trạm dịch này gồm dòng họ nhà vua + liên minh quyền quý, tới đây vì muốn cứu người bên mình. Do có dắt dây tới lợi ích cốt lõi cho nên họ có thể gác lại rào cản xã hội ngày xưa, tạm thời hợp tác, thành thử Đoan Mộc Biệt Tuyết đến và cao thủ dòng họ nhà vua cũng vậy.
“Ồ? Mấy cậu cũng giết một con quỷ vương? Lý Ngọa Long là Thượng tướng quân đội? Để bổn vương nhìn xem.”
Hoài Nam Vương thuộc dòng họ nhà vua với thân phận cao quý hiển nhiên, tuy đã hơn ba mươi nhưng sau lưng đốt kha khá tài nguyên, đập cho tới cấp Vi Quang. Vậy mà hộ vệ của hắn lớn mạnh tợn, hai Sao Trời đỉnh cao, khí thế đủ đầy.
Lời này mang ý muốn Lý Ngọa Long giao ra cơ thể quỷ của quỷ vương cấp 12 sao?
Cơ thể quỷ và linh hạch quỷ vốn đáng giá hơn ma quỷ yêu vương bình thường rất nhiều, ai cam tâm?
Nhưng người ta đâu ăn cướp trắng trợn, chỉ bảo muốn nhìn xem, nhìn rồi sẽ nói Quân bộ cần nghiên cứu làm Lý Ngọa Long dâng hiến, anh mà không dâng lên chứng tỏ tư tưởng có vấn đề...
Bầu không khí lúng túng, đám người Mặc Kì Hùng Quang trước kia đã khuất phục vương tộc thành thử ít nhiều gì vẫn mang theo vài phần phục tùng, nhất thời không dám hó hé gì.
Lúc này, bạn có thể rõ rành cảm nhận được theo đà vương tộc càng ngày càng mạnh bấy giờ, d*c vọng kiểm soát của họ đối với phe cánh Đạo gia cùng với quyền quý cũng càng ngày càng mạnh.
“Điện hạ Hoài Nam Vương chưa thấy cơ thể quỷ linh, vậy thì chỗ của tôi có một bộ, không biết ngài có muốn xem không?” Chợt Lạc Quang cười bảo.
Hoài Nam Vương nheo mắt nhìn anh ta: “Anh là ai?”
“Lạc Quang.”
Hoài Nam Vương nhìn ra Lạc Quang đang che chở cho Lý Ngọa Long. Thực chất hắn không muốn đám cơ thể quỷ linh này cho bằng được, mà do tu sĩ ở khu vực Khe Quỷ này phần lớn đều là tán tu, không tuân theo quản lý và điều động của triều đình, cho nên bấy giờ hắn mới muốn đè ép một chút để tăng thanh thế, đợi lát nữa thu nạp vào đội ngũ của mình để dùng. Nào ngờ xuất hiện gai nhọn.
“Vậy thì giao ra...” Hoài Nam Vương cười nói.
Lạc Quang: “Bây giờ thì khoan đã, ngày sau Điện hạ tới Lộc Sơn tôi xem đi. Đúng rồi, nhà họ Lạc tại Lộc Sơn nằm ở tầng trời thứ 6, Điện hạ đừng tìm nhầm số nhà. Ông cố nội tôi là tiểu Linh Vương, có lẽ ông ấy cần cơ thể quỷ linh làm nghiên cứu.”
Hoài Nam Vương: “...”
Mọi người lập tức ngạc nhiên.
Đoan Mộc Biệt Tuyết sửng sốt.
(P4)
Lý Cảnh Huy: “Nhìn tôi làm gì, nhà tôi không ở tầng trời thứ 6 nhưng ông cố nội tôi cũng là tiểu Linh Vương, đúng không Xích Tố, cậu thấy thế nào?”
Ngư Xích Tố liếc gã, cụp mắt thản nhiên nói: “Nhà tôi không có tiểu Linh Vương.”
Hô hấp của mọi người hơi buông lỏng, xem ra thân thế của người này trong ba người xem ra cũng bình thường thôi.
“Nhưng Sơn trưởng là ông nội bên họ của tôi, là họ hàng thôi, tôi ở trong gia tộc cũng hết sức bình thường, không cần để ý.”
