Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 6: Nợ cờ bạc



Sau khi cơm nước xong, nhìn chính mình trong gương, A Điêu như có điều suy nghĩ về cảm xúc tiêu cực đang thay đổi kịch liệt của hai cha con Tưởng gia kia. Biết rằng dù đối phương chỉ là một địa đầu xà* trong huyện thành, nhưng cũng không phải là người mà cô có thể đối phó.

(Cường long bất áp địa đầu xà: Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó. Như câu tục ngữ ‘phép vua thua lệ làng’ vậy)

Cô có tâm đề phòng, cũng ý thức được lỡ mà cha con Tưởng gia cảm thấy không cam lòng hoặc khó chịu, họ nhất định sẽ quay lại tìm cô gây phiền toái.

Tuy là họ sẽ không giết người diệt khẩu, nhưng trước mắt cô không được để lộ ra việc bản thân đang sở hữu vật dẫn linh khí. Trở về phòng, cô mân mê mặt mình một lúc.

Ông trời thật bất công quá mà! Cô không giỏi hoá trang, lại chẳng sở hữu thứ đồ trang điểm đắt tiền nào. Trong lúc tuyệt vọng, cô đã nảy ra một số ý tưởng khả thi. Đó chính là tạo thêm một ít vết thương trông như thật, đắp lên miệng vết thương vốn đã khôi phục rất nhiều của mình.

Vì thế hiệu quả liền như Tưởng Xuân chứng kiến, nhưng sau khi cô mân mê xong không bao lâu, bồn cầu lại hiện lên nhắc nhở.

“Chú ý chú ý, có năm đối tượng công lược cấp cực thấp đang tới gần!”

Nói là đang tới gần, nhưng thật ra họ đã ở bên ngoài sân rồi.

A Điêu vốn vui mừng khi có người đến tặng điểm niệm lực, nhưng khi liếc mắt nhìn phía bên ngoài phòng bếp, cô lại mơ hồ cảm thấy bất an. Khí thế của những người này trông cũng quá hung hãn rồi đó.

Khách không mời mà đến nơi đạo quán cũ nát này tổng cộng có năm người.

Người của sòng bạc? Lão đạo sĩ thiếu nợ người ta tận năm vạn tinh tệ?!

Đó là bao nhiêu tiền chứ? Số tiền này cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu so với giá cả của một căn hộ bình thường trong huyện thành.

Biết được ý đồ của đối phương, A Điêu giống như bị sét đánh. Khó có thể tin, cùng với sợ hãi, cô chính mình không ngừng phủ nhận: Không thể nào, lão không có đâu. Lão ta sẽ không làm vậy!

Lão đạo sĩ sẽ không làm vậy!

Nhưng cô lại thoáng nhớ tới lão đạo sĩ gần đây đúng là thích ở đầu thôn xem người ta chơi bài cào Poker*, xem ra lão đối với chuyện đánh bài đánh bạc này cũng có chút hứng thú. Còn việc lão có lén lút đánh bạc sau lưng cô hay không thì cô thật sự không rõ.

(Bài cào Poker/Pai Gow Poker: sử dụng hệ thống xếp hạng bài tương tự như poker thông thường. Sức mạnh của bài theo thứ tự tăng dần là thẻ cao, cặp, hai đôi, ba loại, sảnh, thùng, tứ quý, thùng phá sảnh, Royal Flush. Sự hấp dẫn của game nằm ở mức cược tối thiểu thấp và cơ hội thắng lớn.)

“Cái gì mà không thể hả? Đây, giấy nợ của lão đây. Giấy trắng mực đen rõ ràng. Ngoài chữ ký, còn có vân tay cùng ký lục giác mạc. Trong điện thoại tao còn có video chứng minh lão thiếu nợ, mày tự nhìn đi!”

Nhiều chứng cứ như vậy, đặc biệt là nhìn trong video lão đạo sĩ giơ thẻ bài ngượng ngùng nói chính mình thiếu tiền nhất định sẽ trả lại, chờ lão về nhà lấy cái gì… Lại nhớ đến lão ngày hôm qua vừa chạng vạng liền vội vã cầm dược liệu chạy xuống núi, miệng còn đầy mồm nói khoát sẽ giúp cô kiếm học phí, A Điêu trong lòng liền chửi rủa: Lão già thối tha này! Bảo sao chén cũng không thèm rửa đã bỏ của chạy lấy người. Hóa ra là đang vội vã trốn nợ.

“Nhìn mày kích động như vậy, xem ra tình nghĩa thầy trò không tồi nhỉ? Mau, trả tiền nợ cho tao nhanh. Năm vạn tinh tệ!”

