Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 173: Muốn chết!



Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Tuy nhiên A Điêu chỉ thu lấy nhẫn trữ đồ này nọ của Yến Phong Bạch. Một phen cô làm này làm kia khiến cả giày cũng mất, nay chân giẫm lên máu trên mặt đất, chơi đùa với nhẫn trữ đồ, cô trợn trắng mắt lẩm bẩm: “Đã là Sao Trời còn cướp đồ của người khác, quá là thấp hèn. Đâu có biết lấy lý phục người như tôi, cho tới bây giờ chỉ để cho người khác cam tâm tình nguyện đưa tiền...”

Vua La Sát Ứng Long khí phách ngang ngược mấy giây trước giờ đã biến thành tên tham tiền chôn mình trong đống của nả ngay nháy mắt.

Câu ám chỉ này quá mãnh liệt.

Cô xác định mình là có vật tổ Ứng Long à? Sao không phải Thao Thiết, sao không phải là con rồng vàng tham tiền nhất kia đi, ** má!

Nhưng bạn nói thử xem cô ta giết người nhanh hơn hay bạn nắm chắc bấm đồng hồ rời khỏi nhanh hơn?

Nội tâm Hạ Tam Lộc nhỏ máu nhưng cậu ta vẫn là người có tầm nhìn nhất, cũng là người đầu tiên giơ tay lên: “Tôi, tôi, tôi lấy 100,000 di cốt đổi mạng!!”

Khuyển Liệt: “Tôi 30,000!”

Những người khác: “...”

Cái này cũng được?

Cô ta đánh tan chúng ta thẳng thừng lấy điểm là được rồi, mắc gì… Không đúng!

Chắc chắn cô đã được hạng nhất.

Giết bốn con Yêu Vương, cô sẽ được bao nhiêu điểm đây?

Đàm Đài Kha nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bảng xếp hạng, sắc mặt tái mét.

3,280,000 điểm.

Y cần cù dẫn theo một đống người lập nhóm đánh nhau với ma quỷ lâu tới thế mà chỉ mới có 110,000 điểm.

Kế tiếp họ có đánh sạch mặt đất viện Vạn Ma La Sát vẫn không gom đủ nhiều điểm tích lũy như vậy.

Vì đã hết yêu vương rồi.

Cô ta cầm chắc hạng nhất, cho nên không quan trọng có bao nhiêu điểm, thế thì cứ kinh doanh lấy tiền đi.

Trông thấy mặt mày tinh xảo như tượng như tranh thủy mặc của người này bừng lên niềm vui sướng, ánh mắt nhìn Hạ Tam Lộ cũng đầy nét từ ái như mẹ già.

(P1)

Được rồi, tụi này đã hiểu.

Hít một hơi thật sâu, Đàm Đài Kha: “500,000 di cốt.”

A Điêu: “Một triệu di cốt; 100,000 Sao Trời Tệ.”

Mày lại cướp!!!

** má! Mày coi tao là đồ óc chó chắc?

Tái nhợt và khóe miệng vương máu, Đàm Đài Kha khoác lên hình ảnh con vua bị thương trong quá trình chinh chiến, vác theo khuôn mặt lạnh như tiền và gieo neo thốt ra hai từ: “Có thể.”

Tiếp theo Đàm Đài Thịnh ra giá mua cái mạng chỉ thua em trai mình.

Hắn có thể thua em trai mình trong việc trả tiền, thật đấy.

Nhưng hai anh em hoàng tộc này vẫn thẳng thừng kéo cao giới hạn tài nguyên mua mạng, mẹ kiếp!

Gương mặt Lý Triệt khẽ co giật... bỗng đâu hối hận tột cùng vì không nghe lời Nguyệt Tinh Khê. Khi đó cô ấy nói thế này: “Nếu xuất phát từ sợ hãi mà anh cứ nghe theo Đàm Đài Kha và vương tộc, vậy hôm nay anh tổn thất chí khí của đao sĩ, ngày sau phải dùng ít nhất mười năm tu hành gian lao.”

Gã nhượng bộ một bước nhưng vẫn ra tay vì chẳng tin Trần A Điêu có sức vượt qua.

Đâu ngờ...

Mặt vang lên tiếng chát chát.

Cho nên cô giáo nói rất đúng, đừng bao giờ sử dụng “có lẽ” để phỏng đoán sự thần sầu của người khác.

Thà rằng tạm thời nhượng bộ vì kế hoạch lâu dài hơn là tạm thời e ngại để rồi hấp tấp.

Sai lầm này đã khiến gã bỏ lỡ một vận may một cách trực quan nhất...

“Hai trăm ngàn di cốt? Tôi?!” Biểu cảm Lý Triệt cứng đờ.

