Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 203: Tên điên



Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Dựa trên chuyện lớn bậc nhất của quốc gia như Đế vương băng hà, cấp quyền lực cốt lõi của quốc gia cần phải lập ra một hệ thống kế vị hoàn chỉnh nhằm đảm việc chuyển giao quyền lực xảy ra một cách toàn vẹn.

Đây là một quá trình, cũng là một quá trình tránh rủi ro.

Bấy giờ trong phòng họp ở điện sau điện Càn Khôn tại hoàng cung, ai nấy đã ngồi vào chỗ. Ngồi ở vị trí đầu não là Viện Trưởng Lão vương tộc với No.1 đứng đầu; một chỗ khác là Hoàng hậu. Đế-Hậu vốn có quyền tự bảo vệ mình ở mặt pháp lý và hệ thống quyền lực, cho nên chớ xem thường vị trí này. Một khi Hoàng đế băng hà, Đạo Quang Tĩnh Từ sẽ thành người cùng hưởng quyền lực lớn nhất — bởi vì cô là Vương hậu mà Đường Tống không thể nào thanh lý ngay lúc này.

Cho nên No.1 và Đạo Quang Tĩnh Từ ngồi tại hai bên vị trí đầu não trái phải. Ngoại trừ bọn họ, còn có ông già Ngư của Lộc Sơn ngồi trước nhất ở một bên vị trí đầu não, A Điêu kế đó, vị trí cách nhau ở giữa được lấp đầy bởi tổ tiên Tông Sư và các trọng thần đứng đầu của triều đình, có cả người cầm quyền đứng đầu tại các châu đã bí mật dịch chuyển đến Kinh Đô như nhóm Tiêu Khiết La.

Trong đó cũng bao gồm các công-hầu quyền quý đứng đầu là họ Tào họ Đoan Mộc, có luôn cả lãnh tụ phe cánh Đạo gia thế tục này nọ như họ Triệu.

Thủ lĩnh trung ương + địa phương tập trung toàn bộ.

Trong nội bộ đang dọn dẹp lại hệ thống hiện hữu, cố gắng ngăn chặn hệ thống kế thừa bị phá hủy trước khi áp lực bên ngoài ập đến.

Đây là quá trình mà No.1 và những người khác đã tính toán từ lâu.

Tất nhiên bây giờ bên nước ngoài chắc chắn cũng đã biết, lực lượng quân sự tại biên giới nước Liệt Tần và Nam Tấn đã có dấu hiệu bị điều động.

Trong thực tế tất cả 100 người ở đây gần như nắm giữ 99% quyền lực của đất nước này.

A Điêu ngồi ở khu hạch tâm thứ nhất, chống cằm nhìn những ông già bà cụ đang than thở léo nhéo này mà trong lòng lại cằn nhằn với Bồn Cầu: “Kiểu này chính là nếu trên bầu trời ném mẹ một viên pháo siêu nổ HE về hướng này, toàn bộ Đường Tống sẽ bị tê liệt tới nước mất nước luôn.”

Bồn Cầu: “...”

Tôi nghĩ cô chính là viên đạn HE đó, độc quá mà.

Vốn là một kế hoạch giết vua, tin rằng các ông lớn hồ ly ở đây cùng nhìn ra, cho nên chính nội bộ sẽ không có vấn đề.

(P1)

Đối với những ông lớn quân phiệt Tiêu Khiết La mà nói, mặc dù lão Hoàng đế và nội bộ vương tộc không hợp nhau sẽ có lợi cho sự phân chia quyền lực quản lý quyền lực của bọn họ, nhưng nhìn chung bọn họ đều nhất trí trong việc làm suy yếu các khu vực trong địa phương. Bỏ mạng, đổi thành một con rối khác bị mấy lão già vương tộc nắm giữ thì cục diện chung chẳng khác nhau là mấy.

Giống ở chỗ - đều không thể thay đổi ván cờ này.

Bởi vì Lộc Sơn đã chấp nhận.

Không ngầm thừa nhận thì còn làm được gì nữa, đổi sang một hoàng tử khác?

Có khác nhau chăng?

Cho nên Lộc Sơn im lìm nhìn thấy nó thay đổi, không đồng ý, không bác bỏ, đẩy quyền lực cho dòng chính Đàm Đài giải quyết nội bộ.

