Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 186: Ngọa Long



Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Thay đổi khuôn mặt? Con rối? Hay là cái khác?

Mặt ngoài A Điêu trông như không hề hay biết, tự mình đi đến một góc gần đó, ngồi xuống một khúc gỗ thấp. Lúc lấy thịt bò khô ra ăn, cô tỉnh rụi như không dùng bí pháp kiểm tra hư thực của những người này, và phát hiện dáng ngoài của bọn chúng không có sơ hở gì.

Nói cách khác bọn chúng không dùng thuật pháp ngụy trang, đây là thủ đoạn gì?

A Điêu: “Nghĩ đi nghĩ lại đại khái chỉ có khả năng là tham chiếu đầu người dùng bí pháp đặc thù để máu lưu thông, làm da thịt sinh ra bởi cái đầu đã thực sự phát triển, kế đó thay đổi hình dáng thân thể, chứ không phải về sau dùng thuật ngụy trang, tự nhiên nhìn không ra chuyện ẩn giấu trong đó. Tuy nhiên dám chắc loại bí pháp này rất cao cấp và phức tạp, toan tính không nhỏ đấy.”

Bồn Cầu: “Cho nên thực chất bọn chúng muốn làm gì mới là quan trọng nhất.”

A Điêu cũng biết hôm nay là hôn lễ lớn của Đế-Hậu. Trong ngày lớn như vậy, với tính cách chó má của cái ông già vô học vương tộc nọ, dám chắc sẽ không hủy bỏ hôn lễ lớn vì chiến sự biên giới. Nhưng lỡ như vào ngày hôn lễ lớn lại bùng nổ hậu quả thảm khốc gì đấy, chứng tỏ đã tạo thành ảnh hưởng khó có thể xóa nhòa cho thông gia giữa Đế-Hậu, tình cảm nhân dân quốc gia sẽ ra làm sao? Chắc chắn phe đối lập sẽ nhân cơ hội này gây rối.

Thành ra hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện — có khi những “người chết” còn sống này là cục diện đã được bố trí đâu ra đó của những người kia, chẳng qua đúng lúc bị cô bắt kịp.

Người bị thiêu não thành tro có cấp hạ Sao Trời, A Điêu xử được và cũng không thấy làm lạ khi người như vậy săn lùng ám sát gần một ngàn người ở Khe Quỷ. Tuy nhiên… chỉ có một trăm người tương ứng với mấy cái đầu, mấy cái đầu còn lại có tác dụng khác? Hơn nữa đã làm người giả thì hà cớ gì còn muốn giữ lại đầu người?

A Điêu cúi đầu tiếp tục gặm thịt bò khô, gặm xong, cô đứng dậy rời đi, ra vẻ đi sang điện khác phía sau xem xét. Thật ra cô muốn tìm cơ hội lấy đám đầu người ra xem thử ẩn chứa chuyện gì, khốn nỗi cô vừa đi là gần như hơn non nửa tu sĩ trong điện có biểu hiện khó tả.

Cái ông này nhìn trông không giống người tốt gì cả, hoàn toàn mang theo khí thế nhân vật phản diện, lén la lén lút.

Trong điện cũng xem như có cả đám tu sĩ Vi Quang và Sao Trời của các bên tại Đường Tống, tuổi tác không đồng nhất. Theo lý thuyết thiên tài đỉnh cao nhất và cao thủ hiện tại không ở bên vương tộc thì cũng ở Lộc Sơn, nhưng cũng có một số nhân tài kiệt xuất của Đạo môn đạt tới tu vi bực này trong vòng một tháng khổ tu.

Vẫn là câu nói kia, sàng lọc số dân chục tỷ theo thời gian, hiển nhiên vẫn có một ít cao thủ.

Huống chi... làm sao đằng ấy biết người ta là người thời này.

A Điêu lo lắng trong đám người trộn lẫn này có một ít lão quái vật chưa chết từ 300 năm trước, lúc này cô mới khiêm tốn làm người.

(P1)

Bấy giờ trong một nhóm tuốt trong góc, một nữ tu sĩ truyền âm thì thầm: “Tôi đi xem một chút, mọi người cứ nhìn bên ngoài. Tôi cảm thấy hôm nay có chỗ không đúng, quỷ linh quá hung hăng ngang ngược còn người trở về Thiền Viện cũng quá nhiều.”

