Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 101



#Tập 2: Nếu có Cổng Núi mở ra, tôi tiến vào trước, mấy bạn nhường một tí.

Chương 99: Vui không?

Edit + Beta: Basic Needs

***Lưu ý (nhắc lại) trước khi đọc truyện:

***Trong truyện sẽ có nhiều nhân vật và nội dung lên cấp trong từng giai đoạn, để tránh bị rối hoặc nhầm, mình có tạo thêm phụ lục riêng nằm ở giữa phần mục lục chương ở trang chính của truyện. Phụ lục sẽ bao gồm “Bảng tóm tắt nhân vật” và “Bảng tóm tắt chi tiết về từng level”. Nếu các bạn cảm thấy cần tra lại vì quên thì có thể xem hai |iles này nhé.

………..

Công tử mặc đồ trắng khẽ đổi biểu cảm: “Đam Châu, Vân Châu, Lâm Châu, Thanh Châu, Hàn Châu, năm châu được ca ngợi là hùng ưng phía Nam, sinh ra 5 gia tộc mạnh nhất trong đời đầu tiên. Tộc họ Lý này chính là bá chủ Vân Châu, tổ tiên là cường giả Thầy Cấm Kỵ xưng hùng ở phía Nam, cũng được bỏ vào top 100 trên bảng Con Cưng Của Trời Trong Tam Quốc đời đầu tiên, danh vọng khá cao.”

“Hoàn toàn không tầm thường, sau khi linh khí hồi phục lại làm chiêu này. Không biết họ phái ra bao nhiêu con em như Lý Nguyên Thuật, lại sáng tạo ra bao nhiêu tổ chức tội phạm. Hiển nhiên họ đã nuốt một lượng tài nguyên lớn, chỉ sợ không thể khinh thường họ với quy mô hiện nay.”

Moi tài nguyên ở Vân Châu thì thôi đi, còn duỗi móng vuốt đến Đam Châu, đúng là quá hung tàn.

Mặc dù nói như vậy nhưng lịch sử của gia tộc Bách Lý càng hiển hách hơn, sau lưng chuẩn bị nhiều hơn, cũng mạnh hơn tộc họ Lý. Cho nên gia chủ Bách Lý chỉ than thở thế thôi.

“Vậy ý của ba là?”

Hai cha con nhìn nhau cười, là địch?

Cần gì phải thế.

Một Thôi Lương và hai tên chó săn đâu tính là gì, họ vẫn đàm phán với tộc họ Lý được. Dù gì đây cũng coi như là nhược điểm của họ Lý, nếu lợi dụng thật tốt cũng coi như có thu hoạch.

Cả hai đều không đặt những ân oán nhỏ nhoi này trong lòng, chỉ có lợi ích gia tộc mới là thứ quan trọng nhất trong mắt họ.

Bao gồm cả xích mích nhỏ với Học phủ Kim Lăng, tiếp đó hiển nhiên họ sẽ giải quyết hậu quả cho tốt.

Tộc trưởng Bách Lý sắp xếp đâu ra đó, không cần nhắc lại, cứ thế cười chuyển đề tài: “Viện Lộc Sơn mở ra đúng là chuyện bất ngờ, chục ngàn người chú ý, nhưng cũng là cơ duyên của mấy con trong thời đại này. Tương lai thế giới này sẽ thuộc về các con, hy vọng ngày sau ba lên tới chức người đứng đầu.”

Hai cha con uống trà, một phe hòa thuận.

Từ đầu đến cuối bọn họ đều không để ý đến cô nhóc suýt bị giết ở Kim Lăng có tên là gì.

Đã không có ý định ghi hận truy cứu thì không cần lưu ý.

.....

Chỗ ở của Khúc Giang Nam, Thanh Lũng Trai.

Xuất phát từ sự thận trọng, Khúc Giang Nam một lần nữa thiết lập một hàng rào cách ly, tiếp đó mới mở miệng hỏi A Điêu: “Trò ảo thuật tâm linh của hắn không có hiệu quả đối với em?”

A Điêu ra vẻ bị vạch trần rồi còn muốn diễn kịch: “Cái gì? Cô ơi, cô nói gì thế? A, đau đầu quá…”

Ngón tay Khúc Giang Nam chọt vào ót cô, nói mát: “Đừng có vờ vịt, tôi là Thầy Cấm Kỵ, nếu có ý xấu với em thì em không đi ra khỏi được cánh cửa này đâu. Chưa kể hai nhà Tống Trần cũng không dám tìm tôi gây phiền toái vì em.”