Tiêu Khiết La ngẩng đầu, nhìn về phía A Điêu bên kia.

Hiện tại từng ông lớn vẫn đang thay phiên nhau phát huy nội dung trong bài phát biểu, nội dung cốt lõi toàn là: đảm bảo sự ổn định của Đường Tống chúng ta, vì Đường Tống!

Khi No.1 vương tộc đang nói chuyện, cô đang ăn khoai tây chiên, rốp rốp rốp.

Khi các tộc trưởng gia tộc đang nói chuyện, cô đang uống trà sữa, ừng ực ừng ực.

Khi người đứng đầu công hầu đang nói chuyện, cô cắn thịt khô bò, chọp chẹp chọp chẹp.

Đến lượt ông già Ngư Lộc Sơn nói chuyện...

Ông già Ngư nhìn A Điêu không cảm xúc: “Chờ ta nói xong lại ăn.”

A Điêu lặng lẽ bỏ miếng sầu riêng sấy xuống.

Khi ông già Ngư đi xuống, tới khi “góa phụ” của Đế vương là Đạo Quang Tĩnh Từ đi lên, cô ngay lập tức cầm lấy miếng sầu riêng sấy.

Đạo Quang Tĩnh Từ ung dung lườm A Điêu, đoạn chú ý sao cho trầm tĩnh để nói cho xong nội dung bài phát biểu, gián tiếp làm rõ một điều.

Cô ta ủng hộ Thái tử lên ngôi.

Cứ như vậy.

Khi tất cả mọi thứ sắp kết thúc, No.1 bỗng dưng mở miệng: “Lộc Sơn luôn luôn là thánh địa tu luyện chính thống của Đường Tống ta, từ khi Đường Tống sáng lập tới nay, Đàm Đài ta và Lộc Sơn không phân biệt lẫn nhau, lễ mừng đều do Lộc Sơn mang chức vị chủ trì trước giờ, lần này lại làm phiền Sơn trưởng Ngư như cũ. Nhưng theo quy củ, các đời Thiếu tông Lộc Sơn còn có ý đại biểu cho Lộc Sơn. Nay Đàm Đài ta đã có Thái tử lên ngôi, chi bằng để Thiếu tông thay thế làm người chủ trì vào ngày mai, bảo vệ sự thịnh vượng hân hoan của Đường Tống chúng ta.”

Thế này là muốn đẩy A Điêu lên bục sao?

Chó má!

(P2)

Trên thực tế là làm suy yếu quyền uy của ông già Ngư ở Lộc Sơn và Đường Tống, thúc đẩy quyền lực mới và cũ của Lộc Sơn phân chia. Chung quy bên trong nội bộ vương tộc Đàm Đài là cái dạng quyền lực cũ khống chế quyền lực mới; song tại Lộc Sơn, A Điêu quá ngang ngược, quyền lực cũ không kiểm soát được, cuối cùng chỉ làm cho Lộc Sơn phân chia nhanh hơn, trái lại nội bộ Đàm Đài thì thống nhất.

Lão chó này quá độc, tính toán nơi nơi, bẫy hố nơi nơi, không có đêm nào yên tĩnh.

Sơn trưởng Ngư có tức giận không? A Điêu sẽ mừng rỡ chăng?

Sự thật là Sơn trưởng Ngư cười, quay đầu hỏi A Điêu: “Điêu Điêu, tùy vào sở thích của con đi, thầy thì sao cũng được.”

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía A Điêu.

Ngày mai nếu đến lượt A Điêu chủ trì đại lễ đăng cơ, không nói Đường Tống, cả Tam Quốc đều phải ngầm chấp nhận địa vị “Quốc sư” của cô.

Liệu cô sẽ từ chối vinh quang quyền lực chết người này?

Theo quan sát trước đó, người này là một kẻ tranh giành quyền lực điển hình. Như vậy…

Tiêu Khiết La lại liếc nhìn lão khốn trong vương tộc kia mà cười khẩy, chỉ sợ đám người này vẫn chưa hiểu rõ A Điêu.

Ngay khi phòng hội nghị hoàn toàn im bặt như tờ và ai nấy nhìn trừng trừng thẳng về phía người tham dự trẻ nhất ở chốn này.

Một cuộc họp có độ tuổi người tham dự trung bình trên 60.