Gã cho rằng Trần A Điêu vin vào căn cơ để lừa tiền, nào có ngờ cô lại mở miệng cắn gã một miếng lớn như vậy.

Lòng bàn tay A Điêu cuốn lấy dòng máu trên mặt đất, liếc gã, nói đầy thong dong: “Nếu không phải nể mặt chị gái mỹ nhân bên cạnh anh, tôi đã giết anh rồi!”

“Anh cho rằng mình là hoàng tử?”

Một câu nói tiếp theo khiến người ta sởn gai ốc.

(P2)

Hai hoàng tử cũng đột nhiên cả kinh, tâm trạng phức tạp đến cực hạn.

Lòng người này nói phức tạp cũng phức tạp, mà bảo đơn giản cũng đơn giản — cô ta sẽ xem xét thời thế, sẽ đưa lựa chọn thật xảo quyệt, vĩnh viễn chơi theo luật trong phạm vi thích hợp.

Hiện tại cô ta vốn nên tiến lên một bước, vậy mà cô ta lại lui đi.

Chỉ muốn tiền thôi sao?

Không, là tâm trí đáng sợ hơn của cô ta. Người này rõ ràng là một quái thai tuyệt thế. Cho dù có Lộc Sơn bảo vệ, tuy nhiên trước mắt cô ta chỉ có thể khiến vương tộc và quyền quý Đường Tống không cách nào công khai giết mình. Tuy nhiên cô ta sẽ không ngốc đến mức bản thân giết sạch hàng loạt tất cả thí sinh để người ta nổi giận, một lần hành động gây hấn tất cả thế gia vương tộc, cũng cho đối phương một lý do đe dọa Lộc Sơn từ bỏ mình.

Điểm quan trọng hơn là người này càng tỏ tường về chuyện này. Mặc dù Lộc Sơn bất hòa với vương tộc nhưng chỉ thuần túy là có xung đột trong quyền lợi ủng hộ lẫn nhau. Vương tộc muốn tập trung quyền lực, còn Lộc Sơn không có khả năng cúi đầu, giáo dục vốn không nên bị quyền lực kiểm soát; chưa kể mục đích tồn tại cao hơn của Lộc Sơn là bảo vệ lợi ích quốc gia của Đường Tống.

Có thể đấu tranh nội bộ nhưng tuyệt đối không được làm hao mòn trắng trợn.

Cô ta niêm phong luôn cấp Sao Trời thật đấy, ấy nhưng Đường Tống cũng cần những Sao Trời lóng lánh khác, bọn họ đều Tông Sư tương lai.

Vì vậy A Điêu lùi một bước, lấy tài nguyên để đổi lấy sự cân bằng hợp lý của hai bên.

Gã không chịu thiệt, những người này không chiếm được món hời, khốn nỗi ai nấy sẽ bị kẹt ở điểm tinh tế này nhất.

Ai sẽ dám vượt qua vạch đỏ này trước tiên trong tương lai?

Cô ta dám chắc sẽ không phải là những thí sinh này, bọn họ không dám. Nếu người như cô ta còn phải nhượng bộ theo xu thế, bọn gã mắc gì dám làm bậy? Ai cho mặt mũi?

Trong lòng Đàm Đài Kha thêm sợ Trần A Điêu, thậm chí y còn có một suy nghĩ tìm chết: chả là y thà để cô ta giết trên diện rộng, như thế mới để cô ta lộ sơ hở.

Nhưng cô ta không làm thế.

Có 6 Sao Trời, cô ta chỉ giết Yến Phong Bạch, còn lại thì lừa tiền. Dẫu cho bọn y muốn giết cô ta mấy lần, cô ta đều bình tĩnh và nhẫn nhịn, thậm chí còn cười tủm tỉm lừa tiền.

Có lẽ người trong vương tộc hiện tại của y cùng với các dòng họ nhà vua bên ngoài và bên quyền quý đều đang lấy làm tiếc.

(P3)

.....

Phải, họ thật sự thấy đáng tiếc.

Nghĩ một cách đại nghịch bất đạo, thậm chí vương tộc cảm thấy lấy mạng của hai hoàng tử và mọi người để đổi lấy mạng Trần A Điêu vẫn đáng giá.

Đáng tiếc ba giây trước bọn họ còn đang khiếp sợ hành động nghịch thiên của Trần A Điêu đã thành công; giây thứ hai hy vọng cô quá mức ngông cuồng giết người hàng loạt vì thành công lớn, để cho bọn họ cơ hội tốt đi tiêu diệt cô; giây thứ ba cô thu hồi phần lớn mũi nhọn, cười tủm tỉm lừa tiền.

Cho tất cả mọi người một lối thoát.

Nhưng cũng chẳng khác nào đâm khiến bọn họ không còn đường.

Trần A Điêu này... được nuôi ra làm sao.

