Ở phía xa, khi tàu chi3n Quân Tuần tra gi ết chết luôn phi thuyền lính đánh thuê, bọn Ngốc Thứu táng đởm, lập tức dừng công cụ bay và trốn biệt trong rừng lúc nhìn thấy tàu chi3n thuộc về Quân Tuần tra.
Nhận được tình huống từ thám tử, biểu hiện của Ngốc Thứu như đớp trúng cứt.
Đây là con gái Trần Nhiên sinh ra? Chết tiệt, sinh ra đứa khôn khéo vậy.
Những lời trước đó của nó nhắm vào những tên tội phạm, chính là bọn chúng; có thể hình dung mục tiêu chính bị kiểm soát tiếp theo ở Kim Hương là ai.
Là tổ chức của chúng!
Sau khi Ngốc Thứu chuyển tin tức về, bọn người Sương Tấn đang họp rơi vào im lặng.
“Đô đốc mới nhận chức ở Đam Châu là ai?”
“Hẳn là Trần Nhiên. Tuy rằng thông báo của triều đình còn chưa ra, nhưng thủ tục chắc xong hết rồi, đâm ra hắn mới điều động Quân Tuần tra được.”
** má!
Hai cha con nhà này bắt lấy tổ chức họ không buông sao?
Sương Tấn vô thức thay mình vào vị trí người bị hại, chẳng chịu nghĩ tới ai mới là người khởi xướng.
“Không phải nói hai nhà Thôi Vương dùng lực không cho hắn lên chức ở Kim Lăng à? Sao lập tức trở thành Đô đốc được. Đây chính là quan chức phó tỉnh cấp cao có thực quyền nắm hai phần văn lẫn võ đấy!”
Nói là cánh tay thứ ba của Kim Lăng cũng không quá.
Nhưng mà nhà này chỉ xếp hàng thứ năm ở Đam Châu. Hạng hai là nhà họ Tống, hạng ba là họ Vương, hạng bốn là cha của Giang Triều, tới hạng năm mới chính là Trần Nhiên.
Con mẹ nó Trần Nhiên này thăng quan hệt như cưỡi tên lửa.
Sương Tấn chỉ là trưởng phòng tổ chức chứ không phải là lãnh đạo, y nào hiểu được sự thay đổi chốn quan trường, mà hiển nhiên nghị định điều động này vẫn chưa được công khai. Song, Trần Nhiên đã nắm giữ thực quyền, hành động hạ xuống ở Kim Hương chính là ngọn lửa thứ nhất trong ba cây đuốc quan mới sẽ đốt, tiện thể cứu luôn đứa con gái thứ ba.
Một mồi lửa này thiêu tới mức tạo đủ cơ hội, đặc biệt sau một phen nói chuyện của Trần A Điêu. Nó đã thu được lòng người của tu sĩ hoang dã vùng Kim Hương ngay, ổn định trật tự; kế tiếp còn dùng nguy cơ của hố đất để dung hợp nhóm tu sĩ với Quân Tuần tra.
Trong vòng một ngày đã thu về một thể, đồng thời trực tiếp mạnh mẽ tuyên bố sự hiện diện trong chính trị.
Và nếu cuộc khủng hoảng hố đất được giải quyết, nó sẽ là một chiến tích vô cùng lớn, chưa kể còn thực hiện được trước khi lên chức đầy đủ.
Tình thế như vậy mà vẫn để bọn họ đi ám sát Trần A Điêu đúng là chuyện viển vông. Quan trọng nhất là giờ nó đã được Quân Tuần tra cứu, họ có muốn giết nó là phải đi dội bom tàu chi3n à?
Muốn chết hay gì.
Làm sao đây?
Trong lúc ngột ngạt, thủ lĩnh Lý Nguyên Thuật bên kia đang lên mạng đã vuốt mặt nạ, nói nặng nề: “Có khi lính đánh thuê đó do nhà họ Thôi phái đi, lần này thất bại còn bị bắt. Thây kệ Trần Nhiên có thể tìm được chứng cứ phạm tội dắt nối với Thôi Dung từ đó hay không, Thôi Dung sẽ đứng ngồi không yên.”
(P1)
Sương Triết rục rịch trong lòng: “Sếp, sếp muốn chúng ta liên thủ với Thôi Dung...”