Cô mới 19 tuổi.

Lại bị đẩy thẳng vào một đề xuất đầy lúng túng.

Trước sự chú ý của mọi người, A Điêu còn cầm sầu riêng sấy trong tay.

“Hả, thích gì cơ? Nói gì vậy ạ?”

Vậy là nãy giờ mi không nghe gì cả?

Ai nấy: “...”

Vẫn là lão già nhà họ Đoan Mộc nhìn không được, nghĩ như thế nào cũng có quan hệ thông gia “gián tiếp và gián tiếp”, thế là ông ta ôn hòa nhắc nhở một câu.

Bấy giờ A Điêu mới hoàn hồn, suy nghĩ một chặp.

Lão Hoàng đế chết thì đã chết, điều cô quan tâm nào có phải liệu vị vua mới sẽ là gà rù hay hồ ly, cũng chẳng phải liệu Thái hậu mới ra lò có bị câu dẫn hay không, mà là…

“Chờ lát nữa hẵng nói chuyện này, tôi có một câu hỏi khá xấu hổ muốn hỏi mọi người.”

No.1 xưa nay đạo đức giả, giả vờ không có tí sơ hở, mỉm cười nhã nhặn trả lời: “Thiếu tông cứ nói đi.”

Cố tình mỗi lần mở miệng là nhắc tới Thiếu tông, ha ha.

A Điêu ra vẻ thẹn thùng: “Thì… Quân thượng băng hà, khi nào tôi được trao cho chức Vương của mình?”

(P3)

Biểu hiện của No.1 cứng nhắc.

Mọi người: “...”

A Điêu: “Theo lý thuyết thì việc tôi được trao chức tước cần Quân thuợng chủ trì đi, đáng thương thay khi tuổi tác của Quân thượng lại không được như ý, tôi không có phúc khí này. Vậy theo quy tắc cũ phải để vị vua mới ban chức cho tôi nhưng cũng không thể kêu anh ta phong chức cho tôi ngay hôm nay vì hiện tại anh ta vẫn là Thái tử, bằng không sẽ làm xấu quy tắc. Thế thì để cho anh ta ban chức cho tôi sau khi tôi chủ trì lễ đăng cơ trao quân quyền của anh ta vào ngày mai? Như vậy sẽ như căn cứ vào những lời giáo hóa chính thống của thánh nhân dạy để làm việc thay trời, nhường quân quyền cho Tông hoàng. Chuyện này chắc chắn sẽ không sai, tuy nhiên trao cho tôi chức Vương của quân quyền thì cũng là chuyện đúng đắn. Giữa chúng kẹp lấy tôi mang theo thân phận thừa kế Tông hoàng, biến tôi thành người có thân phận Thiếu tông đã được Quân thượng ban cho chức Vương. Không phải như vậy sẽ được tính là: quân quyền trao cho Tông hoàng, Tông hoàng có được chức Vương, chức Vương thuộc về quân quyền, ba thế lực phân lập vẫn nuốt chửng lẫn nhau trong một vòng khép kín. Ý của Đại trưởng lão là thế này chăng?”

No.1 thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

Sao có thể!

Ngay cả Lộc Sơn mà vương quyền còn muốn đặt dưới chân, giờ nó còn muốn để cho ba thế lực phân lập, nghĩ cứt gì thế!

Ba họ khác phái vương tộc như nhà họ Tạ chửi ** má, sắc mặt xấu hổ tợn.

Bọn họ làm ba thế lực phân lập cùng với vương quyền và Tông hoàng Lộc Sơn?

Mẹ mày!

Lên trời ăn vạ hay gì.

Lỗ đít ba vương tộc thít chặt, nội tâm phụ huynh Tạ Kính Dư chửi ** má, một đám người điên cuồng tặng năng lực niệm cho A Điêu.

Nghiệp quật rồi, chúng tôi ngoan ngoãn lanh lợi không làm chuyện bậy bạ thì đã gây hấn với ai ta!

Về sau cô có chức Vương cùng một chỗ với chúng tôi, có thể có chút tình đồng đội cùng trận doanh được hay không!

Xui cho ba bên vương tộc khác họ đang hóng chuyện chợt bị A Điêu đem ra cúng tế một đợt, họ thật đáng thương lại không dám tùy tiện hé răng, đành phải nhìn cầu cứu về phía Sơn trưởng.