Chết tiệt! A Điêu lập tức lạnh nhạt nói: “Tôi kích động là bởi vì cao hứng đây. Lão già thối này có khuynh hướng bạo lực, ngày nào cũng đánh người. Nhìn vậy chứ chắc ông không biết, hãy nhìn những vết thương trên tôi người này. Đây đều là lão đánh, sưng hết cả lên. Ông xem, tôi ước gì lão trượt chân té vào hố phân chết đuối. Đại ca, các ông nhất định phải bắt được lão! Tôi có thể cung cấp cho các ông ADN của lão già ấy! Ví dụ như những cái vớ còn không có giặt sạch, vẫn còn lưu lại lông chân và mồ hôi lão tiết ra nữa đấy.”

Mọi người: “……”

Miệng cô nhóc này đúng là có độc!

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Người của sòng bạc tới tìm lão đạo sĩ mục đích là muốn đòi tiền, mà người không ở đây, vậy thì tìm người khác đòi.

Nhưng A Điêu làm gì có tiền, đang còn giải thích thêm. Cuối cùng cô lại giống như chó nhà có tang mà bị bắt phải trông giữ, ngồi xổm ở một góc, rồi nhìn đám côn đồ hung thần ác sát vọt vào trong nhà lục tung tìm kiếm những đồ vật đáng giá.

Trong nhà một cảnh hỗn độn, ngay cả phòng sách cũ bên kia cũng bị họ ném đi mấy quyển sách cổ, rơi vãi vào bùn đất trong sân. Trang sách lật xào xạc khi gió thổi qua, trông hiu quạnh, đáng thương.

A Điêu biết những người này nhất định sẽ không tìm thấy đồ vật gì có giá trị, như vậy kế tiếp người phải gánh chịu lửa giận của bọn họ chính là bản thân cô. Không chừng họ còn định bán cô đi để gán nợ.

Cô ngẫm lại những gì mình cần phải để giải quyết của nợ này.

Quả nhiên, một lát sau, bốn tên đô con chạy ra, trong tay trống trơn. Dẫn đầu là Hồ Hỉ trên mặt mang sẹo, nhìn liền biết là người không dễ chọc rồi. Trong tay lúc này đang cầm một nhánh cây, quay đầu nhìn về phía A Điêu rồi bẻ gãy nó.

Không đợi đối phương nói chuyện, A Điêu lập tức cố ý co rúm hoảng sợ mà lùi lại, lảo đảo ngã ngồi dưới đất, lại như vô tình đánh rơi một cái thẻ bài xuống từ trong túi áo.

Hồ Hỉ còn tưởng rằng đây là thứ tốt, bước nhanh một bước xông lên trước mặt A Điêu, nhặt lên.

Mấy người đưa mắt nhìn sang, cùng lúc sắc mặt hơi thay đổi.

Thẻ chứng nhận lập án của quan phủ, cô nhóc này đang mang án tử trên người?

Một đám +1 +2 ác cảm niệm lực từ trên đầu bọn chúng bay lên.

A Điêu trong lòng khẽ buông lỏng, còn may những người này vẫn sợ quan phủ.

Hồ Hỉ vội ép hỏi tình huống, vì thế A Điêu liền đơn giản nói về chuyện của hai kẻ trộm kia, cũng không nhắc tới Tưởng gia. Vì sợ dẫn ra chuyện vật dẫn linh khí sẽ làm đám người này cũng nổi lên lòng tham mà có ý giết người.

Cái ngành mở sòng bạc này, tuy rằng sau lưng cũng có quan hệ, nhưng cũng không dám múa rìu trước mặt quan phủ. Đặc biệt là việc đêm qua linh khí hồi sinh trở lại này đã làm quan phủ điều động mọi lực lượng, nơi nơi siết chặt điều tra. Nhận thấy được có biến, ông chủ sòng bạc liền nóng nảy muốn tập trung lại nguồn tài chính. Nếu không phải vì lý do này, bọn họ cũng sẽ không bị phái tới núi sâu để đòi nợ.

Hồ Hỉ dù có nhoè mắt cũng nhìn ra được A Điêu là kẻ nghèo kiết xác. Dù có ép cũng ép không ra tiền, vì thế sau khi bỏ lại vài lời cảnh báo tàn nhẫn liền mang theo người rời đi.

Trong rừng, người giám sát nhận được chỉ thị từ Tưởng Xuân liền lui lại đợi lệnh.

Bên kia, Tưởng Xuân kể lại chuyện đang xảy ra cho Tưởng Quảng. Tưởng Quảng nhíu nhíu mày, “Nếu đã như vậy, con cũng đừng quan tâm đến cô ta nữa. Chuyên tâm đi lục soát những vật dẫn linh khí khác đi. Hiện tại vẫn mới ngày đầu tiên thôi. Chờ qua ba ngày sau thì những vật dẫn đó đều có chủ cả rồi. Phần lớn sẽ trở thành những người quyền quý. Khi đó, họ không phải là người chúng ta có thể đắc tội được.”