Lý Nguyên Thuật cười khẩy một tiếng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, hiện tại Trần Nhiên và nhà họ Tống bên kia có hiệp nghị, xuống tay quản lý khu hoang dã, đánh chúng ta thành phản đồ của nhân loại. Dù Thôi Dung kia có cần răng nanh cũng không dám tìm chúng ta ra tay ra chân. Một khi bị tìm được dấu vết, không nói cả nhà bị diệt thì chính thằng con cả đã trèo lên giới giàu có ở Kinh Đô của hắn cũng bị xử tử. Não hắn úng nước mới đi chọn như thế.”
Hơn nữa với tư cách là nhân vật phản diện, gã cũng tự mình hiểu rõ tổ chức tội phạm dưới trướng gã tụ tập lại vì lợi ích, tốt xấu lẫn lộn, muốn bảo đảm không tiết lộ bí mật là điều không thể. Bấy giờ nhà họ Thôi đã bị nhà họ Trần quậy mấy bận tới mức đầy bụi đất, bị Bộ An ninh quản lý của triều đình nhìn lom lom. Hợp tác với bọn người họ chẳng khác gì đưa đao cho hai nhà Trần Tống. Thôi Dung là một quan lớn lão luyện, làm sao có thể phạm phải loại sai lầm này.
Thật ra Sương Tấn cũng hiểu, cho nên cần làm gì đây.
Lúc đầu chỉ lo Trần A Điêu kia trả thù sau lưng, giờ thì ngon rồi, người ta trả thù thật.
Giết vô số người để cướp của mà có từng gặp cảnh dữ dội thế này đâu.
Chỉ là con gà rù lớp 12 thôi mà.
“Bên đáng gờm không phải Trần A Điêu mà là Trần Nhiên, nhà họ Tống sau lưng nó và có cả Học phủ Kim Lăng. Nếu như tôi đoán đúng, đây là bố cục của ba nhà bọn họ ở Đam Châu. Nhìn đi, kế tiếp Học phủ và bọn họ chắc chắn có hành động đồng bộ: xem chúng ta chính là con gà bị giết.”
Ánh mắt Lý Nguyên Thuật vô cùng cơ trí, tiếp đó còn bổ sung một câu: “Nhưng chúng ta còn có đường lui, đơn giản sửa sang rồi rút khỏi Đam Châu. Dù gì mấy châu khác đâu ổn định bằng bên Đam Châu. Tuy nhiên nhà họ Thôi không có đường lui. Chưa kể trước đó nhà họ còn xuống tay với chúng ta. Mặc kệ đó có là chuyện ngoài ý muốn hay không, người tên Thôi Dung này dùng võ để làm giàu, hắn sẽ thừa dịp cục diện trước mắt phát triển thế này nắm lấy cơ hội làm gì đó trước khi Trần Nhiên xuống tay diệt sạch chúng ta. Hắn sẽ giành lấy danh vọng, mưu đoạt chức quan khác. Cái này sẽ tạo thành tình thế bị vây kín.”
“Vậy thì chúng ta sẽ xuống tay trước, phá hỏng chuyện của hắn, để cho hai nhà Thôi Trần tranh đấu, làm chúng không rảnh đi chú ý tới chúng ta. Như vậy chúng ta sẽ có thời gian rút lui thích hợp.”
Nhà họ Thôi dựa vào tử sĩ ở các hố đất và ám sát đội ngũ hoang dã cướp bóc linh hạch, chắc gì đã sạch hơn bọn gã bao nhiêu. Có một ít chứng cứ bị bọn gã nắm trong tay để “nói chuyện” với đám quyền quý này nếu cần thiết trong tương lai.
Bây giờ rõ ràng chính là lúc cần thiết.
(P2)
Trước đây muốn giành lấy linh hạch và sự giàu có, còn giờ thứ bọn gã muốn giành lại là thời gian.
Lý Nguyên Thuật sắp xếp đâu ra đấy, bắt đầu kế hoạch phản công tỉ mỉ nhằm vào nhà họ Thôi.
“Nhớ kỹ, cẩn thận một chút, cần để Thôi Dung cho rằng toàn do Trần Nhiên và Trần A Điêu làm!”
“Để bọn họ làm chó cắn nhau.”