Hừ, kiêu ngạo thế!

A Điêu hậm hực, thay đổi bộ dáng bệnh tật yếu ớt của Tây Thi, giơ tay vỗ bép bép vào mặt, sắc mặt tái nhợt đã hồng lên trong nháy mắt.

(P1)

Cái gọi là phục hồi bằng vật lý không có gì khác hơn thế này.

Khúc Giang Nam: “...”

Con nhóc thối này, diễn thật đấy.

“Thưa cô, em đâu có ngờ có người tới ám sát mình. Chẳng qua trong lúc em uống trà sữa nói chuyện trên trời dưới đất lại chợt phát hiện có trò ảo thuật đánh vào phần tinh thần của em. Lúc đó em sợ hãi nhưng lại chọn diễn xuất chứ không phải chạy trốn vì em sợ bị lộ. Suy cho cùng em biết người muốn giết mình là ai.”

“Vậy cô con cưng duy nhất bao nuôi Thôi Lương sẽ không tầm thường. Lỡ như em bị lộ, không phải người ta sẽ muốn nhổ cỏ tận gốc à. So với người ta thì em là thứ gì chứ?”

Khúc Giang Nam không thể không biết tâm trí của cô, thành ra cô mới cách gì giả ngu hoàn toàn, nửa thật nửa giả là đủ.

A Điêu cũng coi như chân thật khai báo nội tình bảy tám phần.

Khúc Giang Nam không nghi ngờ gì, cảm thấy cô nhạy bén như thế mới đúng lẽ thường: “Cho nên khi hiệu trưởng ra tay là em đã nhận ra ngay, thà giả vờ trúng chiêu chứ không muốn cầu cứu?”

“Không phải là không muốn cầu cứu, mỗi tội lúc đó em nhận ra được trong rừng có động tĩnh kỳ lạ, chính là chỗ người kia trốn. Em nghĩ chắc chắn hiệu trưởng đã biết, vậy thì em cầm chắc an toàn, cần gì phải phơi bày.”

“Nếu hiệu trưởng biết nhưng không muốn cứu em, em có cầu cứu cũng vô dụng.”

Lúc này, Khúc Giang Nam dựa vào lời tự thuật của A Điêu xác định được hai chuyện.

“Hiển nhiên phần tinh thần của em rất mạnh, vượt xa người khác. Vậy tu vi khối tròn có linh của em không chỉ có cấp E.”

A Điêu sờ mũi, nói đầy sượng sùng: “Cấp D rồi, nhưng buổi sáng thức dậy em làm một ít bùa chú làm cho tiêu hao rất nhiều linh năng, thế là nó giảm xuống cấp E.”

Lý do này nghe cái gì cũng làm được nhưng không chuyên cao về một cái gì cả, bởi lẽ cô có làm bùa thật.

“Nhưng mà vì đâu cô giáo biết được phần tinh thần của em hùng mạnh tự nhiên? Nó không thể không tự nhiên được à?”

“Tính thổi phồng tôi?”

“Đúng vậy đó, cô thấy vui không?”

“...”

Ngón tay Khúc Giang Nam búng lên trán A Điêu, tức giận: “Cũng có những người không phải tự nhiên đã có mà do sau này tu luyện, nhưng đó là chuyện khi Thầy Cấm Kỵ tới cấp tông sư mới làm được. Ngoài ra trong thiên địa không có bất kỳ bí thuật và bảo vật nào có thể làm được điều này, kể cả phần lớn sinh linh tính luôn nhân loại toàn như thế. Cho nên trên người em không tồn tại những khả năng nào khác.”

Được rồi, lời này cũng đúng, A Điêu biết phần tinh thần của mình là tự nhiên mà có.

A Điêu sờ trán, cùng lúc bị Khúc Giang Nam yêu cầu lấy bùa ra cho mình xem.

Cô nghe lời bèn ngoan ngoãn lấy ra bùa cấp 3. Khúc Giang Nam không đưa tay, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Thôi được rồi, A Điêu lại lấy ra ba tờ cấp 4.

Thần sắc Khúc Giang Nam lúc này mới có sự thay đổi.

(P2)

Cường độ linh năng của con nhóc này đã vượt qua Thác Bạt, chưa kể vừa đến cấp D đã có thể làm ra bùa cấp 4. Trong đó cơn cớ chủ yếu đến từ phần tinh thần siêu cường, còn có lĩnh lộ về đạo pháp và vận dụng thiên phú từ chính bản thân nó cũng cường hãn tột cùng.

