Đám người Chương Trình táng dởm, loại tà pháp này thật sự sẽ để con người triệu hoán Cổng Linh Hồn?
Nếu vậy, chẳng phải là… Chương Trình vô thức liếc nhìn 23 đứa trẻ, rồi lại nhìn vào trận đồ, và nhận ra lõi của trận đồ đã bị A Điêu chặn hơn một nửa.
Gã nhớ chưa xong.
Nhưng có vẻ Cổng Linh Hồn sắp mở ra. Linh khí này quá mạnh, so với Cổng Linh Hồn khác làm sao thì khó nói, tuy nhiên dao động lớn hơn Cổng Linh Hồn cây đa ở huyện Kỳ Sơn rất nhiều là cái chắc!
Đối với A Điêu mà nói, chưa biết Cổng Linh Hồn mở ra có phải là chuyện tốt hay không, bốn người còn lại bao gồm 23 đứa nhỏ đó làm vật tế truyền nguồn năng lượng có chết hay không, cô sẽ không quản lý được. Ấy nhưng chính cô sẽ chết đấy, đám sâu kia đã sắp bò từ bắp chân về phía ngũ tạng của cô rồi.
Người duy nhất được lợi chỉ có 9 tín đồ Ngũ Hành Giáo này!
Khoảng cách với Đại Chu Thiên còn có một vạch nữa!
A Điêu vội vã muốn chết, đành cắn luôn ngón tay phải còn nguyên vẹn. Hai tay cô chảy máu tươi và hai tay cùng vẽ bùa… Hai ngón tay di chuyển nhanh chóng để tăng tốc độ vẽ bùa, cuối cùng ở một phần sáu vạch cuối cùng, một dấu ấn đạo phù cổ xưa được tạo ra.
A Điêu giơ tay lên, ấn dấu tay máu lên đạo phù.
Ông!
Dòng máu bị đốt cháy và vạch xoay tròn ngưng hẳn, kết thúc vì lá bùa này. Đồng thời khi lá bùa đốt cháy, nó đốt cháy cả trong lẫn ngoài, vây lấy ngôi sao năm cánh ác độc và làm nó tan rã.
Trong nháy mắt ngôi sao năm cánh tan rã, sự chuyển động của bàn đá chợt khựng lại. Chín người bên lão già hãi hùng khiếp vía, nhưng chưa kịp phản ứng đã thấy nó lại hoạt động.
Tuyệt vời!
Quỷ kế của con nhóc thối này thất bại!
Nhưng không đúng, nó đi ngược chiều!
Bàn đá đẩy ngược chiều… Giây tiếp theo, tất cả đám sâu bị linh khí chuyển động ngược kéo ra ngoài.
Rõ mười mươi vai trò của lá bùa, nó nhằm mục tiêu tới đám sâu này.
Đúng là có bùa phá trận khác nhưng lại vô cùng phức tạp, không kịp thời gian vẽ ra. Bên cạnh đó, cô thấy được đám sâu và trận pháp là một vòng đầu mối then chốt, dùng bùa Đuổi Sâu đơn giản nhất có thể đạt được hiệu quả trực tiếp nhất.
Quả nhiên tụi nó bị xua đuổi.
Sâu trên người ai nấy đã được kéo ra ngoài, bao gồm cả đám sâu trên người mấy đứa trẻ.
Trên người A Điêu cũng hiển nhiên như vậy, nhưng 9 người bên lão già đã hộc máu.
** má, trận pháp cắn trả.
“Tình hình không ổn, nhanh chóng...”
Trưởng lão hộc máu phía sau đưa mắt dữ tợn, dợm đứng lên, bỗng nhiên trước mắt tối sầm. Một người nhao tới, thừa lúc ông ta bị thương nặng hộc máu mà ra một cước đạp vào ngực ông ta. Sau khi đạp ông ta, người này nhanh chóng rút lưỡi đao trên thắt lưng ông ta ra… cắm thẳng vào tim.
Ông già nhìn A Điêu khó mà tin nổi.
(P1)
Bộp, A Điêu đứng lên, còn đạp mạnh vào đầu ông ta một cái!
Biểu cảm hung dữ lắm, hàm bạnh ra.
Mọi người bị trấn áp.
Từ Bàng Hạ +550!