Vẻ mặt Lý Nguyên Thuật nghiêm túc khắc nghiệt, nơi đáy mắt đầy nỗi âm ngoan.
.....
Phi thuyền còn chưa cất cánh. Trong khoang thuyền, Đinh Mão thông báo xong quay lại thì trông thấy lão Vương trưng ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn A Điêu không ngừng hộc máu, còn bác sĩ đi cùng ở bên lại ổn định.
Vốn Đinh Mão dựa theo mệnh lệnh cấp trên tới đây làm việc tiện thể đón người, không biết gì nhiều về con gái Đô đốc mới này, chỉ biết là học sinh Học phủ.
Khá đấy, chỉ là một học sinh mà dám tới Kim Hương một mình, không phải muốn chết à? Thế mà còn muốn Quân Tuần tra vẻ vang tới đón người, phô trương dữ quá!
Vì vậy trước khi đến, Đinh Mão và những người khác không có thiện cảm với cô, thậm chí có ý xem thường, cứ thấy đây là một cô công chúa nhỏ mang đầu óc chập mạch.
Nhưng bây giờ… nhận thức được tái tạo.
Ban đầu mệnh lệnh của Đô đốc mới nhận chức của Đam Châu, Trần Nhiên, là không hoàn toàn kiểm soát khu vực Kim Hương. Thay vào đó sẽ thành lập một thị trấn hoang dã nằm hoàn toàn trong khuôn khổ pháp luật. Chỉ cần một người tiến vào khu vực nhất định sẽ bị cấm tiệt chuyện giết người. Dùng cách này răn đe khắp nơi, đồng thời còn thiết lập trật tự trung tâm, ngăn chặn sự hỗn loạn điên cuồng từ những vụ thảm sát ở vùng đất hoang dã.
Điều này có lợi cho việc kiểm soát tình hình an ninh trên tất cả các khía cạnh của khu vực hoang dã tại Đam Châu. Lấy Kim Hương hỗn loạn nhất làm lỗ hổng, làm gương cho các khu vực khác.
Nhưng để cho những đại đội hoang dã “ngông nghênh” này phục tùng, bước thứ nhất phải trấn áp bằng sự đanh thép đầy máu tươi và vừa rồi Đinh Mão đã làm được. Bước thứ hai khó nhằn nhất, phải thay đổi suy nghĩ gốc rễ của bọn họ, để cho bọn họ thoát khỏi thói quen điên cuồng tàn sát đồng loại cướp linh hạch như ngày xưa, ít nhất phải có chút kính sợ.
Để làm phần đầu rất khó, Đinh Mão là chú bộ đội cục mịch, sao có được mưu tính và nói ra như thế cho được. Cứ tưởng đâu Đô đốc đại nhân tự mình sắp xếp thân tín đến tẩy não, nào ngờ…
Con gái ruột của ông ấy không chỉ tẩy não đám người này mà còn mở đỉnh đầu họ và thay chúng bằng một bộ não mới.
(P3)
Đinh Mão hiểu rằng lời nói của cô được chia thành ba giai đoạn. Trước hết chỉ trích hành vi độc ác của những người này, đồng thời kéo Học phủ ra để công nhận tấm lòng thuở ban sơ của họ bằng đám chữ nghĩa về tinh thần. Điểm thứ hai cho hay nguồn gốc của sự hỗn loạn tại Kim Hương, bóng gió để những người này sẽ tự đổ lỗi cho bên khác dưới tình huống sợ hãi triều đình, cô lập mấy nhóm tội phạm. Lôi ra nguy cơ trí mạng đang ẩn núp tại Kim Hương buộc các đội hỗn loạn này phải hợp nhất để cùng nhau kháng chiến là điểm thứ ba.
Tam tiểu thư nhìn xa trông rộng?
Đinh Mão vốn có chút không quan tâm tới A Điêu giờ đây lại có phần lo lắng chân thành đi theo, hỏi thăm bác sĩ tình hình. Kết quả bác sĩ chuẩn đoán là vết thương của cô thật sự rất nặng, căn cơ bị tổn thương, cần cấp cứu, hơn nữa còn phải nghỉ ngơi lâu dài.