Vì đâu năm đó Trần Nhiên trọng nam khinh nữ lại không gi ết chết đứa con gái này, hoặc bởi vì hà khắc, có hà khắc mới biến nó thành người bi3n thái nhường này?

Có là gì thì hiện tại trên khán đài chỉ có ba loại tâm trạng.

Người bình thường: Mẹ kiếp!

Người hận cô muốn cô chết: Mẹ mày!

Trần Dương: Chị tôi, người này là chị tôi, người này là chị tôi đấy!!

Năng lực niệm nổ tung.

Nhưng bỗng nhiên... A Điêu đang nhận di cốt khi mọi người giao dịch để rồi dòng máu tụ trong lòng bàn tay làm cho cô nhướng mày.

“Máu này là? A?”

Đầu ngón tay cô chọc chọc, hơi thở huyết thống được rút ra, đột nhiên ngưng tụ thành vật tổ là Hồ Ly Ba Đuôi.

Đám người Tào Quyện Chi kinh ngạc.

Mấy Sao Trời bên Đàm Đài Kha cũng phản ứng lại, nhà họ Khúc? Huyết thống hồ ly của nhà họ Khúc...

Làm sao lại thế?

Là ngẫu nhiên, hay có nghĩa đòn sát thủ chân chính của nhà họ Khúc không phải Khúc Hãn Xuyên mà là cơ thể dung hợp của Yến Phong Bạch cùng với Ôn Thược Dược.

“Hình như đặc tính chủng tộc của Hồ Ly Ba Đuôi là khó phân biệt đực cái. Chẳng lẽ bọn họ dung hợp sẽ sinh ra lực lượng mạnh hơn?”

(P4)

“Không đúng đâu, tổ tiên nhà họ Khúc không có lịch sử như vậy, mà là huyết thống của nữ chủ nhân sẽ mạnh hơn, thành thử...”

Mọi người nghĩ mãi không tỏ nhưng lại thấy Trần A Điêu biểu lộ khó tin nổi, kế đó bừng tỉnh hiểu ra, vả lại mắt thường có thể thấy được sắc mặt cô xanh mét như hoảng sợ cái gì. Cô điên tiết chửi một tiếng: “Rốt cuộc mình đã hiểu rõ, đáng chết!”

Đoạn, cô ấn thẳng vào đồng hồ đeo tay, không thèm lấy tiền mua mạng của một nửa số người đứng sau, vút một cái đã rời khỏi.

Ai nấy: “???”

Đám người Đàm Đài Kha ngẫn ngơ, Thẩm Họa Kính cũng ngạc nhiên.

Chuyện có thể khiến Trần A Điêu hoảng sợ như vậy dám chắc có dắt dây đến nhà họ Khúc, cũng có liên quan đến Khúc Giang Nam.

Đến mức làm người tham tiền như cô ta không màng tới cả chỗ tiền phía sau, thẳng thừng rời khỏi cuộc thi.

Vậy cô ta lui ra ngoài làm gì?

Thẩm Họa Kính không suy nghĩ nhiều, thay vào đó âm thầm ra tay.

Dùng tốc độ sấm chớp tập kích Đàm Đài Thịnh.

Cùng lúc đó, đám người Tống Linh từ bên ngoài xông vào với quy mô lớn. Họ thừa dịp mấy Sao Trời bị A Điêu đánh cho nổ tung, thực lực không còn tới một phần mười còn những người khác lại đang thoi thóp.

Bọn cô ấy giết vào.

.....

Lúc này bỗng không A Điêu lao ra đâm khiến người khác không hiểu thấu, thậm chí ngay cả người thông minh tuyệt đỉnh như Tiêu Cận còn chẳng rõ.

Người Lộc Sơn hệt như vậy, còn chưa kịp hỏi, chỉ thấy người này hiện ra. Cơ thể còn chưa lưu lại dư ảnh giữa không trung, cô đã gọi ra vật tổ huyết thống ở sau lưng, dưới chân là Trận Tụ Linh cổ xoay tròn... Giọt Sấm Ba Nguyên Tố bùm bùm xuất hiện, lấy ra quyền trượng màu đen trong tay.

Ù... Tay phải của cô bày ra hình dáng vuốt rồng vảy bạc, tay cầm quyền trượng chỉ một cái.

Ba mươi tỷ năng lực niệm vừa thu thập được đã bị móc sạch để Thực Thể Gieo Linh dung hợp.

Ầm ầm!!

Một tia sét tinh thần dày như ngón tay cái xoẹt qua.

Người trung niên ung dung ngồi trong khán đài nọ sửng sốt, đồng tử run rẩy, thân thể muốn chạy trốn, nhưng đã muộn. Ông ta đành để lớp giáp chắn cho cơ thể chính hiện ra... bộ giáp có giá trị kém lắm cũng trăm tỷ.