A Điêu đi đến sân sau, nhanh chóng tìm một góc bí mật để đi vào không gian vật dẫn, đoạn mở nhẫn trữ đồ xem xét. Lần này cô không ngại cảm giác mắc mửa, kiểm tra rất nhiều đầu người, phát hiện đầu của họ đều được dán một dấu ấn thuật pháp.

“Quả là đúng y như cô nói, thuật Rụng Đầu Nổ Người.”

“Giả dụ như đầu của một người mới bị chặt, đầu tách rời thân thể nhưng thân thể vẫn còn nhúc nhích, kế đó lập tức dùng bí pháp trồng lên thân một cái đầu và để nó phát triển thành cái đầu mới thì một cái xác chết di động bị kiểm soát sẽ lập tức xuất hiện. Còn cái đầu ban đầu tương đương với cái điều khiển từ xa. Thây kệ cách bao xa, chỉ cần dùng thuật Rụng Đầu Nổ Người kiểm soát, thân thể của xác chết di động sẽ biến thành một quả bom năng lượng với sức nổ siêu mạnh.”

Bồn Cầu: “...”

Bồn Cầu: “Mẹ kiếp, mấy chục người kia hầu như có tu vi Vi Quang đấy, có cả cấp hạ Sao Trời, sức mạnh nổ người hợp lại tuyệt đối không thua gì ba quả bom nguyên tử chứa radium. Không bàn tới sẽ nổ chết tất cả mọi người, ít nhất nổ chết tất cả Vi Quang là chuyện dễ dàng. Tuy nhiên trong Thiền Viện có cao thủ tụ tập, một khi cấp Sao Trời ra tay chưa chắc không thể che chở cho đa số mọi người. Cho nên mục đích chân chính của bọn chúng là...”

Có thể mặc sức thấy được cấp Sao Trời ở Lộc Sơn, còn ở bên ngoài thì chưa chắc thấy nhiều nhưng họ vẫn rất mạnh.

A Điêu: “Cho nổ tung trận pháp bảo vệ bên trong Thiền Viện, cùng lúc, nhất định bên ngoài sẽ có rất nhiều quỷ linh tấn công.”

Bồn Cầu cảm thấy Ma Âm Môn này ghê thật, sách lược rất cao cấp, đơn giản mà hữu hiệu, nhưng...

“May mà bị cô chặn đường, coi như bọn họ vắng số.”

A Điêu trợn trắng mắt, sâu kín bảo: “Phải không? Người ta đâu chỉ có một đệ tử, có khi có đâu đó tầm mấy chục đệ tử khác ở Thiền Viện này thì sao?”

Có ít nhất gần ngàn người đùm túm bên trong Thiền Viện khổng lồ này, chưa kể còn là tu sĩ với tu vi không thấp, số lượng thật sự khá nhiều. Giả mà diệt sạch, quả là sự đả kích mang tính hủy diệt đối với khu vực chiến sự Khe Quỷ.

Bồn Cầu: “?”

A Điêu: “Chỉ khống chế mấy chục xác chết di động trong tay là không đủ, để tôi suy nghĩ cần làm gì… Hả?”

Cô nhận thấy có người đi theo phía sau.

Nữ tu sĩ đi theo phía sau A Điêu đang ở trong trạng thái tàng hình. Sau khi tìm được dấu vết A Điêu thì cô ta đi qua, rất nhanh lẻn tới điện bên hoang vắng nơi A Điêu ở. Trong căn phòng âm u hỏng hóc, chỗ góc tối, cô ả thấy được bóng người mập mạp ngồi xổm trên mặt đất phát ra tiếng nhai kỳ quái đáng sợ... hơn nữa còn có một mùi hôi thối ập đến.

(P2)

Trời đất, một tên tà ma!

Cô ả lập tức hiện thân tung đòn tập kích!

Ầm!

A Điêu vội vàng né tránh, hét lên với cô ả: “Mẹ kiếp, cô làm gì đấy! Dám đánh lén lão!”

Nữ tu sĩ còn chưa nói chuyện thì một đám tu sĩ trông như quen biết cô ả và đã chuẩn bị từ trước bèn cấp tốc xông vào, vây quanh A Điêu.

“Cái quỷ yêu gì đây, mấy người cùng một giuộc? Đây đâu phải là Thiền Viện, mà là ổ trộm mới đúng?”

