“Do nhà họ Viên có tiền, hơn nữa vẫn có quan hệ làm ăn với nhà họ Tống, từ đầu đã có sự kết nối rất đáng tin cậy. Tuy nhiên bấy giờ nếu người thừa kế có tương lai nhất gia tộc tranh đấu với tôi và trở mặt với Tống Linh, tương đương với trêu chọc ngay hai gia tộc nhà quan, từ đó tạo thành nguy hiểm. Đến lúc ấy gia tộc của cậu hoặc bỏ qua cậu, hoặc chỉ có thể chọn một phương nương nhờ. Vì vướng phải chuyện gia tộc nhà cậu neo người và đám con em không chịu thua kém, cậu chẳng có cách nào bỏ qua, thành ra họ chỉ có thể gia nhập nhà họ Vương.”
“Vậy những thứ này có liên quan gì đến đại ca của cậu — có chứ. Bởi lẽ gia tộc y đã yên lặng mấy trăm năm, có gốc gác có truyền thừa, linh khí phục hồi là cơ hội tuyệt vời của bọn họ, nhưng họ lại thiếu tài nguyên nhất trong thời gian đầu. Cho nên họ cần một cái túi tiền, mà lại là dạng túi tiền không cần não.”
“A, bây giờ chắc chắn cậu điên tiết lắm, cảm thấy cô gái nông thôn như tôi sao lại xấu xí lại ngoen ngoẻn lại gian xảo như vậy, dám có ý dùng sự khiêu khích ly gián thấp hèn châm ngòi chia rẽ ảnh hưởng tới tình anh em của các cậu. Nhưng nếu cậu cẩn thận quan sát, cậu sẽ phát hiện con cháu nhà họ Vương khi tiến vào lớp A1 rồi thì thay đổi phong cách ngang ngược trước kia, trở nên vô cùng nhún nhường cùng với Vương Duy hay các thành viên khác. Cơ mà họ đóng đô trong nhóm anh em các cậu thật mà hả?”
Làm sao A Điêu biết được cái này? Do ngày đầu tiên cô đã nghĩ đến dụng ý của Trung Xuyên Minh Tú khi sai Viên Thuật đến tìm cô, cô tò mò lắm, làm cái này thú vị thế à?
Dù sao cô thuộc gia tộc quan lại, trao đổi với lão quản gia ở nhà tổ Kim Lăng một phen, rồi tốn chút tiền... Đám quý công tử chả thèm gì mấy ngàn mấy chục ngàn tinh tệ, nhưng người bình thường lại để ý tới khoảng thu nhập ngoài định mức thế này, hiển nhiên dò xét ra một ít tin tức như có như không.
Còn nữa, trước kia cô còn lưu ý đến thay đổi của bọn Vương Duy.
Tổng hợp lại, cô đọc được ngay tâm tư của Trung Xuyên Minh Tú. Đương nhiên, nếu suy đoán là sai, vậy thì chẳng sao. Đúng sai không quan trọng, quan trọng là cô phải để cho người khác nghĩ rằng đây mới chính là bản chất của Trung Xuyên Minh Tú.
Nhưng rất hiển nhiên có liên minh giữa họ Trung Xuyên và nhà họ Vương thật.
Bời lẽ biểu hiện của bọn Vương Thân và Vương Duy đã đổi thay.
(P1)
Cục diện giống như cô nắm giữ, vì thế cô cướp trước một bước, tiếp tục châm ngòi thổi gió trước khi Trung Xuyên Minh Tú phản bác: “Vì thế dưới tiền đề đối lập nhà Tống Trần, tiền của nhà họ Viên và quyền lực nhà họ Vương sẽ dính dáng chặt chẽ với đại ca cậu. Song, nhưng thứ này cùng lắm chỉ là thủ đoạn, là hợp tác mà thôi, chưa nói đến ai thấp hèn. Về phần cậu chắc gì đã không tính toán tới sức mạnh của y, y sẽ dẫn cậu đi lập đội khai hoang. Nhưng bấy giờ xem ra, lợi ích được mất của cậu mất cân bằng – ít nhất ngay từ đầu y chả gọi ai ngoài một mực kêu cậu, cái người mang tính tình cao ngạo nhất cũng có thể gây chuyện tới khiêu chiến tôi.”
“Khi một quân cờ bị ăn, mỗi một bước đi trước đó không có bước nào là vô tội.”
A Điêu nói xong những lời này, chả màng tới Viên Thuật và đám người khác đang ngớ người, cô quay đầu nhìn về phía Trung Xuyên Minh Tú đang bày sắc mặt khó coi, tựa hồ đang chờ ý đáp lại.