Bầu không khí nhất thời rất lúng túng, bấy giờ A Điêu mới biết hóa ra Sơn trưởng mang họ Ngư.
Sự thật chứng minh danh hiệu Lộc Sơn siêu dễ sử dụng ở Đường Tống, mà lớp con em trong Lộc Sơn cũng thật sự dũng mãnh. Chẳng hạn như ba người Lạc Quang không phải đèn cạn dầu, quyết đoán ra tay vả mặt để ngăn cản Hoài Nam Vương lấy danh tiếng dòng họ nhà vua thay vương tộc áp chế tán tu ở biên giới.
Lộc Sơn cao m út mắt nhưng vẫn cần người khác ủng hộ, tán tu và tông phái là tín đồ lớn nhất.
Hoài Nam Vương vừa mới cao quý hùng hổ nay đã biểu hiện đầy xấu hổ khó coi.
Dòng họ nhà vua? Dòng họ nhà vua có tác dụng gì chứ, Thái tử đến chân núi Lộc Sơn còn phải dừng chân chờ, hoàng tử đến bên đó còn phải ngoan ngoãn chịu ngọn núi trấn áp.
Bồn Cầu: “Cái này có được tính là đen ăn đen không?”
Mặt mũi Hoài Nam Vương không còn, còn đâu uy vọng vừa tạo dựng nên khi mới dẫn người đến cứu viện. Không bàn tới chỉ riêng đám Mặc Kì Hùng Quang đã thấy xấu hổ giùm hắn mà hơn ba ngàn tu sĩ bên trạm dịch cũng bó tay.
Vả mặt chát chát chát.
Tuy nhiên, Hoài Nam Vương vẫn có biện pháp. Hắn mỉm cười: “Hóa ra là con cháu Lộc Sơn, bảo sao mạnh mẽ như vậy, tuổi trẻ thế này mà đã là cấp thượng… cấp thượng Sao Trời.”
Hắn gần như hoàn toàn nhìn không ra tu vi của bọn họ, là hộ vệ bên người truyền âm nhắc nhở.
Trong lòng ghen tị khôn cùng.
Trông thấy không tìm được mặt mũi ở Lộc Sơn, hắn nhìn về phía A Điêu.
A Điêu lúng túng cười: “Điện hạ không cần lo lắng, tôi không phải con cháu của Lộc Sơn.”
Nói huỵch toẹt g iết chết suy nghĩ người ta từ trong trứng nước.
Mày đang cười nhạo tao đó à?
Hoài Nam Vương tức trong lòng, hãy còn chưa kịp nói gì, cô bổ sung một đoạn: “Nhưng ông cố nội tôi và Sơn trưởng Lộc Sơn đánh nhau là cái dạng đại chiến ba ngày ba đêm không chết không thôi, ngặt nỗi ông ấy thua... Đúng rồi, ông ấy tên là Lý Thuần Cương, biệt danh là Kiếm tu Thần sầu Lý Nhị Cẩu ở đời đầu tiên. Mỗi tội cái việc tổ truyền thì không ổn lắm, không truyền xuống Kiếm đạo thì chớ mà hết lần này tới lần khác lại để cho tôi thức tỉnh thiên phú bùa chú, hiện tại cũng mới nắm vững phương pháp chế tác bùa chú cấp 11. Vụng về dốt nát không làm nên cơm cháo thế này đúng là đã làm ông cố nội tôi tức chết.”
Được rồi, cô thừa nhận, cô thấy thông tin nhận dạng của Lý Ngọa Long mới quyết định mặc lên lớp áo này.
(P5)
Mặc dù Sơn trưởng nói Lý Nhị Cẩu đã chết nhưng người bên ngoài đâu có hay ông ta đã ngỏm, cho nên thân phận này rất tốt.
Có trời mới biết cô nằm mơ cũng muốn có một ngày được làm vờ làm vịt dựa hơi tổ tiên.
Hiệu quả ra làm sao đây?
Hơn thua cha thì tính là gì, hơn thua ông nội thì tính là gì? Có bản lĩnh thì hơn thua ở chỗ ông cố nội đi!