Đáng tiếc, Sơn trưởng đang đưa tay sờ sầu riêng sấy trên bàn A Điêu.

Một đợt qua đi đã để A Điêu ăn miếng trả miếng dưới bầu không khí này, mà còn là trả lại một miếng bánh vẽ to khép kín nhằm trực tiếp đến nền tảng dựng nước – hệ thống phân phối quyền lực.

No.1 luôn giỏi nguỵ biện đã ngỡ ngàng, một đám lão già vương tộc cũng sa sầm nét mặt, nhất thời không nghĩ ra phương pháp phá ván cờ.

Hay là thu hồi chức Vương?

Vừa thu lại là xem như vả chát chát vào mặt, vứt luôn mặt mũi quốc gia. Chung quy lúc trước họ dùng phần thưởng này để chặn miệng người trong nước, nước Liệt Tần và Nam Tấn, hiện tại lật lọng tương đương với đánh lên mặt mũi quốc gia, trừ phi cho nó ban thưởng tốt hơn.

Cho cái gì? Để nó thành Thái tử?

Nghĩ thôi đã thấy ngạt thở.

Vậy để No.1 thu lại kế hoạch vừa rồi? Thế thì khác gì tự vả mặt mình.

Trần A Điêu chết bầm này!

Sao lại xảo quyệt như vậy.

(P4)

A Điêu không cảm thấy mình man trá, thay vào đó đại khái thấy mình làm cái đám lão già đâu đấy hơn 300 tuổi này khó xử, thành ra cô dùng giọng điệu ôn hòa săn sóc hơn: “Các vị trưởng lão đừng cảm thấy khó xử, trái lại tôi còn có một phương pháp tuyệt hảo đây: Để cho Đại trưởng lão thay mặt Thái tử Điện hạ trao chức tước cho tôi? Tốt nhất là nhanh lên, chúng ta nên làm sao để ban chức cho tôi trước khi Thái tử Điện hạ trở thành vị vua mới, bằng không sẽ làm cho người ta hiểu lầm, bất lợi với thanh danh của anh ta.”

Phụt… Đi đánh cá, không chỉ quăng mất cả chì mà cả chài cũng mất hút.

Ông già nhà họ Triệu làm bộ uống trà tránh nguy hiểm không tham gia đã phun cả nước trà.

Ông già Ngư cũng bị sặc.

Bầu không khí trong phòng hội nghị xấu hổ và xao động, một đám cụ già vương tộc cứng đờ cả mặt.

No.1 hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “A Điêu, cô còn nhỏ tuổi, sao có thể… Không thể chà đạp oai nghiêm của Quân thượng được. Thôi thì vẫn để Sơn trưởng Ngư làm đi, vừa rồi ta suy nghĩ không chu đáo.”

A Điêu thở dài an ủi: “Đại trưởng lão nói gì thế, ông đã bao tuổi rồi chứ. Nếu trên đời này còn có ai khắc nghiệt gò ép ông, muốn ông lúc nào cũng như thánh nhân không hề có sơ hở, cứ mãi kín kẽ, thì tôi sẽ là người đầu tiên xé rách miệng tên đó! Khi biết Đường Tống chúng ta dùng lễ nghi tối cao đối với trời đất, vua, cha mẹ và thầy để lập quốc, xây dựng nền tảng từ truyền thừa, ắt cần phải hiếu thảo với người già mới là lẽ đương nhiên. Ông nói đúng không?”

Đã giết vua, giết nhau với dòng chính của họ tới nỗi này mà còn nhắc tới trời đất vua cha mẹ thầy thì thật quá là khôi hài.

Chẳng qua cô là một người đứng đắn, sẽ không thốt ra lời mắng chửi cay độc như này: một đám già đã ngần này tuổi rồi mà không chết, cứ dính líu vào mấy cái chuyện này nọ, xùy!

Bị công khai tổn hại như thế, trái tim của những ông già này co giật, ước gì có thể đập cô chết tại chỗ.

Ôi, nhưng không dám đánh, bạn hoàn toàn không dám đánh!

Không thể đổ lỗi cho cô chuyện này được, cô đâu có tham dự, chính mấy người khịa tới, đã khịa thì đừng trách người ta làm nhục mình.