Trình Chương đỡ trán, thật ra ngay từ đầu cậu ta cũng mơ hồ thấy vấn đề này quái dị, nhưng không dám nghĩ rõ ràng như vậy, càng không ngờ Trần A Điêu lại cương trực như thế. Cô ấy thật sự vạch trần những đề tài âm mưu khó mở miệng thành lời thế này trước mặt nhiều người.
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc xé rách da mặt cùng Trung Xuyên Minh Tú.
Họ chung lớp, sau ngày khai giảng thứ hai đã vạch mặt nhau bực này… Cho dù cậu ta tự xưng là trưởng thành sớm cũng muốn nhồi máu cơ tim.
Trung Xuyên Minh Tú cũng cảm thấy nhồi máu cơ tim. Y hoàn toàn không mang có tâm tư sử dụng Viên Thuật như con cờ bỏ đi! Đúng là ngay từ đầu y muốn lợi dụng cái tên này trêu chọc hai nhà Tống Trần, khuấy đục nước để gia tộc mình được lợi. Nhưng nhà họ Viên có tiền thật, y không muốn qua cầu rút ván, tuy nhiên loại giải thích như vầy giờ trông đầy yếu ớt.
Trần A Điêu này độc thật, hiểu sâu sắc cách dùng chữ để cạnh khóe và chiến thuật tâm lý.
Trung Xuyên Minh Tú nhịn hồi lâu, giờ phút này rốt cuộc vẫn nói từ tốn trong thong dong: “Ngay từ đầu tôi đã khuyên can Viên Thuật, cậu đã quên rồi à? Tài năng ăn nói là một sức mạnh hiếm hoi, nhưng nếu sử dụng nó bừa bãi, đó là ngu ngốc.”
A Điêu mỉm cười: “Nếu hôm nay cậu đột phá tầng thứ hai được thì tôi chắc chắn không ngu tới thế.”
** má!
Lời này mới gọi là cương thật sự!
Sắc mặt Minh Trạch Dã và Chu Tú Hà nặng nề, Trần A Điêu này có khí phách hơn hai người bọn họ.
Hơn nữa lời này còn khiêu khích đám người ở tầng một như họ.
Không ai có hảo cảm với Trần A Điêu, nhưng không thể không nói, cô hung hăng hơn tất cả mọi người.
Loại hung hăng này xứng đôi với tài năng cô nên có: đi lên từ hạng nhất kỳ thi triệu tập, trước mắt hình như cô không cam lòng làm kẻ dưới.
(P2)
Trung Xuyên Minh Tú biết kiềm chế lắm, giờ phút này vẫn không tức giận, chỉ có khuôn mặt sa sầm và nói dửng dưng: “Tự tin thế? Chẳng lẽ ngày mai sẽ vượt qua tôi?”
A Điêu đang trả tiền mua một chai nước làm nhóm béo hạnh phúc, đồ uống lăn ra.
“Chẳng lẽ hôm nay tôi phát giác cậu xa xa không mạnh như tôi những tưởng bèn kiêu ngạo ương ngạnh khiêu khích cậu?”
“Tốt thôi, tôi vậy đó.”
** má!!!
Từ Trung Xuyên Minh Tú +5455!!!
A Điêu đạt được năng lực niệm luôn thấy hạnh phúc nhất, loại hạnh phúc này cũng thể hiện trên khuôn mặt tươi cười của cô.
Làn da trắng, cả khuôn mặt non nớt, nhưng nghiễm nhiên mang vẻ dễ nhìn và sắc bén hơn đôi chút so với sự mờ nhạt trước kia.
“Còn nữa, nếu như không phải cha tôi sắp được điều động, mà cậu muốn thay người của gia tộc tranh cái gì đó, từ đó an bài Viên Thuật đến đấu với tôi, tốt nhất là quấy nhiễu quan hệ của nhà Tống Trần Viên, từ đó vững vàng ngồi ở Điếu Ngư Đài* làm ngư ông đắc lợi... cậu chắc gì đã sốt ruột như vậy.”
*Điếu Ngư Đài: Còn được gọi là đảo Diaoyutai
Đây xem như là lời phản hồi giải thích cho hành động y gọi là khuyên can Viên Thuật trước đây?
Cô không thèm phản công. Miễn là người khác nghi ngờ động cơ của y một cách hợp lý, như vậy bất kỳ lý do có lý nào cho hành động của y đều sẽ bị xem là có âm mưu.
Cô đang tạo động cơ cho y.
Đi theo con đường phản diện trước, để cho nhân vật phản diện không có lối thoát.