Rừng quỷ Khe Quỷ vốn kinh khủng đột nhiên trở thành khung cảnh Cung điện Versailles siêu cấp hơn thua nhau ông cố nội.
Song mọi người cũng mới giật mình, té ra những bùa chú mà Lý Ngọa Long cho nổ tung là do chính ông ta tự mình làm? Mẹ kiếp!
Đôi mắt của mọi người sáng lên.
Hoài Nam Vương trông như ăn trúng cứt, sắc mặt sa sầm, những người còn lại muốn cười lại không dám.
Ăn miếng trả miếng?
A Điêu đoán qua ba đợt này, hơn 100 tỷ năng lực niệm sẽ tới tay.
Chả là nếu không phải tình cờ đụng phải mấy người Hoài Nam Vương này, còn trúng lúc bị để mắt tới, còn lâu A Điêu mới ngoi đầu lên. Tuy nhiên chuyện giết quỷ vương bị biết, dựa vào tính tình nhỏ nhen của bọn này đoan chắc họ sẽ tra xét thân phận này của cô. Trước mắt đã có ba người Lạc Quang so bì ông cố nội ở phía trước, cô theo đà liều mạng một phen, thuận lý thành chương.
(P6)
Hoài Nam Vương bị nhóm “ông cố nội” đánh đến sau đầu đầy máu đã lập tức khiêm tốn hơn rất nhiều, rất nhanh viện cớ muốn tới thành Khí Huyết đốc thúc chuyện biên phòng để rời đi. Có điều trước khi đi hắn thấy Đoan Mộc Biệt Tuyết ở lại bèn khuyên Đoan Mộc Biệt Tuyết một hồi lâu, vậy mà chung quy không lung lay được người ta, hắn đành hậm hực rời đi.
Mơ hồ nghe được một số người ở trạm dịch nói dám cá cái ngài Hoài Nam Vương này trở lại thành Khí Huyết sẽ tìm ngài Công bộ Thị lang kia gây phiền phức. Bởi lẽ Hoài Nam Vương tới viện trợ Khe Quỷ là thế mà Trần Tốn không chịu điều phối trang bị tốt nhất, chọc cho Hoài Nam Vương không ưa.
A Điêu nhìn ra rồi — là nữ tu sĩ nhà giàu quyền quý hay nữ tu sĩ nhà nghèo, cứ hễ ai có tố chất cao cũng như mỹ lệ, ắt vương tộc và dòng họ nhà vua cứ phải tới la li3m mấy bận y như phê thuốc.
Bồn Cầu: “Nhà Đoan Mộc vẫn có một số thứ được truyền lại từ ông cha nên mới bị đám cặn bã bu lấy… Hoài Nam Vương này trông như chú trọng Đoan Mộc Biệt Tuyết, thật lạ.”
Đúng là lạ thật.
Tố chất kém cỡ này còn không phải dòng chính của hoàng tộc thì lấy đâu ra dũng khí? Ngược lại cứ như hắn đang ở trong tình thế cần kíp — hệt nóng lòng ăn thứ gì đó tốt để cải thiện tình cảnh của mình.
Ăn gì bổ đó?
“Vừa rồi hắn không chỉ quan sát mỗi một nữ tu sĩ là Đoan Mộc Biệt Tuyết, ngay cả Ngư Xích Tố và cái người bên nhà họ Hà đều bị hắn nhìn một hồi lâu.”
A Điêu suy nghĩ: “Đừng nói bí pháp của thằng chó già họ Khúc đã bị vương tộc nắm giữ. Có điều vì vừa mới nắm giữ cho nên lấy dòng họ nhà vua làm thí nghiệm. Hoài Nam Vương này biết một ít gốc gác, bấy giờ mới nóng lòng tìm kiếm ứng cử viên, không phải nhất định phải ăn chứng tỏ hắn đang hy vọng sẽ ăn được.”
“Xem ra lão già tầm thường bên vương tộc ăn miếng đầu tiên, mở ra một khởi đầu tốt đẹp cho đám con cháu đời sau họ Đàm Đài này.”
A Điêu lên mái hiên của trạm dịch, nhìn về phía Bắc Kinh Đô xa m út không thấy nổi như có điều suy nghĩ.