Một đám già.

Sự thật chứng minh Thủ khoa được sàng lọc ra từ cuộc thi có chục tỷ người của Lộc Sơn vẫn có chất lượng rất cao, tính về đầu óc đã đủ treo cả một đám lên đánh; huống chi cô vốn giỏi ba cái chuyện xảo quyệt, trong lúc nói cười vẫn đủ tĩnh trí đối mặt.

No.1 hít sâu một hơi, mỉm cười: “A Điêu thật am hiểu lễ nghi, anh Ngư, tôi hâm mộ anh quá.”

(P5)

Ông già Ngư: “Quá khen rồi, A Điêu nhà chúng tôi hiếu thảo, làm một đám già trên dưới Lộc Sơn chúng tôi yêu thích lắm.”

Đương nhiên là thích rồi, không thích là sẽ bị một đám già ở trên tới báo mộng rồi đánh đập.

Bên cạnh đó ông thấy A Điêu Không từ chối quyền lực của Lộc Sơn qua một đợt phản ứng này, không đặt mình vào vị trí thấp hơn cũng như âm thầm đề cập đến chức Vương của mình.

Nó chưa từng chịu thiệt.

Bởi vì A Điêu hiếu thảo, kính già yêu trẻ, cho bậc thang đi xuống, cuộc họp hài hòa và tốt đẹp một lần nữa và rồi nhanh chóng kết thúc.

Không chấm dứt không được đâu, sợ Trần A Điêu lại làm tổn thương người khác. Các nhà công-hầu như họ Tào lo lắng tiếp đó cái con nhỏ này sẽ tâm huyết dâng trào, cầm quyền quý công-hầu đi ra tế trời.

Một khi Cá Trê Tinh quấy nhiễu, cuộc họp được đẩy nhanh thành công.

Kết thúc rồi, cửa sảnh lớn mở ra, ai nấy đi ra ngoài và nhìn thấy một nhóm… người trong hoàng tộc đang quỳ trên quảng trường bên ngoài sảnh chính điện Càn Khôn.

Con nối dòng của lão Hoàng đế đều quỳ gối ở đây, bất kể là già hay trẻ, đều quỳ xuống.

Nhờ vậy A Điêu mới hay con của lão Hoàng đế nhiều tới vậy… có tới trăm người.

Xịn.

.....

Bên ngoài cửa đại điện, hàng đầu tiên là Thái tử, hàng thứ hai là mấy người Tam hoàng tử Thất hoàng tử Trưởng công chúa này nọ, cứ thế tiếp nối… tới sau cùng là cung phi.

Nhóm người này là hình thức cấp cao nhất trong quyền lực nhà nước.

Đúng vậy, chỉ là hình thức mà thôi.

Họ có thể đại diện cho quyền lực, hầu hết chỉ đại diện cho quyền lực cho tới sau chót chứ không nắm được quyền lực.

Ít nhất bây giờ khi A Điêu đi ra ngoài, cô đưa mắt đảo qua những người từng có thể dùng đầu ngón tay nghiền chết cô, ánh nhìn của cô như mơ hồ, tư duy siêu thoát.

Cô đang nghĩ: cùng lắm những người này chỉ là con ong cái kiến của một thế giới trong chúng sinh.

Khác biệt chỉ ở chỗ sau khi cha chết đi, nơi bọn họ quỳ xuống là điện chính Càn Khôn chứ không phải ngôi nhà ngói xanh hỏng hóc của người dân bình thường.

Chẳng qua là đổi ông chủ mà cứ khóc như trời sập tới nơi.

Bồn Cầu: “Giờ cô đang nghĩ gì thế?”

A Điêu: “Thì nghĩ là: tính ra vương tộc cùng lắm chỉ có vậy.”

Hoàn toàn không có gì hơn thế này.

A Điêu lạnh lùng nhìn ông già Ngư tuyên bố Thái tử lên ngôi, cũng nhìn đám người Đàm Đài Kha trưng lên khuôn mặt xám xịt như màu đất.

Tuyên bố xong, Thái tử nhận ý làm vua, dựa theo truyền thống lần lượt bái No.1 và Đạo Quang Tĩnh Từ. Đến lượt bên Sơn trưởng Ngư, y bái ông xong rồi cúi đầu hành lễ với A Điêu.