“Trật tự thế giới này đang bắt đầu thay đổi rồi. Chưa biết được quyền lực cuối cùng sẽ nằm trong tay kẻ nào đâu.”

Tưởng Xuân gật đầu, nhưng nghĩ đến chính mình dã tâm bừng bừng như thế mà lại không thu hoạch được gì, lại còn làm cha thất vọng, trong lòng liền bực bội. Nghĩ nghĩ một hồi, hắn liền cầm cái điện thoại lên.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Sau khi tiễn đám người này rời đi, A Điêu gọi vài cuộc điện thoại cho lão đạo sĩ thì phát hiện mình đã bị lão cho vào danh sách đen rồi.

A Điêu lại gọi cho Trương Tam dò hỏi, liền có ngay tung tích của lão. Trương Tam xác định, lão đạo sĩ bình thường đúng là có lén cô đi đánh bạc, cũng có thua có thắng, nhưng không phải là vấn đề gì lớn.

Ở trong thôn chơi bài đánh bạc đúng là không phải chuyện lớn gì. Những người này ít nhiều gì cũng chỉ xem cờ bạc như một thú vui tiêu khiển. Nhưng thường ngày, lão đạo sĩ bình thường hay ra ngoài thôn như vậy. Nếu lão vào sòng bạc trong huyện thành thì mọi chuyện đã không còn giống như trước nữa.

“Tiểu Điêu, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

A Điêu không muốn liên lụy người khác, liền thuận miệng ứng phó vài ba câu. Sau khi cúp máy, A Điêu cảm thấy quan phủ chỉ có thể tạm thời dọa sợ người sòng bạc một khoảng thời gian thôi. Nếu lão đạo sĩ vẫn luôn biệt tích như này, thậm chí một đi không trở lại, mà nợ thì vẫn ở đó, cuối cùng chính cô sẽ là người phải gánh chịu hậu quả.

Nói không chừng cô sẽ bị buộc ký vào giấy chuyển nhượng tiền nợ, khiến cô phải gánh nợ thay cho lão đạo sĩ. Còn không cô sẽ bị bắt vào sòng bạc làm công trả nợ mất.

Hai con đường này, cô đều không muốn vướng vào.

Nhưng báo quan là việc không thực tế. Mở sòng bạc trong huyện thành là chuyện hợp pháp. Tiền nợ vì thế cũng là hợp pháp. Quan phủ sẽ không vì cô mà đóng cửa sòng bạc. Nếu như sòng bạc biết cô báo quan mà ngầm trả thù thì kết quả sẽ càng thảm hại hơn.

Trốn khỏi đây thì sao?

Nếu không có chỗ ở cố định, một cô gái trẻ như cô rất dễ bị người xấu nhắm vào. Ví dụ như hai tên trộm ngu xuẩn kia, tối qua nhìn cái mặt cô sưng to như cái đầu heo vậy mà cũng có thể nổi lên sắc tâm được.

Sau khi suy đi nghĩ lại thì trước mắt A Điêu cũng chẳng có biện pháp nào tốt cả.

“Cũng may còn bảy ngày nữa là bắt đầu khai giảng rồi. Trước mắt mình chỉ cần chịu đựng qua bảy ngày này. Sau khi khai giảng, mình sẽ dọn vào trong trường học, cùng lắm thì trả thêm phí ăn ở. Dù sao trường học cũng được chính phủ bảo hộ nghiêm ngặt. Huống chi, mình vẫn còn là vị thành niên, chỉ cần không đi ra ngoài thì an nguy của mình sẽ được đảm bảo. Hiện tại là thời buổi rối loạn do linh khí sống lại, người của sòng bạc không dám làm căng, hơn nữa nội bộ bọn họ cũng chưa chắc đã ổn định.”

A Điêu liền cứ như vậy mà quyết định, không nghĩ rằng bài tập còn chưa kịp làm mấy trang thì buổi chiều, đám người Hồ Hỉ lại tới nữa.

Họ còn mang theo giấy thỏa thuận, dùng đạo quán thế chấp để bù trừ vào khoản tiền nợ, buộc cô dọn đi.

Không chỉ có như thế, Hồ Hỉ ngồi trên chiếc ghế gỗ, gác chân hút thuốc, đưa cho A Điêu hai lựa chọn. Một là ký giấy cam kết trả nợ định kỳ. Hai là bán mình cho sòng bạc, về sau làm việc không công mà trả hết nợ.