Không biết tối nay Đạo Quang Tĩnh Từ kia sẽ làm ra cái gì.
(P7)
....
Chiến tranh biên giới là thế nhưng trong nước Đường Tống, nhất là ở Kinh Đô, lại là một khung cảnh chúc mừng, đèn đuốc sáng trưng, quả là đã chứng minh cho cảnh tượng biên giới xương cóng, Kinh Hoa rượu thịt đầy thối nát.
Tại nội viện hoàng cung, trong Cung chủ Càn Khôn, là một đêm động phòng hoa chúc?
Xung quanh được hộ vệ canh gác nghiêm ngặt, cường giả tụ tập, cung nữ quỳ đầy trên cái sân cao hình cung bên ngoài cung điện.
Hôn lễ lớn của Đế-Hậu cơ mà, phô trương lớn dữ lắm, lớn đến mức khiến người ta lóa mắt mê mẩn.
Thái tử Đàm Đài Nghiệp đứng ở trên tháp cao tại Đông Cung nhìn cung điện phía trước dưới ánh cam huy hoàng bao phủ. Y cụp mắt, ngón tay không ngừng vần vò…
Đêm nay có mấy ai tĩnh trí đây?
Y lại nghĩ đến khi mình cũng từng động phòng hoa chúc với Thái tử phi, khắp chốn mừng vui.
“Ta nhớ năm đó mẫu hậu vui vẻ lắm nhưng vẫn cố gắng kiềm chế không rơi lệ.”
“Bà ấy là dị tộc biển sâu, nếu rơi lệ, lệ rơi xuống đất sẽ biến thành trân châu, phụ hoàng không thích.”
Y thì thầm khàn khàn, lão thái giám phía sau nghe được thì cũng khàn giọng mà rằng: “Điện hạ... cuộc đời của ngài… không cách gì thay đổi.”
Vì được sinh ra bởi dị tộc cho nên dẫu y đã lớn tuổi nhưng thoạt trông hãy còn trẻ trung.
Đám em trai ấy nào có hay có chuyện ẩn giấu đằng sau đó.
Thái tử mỉm cười: “Toàn nói ta yếu đuối vô dụng, thiên phú tầm thường, thật chất nguyên nhân nào có phải vì phụ hoàng e dè và không thích ta, chủ yếu là ông ta… kiêng kỵ mẫu hậu là dị tộc.”
“Nhưng lúc trước rõ ràng chính ông ta ngấp nghé huyết thống của mẫu hậu, mưu tính sâu xa, đến khi dùng cạn sạch lại vứt đi như giày rách. Ngay từ đầu ta đã không có khả năng trở thành vương giả của Đường Tống, chẳng qua là cái bia ngắm mà thôi.”
“Giờ đây ông ta lại để mắt tới một người con gái khác, một dị tộc càng cao quý và dũng mãnh hơn.”
“Vị trí đế vương này thật là tốt quá.”
Đâu có như y, ngay cả một người vợ cũng không giữ được. Y cười mà rơi lệ.
Nhưng không ai biết, cho dù những cường giả vương tộc đang nhìn chằm chằm Càn Khôn Cung cũng tuyệt đối không ngờ được lúc lão Hoàng đế động phòng hoa chúc, gia tộc Đạo Quang đang ở bên ngoài nơi cư trú.
Dưới cung điện trong lòng đất bí ẩn, một hồn phách nằm trong ao màu tím như chứa chất lỏng. Một lát sau, một bộ thân thể từ dưới nước ngồi dậy, vẽ da đổi cơ thể như ma quỷ.
(P8)
.....
Tại thành Khí Huyết, Trần Tốn bận rộn vào giấc đêm, đôi mắt mỏi mệt, nhưng anh vẫn hoàn thành công việc, lấy kính xuống. Kế đó anh đi tắm rửa, một lát sau mặc áo choàng ngủ đi ra khỏi nhà tắm, rót một ly nước sạch, đeo kính lên một lần nữa, dựa vào ghế so|a lật qua các thông tin truyền tới từ các thám tử được anh sắp xếp ở khắp mọi nơi.
Tộc Thiên Linh, Lộc Sơn, trong nước, nước ngoài.