Theo lý thuyết Thiếu tông và Thái tử ngang hàng, tuy nhiên tối tiểu ngày mai người ta đã là Quân vương.

Rất khách sáo, vô cùng khách sáo.

A Điêu lập tức nâng tay y, ngay lúc Thái tử ngẩng đầu nhìn lên, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.

Về lý, cả hai đều có thể đại diện cho đỉnh cao quyền lực trong tương lai của Đường Tống.

Bọn họ ở chung cũng minh chứng cho cục diện tương lai Đường Tống — đương nhiên, chỉ e Thái tử không thể tự mình làm chủ còn Trần A Điêu thì đã hoàn thành xu thế chung.

Vì vậy tất cả họ đều đoán... Không biết Trần A Điêu sẽ tỏ thái độ ra làm sao.

Thái độ cô bày tỏ còn hữu hiệu hơn cả Thái tử.

Song, thái độ của Thái tử Điện hạ nhìn cái cô Thiếu tông này cứ là lạ sao đấy.

(P6)

Hễ ai có tư duy nhi nữ tình trường sâu sắc đều có thế đoán ra được đôi phần.

Không, không thể nào.

Nếu vương tộc và Lộc Sơn là thông gia, chỉ e Đường Tống sẽ ổn định, thậm chí mấy ông già cổ hủ còn lung lay trước ý định này.

Mỗi tội trong bầu không khí mờ ám, chỉ thấy A Điêu trưng vẻ mặt trịnh trọng, nói lời thấm thía: “Điện hạ sẽ là Quân vương, là Vua, nhận mệnh trời, việc nhà cũng là việc nước, ngày sau còn mong ngài… Sớm kết hôn, sớm sinh quý tử, cho con nối dõi, trổ cành tán lá cho vương tộc Đàm Đài, đặt vững nền móng truyền thừa cho đất nước, vì...”

Nói tóm lại là: sinh con, nhất định phải sinh nhiều con, bởi lẽ ngoại trừ sinh con, anh không làm được gì hết á đại ca ơi.

Thái tử bày tỏ nỗi xấu hổ: “Thiếu tông các hạ...”

A Điêu đè vai y lại, làm mẹ già từ ái: “Điện hạ là trưởng tử của tiên đế, thân phận quý trọng, tự có khí phách của tiên đế. Hãy tự tin, nhất định ngài sẽ tài giỏi như tiên đế, sinh nhiều nuôi nhiều, tạo ra một đời phồn vinh cho truyền thừa của tộc Đàm Đài.”

Bấy giờ, toàn bộ đại điện đã treo hoa trắng làm tang lễ, hoa cúc trắng đầy đất, một đám hoàng tử công chúa ồ ạt đốt giấy để tang. Có điều khi cô nhắc tới con nối dõi sum suê phồn vinh, trong nội tâm mỗi hoàng tử và công chúa đều chửi ngàn lần ** má.

Ma mới mong hy vọng phồn vinh!

Chính vì cha là một con ngựa giống, sinh ra đủ loại, cho nên mới khiến địa vị của họ không ngừng bị pha loãng; trong khi Thái tử là trưởng tử, từ nhỏ đã ăn đủ các dạng thua thiệt với anh em, ôm đủ loại nơm nớp lo sợ.

Nghe A Điêu nói như vậy thì dù người ta có tâm cơ đến đâu cũng nhồi máu cơ tim.

Ngược lại bấy giờ có ai mà không biết tiên đế chết vì cái chuyện bậy bạ đó, chẳng qua là che tai trộm chuông nói là tuổi tác đến nên chết già theo lẽ tự nhiên mà thôi…

Thành ra mới bảo, mấy câu này của Trần A Điêu đã hoàn toàn giẫm lên phần mộ của tiên đế để nhảy disco, gián tiếp gây tổn hại đến sự tàn bạo của dòng chính Đàm Đài trong việc ngầm bóc lột khả năng sinh sản của phụ nữ.

Văn võ bách quan cúi đầu, các cung phi u sầu.

Vương tộc ở đây đều xấu hổ muốn chết nhưng lời nói của cô hoàn toàn chính xác, thậm chí được coi là chính thống tột cùng, không cách nào châm chọc.

Đến nỗi còn phải gật đầu đồng ý “đúng đúng đúng, ngài nói đúng”.