Đinh Mão vừa nghe lời này là trong lòng nặng nề nhưng hãy còn khách sáo và kính cẩn nói mấy câu xã giao. Cuối cùng anh ta mới hành lễ, đi theo mấy cấp dưới rời khỏi phi thuyền.
Phi thuyền bay lên, tiến về Kim Lăng.
.....
Trên phi thuyền, lão Vương nhận được điện thoại bèn khom lưng trả lời. Khi Trần Nhiên hỏi tình hình của A Điêu, hỏi cô có nghe được điện thoại hay không, lão Vương theo bản năng nhìn về phía A Điêu. Người này dùng ngón tay vẽ hình chữ X, thế là lão Vương lập tức nói cô hôn mê, không thể trả lời.
Trần Nhiên không nói gì, cứ thế cúp máy. Nhưng chỉ chốc lát sau, tài khoản A Điêu đã có năm triệu tinh tệ chuyển vào.
Những lời quan tâm cũng được gửi trong tin nhắn, và câu cuối cùng là: Cha đã là Đô đốc chỉ huy điều hành Đam Châu, dựa theo đãi ngộ triều đình sẽ được ban cho một Cổng Linh Hồn nhỏ tại phủ để nuôi dưỡng cổng và sân phủ. Trong thời gian dưỡng thương con có thể quay về gia tộc dùng nó, chắc sẽ tăng nhanh tốc độ chữa bệnh. Còn nữa, dù sau này con khỏi hẳn và có gặp tình hình nguy hiểm như hôm nay, con nên lập tức cầu cứu gia đình. Dù bình thường cha bất tài vô dụng nhưng kiểu gì vẫn có chức quan, tự mình bảo vệ được con một hai.
Đằng ấy nhìn đi, không quan trọng nói lời dễ nghe thế nào, lợi ích vẫn đến đúng chỗ!
Trần Nhiên đạo đức giả thì đạo đức giả thật đấy, nhưng một khi làm cho ông ta ý thức được mối quan hệ lợi ích giữa hai bên, ông ta sẽ vô cùng linh hoạt cung cấp tất cả các điều kiện hợp tác mà cô thật sự muốn.
Tiền, tài nguyên và đặc quyền của người nhà quan chức, ngoài ra ông ta không có gì khác để cung cấp cho cô.
Có thể nói, sau khi A Điêu thi đậu vào Học phủ Kim Lăng để chứng minh tố chất và chỉ số thông minh của mình, Trần Nhiên biết phải xây dựng lại thái độ đối với cô.
Cô đã cho ông ta sự giúp đỡ trên con đường làm quan, ông ta ngay lập tức báo đáp lại bằng lợi ích, tiếp đó giúp cô mạnh mẽ hơn và sẽ giúp đỡ gia tộc…
(P4)
Đây thật ra là hình thức cố định của toàn bộ gia tộc hào môn nước Đường Tống. Chẳng qua trong viện lớn của người ta ít nhất còn có vài phần chân thành ẩn ý đưa tình. Dẫu gì huyết thống là mối quan hệ mật thiết nhất, nhưng nhà họ Trần bên này ấy mà… Cuộc sống giống như một vở kịch, tất cả phụ thuộc vào diễn xuất.
Lão Vương tiếp tục nhìn thấy thông báo trên điện thoại di động của mình, cơn vui mừng qua đi, chú ấy thì thầm với A Điêu rằng mình được lên chức tổng quản nhỏ trông coi gia tộc, chủ yếu phụ trách tất cả công việc trong viện của cô chủ nhỏ là cô. Tiền lương cũng như đãi ngộ đều nâng lên mấy ngưỡng cửa, sau này đi bộ ở nhà họ Trần cũng mang theo gió.
Niềm vui của những người trung thực đầy đơn giản tự nhiên, chỉ cần lên chức tăng lương.
Chậc chậc, sự quan tâm của lão chó Trần Nhiên đúng là đầy chăm sóc.
A Điêu cười, chờ lão Vương đi ra ngoài khóa cửa lại bèn linh hoạt ngồi bật dậy với cả người đầy mùi thuốc và thở thoi thóp. Cô nhanh nhảu đứng dậy, cầm đồ ăn vặt và trà sữa trên bàn bắt đầu ăn.
Hôm nay có rất nhiều chuyện, làm hết từ trên xuống dưới đúng là làm cô đói chết.