Vùng trũng Huyết Diên, Khe Quỷ, vực nước U Lan.
Anh hệt một siêu máy tính đang điên cuồng hấp thụ tất cả các loại thông tin, và cuối cùng, anh nhận được tin tình báo mới nhất.
Ba người Lộc Sơn cùng với cháu trai Lý Ngọa Long của Lý Thuần Cương.
Hoài Nam Vương này cùng lắm chỉ là con rơi được vương tộc ném ra kéo cừu hận... Ngu ngốc cùng cực, không đáng nhắc tới.
Giả thử dùng một Vương gia dòng họ nhà vua để thu hút sự chú ý, vậy hiển nhiên vương tộc đang bố trí gì đó ở biên giới. Hiện tại chiến sự biên giới thoạt trông hung hiểm nhưng thật chất nằm trong sự khống chế của vương tộc, có chăng là lợi dụng biên giới đánh ra tài nguyên, làm lớn mạnh thế lực ẩn của vương tộc mà thôi.
“Bởi vì A Điêu à?” Anh lẩm bẩm.
Nhưng anh còn chưa suy nghĩ được bao lâu là cơn buồn ngủ ập đến.
Gần đây tựa có vẻ khật khừ. Chung quy anh vẫn là người thường, dạo này làm liên tục không ngừng nghỉ suốt ngày đêm cho nên vẫn thấy mỏi mệt. Nét mặt góc cạnh của anh đã sắc bén hơn rất nhiều, mái tóc ngắn đen nhánh vừa mới gội lòa xòa che khuất khuôn mặt, môi mỏng mím nhẹ cũng nhợt nhạt đôi phần vì khó chịu.
Người thường thôi.
Sinh tử của người thường tự có lúc, số phận toàn do trời quyết định.
Nhưng ngay cả khi không phải người thường… Chẳng phải một người cao quý lớn mạnh như cô gái kia cũng rồi sẽ trở thành một con bướm rực lửa trong cõi trần đang cuồn cuộn đấy sao.
Anh nhấn mi tâm, khẽ cười khổ, nhưng nhanh chóng thu nó lại và chuyển thành lại sự kiên trì không cách gì phá hủy.
(P9)
Đứng dậy vào phòng ngủ và đang định lấy kính ra, anh cảm thấy tầm mắt đột ngột lờ mờ…
Anh tức thì nhận ra bệnh cũ của mình lại tới.
Cơ thể người thường hoàn toàn không cách gì dính vào công việc cường độ cao như vậy, ngay cả khi chỉ số IQ của mình cho phép nhưng tình trạng thể chất thì không.
Là anh là quá vội vàng, cũng như tình hình gần đây quá cấp bách.
Dầu có là đốt sống cổ hay thể chất đều khiến anh cảm thấy vô cùng đau đớn và bất lực.
Đây có lẽ là điều bất lực nhất đối với những người như anh - những người không có tư chất và sống chẳng lâu được mấy.
Anh có phần bất lực, bất đắc dĩ. Tuy nhiên anh… trong trạng thái suy nhược và suy nghĩ siêu thoát là vậy vẫn ngửi thấy mùi thơm như thuộc về người quen biết.
Anh phát giác được có một người tới gần mình, nói bên tai mình gì đó như thể hỏi thăm.
“Trần Tốn, là tôi.”
Nào có ai chỉ nói là tôi.
Chẳng lẽ tôi chắc chắn biết cô là ai?
Anh biết thật, hương thơm là quá quen thuộc.
Có vẻ tư duy mạnh mẽ rời khỏi cơ thể bạc nhược, đứng ở một bên đầy tĩnh trí và mạnh mẽ. Anh hiểu rõ danh tính của người này, cũng mơ hồ nhận ra cô ta muốn làm gì.
“Cô...” Anh nói thấp giọng nói gì đó.
Như thể cô thấy anh hiểu ra. Anh quá thông minh, dẫu cho ở trong tình trạng thể chất như vậy mà vẫn có được đầu óc phi thường.
“Đúng, có thể không? Tôi có điều cầu xin, không được quân tử gì cho cam, nhưng anh cũng có chỗ mưu tính. Giao dịch, nếu không đồng ý… thì làm phiền anh rồi.”