Trung Xuyên Minh Tú chấn động trong lòng, sao nó biết chuyện này?!
Y một lần nữa thu cảm xúc, cười kinh bỉ: “Nói như thể cậu cao quý làm sao. Cậu vừa thề son sắt nói tôi lợi dụng cậu ấy… Vậy tại sao cậu không nói cho cậu ta hay từ sớm? Trái lại còn nhiều lần kiếm tiền của cậu ta? Bản thân bất chính, tại sao lại nói người khác đầy thị phi, có thể thấy được cùng lắm cậu chỉ đang phỉ báng mà thôi.”
Thật ra A Điêu nào hay chuyện sắp xếp của quan chức, dẫu gì cũng là chuyện bí mật của triều đình, chưa kể cô và Trần Nhiên lại không thân thiết. Tuy nhiên cô đoán được cho dù không có nhà họ Trung Xuyên, quan hệ giữa hai nhà Tống Trần từ đầu đã lộ ngoài sáng, lại bởi thấy rõ rành cô và Tống Linh có qua lại thân thiết, chắc chắn sẽ bị nhà họ Vương nghi kỵ. Hiển nhiên nhà này không muốn Trần Nhiên lên chức, cho nên trăm phần trăm ra đòn ở sau lưng.
Như vậy nếu hiện tại đã chứng minh được nhà họ Vương và nhà họ Trung Xuyên móc nối với nhau, vậy cô tiến thêm một bước nói dóc về nhà họ Trung Xuyên, cứ nghe vậy mà làm, ít nhất người khác sẽ tin.
Sự thật không quan trọng, điều cô muốn là mọi thứ cô xây dựng phải được người ta biết đến.
Nhưng... Bây giờ A Điêu chỉ hời hợt thả một câu: “Hiển nhiên không thể nói cho cậu ta biết rồi, ai từ chối được một túi tiền cơ chứ.”
Từ Viên Thuật +2888!!!
(P3)
Rột, Coca bị hút một ngụm, một cơn sảng khoái đầy k1ch thích xuất hiện, cô nhìn về phía Trung Xuyên Minh Tú, mỉm cười.
Dịu dàng cho một cú cuối cùng.
“Nhưng bây giờ dạy cho cậu ta vì tôi muốn xem cậu sẽ bị tôi vượt qua như thế nào khi bị cắt hầu bao.”
Một con sói hoang nhỏ đi ra khỏi bụi cỏ hoang, bốn chân chạm đất, nhưng răng nanh đã nhuộm đồ ăn mặn.
Cô chưa từng và cũng không bao giờ ăn chay.
Từ Trung Xuyên Minh Tú +6666!
Từ...
Năng lực niệm bốc lên.
.....
Nhân viên quản lý trông mong nhìn thật lâu, nội tâm kích động không gì sánh bằng. Chậc chậc chậc, ghê gớm ha, so với mấy lần trước kia đám nhóc con tranh tài thi thố mày tới tao đi, hai đợt này mới gọi là dữ dội.
Nhưng bốn phương Tống Vương Thôi và Trần Tốn đang ẩn nấp đang chém giết tương đối bình an, dù sao khi đó linh khí chưa hồi phục, còn lần này sẽ khác.
Cái gì gọi là quỷ kế âm mưu gia tộc thế lực đều chơi tới độ vui vẻ sung sướng.
Song nhà họ Trần có gen đáng gờm gì mà một thằng anh trơ như đá, vững như đồng; một con em lại hung như sài lang.
Vừa ra tay toàn phải ép người ta tới đường cùng.
Giờ phút này, bỗng nhiên rất nhiều người – nhất là những người đi ra từ cuộc thi triệu tập – nghĩ đến chuyện ngày đó Trần Tốn hời hợt quanh co đã xử lý Triệu Lăng Vân.
Hiện tại xem ra lòng dạ ác độc được gia truyền rồi?
.....
Bầu không khí nặng nề nhanh chóng bị phá vỡ khi bảng xếp hạng thay đổi.
Thác Bạt qua ải tầng thứ nhất biến thành cậu ta qua ải tầng thứ hai.
Mọi người: “???”
Ấy vậy chưa tới mấy giây là Thác Bạt đã đi ra, xoa tai nghiêm mặt. Sau khi nhìn thấy tình huống sảnh lớn, cậu ta bèn nhướng mày, đoạn nhìn xuống bảng xếp hạng và tựa hồ bị tác động trước cảnh giương cung bạt kiếm, cậu ta nở nụ cười: “Thì ra là như thế sao, Trần A Điêu, cậu ghê gớm lắm, sau này có muốn…”
“Đánh không lại, không đánh, không hẹn, đi đây!” Ba giây trước A Điêu còn ngang ngược cho nổ tung một đợt năng lực niệm nay đã sợ xếp re, cầm lấy Coca chạy như bay ra ngoài.