Lần này lão già hiệu trưởng chọn Thác Bạt, dời Trần A Điêu sang cho mình, đúng là mất máu.

“Lúc trước tôi chỉ em Sấm Lửa, chắc em đã biết rồi, em tốn mấy ngày?”

“Dạ hai ngày.”

Nếu A Điêu muốn thể hiện một số tố chất thiên phú của mình để Khúc Giang Nam có cái nhìn khác, tất là đã nhìn chuẩn cái đùi này ôm được. Thế nên dưới tình huống không tiết lộ bí mật mấu chốt, cô đâu ngại khoe khoang giá trị của mình.

Quả nhiên Khúc Giang Nam hài lòng: “Rất tốt, sau này em không cần lên lớp học nữa, tôi sẽ toàn quyền phụ trách việc học của em.”

Mặc dù quyết định ôm đùi nhưng A Điêu đâu nghĩ tới có dịch vụ tư nhân VIP như vậy: “Ặc, thế có phù hợp với quy tắc giảng dạy sao ạ?”

Biểu cảm Khúc Giang Nam đầy thong dong: “Ở Học phủ Kim Lăng, tôi và hiệu trưởng chính là quy tắc, ông ấy đồng ý là được.”

“...”

Khí phách lộ hết ra.

Nhưng Khúc Giang Nam cũng nói quy tắc này vẫn nằm trong khuôn phép: “Lần trước em đạt được hạng 2 trong trận đấu Ve Sầu Bay, theo nguyên tắc Thác Bạt cũng có thể rời khỏi lớp học. Bản thân bản chất của giáo dục là giảng dạy nhân tài, cho nên người không có thành tựu đó sẽ không có tư cách đòi hỏi công bằng.”

Cô ấy không cân nhắc tới thái độ của các giáo viên và học sinh khác, điều đó không quan trọng.

A Điêu đồng ý sâu sắc: “Mà người có thành tựu thường không muốn công bằng, trái lại cứ muốn ưu đãi.”

Cho nên quy tắc này là luật sắt, từ xưa tới nay khó mà giải quyết được.

Nhưng bấy giờ A Điêu mới hiểu: Mặc dù lúc trước cô thuộc về Khúc Giang Nam trên danh nghĩa, nhưng người này không hề nghĩ đến dạy học hoàn toàn. Lần này ước tính cuối cùng tư cách của cô đã đạt yêu cầu của cô giáo, thế nên cô giáo mới thay đổi quyết định.

Nhưng cũng tương tự như vậy, nếu Khúc Giang Nam không thể hiện thực lực kh ủng bố ở Kim Hương, A Điêu sẽ không muốn tới ôm đùi.

Tất nhiên, A Điêu rất tán thành phong cách làm việc của người này.

Bản chất ban đầu trong giao tiếp xã hội giữa con người cũng chỉ là đo lường giá trị, hoặc đo về vật chất, hoặc đo về cảm xúc của nhau, tiếp đó mới dần phân ly theo thời gian.

Khúc Giang Nam đã quyết định dạy dỗ con bé toàn bộ, thế thì cô ấy phải lật đổ kế hoạch trước đó.

Nhưng trước khi làm thế, cô ấy phải xác định được một chuyện khác.

“Đến cùng phần tinh thần và tố chất của em tới đâu, tôi phải có một khái niệm.”

(P3)

Cô giáo mở tay, lòng bàn tay giải phóng một tinh thể tròn như đá cuội. Nó ấm áp đầy hàm súc, thế nhưng bên trong chứa đựng sức mạnh kh ủng bố, như chính bản thân cô ấy.

“Đây là vật dẫn Thiên Phương bản mệnh của tôi, Thực Thể Gieo Linh dạng tinh thần, có thể kiểm tra tinh thần lực. Nếu em tin tôi thì thử để cho nó cảm ứng, nó sẽ kiểm tra tố chất phần tinh thần của em.”

Từ đầu A Điêu đã đoán Khúc Giang Nam không cần phải giết cô, hơn nữa cô còn rất mẫn cảm với lòng người, đại khái có thể phán đoán ra tính cách của người này.

Có thể làm cho một người quyết đoán và đạm bạc như vậy do dự có nên dạy mình hay không ắt hẳn sẽ vô tuyệt vời.