Từ Chu Viễn +170!
Từ...
Nhóm 9 người thủ lĩnh thứ cấp Ngũ Hành Giáo đã quăng cho cô một đám năng lực niệm, nhất là cơn bùng nổ năng lực niệm của ông già Bàng Hạ trước khi chết đã vọt lên 550.
Cái này mà cũng được?
Lúc đầu A Điêu chỉ tức giận vì chịu nhiều khổ sở như vậy bèn giẫm lên lão già một cú cho hả giận. Chợt cô phát hiện có thể kéo ra năng lực niệm… Ngay lập tức đôi mắt cô lóe sáng, lại đạp ngã một tên thủ lĩnh thứ cấp nữa là Chu Viễn. Cô vừa ngồi xổm xuống là ra ngay đòn mãnh hổ đâm tim, nhưng lại đâm vào ngực phải của ông ta.
Từ Chu Viễn +99!
Không mất mạng ngay, dẫu gì chẳng phải vị trí trái tim, thế là Chu Viễn nhắm mắt lại ngụy trang mình đã chết trong đau đớn.
Có lẽ con nhóc này là một đứa học dốt, không biết trái tim ở bên trái. Chỉ cần ông ta giả vờ chết, nói không chừng trốn thoát được một kiếp!
Tuy nhiên sau ba giây chờ đợi, đột nhiên A Điêu đâm mạnh vào ngực trái của ông ta.
Mẹ kiếp, tim bị đâm xuyên.
Chu Viễn giả chết: “!!!!”
Xin lỗi, ông ta rớt đài, rớt trong vài giây.
Từ Chu Viễn +370!!
Từ Cảnh Thu +50!
Từ...
Từ Triệu Húc +50!
Từ Chương Trình +35!
Cuối cùng A Điêu cũng cười.
Chương Trình: “...”
Mặc dù không thể hiểu được con nhóc đang làm gì, nhưng bi3n thái tới tột cùng.
Khóc sướt mướt mềm oặt không xương lại đi kèm thao tác mãnh liệt như hổ?
Đây đâu phải là đạo cô nông thôn có thể dễ dàng xử lý.
Cha con nhà họ Tưởng hại mình rồi!
....
Sự thật chứng minh miễn là bạn đủ tàn bạo, ngay cả phe của bạn cũng bị bạn hù té đái.
A Điêu ăn cho sướng, cảnh giới cao nhất của PK là đánh nổ cứt đái của kẻ thù, nghiền ép giá trị của phe bạn, thu thập tất cả các nguồn lực, để biến mình thành MVP* mạnh nhất.
*MVP (thuật ngữ chơi game): tuyển thủ mạnh nhất.
Ước tính giá trị năng lực niệm ít nhất cũng 3,000, một đợt mập đó một đợt mập đó.
Tuy nhiên giá trị năng lực niệm đã ba ngàn mà chưa xuất hiện kỹ năng đổi mới?
Hơn nữa A Điêu lưu ý kính của Chu Viễn này trông không đúng lắm. Sau khi ông ta nằm trên mặt đất, kết cấu phản chiếu trên tròng kính của nó không giống chất liệu tròng kính thật. Thay vào đó nó cứ như màn hình hiển thị quang não trên thị trường, ít nhất cô đã từng thấy ở văn phòng Hộ bộ của quan phủ Kim Lăng.
Kết cấu mang lại cảm giác hơi quen thuộc.
Vậy kính này là gì? A Điêu dợm lấy xuống xem, đột nhiên cánh cửa mở ra, một đám tín đồ xông vào.
Không tốt, là người Ngũ Hành Giáo!
Mấy thủ lĩnh thứ cấp yếu đuối kia lập tức phấn chấn.
“Giết bọn chúng cho ta!”
(P2)
Giờ đây bọn A Điêu ở đâu vẫn là đối thủ của bọn họ, huống chi những người này lại cầm súng ống trong tay.
Bùm bùm!
Làn đạn laser quét ngang từng dải ánh sáng, A Điêu mặc kệ cặp kính nọ, một mình bay nhào lăn lộn trốn sau một cây cột. Những người khác cũng chật vật né tránh, Chương Trình xảo quyệt, chạy về phía khu vực mấy đứa bé.