Nhưng mà không biết tổ tội phạm kia sẽ trả thù nhà họ Thôi như thế nào, có lẽ còn biết tạt nước bẩn cho Trần Nhiên. Nhưng chẳng sao cả.
A Điêu vừa ăn vừa suy nghĩ kỹ các bước tiếp theo.
Đầu tiên phải chờ đến khi chiến dịch Kim Hương diễn ra.
Hết thảy sẽ kết thúc vào ngày hôm đó.
.....
Bên kia, Trần Nhiên, người còn ở Lăng Thành, đã sắp xếp xong công việc của bên này. Thứ sử Lăng Thành kế nhiệm do ông ta tiến cử, tất nhiên là người của ông ta. Tuy nhiên người này đã kinh qua khảo sát của ông ta mới được đẩy lên.
Đê ngàn dặm bị hủy hoại bởi tổ kiến, cục diện tốt của Lăng Thành giờ đây do ông vất vả kinh doanh, cũng là căn cơ sau này, tuyệt đối không cho phép một ít đồ ngu ngốc hủy hoại nó. Thành ra Trần Nhiên cẩn thận khảo sát rất lâu, hơn nữa xác định được người này có thể bắt bí, không dám làm bậy bạ, lại kế thừa chính sách của mình, không sớm chiều thay đổi cục diện Lăng Thành. Bấy giờ ông mới buông tay.
Nhưng trong quá trình quản lý Lăng Thành, ông cũng bắt đầu bố trí Đam Châu. Từ đầu đã lên kế hoạch đâu vào đấy thì bất thình lình nhận được điện thoại của A Điêu vào một buổi sáng.
Con thiêu thân đầy mánh khóe này vừa mở miệng là chào hỏi ngay sức khỏe ông thế nào, nếu không thoải mái thì phải nhập viện làm phẫu thuật, tuyệt đối không được trì hoãn bệnh tình, nó không muốn người tóc đen tiễn người tóc bạc (tóc ông còn rất nhiều và cũng rất đen).
Miệng đầy lời không có ích.
Trần Nhiên tự nhủ đứa con thứ ba này có tương lai rộng mở, không thể mặc sức răn dạy, chỉ đành nhẫn nhịn. Cuối cùng ông dịu dàng hỏi giờ nó thế nào, bỗng gọi tới rốt cuộc có chuyện gì…
(P5)
Nó nói muốn ông cho người tới đón.
Gì?
Trần Nhiên nhạy bén nhận ra cái gì đó trong nháy mắt bèn hỏi chỗ nào.
Kim Hương.
A, Kim Hương.
Trần Nhiên biết không thể nói qua điện thoại, và nhất thời cũng không thể hỏi nhiều. Rốt cuộc triều đình muốn điều tra thì âu kênh liên lạc gì cũng bị lật sấp.
Một người khôn ngoan không cần nghe tường tận.
Từ đầu Trần Nhiên còn định chờ lệnh chính thức từ Kim Hương, nay đã lập tức xếp người đi qua từ sớm.
Nếu như nói ông vẫn suy luận được vụ lính đánh thuê, thế nhưng ông chả ngờ được mấy lời nói sau đó của A Điêu…
Bên Trần Nhiên vừa cúp điện thoại, ông đã bảo quản gia cho lão Vương đãi ngộ để lung lạc A Điêu, cùng lúc điện thoại của đám người trong quan trường đã tới.
Ngoài miệng toàn là đủ loại khen ngợi, thổi phồng cũng như lấy lòng.
Bây giờ đã lên Đô đốc, phong thái quan lớn vẫn phải có. Trần Nhiên đối đáp thỏa đáng, thế nhưng vừa đặt điện thoại xuống đã phải làm một ly cà phê vô cùng vô cùng vô cùng lớn.
Uống cho đỡ hãi, gen nhà họ Trần mình đúng là quá dữ dằn!
Về sau nghĩ thế nào đó, ông nhấc điện thoại lên một lần nữa.
.....
Tin tức về Học phủ rất nhanh, Khúc Giang Nam cũng hay. Khi được mấy nhân vật quyền quý trong xã hội khen ngoài mặt cũng như sau lưng, cô đành cười, vừa quay đầu đã đi ngay vào văn phòng hiệu trưởng.
Anh dạy?