Chắc không có gì nguy hiểm.

Bồn Cầu: “Cô ấy đáng tin cậy đấy. Nói chung bản mệnh có liên quan mật thiết đến bản thân mình, sẽ lớn lên theo cách sử dụng và nuôi dưỡng của bản thân; cuối cùng đại diện cho đặc điểm của bản thân. Mà tính chất đặc biệt của bản mệnh Thiên Phương này lại óng ánh hoàn mỹ và ôn hòa khắp phía, chưng tỏ loại người thế này sẽ có phẩm chất rất cao, trái tim kiên định.”

A Điêu càng yên tâm hơn, đồng thời cũng lại thầm khó chịu: Ý gì đây, vậy tính chất đặc biệt của mình là cái bồn cầu?

Quên đi, cô phải nắm lấy cơ hội này.

“Dạ được.”

A Điêu không hề do dự đã làm biểu cảm của Khúc Giang Nam nhẹ nhàng đôi chút. Thế là cô ấy chỉ đạo A Điêu chuyên tâm rót suy nghĩ vào tinh thể này.

Những tưởng phải mất một hoặc hai giờ để rót vào thành công, nào đâu... Chỉ một phút, Thiên Phương đã có cảm ứng.

Tiếp đó một hình ảnh hiển thị bên trong nó.

Một vùng đen trĩu.

Rồi có một chấm sáng.

A Điêu: “Cô ơi đồ của cô đen quá nè! Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Khúc Giang Nam: “...”

Khúc Giang Nam trầm tư một lát mới cho hay: “Đó là phần tinh thần của em, vùng tối hẳn là vùng linh hồn trống trải. Tuy nhiên nơi có ánh sáng lại mang cường độ tinh khiết rất cao. Với cảm nhận của tôi, phần tinh thần của em có khoảng 200 điểm.”

200 điểm có nghĩa là?

“Còn nhớ ba loại tố chất A B và C không? Phần tinh thần thật ra là tố chất loại D, trước kia không có vì linh khí vừa mới khôi phục, Phòng Giáo dục còn chưa mở rộng đến mặt này. Song, đời đầu tiên lại có và nhất là mấy tông môn linh viện ở đời đầu tiên, họ toàn đặt nặng loại D nhất.”

“Bây giờ các trường đại học phía Kinh Đô đều có điều kiện kiểm tra mặt này.”

A Điêu lập tức nghĩ đến Viện Lộc Sơn. Giả như Viện Lộc Sơn muốn mở núi tuyển người, vậy thì bài kiểm tra thành tích loại D chắc chắn sẽ được đưa vào danh sách quan trọng.

Ngoài miệng cô hỏi tiếp: “Cho nên những nơi ở Kinh Đô cũng có khái niệm 200 điểm hoặc cao hơn, 100 điểm không phải là giới hạn cao nhất?”

(P4)

“Đương nhiên không phải. Lúc thi tuyển, giáo viên kiểm tra đã từng nói rồi, thiết bị của Kim Lăng không cách gì kiểm tra giới hạn cao hơn, phỏng chừng cũng cảm thấy Kim Lăng lấy đâu ra yêu quái dạng này, thế là chỉ đặt giới hạn cao nhất ở 100. Cho nên em có đôi 99 lại biến thành thứ không đáng nhắc tới với mấy người tại Kinh Đô. Do em không đạt tới giới hạn làm cho người ngoài thấy em sẽ cố định ở 99, hiển nhiên không đáng lo ngại. Em có biết cô nàng con cưng duy nhất bên gia tộc Bách Lý mà Thôi Lương lao vào có tố chất bao nhiêu không?”

A Điêu không biết thật.

“A B C lần lượt là 200, 230, 240.”

Má nó! Bộ não yêu đương mạnh như vậy sao?

A Điêu hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đau khổ, ra vẻ tủi thân: “Vậy em chẳng bằng con chó trong mắt người ta rồi.”

“Chính xác.”

“???”

Ánh mắt A Điêu ai oán giống như cô vợ nhỏ, Khúc Giang Nam không quen bộ dạng này của cô bèn mím môi, nói lạnh căm: “Nhưng loại D của nó là 180, không bằng em.”

So với người bình thường, loại D mang 180 điểm quá đáng sợ, cũng sợ bị so sánh với người khác. Hiển nhiên Khúc Giang Nam công nhận 200 điểm của A Điêu.