A Điêu phản kích hai chiêu, như thể không đánh lại nhiều người bọn họ. Chợt cô vừa chạy về phía trước viện vừa la to cứu mạng!

Nhóm người bên nữ tu sĩ: “?”

Nhất định là cái tên tà ma này hô bắt trộm.

“Không xong, người này giả dối thâm độc, tất nhiên là muốn tóm người ở điện trước uy hiếp chúng ta.”

Mọi người lập tức đuổi theo.

Lúc này trong điện trước cũng nghe được động tĩnh, không ít người lao nhao đứng lên.

Ở góc phía Đông, một hòa thượng thanh tú đầu trọc ngẩng đầu lên, lộ ra thần sắc sầu lo: “Chuyện gì đây?”

“Không biết nữa, hình như người vừa mới tiến vào nọ có chỗ quái đản.”

“Nhìn thấy không giống người tốt gì.”

Có người thầm nghĩ: Hệt con yêu cá trê già, quái dị bực này mà còn có thể là người tốt?

Đang nói, con yêu cá trê già lén lẩn vào, một phen bắt lấy cổ họng một người.

“Đừng tới đây, tới là lão bóp ch ết cô ta ngay!”

Điều này kinh động tất cả mọi người ở đây, mấy Sao Trời lập tức đằng đằng sát khí tập trung vào A Điêu. Họ muốn đánh chết cô nhưng cũng cố kỵ sự an toàn của nữ tu sĩ trẻ tuổi.

Nữ tu sĩ trẻ táng đởm khôn cùng, thiếu điều muốn khóc tới nơi.

A Điêu lại vừa phán đoán danh sách năng lực niệm vừa cảm ứng nhịp tim dao động trong cơ thể xác chết di động này.

Xác chết di động là một nhóm được sản xuất hàng loạt, không có cách gì lưu lại sức sống muôn màu muôn vẻ của người sống, thay vào đó tính linh và nhịp tim của bọn họ hoàn toàn như nhau. A Điêu muốn tìm ra nhóm người này trong đám người nghỉ ngơi, đồng thời sẵn tiện ghi nhớ có năng lực niệm từ lòng cầu may của người bình thường. Về phần không cho năng lực niệm chứng tỏ đó hoặc là cường giả giả heo ăn thịt hổ, hoặc là xác chết di động.

Chả là giả thử như cô có danh sách tất cả mọi người ra vào nơi này thì chỉ cần dựa vào năng lực niệm đã có thể phán đoán, ngặt nỗi cô không có, đành phải hợp hai thủ đoạn lại mà dùng.

(P3)

Rất nhanh cô đã có phán đoán, vì thế la to về phía hướng nữ tu sĩ tập kích mình: “Còn mắng lão là tà tu, lão tà chỗ nào!?”

Một tu sĩ cười gằn: “Không phải ông dấm dúi đi về chỗ ở đằng sau vì muốn sắp xếp tí chuyện mờ ám gì đó sao?”

“Mặc dù có lệnh bài Thượng tướng nhưng gần đây chúng tôi chưa bao giờ gặp ông ở khu vực biên giới, ông xuất hiện từ đâu thế này vốn đã quái lạ rồi.”

“Hơn nữa vừa gặp nạn đã bắt cóc người vô tội để tự vệ, không phải người chính phái của tôi!”

Mấy câu trước thì thôi, câu cuối cùng đã làm cho A Điêu mắc mửa trong lòng, tuy nhiên cô vẫn ra vẻ phẫn nộ: “Lão đi ra sau để ăn mà cũng không được?”

“Cứt, ông ăn cái giống gì mà phải trốn xa như vậy… A, mùi này là?” Một số người nhìn chằm chằm vào đồ còn sót lại rên tay A Điêu.

A Điêu: “Sầu riêng chứ sao.”

Nữ tu sĩ thoáng cái đã nín bặt, những người khác cũng phản ứng lại, đồng loạt nhìn về phía nữ tu sĩ, đồng đội của cô ả hỏi cô ả tình hình ra sao.

“Có thể hiểu lầm thôi.” Cô ả lúng túng cho hay, “Tôi cho rằng ông ta đang ăn phân hoặc xác thối, nhất thời nóng nảy nên cho rằng là tà ma bèn xuống tay.”

Đồng đội của cô ả nói không nên lời: “Cô chưa từng ăn món này?”