Hiệu trưởng: “Không phải cô dạy sao?”
Khúc Giang Nam: “Bình thường với mấy lời lỗi lạc như vậy, người ngoài không cho rằng anh dạy thì chính là Trần Nhiên dạy.”
Lời này của cô không giống như đang khen tôi.
Hai người nhìn nhau một lúc, được rồi, biết ai rồi.
Hoặc Trần Tốn dạy, hoặc chính nó...
Nếu đó là vế sau, vậy thì thật thú vị.
Đây mà là một người tinh ý sao?
Cà nhà toàn hồ ly tinh mới đúng.
Khúc Giang Nam: “Nó cố tình dựng nấc thang cho Học phủ, anh muốn dựng bậc thang này làm sao?”
Cô hỏi dựng thế nào mà không phải là có dựng hay không.
Bởi vì cơ hội bên phía Kim Hương rất quan trọng đối với Học phủ.
Hiệu trưởng mỉm cười, bấm vào điện thoại di động.
“Tôi đang chờ cha của nhóc hồ ly tới tìm mình.”
Quả nhiên điện thoại di động đổ chuông.
Khúc Giang Nam hiểu ý, rời đi. Lúc đóng cửa lại, cô ấy tự hỏi: Làm sao Trần A Điêu nhìn ra được tình cảnh khó xử của Học phủ Kim Lăng?
Mà trong phòng hiệu trưởng, sau khi hiệu trưởng kết thúc cuộc điện thoại với Trần Nhiên, ông ấy dùng hai tay chống cằm và nhìn chữ thư pháp “già nhưng chí chưa già” trên tường. Đoạn, ông ấy dùng bút viết ba cái tên trên giấy trắng nhưng đầu bút cứ chỉ tới chỉ lui, còn lẩm bẩm: “Rõ ràng đuổi kịp Thác Bạt, qua tầng thứ ba lại còn muốn ngụy trang nhún nhường, còn nay bất thình lình lớn tiếng như thế, đầy mẫu thuẫn, ắt có âm mưu gì rồi. Chẳng qua thiên phú mạnh lắm, ngay cả Khúc Giang Nam dường như cũng đang do dự có nên dạy nó tuyệt học của mình hay không.”
(P6)
“Nếu được dạy, mọi thứ sẽ khác. Trong hai hoặc ba tháng nữa các Học phủ ở những châu tỉnh khác có khi không kìm lòng nổi, chắc chắn sẽ làm điều gì đó.”
“Đánh nhau là chuyện không thể tránh khỏi... Trận này tuyệt đối không thể thua.”
“Vậy thì nhìn xem cuộc chiến tranh Kim Hương này đi, xem nó còn biểu hiện ra tới mức nào.”
Lớn tuổi còn lẩm bẩm như một tên điên. Tuy nhiên nếu có ai đó bên cạnh, người này sẽ thấy ông ấy đã viết ba cái tên hẳn hoi.
Trong đó có Trần A Điêu, Thác Bạt, còn một người nữa là ai?
Mà cái tên này còn xếp trước Trần A Điêu.
....
Trên phi thuyền, A Điêu ăn uống đầy đủ chợt ợ một cái, tiếp đó bắt đầu sắp xếp lại những gì mình nhận được lần này.
Mặc dù được bác sĩ băng bó như cái móng giò, song động tác trong tay A Điêu đâu có chậm. Thả ra 101 ngăn cách hơi thở rồi, cô đổ chiến lợi phẩm ra xem xét.
Linh hạch cấp 1 có 750 viên, cấp 2 là 250 viên, cấp 3 là 90 viên; 15 cái Thực Thể Gieo Linh; 4 món Đồ Cấm Kỵ (bao gồm cả Găng Tay Cung Đỏ); một đống thẻ chứa tinh tệ (không có tí tác dụng, không có cách nào chuyển khoản), một ụ thiết bị.
Trái tim A Điêu đập dồn mấy lần nhưng đã nhanh chóng nhận ra tài nguyên đợt này của bọn Ngốc Thứu không nhiều, đâu sánh bằng lần trước Ngốc Ưng mang theo tất cả tài sản cướp được. Tài nguyên trên người bọn họ chắc được thu lấy trong lần cướp bóc gần đây. Bằng không linh hạch cấp 3 không chỉ có 90 viên thế này.