Trong lòng A Điêu khẽ rục rịch: “Vậy 200 điểm chất lượng bên trong loại D của em còn cao hơn 200 điểm của A B C?”

Đây là điều hiển nhiên. Khúc Giang Nam thừa nhận, cô giáo nói loại D là quan trọng nhất, chẳng qua…

“Nhưng tổng hợp lại giờ đây em hãy còn kém xa nó. Trong mấy Học phủ trường cấp 3 mạnh nhất bên Kinh Đô, nó cũng được xem là đứng đầu. Hiện tại tu vi của nó đã ở đâu đó tại đỉnh cao cấp A, khoảng cách với Thầy Cấm Kỵ chỉ kém một bước, chưa kể còn các mặt trang bị cộng lại, nó sẽ đủ sức đấu với Thầy Cấm Kỵ bình thường một trận. Hơn nữa tôi thấy giờ nó kiêu ngạo như thế có lẽ không tới mấy ngày nữa là nó thăng cấp lên thành Thầy Cấm Kỵ, khi đó càng không phải chuyện nhỏ nhoi. Còn phần tinh thần của em mạnh thì mạnh thật song lại không có thiên phú thiên về hệ tâm linh, thiên phú không phù hợp sẽ áp chế giới hạn phát triển của em.”

Thật sự những người như vậy chênh lệch rất lớn đối với những người trong lớp A1 của Kim Lăng.

Từ lâu A Điêu đã biết mấy nhà giàu đỉnh cao này dữ dằn lắm, nhưng lại không hay người ta mạnh tới mức này. Cô xoắn tay áo, lo lắng hỏi: “Cô ơi, người thế này có nhiều ở Kinh Đô không?”

“Không nhiều lắm, rất ít. Sở dĩ nó mạnh vì có tổ tiên ra sức mà thôi. Năm đó tổ tiên Thầy Cấm Kỵ của gia tộc Bách Lý ở Kinh Đô từng nằm trong top 10 trên bảng Con Cưng Của Trời Trong Nước Đường Tống, xếp vào top 30 trong bảng Con Cưng Của Trời Trong Tam Quốc. Coi như nó chẳng cần làm gì cả, chỉ dựa vào chút huyết thống kia nằm đó tu luyện thì tốc độ cũng không khác gì mấy em.”

Tổ tiên thưởng cơm cho ăn.

Bồn Cầu: “Cô hoảng cái gì, tố chất của cô đâu chỉ có mặt ngoài thế này, bây giờ chắc gì đã kém hơn nó quá nhiều. Coi như giờ kém một tí, qua một thời gian hẳn không còn kém nữa. Hơn nữa đầu óc nó không tốt lắm, trong khi cô còn có tôi thưởng cơm cho ăn, sợ cái gì.”

Bỏ câu cuối giùm, cảm ơn.

Đúng là A Điêu nào có sợ Nhị tiểu thư này như vậy, dù sao đầu óc không ổn là xu rồi. Tuy nhiên nghe ra ý tứ trong lời Khúc Giang Nam nói, nhà họ Bách Lý tộc không chỉ có mỗi Nhị tiểu thư não tàn này là hạng quái vật.

Cả nhà mạnh mẽ cả mảng.

Đợi cô tới Kinh Đô trong tương lai, lỡ mà gặp nhau rồi người ta nhớ ra gì đó, thế thì đâu ngại tiện tay giết cô.

“Dạ vâng, cô nói rất hay rất đáng sợ… Cô đang cố ý dọa em, để em đồng ý học bí thuật của cô á?”

Hai người vốn ngồi trên bồ đoàn từ ván gỗ, cơ thể mềm mại mảnh khảnh như cây dương cây liễu của Khúc Giang Nam dựa vào đệm. Cô giáo nghe vậy thì lông mày khẽ nhướng lên: “Đúng vậy, em thấy vui không?”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tập thứ hai mở ra, nhìn tên sách là biết, sân khấu lớn tiếp theo là Viện Lộc Sơn. Nhưng A Điêu phải đi tới vùng năm châu phía Nam, quen biết đám con trời của năm hùng ưng tại các châu tỉnh. Tiếp đó cô mới thông qua đại hội toàn quốc của Viện Lộc Sơn mở rộng tới biên giới nước Đường Tống. Trước mắt khái quát một chút như thế. Tuyến về Khúc Giang Nam sẽ nối liền với tranh chấp di tích gia tộc nắm giữ, cũng tính là tuyến tài nguyên.