Quốc công bị tiếp cận.

(P5)

Nhưng đã chậm chậm chậm, đâu ai ngờ được, ngay cả Sơn trưởng theo dõi sau lưng còn không ngờ được. Chỉ biết tự nhiên Trần A Điêu đi ra khỏi chỗ thi, kế đó xuống tay trong nháy mắt…

Ầm!!!

Giáp chắn còn chưa sinh ra, Khúc Chấn, một trong năm Quốc công lớn nước Đường Tống, đã bị một tia sét đánh thành tro. Giáp chắn của ông ta, thực lực cấp trung Sao Trời mà ông ta mới phóng ra, đều như đồ bỏ.

Bị đập phát chết ngay.

Hơn nữa gi ết chết ông ta rồi còn chưa hết, A Điêu đưa tay vẽ một đường, đầu ngón tay chụm vào nhau: “Dùng máu tìm tung tích, tìm người mang huyết thống nhà họ Khúc, giết!”

Một pháp vừa ra, sấm chớp nhảy lên vặn vẹo bay xuyên qua người toàn bộ con cháu nhà họ Khúc xung quanh, giế t chết sạch, từng người một bị đâm xuyên và bỏ mình.

Đợt tàn sát làm ai nấy táng đởm, ngay cả người bên Lộc Sơn cũng bị dọa sợ, đồng loạt kêu ngừng. Mà đám quyền quý khác và vương tộc vừa nhìn thấy tình cảnh này thì theo bản năng cho rằng Trần A Điêu đang trả thù nhà họ Khúc.

Mặc dù chuyện này không có khả năng cho lắm.

Khi nãy còn bảo tâm kế nó có một không hai, ẩn nhẫn giả dối, sao bỗng dưng trở mặt có cảm xúc rồi? Không phải như thế là tự tìm đường chết à.

Nhưng dù sao đi nữa, nó đang tìm đến cái chết!

“Gan quá!”

“Láo xược!!!”

“Giết ngay thứ hung tàn này!”

Mấy ông lớn giấu mình ở đây đều xuống tay, một bộ phận muốn giết A Điêu, nhưng có một bộ phận khác lại muốn cản người.

Ví dụ như họ Đoan Mộc, nhà họ Tạ, nhà họ Triệu, toàn bộ bọn họ đều muốn cản lại.

Vương tộc ngăn không được... lại có kiếm khách đại Tông Sư trên đường ra tay, cho một kiếm trùng kích!

Lực lượng hai bên rung chuyển…

(P6)

Trần A Điêu như một giọt nước trong đại dương, cứ thế giãy chết.

Nhưng giờ phút này cô hãy còn mang ý đồ chém giết bằng sạch người nhà họ Khúc. Chẳng bao lâu sau, ngay khi cô muốn giết người con cháu nhà họ Khúc cuối cùng có mặt ở đây dẫu chính bản thân mình còn đang ở trong nguy cơ sống còn.

Ngay lúc ấy… nỗi hãi hùng bị xé nát, uy áp cấp tiểu Linh Vương chợt giáng lâm.

“Giết nhà họ Khúc ta, quái thai như thế tất sẽ thành tà ma của Đường Tống ta. Hôm nay lão phu sẽ giết mi vì Đường Tống!”

Một chưởng vỗ xuống...

A Điêu ngẩng đầu, thấy được quyền uy tối thượng.

Đây chính là tiểu Linh Vương chân chính đấy.

Tiểu Linh Vương của nhà họ Khúc.

Cô nheo mắt, giờ phút này có nhiều thủ đoạn hơn nữa vẫn không cách nào để cho cô sống sót.

Liệu trong mắt cô có một tia tiếc nuối của một thiên tài vô song?

Không có, ngược lại còn để cho lão già giáng chưởng tay thấy được nụ cười gằn quỷ quyệt.

Ông ta sững sờ, có vẻ nhận ra gì đó, sắc mặt khẽ biến.

Âm mưu, đây là một âm mưu bắt đầu ngay từ đầu!

Thân thể của ông ta muốn một lần nữa dung nhập vào hư không trở lại sơn động mình đã từng ẩn nấp.

Nhưng không còn kịp nữa.

Ông ta đã bị nhắm trúng.

Hoặc là nói, cơ thể con cháu nhà họ Khúc cuối cùng kia đã thối rữa, trong tiếng kêu thảm thiết, rất nhiều khí huyết bị vặn xoắn và giải phóng, hơi thở xác chết lạnh lẽo gào thét chui ra.

Ở một bên khác, không gian bị xé rách, có một bàn tay xác chết mảnh khảnh nhợt nhạt chỗ khâu chỗ thiếu từ trong không gian rách nát xuất hiện...

Cô ấy tới.