Quên đi, dù sao cũng coi như cô đã thu hoạch rất lớn.
Cô trở tay, đút toàn bộ đám linh hạch này cho bồn cầu.
Cấp 4-5 cần 1,000 điểm năng lượng, 5-6 cần 10,000 điểm năng lượng.
Nói cách khác cô có thể cho nó nhảy thẳng lên cấp 6!
Từ súng hơi đổi lấy khẩu pháo.
Cấp độ: Cấp 6 (mức năng lượng hiện tại 4500/50000, cũng cần 45,000 điểm năng lượng để lên cấp 7. Lưu ý: Cấp 5 còn có một không gian lưu trữ với kích thước 10 mét khối. Cấp 6 có thể kích hoạt khả năng biến hình của Thực Thể Gieo Linh bản mệnh.)
Năng lực niệm: 1,502,410.
Cùng lúc giải phóng linh khí: 70 sợi.
Kỹ năng đã đổi:
1: Cú đấm nhỏ đập chết bạn (lv10)
2: Ánh mắt nối tơ (lv10)
3: Tinh thông bùa chú (lv2)
Tiếp theo là 101, 202...
Kỹ năng chuyển đổi:
1. XXX biến heo (kỹ năng nguyền rủa công kích, khi biến đối thủ biến thành heo, cơ thể chính sẽ hoàn toàn tiến vào trạng thái cơ thể heo. Mặc dù cũng có thể sử dụng đạo thuật và các thủ đoạn khác, nhưng thể chất 100% như heo. Để đổi cần 500,000 điểm năng lực niệm, mỗi lần lên cấp cần 200,000 điểm năng lực niệm.)
2: Gói quà “khó kìm lòng nổi” (kỹ năng hệ bi3n thái, có thể làm cho cơ thể đối thủ hiện ra một trạng thái đặc thù nào đó ngẫu nhiên, ngang ngược và cưỡng ép điều khiển sinh ra lời nói và hành động tương ứng. Để đổi cần 1 triệu điểm năng lực niệm, mỗi lần lên cấp cần 500 ngàn điểm năng lực niệm.)
3. Tinh thông đạo pháp (để đổi cần 1 triệu điểm năng lực niệm, mỗi lần lên cấp cần 500 ngàn điểm năng lực niệm.)
4. Không điều tra ra người này 303 (có thể sinh ra một không gian thứ cấp* lấp kín dấu vết của sinh linh, ẩn mình trong đó. Để đổi cần 1 triệu năng lực niệm, mỗi lần lên cấp cần 500 ngàn điểm năng lực niệm, sử dụng một lần cần 50 ngàn điểm năng lực niệm, kéo dài năm phút).
*Không gian thứ cấp: không gian nằm trong khe nứt, nằm cạnh không gian ba chiều nhưng giữa chúng không có khoảng cách. Ở trạng thái bình thường sẽ không có chỗ kết nỗi giữa hai không gian, chỉ có sử dụng một ít đạo cụ mới có thể mở ra đường đi hoặc tạo ra một khe nứt.
5. Năng lực chuyển đổi lẫn nhau giữa năng lực niệm và linh năng (không cần đổi, thụ động tồn tại vĩnh viễn, nhưng chuyển đổi cần mất 5% năng lực niệm.)
A Điêu xem hết nội dung của nó, nói như thế nào đây, có lẽ tăng nhẹ thêm. Giống như trong túi có 10 triệu bèn muốn tới quán có giai 6 múi* nổi tiếng nhất Kinh Đô. Gọi một anh chơi cùng, gọi một anh xem cô chơi, lại có một anh bưng trà đưa nước.
Đầy hơi như một quả khinh khí cầu, tiếp đó trôi dạt.
*Quán có trai 6 múi: Bên Trung gọi mấy quán này là “quán vịt (鸭店)”. Nó có hai nghĩa, hoặc là quán vịt chỉ mấy quán bán vịt quay ngon, còn nghĩa khác là mấy quán ăn uống được mấy anh trai đẹp phục vụ từ a tới 𝚣, đút ăn, múa may cho mình xem; còn có tới “á” luôn không thì tùy nơi. Bên Thái cũng có một khu như thế này tên là Boy𝚣 Toωn ở Pattaya.