Đám tín đồ nào muốn giết những đứa trẻ này, có lẽ muốn lợi dụng tụi nó lần thứ hai, cho nên gã mới chạy sang.
“Sự tình đã thất bại, phải rút lui toàn diện.”
“Gi ết chết hết, một tên cũng không chừa lại!”
Kết quả là ngay sau khi thủ lĩnh thứ cấp ra lệnh, những người tín đồ nọ lập tức muốn hướng đường bắn vào khu vực chum rượu của đám trẻ.
Chương Trình thầm mắng xui xẻo, đang đau khổ vì không thể tránh được những viên đạn này, đột nhiên mặt đất rung lên.
Âm thanh này ù ù, cơ thể cũng run theo.
Mọi người ở cả hai phía giật mình.
Có chuyện gì vậy?
Ùng! Mặt đất nứt ra.
Hóa ra có một số khe hở, nhưng từ khi nào nó đã lớn như vậy?
Mà các hạt cát tròn trên mặt đất vẫn đang run run...
Lưu Quang bỗng nhiên run thành tiếng: “Chờ một chút, sao trận bàn kia vẫn còn xoay?”
Cái gì?
A Điêu quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy trận bàn đang chuyển động bị xuyên thấu.
Xuyên thấu?
A Điêu chợt nhớ tới trong tài liệu nói rằng những sở dĩ những thứ cúng tế này dị đoan bởi vì ngoài thủ đoạn quá tàn nhẫn và ác độc bên ngoài còn có việc chúng vô cùng bất ổn, không phải là con đường đúng đắn lâu dài.
Ví dụ như người bình thường hấp thụ linh khí, hấp thu nhiều ít chẳng phải nhìn tố chất của bản thân, có thể thêm Thực Thể Gieo Linh hoặc Đồ Cấm Kỵ phụ trợ tụ linh khí, và loại thủ đoạn này thay đổi được.
Nhưng bạn bắt một đứa trẻ, lấy trẻ em làm môi giới tinh chế linh khí, rồi lại hút khô trẻ em, hiệu suất cao thì cao thật với số lượng cũng nhiều, tuy nhiên một khi bị gián đoạn giữa chừng sẽ bị cắn trả.
Chẳng hạn như hậu quả của việc 9 người bên lão già bị cắn trả. Trên thực tế, trận bàn cũng có hậu quả từ việc cắn trả, chẳng qua xác suất rất thấp, là thứ có tính chất ngẫu nhiên. Có thể nói trận bàn này chắc chắn được tạo ra để triệu hồi Cổng Linh Hồn, nhưng giữa chừng phát sinh biến cố, Cổng Linh Hồn không đến, nhưng động tĩnh từ linh khí cường đại có thể dẫn đến những tồn tại khác.
Ví dụ như... ma quỷ?
A Điêu quay đầu định chạy mà chẳng kịp nữa. Bàn đá bị xuyên thủng xong, một bóng đen lớn xuất hiện trên mặt đất.
Đầu cực lớn nhìn vào đường kính cũng rộng tới một mét, chiều rộng cơ thể tương tự như đầu, tuy nhiên chiều dài cứ kéo dài chẳng dứt; phía dưới có chi chít móng vuốt ngay sắc nhọn đang di chuyển; nó đang nhanh chóng leo ra khỏi mặt đất.
(P3)
Phần trên nhô ra của nó dài khoảng một mét rưỡi rất bén nhọn, lực đâm thủng mạnh, bàn đá dày tới 40 cm bị đâm thủng xong đã bị hất thẳng lên... Ầm!
Có người né tránh, có người không kịp, ba người bị nện chết tươi.
A Điêu nào thấy rõ ai đã bị đập chết, dù sao cô cũng né đi. Nhưng con rết một sừng khổng lồ này đã hoàn toàn bò ra, có thể xoay tròn chặn vị trí bên cửa chính đằng kia, cản ngăn đoạn đường mọi người muốn chạy trốn. Bên cạnh đó cửa hang ngầm bị phá vỡ đã có thật nhiều đám rết nhỏ hơn bò ra. Toàn thân những con rết này màu xanh biếc, lớp nhớp, cũng không biết từ đâu chui ra, mỗi một con đại khái dài tầm cánh tay.