Cô ả trả lời theo phản xạ: “Không, tôi ăn phân làm gì.”

Những người khác: “...”

Có rất nhiều người thích ăn sầu riêng nhìn lăm lăm vào cô ả, mơ hồ muốn xuống tay đánh chết cô ả.

Hòa thượng đầu trọc tuấn tú hòa giải: “Hiểu lầm, tất cả hiểu lầm thôi, mọi người dĩ hòa vi quý… Vị đạo hữu này, xin hãy buông tha cho người vô tội.”

Bấy giờ A Điêu buông ra.

Nữ tu sĩ bên kia cũng xin lỗi cô, đội trưởng người ta có lai lịch không nhỏ, là người họ Mặc Kì, thảo nào có cấp Sao Trời. Chưa kể dáng dấp người này trông có phần giống Mặc Kì Kiến Ai, chẳng qua người kia giả bộ gà rù yếu ớt còn người đội trưởng lại khôi ngô cao lớn tráng kiện như con gấu.

Về phần nữ tu sĩ, đương nhiên A Điêu biết cô ả họ Hà, đoán chừng là chị gái Hà Tự Kiếm. Cô nhất thời thấy Đường Tống thật là nhỏ.

Trong số mệnh đã định sẵn là mối thù cũ của nhau rồi.

(P4)

Mặc Kì Hùng Quang xin lỗi A Điêu xong bèn khách sáo hỏi A Điêu tên húy.

A Điêu: “Lý Ngọa Long.”

Trí nhớ cô rất tốt, lần này tuyệt đối không bịa đặt, ngoan ngoãn dựa theo thông tin thân phận hoàn hảo mà Nội vệ Lộc Sơn cung cấp.

“Tên rất hay, Anh Ngọa Long, không đánh không quen biết a. Nào, xin giới thiệu, vị này là sư thầy Tuệ Mẫn của chùa Quang Tuyệt...”

Mặc Kì Hùng Quang khen A Điêu trái với lương tâm, bên cạnh có một đám người biểu hiện khó tả, hòa thượng trẻ Tuệ Mẫn đầu trọc tuấn tú dợm nói gì đó.

Bỗng nhiên bên ngoài có người tới.

Có người gõ cửa gấp gáp.

Cộc cộc cộc.

A Điêu vừa nghe tiếng động đã biết ngay bọn Lạc Quang trở về. Mỗi tội cửa vừa mở ra, A Điêu không chỉ nhìn thấy ba người đẫm máu toàn thân mà còn có một người con trai gầy còm như cây sào. Trạng thái người này tốt hơn rất nhiều, có vẻ chính y đã cứu ba người.

Nhưng A Điêu nhìn đối phương, đồng tử khẽ run rẩy.

Hình hài của người ta đúng là khó một lời nói hết, thuộc về cái dạng con ruồi nhìn thấy là muốn vồ tới.

Nếu như thân phận A Điêu là cá trê tinh bí đỏ, vậy người này chính là chuột tinh trái mướp.

Khi người này và A Điêu đối mặt nhau, không hiểu sao cả hai đều có cùng suy nghĩ.

— Người này xấu đau xấu đớn, sao trên đời lại có người xấu như vậy.

Song người này vẫn bày ra khí phách tao nhã giới thiệu mình với mọi người.

“Xin chào mọi người, tôi là Trương Phượng Sồ. Sao vậy, sao nhìn tôi thế kia?”

Lý Ngọa Long A Điêu: “...”

Mọi người nhìn qua nhìn lại hai người: “...”

Cha mẹ thật sự biết đặt tên.

Hai người Ngọa Long Phượng Sồ thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người, ngay cả ba người Lạc Quang bị thương nặng cũng không dằn lòng nổi nói thầm. Có điều Ngư Xích Tố rất nhanh hoàn hồn: “Mau đóng cửa, bên ngoài rất nguy hiểm, lỡ…”

Cô ta vẫn chưa nói xong.

Bên ngoài trong ngoài rừng quỷ bỗng đâu truyền đến tiếng quỷ nhi lảnh lói kêu lên, ngay sau đó, mọi người nhìn thấy trên cửa sổ là bóng đám quỷ nhi nho nhỏ bò đầy.

Lít nha lít nhít.

Trong lòng A Điêu khẽ động: Má, tốc độ thật nhanh! Những người này đã xuống tay!