(P7)

Hô hấp của Thái tử gia lộn xộn, y cụp mắt thong dong mà rằng: “Thiếu tông nói đúng, chắc chắn bổn cung sẽ cố gắng, sau này...”

A Điêu lập tức nói tiếp lời: “Tôi hiểu, tôi bằng lòng làm mẹ đỡ đầu cho con của Điện hạ. Thật ra hiện tại tôi đã nghĩ xong tên cho mấy nhóc long phượng tương lai của Điện hạ rồi.”

Thái tử gia: “...”

Bọn Đàm Đài Kha: “...”

Cô có độc ha gì?

Thậm chí Đàm Đài Chúc Ảnh còn muốn bật cười, có điều cô ta đã nhịn xuống.

Tư thái này của A Điêu đâu có sai gì, hiện tại bàn về chức Vương, cô đứng đầu trong hàng vương công quý tộc, bàn về địa vị quốc gia đã là Tông hoàng. Cô là Thiếu tông cũng là Quốc sư chân chính kế thừa Lộc Sơn tương lai, làm mẹ đỡ đầu đâu có sao, chung quy các đời vương tộc và Lộc Sơn cũng có giai đoạn trăng mật, khi ấy cũng có chuyện người đỡ đầu thế này.

Cô không sai.

Có điều lại bật chế độ kiểu “ông hàng xóm Vương ở sát vách” khiến vương tộc ở đây như nghẹn ắng trong cuống họng, cũng làm cho nhóm bảo thủ vốn duy trì sự chính thống không cách gì mở miệng, thậm chí còn thấy kinh hồn bạt vía.

Họ đột nhiên phát hiện Trần A Điêu vô hình trung đã vượt qua giai cấp quan liêu, chuyển từ bề tôi sang vị trí mập mờ của người thống trị ở đỉnh cao đất nước – cô có sức ảnh hưởng đến tình hình quốc gia.

Điều này làm cho ánh mắt bên quyền quý nhà họ Tào và họ Đoan Mộc lóe lên.

Chân trái chức Vương, chân phải Lộc Sơn, có danh tiếng vang xa trong quân đội, thậm chí danh tiếng còn huyên náo trong dân gian, vượt xa vương tộc.

Một người như vậy… thì bản thân đã là nòng cốt của đế quốc.

No.1 ý thức được A Điêu đang giọng khách át giọng chủ bèn lập tức ho khan, nói đôi câu kêu siêng năng với Thái tử, ám chỉ cho y cướp lại sân nhà. Đáy mắt Thái tử tối sầm tuy nhiên hãy còn thong dong không vội, khoác lên hào quang Quân vương tương lai trước mặt các anh chị em.

Ban đầu cũng không có chuyện gì, mỗi tội lúc kết thúc, Tông hoàng tương lai kiêm đệ nhất Thân vương sắp nhận chức bỗng sờ lấy tay đương kim Thái hậu, nói lời dạt dào tình thâm: “Em và chị vừa gặp đã thân, bây giờ chị ở góa đứng tại vị trí Thái hậu ắt đang bối rối lắm. Nếu chị có chỗ khó xử, là Thiếu tông, để đảm bảo tình hữu nghị giữa Đường Tống chúng em và tộc Thiên Linh, em nhất định sẽ theo cùng.”

Theo? Theo cùng cái gì?

Cô… cô đúng là dám làm mà.

(P8)

Còn bày ra thái độ hy sinh bản thân vì đất nước nữa.

Tất cả mọi người đều trợn tròn cả mắt, ngay cả ông già Ngư cũng mở to con mắt, No.1 thì giần giật khóe miệng.

Đạo Quang Tĩnh Từ ngạc nhiên một giây nhưng vẫn ổn định, liếc qua móng vuốt của đối phương, ngoài cười nhưng thực chức không cười nổi: “Quốc gia có Quân vương, có Viện Trưởng Lão, có cả trọng thần triều đình, một cô gái như ta sẽ khó xử chỗ nào cơ chứ.”

Cô muốn rút tay lại ngặt nỗi móng vuốt của người họ Trần nào đó cứ giữ lại, còn nói thêm: “Em chỉ lo chị rảnh rỗi không có việc gì làm, trong lòng cô đơn, chị đừng bao giờ khách sáo đó, cứ gọi là em tới ngay.”