So với con lớn kia, còn có cả Giun Nằm Giấu từng thấy khi trước, đám rết con này trông hãy còn ổn; chẳng qua số lượng chúng quá nhiều và có độc.
“Chết tiệt, nó là ma quỷ cấp hai, chúng ta đánh không lại.”
“Đừng nói nó, ngay cả đám rết con này đã nhanh vô cùng!”
“Má, mày đừng chạy theo hướng tao bên này!”
Đừng nói bọn họ không có người hỗn loạn, ngay cả đám tín đồ Ngũ Hành Giáo cũng luống cuống, họng súng đành phải tập trung bắn vào những con rết lớn nhỏ; nhất là con rết lớn đó. Kích thước cơ thể nó quá lớn, sức sát thương cũng... Chân bụng có thể dễ dàng xuyên qua thân thể xương cốt con người; đỉnh đầu hất lên một cái là đâm thủng cột; cơ thể nó quét qua, bốn hoặc năm người bay ngay.
Tất nhiên điều đáng sợ hơn là đạn laser bắn vào vỏ của nó chỉ phát ra tiếng cốp cốp của kim loại va vào nhau. Vỏ có tí lỏm thật, nhưng ngoài ra chẳng còn gì nữa. Ngược lại dưới sự giết chóc của nó, con người hệt như cải trắng, bị tàn sát từng gốc một.
Coi như né tránh được, đám rết nhỏ cũng trèo lên lít nhít.
Ma quỷ không phải là quân đội bạn bè mà họ gọi đến, đối với ma quỷ mà nói những người này đều là thức ăn.
Nếu mấy đầu lĩnh không bị cắn trả, có khả năng hợp sức lại vẫn đánh ngã được con rết lớn này, song bây giờ lại không thể. Không nói đến họ, ngay cả Chương Trình và A Điêu cũng là nỏ mạnh hết đà.
Không ngờ tới trận pháp này sẽ dẫn ma quỷ tới.
Bọn họ thê thảm là thế, đám trẻ kia cũng không kém hơn bao nhiêu. Tụi nó vẫn luôn thảm thương, trong khi bọn A Điêu né tránh và chém vào đám rết nhỏ này, mấy đứa nhỏ lại chẳng thoát khỏi chum rượu cho được, chúng đành nhìn…
Chương Trình mặc kệ đám con nít, gã thấy họng súng chĩa về phía này bèn muốn né đi, lại trông thấy… con khỉ trên cây cột cách đó không xa.
Chỉ thấy A Điêu đang trèo lên cột, hẳn là muốn thông qua xà ngang của nóc nhà để đến vị trí cửa sổ trời.
Thông minh thì có thông minh đấy, chẳng qua trông giống khỉ vô cùng.
Ấy nhưng rết lớn thích ăn khỉ, vì vậy đuôi của nó đập về phía cây cột.
(P4)
Ối, A Điêu phải nhảy xuống đất. Cô đang cố gắng né tránh và con rết lớn nghênh đón... Một vệt ánh sáng từ cửa lớn bắn tới.
Tia sáng này không giống như tia sáng từ súng laser trước đó, nó mạnh hơn, sức sát thương lớn hơn, chắc là một loại Đồ Cấm Kỵ nào đó. Nó đánh thẳng vào phần bụng của rết lớn làm vỏ nó nổ bung, đám chất lỏng bay theo ra.
Rết lớn phát ra tiếng rít chói tai, bọn người A Điêu nhìn thấy vầng sáng dày đặc bên ngoài nhà máy.
Đó là ánh sáng của công cụ bay!
Ông trời ơi, cuối cùng cũng đến rồi!
A Điêu đang vui mừng, đột nhiên trước mắt tối sầm lại...
Trông thấy rết lớn vô cùng nhạy bén, một cái đuôi quét ngang cuốn không ít người chui xuống lòng đất, đám người Phong Đình cưỡi công cụ bay lao vào nhà xưởng. Đưa ánh mắt đảo qua, Phong Đình quyết định: “Đội 2 kiểm soát nơi này, có là ai cũng không được thả đi, đội 1 theo tôi đi xuống!”