Một giây mạnh một giây làm chó, hoàn toàn giải thích cho cái gì gọi là mềm nắn rắn buông.
A Điêu ra ngoài uống Coca và vẫn còn suy nghĩ: Xem ra Trung Xuyên Minh Tú thật sự không phải là đối tượng cao cấp có thể tiến công. Do lời nói sắc bén thốt ra khi nãy đã k1ch thích đến điểm mấu chốt ranh giới cuối cùng của tôn nghiêm quyền mưu mà y hằng tự hào, thậm chí cô cũng thật sự uy hiếp đến y, cho nên 6666 đã gần như là giới hạn cao nhất của y.
Lấy Tống Linh làm tiêu chuẩn tham khảo, bình thường cậy ấy bị mình k1ch thích, ngẫu nhiên cho bão bốn năm ngàn, chứng tỏ bọn họ đều phù hợp với năng lực niệm di động từ đối tượng có thể tiến công cấp trung.
(P4)
Đã xác định được hạn mức cao nhất của Trung Xuyên Minh Tú, sẽ nhận ra tốc độ tăng lên của y không bi3n thái quá mức, cô muốn vượt qua tên này là điều trong tầm tay, như vậy gây hấn cũng chả sao.
Dù sao người này từ ngày đầu tiên khai giảng đã ngấm ngầm đâm chọc, đưa Viên Thuật đến trước mặt cô làm ba cái chuyện dấm dớ, còn muốn ở sau lưng cô âm thầm móc được chỗ tốt phát triển mạnh lên, nằm mơ à!
Chẳng qua trước mắt xem ra Thác Bạt chính là người tiến công cấp cao kia?
Mạnh quá, qua được cả tầng 2.
Lúc đầu A Điêu đầy âm mưu tính kế, những người còn lại cũng thảo luận, tiếp đó bọn họ thấy thầy Thạch Đại Cương và mấy thầy cô ngồi trên băng ghế nhỏ ở quảng trường, ông ấy nốc cả tá cả tá nước ngọt, thậm chí còn chanh chua cà khịa đe dọa người khác.
Khịa mới mức miệng đắng lưỡi khô, hồn nhiên quên bản thân.
Học sinh 10 lớp: “...”
Là thượng bất chính hạ tắc loạn đây mà.
.....
Rất nhanh chuyện qua màn Tháp Điểm Qua Ải đã bị Khúc Giang Nam và các thầy cô khác biết được, lần này chả có mấy ai nói ra nói vào.
Những học sinh này không phải là trẻ con nữa.
Khúc Giang Nam có điều ngoài ý muốn, nhưng liếc mắt nhìn tư liệu trên bàn làm việc về A Điêu, cô giáo suy tư: Đứa nhỏ này muốn trực tiếp cho rơi mất nguồn tài nguyên của Trung Xuyên Minh Tú, áp chế sự phát triển của thằng bé, tránh cho thằng nhóc sểnh khỏi trói buộc của Minh Trạch Dã rồi hợp lực với Thôi Lương cùng đối phó mình?
Đây là rút củi dưới đáy nồi.
Thủ đoạn rất tốt, hơn nữa còn có thể thuận tiện đi chung đường cùng nhà họ Tống.
“Mạnh mẽ chứng minh giá trị của mình, mưu cầu lợi ích lớn hơn, dã tâm bừng bừng.”
“Nhưng cũng thu phóng tự nhiên.”
“Nó không giống như một đứa trẻ nuôi thả ở một nơi nhỏ... Thiên phú dị bẩm?”
Hay là được người ta dốc lòng dạy dỗ đây?
Khúc Giang Nam bỗng nhiên nghĩ đến nơi xa, nhưng rất nhanh dời đi suy nghĩ bởi vì Thạch Đại Cương bên kia muốn bắt đầu khóa học chân chính hôm nay.
Cô ấy đã gọi cho bên phòng y tế trước rồi.
“Chuẩn bị thuốc kỹ càng.”
Nhanh thôi, đám oắt con này rất nhanh sẽ phát hiện ra âm mưu quỷ kế gì đó trước mặt sức mạnh tuyệt đối đều là cặn bã.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trần A Điêu: Khi đánh không lại, có thể làm chó thì làm chó, một khi đánh được... Nhìn tôi ra một trận thao tác mãnh liệt như hổ!