Đạo Quang Tĩnh Từ: “Thiếu tông là thiên tài tu luyện của đất nước, chỉ sợ làm lãng phí thời gian của em.”

A Điêu: “Chuyện ở cùng Thái hậu thì sao mà bảo là lãng phí thời gian được.”

Câu này quá thâm.

Đạo Quang Tĩnh Từ không thể tiếp lời, cô muốn cười nhưng lại không thể cười, cực khổ ghê.

Những người khác thấy không khí có lẽ loãng đi.

Đàm Đài Chúc Ảnh vô thức nghĩ đến một bộ phim truyền hình nào đó.

Lời kịch được mô tả thế này: Hình như có tiếng động lạ, ban đầu còn tưởng rằng… làm chuyện bậy bạ để rồi phát hiện XXX và tên điên nọ có quần áo xộc sệt, hai người đang điên loan đảo phượng không biết trời đất là gì. Lúc bị bắt, hai người còn đang đầm đìa mồ hôi trong bụi hoa, cái yếm đỏ uyên ương của XXX hãy còn vắt trên lưng tên điên.

Nghiêm túc mà nói, nếu Trần A Điêu không phải là con gái, Đàm Đài Chúc Ảnh thật sự cảm thấy nó có thể làm ra cái chuyện này.

Nó là tên điên chà đạp vương tộc.

Chí ít hiện tại đã nó đã vô cùng to cao.

“Mắc gì thất thần, khóc tiếp đi chứ.”

Rốt cuộc tên điên A Điêu rút lại móng vuốt, thả Thái hậu “ở góa đáng thương” đi, kế đó cô chắp hai tay sau lưng, cất bước đi ra ngoài.

Đi ngang qua đám quý tộc này của Đế quốc, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Trên đường Hoàng Tuyền không có quỷ thần, chỉ có một thần dân hướng về vương quyền nhân gian, khóc xong thì Đường Tống vẫn là Đường Tống, trời không có sập.”

(P9)

Sau khi A Điêu rời đi, trước đài tang ở ngay cung điện từng ngập tràn tiếng khóc nức nở nay đặt thinh hồi lâu, cùng lúc đó không ít đại thần các bên quân sự nòng cốt ở bên ngoài cùng vô thức nhìn về phía cô gái trẻ.

Cô vừa mới đi ra khỏi đại điện, áo choàng phiêu phiêu, tóc dài khẽ múa, nào hay cô nghĩ tới điều gì mà nhếch môi mỉm cười khi đưa lưng về phía phông cảnh tang lễ của lão Hoàng đế.

Công khai, khinh miệt và tà ác.

Từng bước từng bước đạp lên vùng đất quân quyền này, lội ngược dòng đi lên.

Một đêm trôi qua, khi nắng sớm ban mai bắt đầu, tia sáng xuyên qua chực những tia nắng của buổi mặt trời ban sớm soi xuống phiến lục địa này vì cô.

Mọi người nhất thời nhìn ngây người.

Vị Thống lĩnh ngày đó ở biên giới bỗng nhiên cúi đầu, đáy mắt thoáng nặng nề: Vua chết và vua mới lên ngôi, tập trung quyền lực trông như là kết quả thỏa lòng mong mỏi của mấy ông lớn vương tộc từ 300 năm trước hay lại… làm áo cưới cho người khác?

Nhưng tối thiểu tại thời điểm này, Ánh Mặt Trời Thiêu Đốt 19 tuổi này đã dùng phương thức ngoan cố nhất giẫm lên điểm mấu chốt của vương tộc để tuyên bố sự hiện hữu của mình.

Tân đế? Thái hậu?

Làm sao nó để ở trong lòng?

Cùng lắm là xảo trá nói với tất cả mọi người: lựa chọn của mọi người không chỉ giới hạn ở Vua mới, Thái hậu, hay đám chó vương tộc.

Còn có tôi nữa.

Bọn họ có sánh được với người như mặt trời ban trưa là tôi chăng?

Không được.

Thống lĩnh chợt nghĩ tới Trần Tốn một chân giẫm lên giới khoa học, một chân giẫm lên hạch tâm Công bộ, trái tim chú ta đập dồn.

Nhà họ Trần này... khủng khiếp thật.