Mỗi đội 12 người, Phong Đình không muốn trì hoãn thời gian bèn dẫn theo người nhảy ra khỏi công cụ bay, rơi xuống cái hố bên dưới. Những người còn lại dùng công cụ bay để giải phóng áp suất từ cao xuống mặt đất, điên cuồng giết những con rết nhỏ đồng thời kiểm soát tất cả mọi người.
Sau khi đám người Phong Đình xuống hố, họ bấm hệ thống chiếu sáng trên trang bị làm không gian mờ tối dưới đất lập tức sáng lên. Nhưng bọn anh chẳng cần bận tâm đi tìm hướng đi của con rết một sừng bởi lẽ bọn họ nhảy xuống theo đã rơi ngay phía sau nó.
Rết một sừng được tính là một tộc đơn thể, nhưng nó cũng chỉ tạo thành một gia tộc với con cháu của mình, thế nên chúng có số lượng rất lớn, nhìn vào đám rết nhỏ chi chít trên mặt đất là biết. Thêm nữa rết một sừng vốn ẩn chứa độc tố, ước tính không có nhiều người sống sót nổi.
Vừa mới nhìn thoáng qua đã thấy vài đứa trẻ sùi bọt mép.
Mọi người phẫn nộ không thôi, điên cuồng bắn vào mông con rết một sừng. Vũ khí của bọn họ từ đầu đã mạnh hơn hơn súng cấp thấp mà Ngũ Hành Giáo mua được từ chợ đen rất nhiều, xem như một lần bắn không thể phá lớp phòng thủ nhưng bắn hai lần đã đủ. Chưa kể trên những viên đạn này còn kèm theo lực thiêu đốt xoắn ốc, chỉ riêng phần đau nhức cũng làm con rết này đau tới chết.
Nhưng rết lớn sợ nhất vẫn là Đồ Cấm Kỵ trong tay Phong Đình.
“Bao vây nó, đừng để nó chạy vào hang động trốn đi, chúng ta không thể đuổi kịp!”
Phong Đình vừa ra lệnh vừa bắn, vũ khí trong tay anh ta có bộ dáng quái lạ. Đầu nó là Cá Mập Đen khi thân làm bằng xương cá, hệt như giáp che tay dán vào cổ tay, vừa không ảnh hưởng đến việc anh ta điều khiển trường đao, lại có thể bắn tỉa từ xa.
(P5)
Thứ đồ này bắ n ra chùm sáng đủ phá thẳng lớp vỏ như lớp giáp sánh bằng kim loại dày của rết một sừng. Ngay cả khi nó có tránh đi cũng bắn vỡ một tảng đá lớn trong nháy mắt. Cho nên lúc này con rết một sừng vừa né tránh vừa bắt đầu nuốt chửng một đám người mà nó vừa mới dùng cái đuôi quét xuống.
Máu thịt sẽ giúp nó phục hồi vết thương.
Quá hỗn loạn, không dưới mười người lăn xuống đấy. A Điêu cũng ở trong đó, cô chật vật trà trộn trong bùn đất, chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy ánh sáng của súng bắn phá phía sau.
Mấy người trong đồn Đoàn luyện để bọn cô ẩn núp tại chỗ là thế nhưng cũng phải nhìn vào tài nghệ chứ… A Điêu vừa rơi xuống đất là ngay lập tức quay cuồng nhào né trong bùn đất. Cô vừa trốn vào một góc vách tường đã thấy mấy người phía trước cách cô chỉ một mét bị chân bụng con thú đâm xuyên qua cơ thể. Đoạn, nó phân xác mảnh vụn thông qua chân bụng rồi đưa vào miệng mình.
Hệt như thực phẩm được vận chuyển trong dây chuyền sản xuất của nhà máy.
Bị phun máu đầy người, A Điêu không cần người bên đồn Đoàn luyện nhắc nhở cũng biết không quay đầu lại chạy về phía ngã ba bên cạnh.
Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết. Với cái số xui xẻo của mình, cô không thể ở lại đây lâu!
Phong Đình thấy A Điêu thông minh như vậy nhất thời không biết nên tán thưởng hay cảm thấy tiếc.
Nhanh trí thế này… Luôn luôn cảm thấy kinh qua đen đủi sẽ mài giũa thành người thành thạo.
Thành thạo làm người ta xót xa.
Nhưng hình như có người theo dõi.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Điêu: Không có gì đặc biệt, trăm hay không bằng tay quen.