Anh nín lặng, có lẽ ngay lập tức nhận ra vào ngày hôm đó, hà cớ gì một người ngồi m út trên cao lại để mắt tới anh, thậm chí thăm dò anh, nhìn vào khả năng của anh và dụ anh đến địa điểm thi đấu.
Thực chất cô đã có mục đích từ lâu.
Nhà họ Trần, anh, A Điêu, cô đã nhận ra điều gì đó từ lâu.
Không chỉ đến vì vị trí Quân hậu mà còn vì nhà họ Trần, nhưng cô vừa không cam lòng không đành lòng thế nên mới hỏi anh.
Tất cả họ đều quân cờ trên bàn cờ, chẳng qua bấy giờ anh tỏ tường nước cờ của cô không có đường lui, còn cô lại không tỏ tường được nước cờ của anh.
Nếu không chẳng cần phải hỏi cũng hiểu thực chất anh không còn lựa chọn nào nữa.
(P10)
Suy nghĩ của anh lúc ấy đã thông suốt, bởi vì anh biết nhiều hơn cô - vì bí mật của nhà họ Trần, vì huyết thống nhà họ Trần, vì...
Anh im lặng trong một giây, tiếp đó ôm lấy vòng eo của cô.
Thấp giọng khàn khàn trả lời một câu.
“Quyền lực.”
“Được.”
Khoảnh khắc đó, rõ ràng họ đang vùng vẫy đuổi theo một loại mưu cầu nào đó của sinh linh vậy mà cả hai đều tỉnh táo đến lạ.
Ánh sáng trong đôi mắt anh tối đi, ngón tay giần giật, một tay giữ chặt cổ tay cô.
Lạnh buốt.
Hương thơm thanh lịch nhẹ nhàng rơi vào chóp mũi.
Anh mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của cô, nhưng nó thật lù mù, không cách gì cưỡng lại.
Ngã xuống, trời đất tối tăm.
Nhìn từ trên cao, những bông tuyết chạm vào môi anh.
Bắt đầu hòa tan.
Chực có con rắn chui vào áo choàng ngủ, trèo lên ngực anh, những cành hoa quấn lấy anh, từng bông hoa nở rộ hương thơm, mềm mại và bị nghiền nát, nhuốm nước, vẽ nên một cơn mưa tưới lên bông hoa ngào ngạt trên bức tranh nhạt nhòa.
Một mắt cá chân mảnh mai và tinh tế, rồng cá vẫy vùng, leo lên quấn quýt lấy nhau.
Cơn hổn hển chồng chéo, kiềm chế, ẩn nhẫn, cuối cùng hóa thành một luồng hơi thở trên bức tranh, thổi bay lớp mực đông cứng, vướng vào làn da trắng như tuyết trên lớp mạch máu tại cổ.
Từng chút thấm vào.
Từng chút một biến thành một làn khói.
Cuối cùng, một trận pháp như ẩn như hiện xoay tròn giữa hai người. Trong không gian khép kín, vầng sáng vạn trượng bị phong tỏa, đành phải nén chặt vô hạn trong không gian, vô số con phượng hoàng óng ánh nhỏ bé bay múa dập dìu… như chùm hoa nở rộ.
Không biết bao lâu, áo ngủ tơ tằm màu tím đen nằm trơ trên mặt đất bị một ngón tay trắng nõn câu lên, hình dài lung linh nằm trên giường dùng một tay nhẹ nhàng vịn xuống giường, quay đầu lại nhìn người con trai ngủ say đang cau mày chực gặp phải một nghi vấn nan giải trên toàn thế giới bèn theo bản năng trầm tư.
Nhưng anh chưa từng ưu sầu bởi lẽ anh mạnh mẽ.
Cô chuyển dời tầm nhìn, tùy ý khoác áo ngủ, đi chân trần trên ván gỗ, một tay gạt mái tóc dài bị áo ngủ đè lên, một tay cầm lấy bản nháp lộn xộn trên bàn.
Nhìn một lúc, đôi môi đỏ khẽ nhếch.
“Thật là giỏi, chỉ đi có một lần mà đã nhìn ra kết cấu năng lượng hoạt động tại bí cảnh dị không gian…”
(P11)
Căn phòng đơn giản, rất nhiều sách, phong thái thư hương cả phòng, nơi nơi toàn là bản nháp, nhưng ngoài trừ cái đó ra lại không có sự bừa bộn nào, tất cả các đồ dùng hằng ngày được sắp xếp gọn gàng và sạch sẽ.
Tuy nhiên thi thoảng cũng thấy sở thích hiếm hoi của người con trai này trên kệ.
Lần này không phải là đan áo len.
Một bức tranh.
Giấy vẽ nhợt nhạt, con bướm mềm mại cô độc, chỉ có những đường cong trắng đen lẻ loi, không mang màu sắc.
Tại sao?
Bởi vì yếu đuối, bởi vì cô đơn, bởi vì... sức sống hao mòn ấy.
Nhưng nó vẫn cố sức vẫy đôi cánh trong thế giới trắng đục.
Cô không biết nó muốn bay tới đâu, nhưng nó không dừng lại.
Đây mới là nội tâm chân chính của anh ta.
Có điều lúc nãy anh ta đã đồng ý là thế nhưng không phải tinh thần sẽ rời rạc khi thức dậy sao? Chung quy cũng là cơ thể người phàm, hơn nữa mệt nhọc thành như vậy, người này không muốn sống à?
Thực chất nhiều người sẽ làm thế, nhất thời đồng ý để rồi sau này hối hận.
Suy cho cùng có lẽ một người lạnh lùng cơ trí như anh ta sẽ xem thường chuyện cô làm tới nỗi này?
Mặc dù cũng được coi là trao đổi lợi ích nhưng sao cứ luôn thấy mình bắt nạt anh ta, hay là cứ để cho anh ta nhớ lại đi. Giả dụ không thể nhớ được thì xem như là một đêm kiều diễm, sau này cô ngầm thừa nhận đã có thỏa thuận, tự mình làm đúng với thỏa thuận là được.
Cô im lặng, xóa dấu vết cố tình hằn lên bản nháp đã được in ra và khôi phục nó về trạng thái vốn đã từng.
Ban đầu cô không quan tâm đ ến những gì anh ta biết, hợp tác mà thôi, thậm chí còn có lợi hơn cho kế hoạch của đôi bên.
Nhưng bây giờ cô đã đổi ý.
Cô đi đến bên cạnh anh, cúi người xuống, giọng nói khàn khàn.
“Tình thế đắc dĩ nên làm chuyện không được chính đáng gì, xin lỗi, vô tình làm liên lụy đến anh.”
“Chúc anh ngày sau đạt được mong muốn.”
Cuối cùng cô cúi đầu và đặt một nụ hôn phớt lên trán anh.
Hệt chuồn chuồn lướt trên nước.
Tất cả các tính toán, tất cả các âm mưu sớm có, chưa từng bị ảnh hưởng bởi nỗi tài hoa nơi anh, vậy mà cô lại thấy áy náy vì một con bướm cô độc tối nay.
(P12)
.....
Ngày hôm sau mưa lớn sà sã, Trần Tốn tỉnh dậy trong giấc ngủ sâu, khoác lên người áo choàng ngủ, cổ áo rộng rãi, để lộ lồ ng ngực rộng lớn trắng nõn.
Có lẽ anh đã ngủ quá sâu cho nên lần đầu tiên anh cảm thấy sảng khoái, tựa như cả thế giới đã khác, mỗi tội anh luôn có một cảm xúc khó hiểu. Dựa vào đầu giường, anh nghiêng đầu nhìn căn phòng cô đơn.
Những tờ giấy trên mặt đất khẽ lay động theo làn gió nhẹ, thậm chí có một tờ còn bay lên đầu giường.
Anh cúi người, ngón tay thon dài đẹp mắt kẹp lấy nó, vừa lúc nhìn thấy năng lượng pháp trận bí cảnh dị thời không của tộc Thiên Linh mà mình tính toán. Có điều anh lại mông lung trong phút chốc.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mông lung.
Bộ não có gôm cùm xiềng xích.
Loáng thoáng chực đã đồng ý gì đó, lại chực mất đi hoặc đạt được cái gì.