“Căn nhà hiện tại không phải là của mày, đã được đăng ký dùng để thế chấp trả nợ. Tao cho mày nhiều nhất một ngày để dọn dẹp đồ đạc, xong thì cút xéo cho tao.”

“Khoản tiền nợ dư lại này, mày bắt buộc phải trả cho hết.”

Đám người bọn chúng không cưỡng bức hay đe doạ cũng đã tỏ thái độ rất cương quyết rồi. A Điêu cũng thấy được giấy chuyển nhượng nợ nần cùng con dấu cho phép của quan phủ.

Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là, có người muốn chỉnh cô.

Hơn nữa, người này, mười phần thì hết tám, chín phần là Tưởng Xuân.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Năm vạn tinh tệ đối với người dân ở quê là một số tiền lớn, nhưng đối với sòng bạc thì nó chỉ là những con số lẻ, không đáng phải động gân động cốt. Lấy đạo quán nát này đi thế chấp để trả nợ 5000 tinh tệ chả bõ bèn, huống chi cái đạo quán này cũng không phải là vật dẫn linh khí.

Nếu nó đúng là vật dẫn thì đã chẳng tới phiên sòng bạc nhúng tay.

Mà bình thường, thủ tục thế chấp yêu cầu ít nhất cũng phải ba ngày mới được thông qua, ngoài ra họ còn cần phải cung cấp bằng chứng chứng minh lão đạo sĩ mất tích. Thế mà đám người này trong mấy tiếng đã giải quyết xong xuôi mọi việc rồi.

Muốn như vậy tất nhiên phải cúng không ít tiền. Dù có luồn cúi hay quen biết thế nào đi nữa thì tuyệt đối cũng không ít hơn 5000 tinh tệ.

Tại sao vậy nhỉ? Đây rõ ràng là một cuộc mua bán thâm hụt tiền vốn.

Bởi vậy, A Điêu suy đoán là Tưởng Xuân ở sau lưng bọn chúng, dùng thủ đoạn trả thù cho hả giận. Hắn ta không có ý định trực tiếp uy hiếp đến tính mạng của cô, nhưng có thể dùng cách này để trả thù.

Cô vốn dĩ sợ đám người giàu có này không từ thủ đoạn mà khi dễ mình. Nghĩ dù gì chuyện của cô cũng đã có quan phủ can thiệp, mà đối phương cũng không phải là kiểu người lòng dạ hẹp hòi. Thế mà không ngờ hắn chính là kẻ có lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Cô đã có nhắc nhở đó là giẻ chùi chân rồi mà, còn trách cô?

Mẹ nó!

A Điêu tức giận đến thở hồng hộc, nhưng cũng không dám cãi lý cùng đám côn đồ hung ác của sòng bạc này. Huống chi, đối phương còn bất chấp thủ đoạn đập tiền hối lộ quan trên để viết ra cái giấy chuyển nhượng nợ này rồi, hiện giờ cô chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Vì thế cô chỉ có thể co rúm lại nói: “Tôi thật sự không có tiền trả cho các người. Cho tôi một ngày thôi, ngày mai tôi sẽ dọn đi ngay.”

Hồ Hỉ liền nhìn ra tiểu đạo cô mềm túng này không dám phản kháng, vì thế lạnh lùng đập tờ giấy chuyển nhượng tiền nợ một cái ‘bang’ lên bàn, “Mày cho là mày dọn đi liền xong chuyện à? Ký nó cho tao!”

Vài người bên cạnh cũng vây lại đây tạo thành một vòng vây cao lớn, khí thế.

Đám người này thật sự… rất quá đáng!

‘Bang’ một cái nữa, tiểu đạo cô nổi giận. Cô đập một bàn tay lên bàn, nói: “Các người khi dễ kẻ yếu, nghĩ tôi là đồ ngốc hay sao? Lão thiếu nợ cờ bạc thì liên quan gì đến tôi?!”

“Thì mày ở cùng lão…”

“Lão cái rắm! Tôi cùng lão cũng không có quan hệ huyết thống nào, tôi cũng chỉ là đồ đệ của lão thôi. Không có pháp luật nào quy định đồ đệ phải gánh vác nợ nần thay cho sư phụ đâu nhé!”

Mấy người kinh ngạc sao? Chẹp chẹp. Còn tưởng rằng tiểu đạo sĩ này là người một nhà với lão đạo sĩ cơ đấy.

Thì có ai mà nghĩ một đạo sĩ lại đi thu nhận một bé gái mồ côi làm đạo cô đâu chứ. Thường sẽ là con cháu trong nhà.

“Dù là vậy, mày cũng là đồ đệ của lão! Mày cho rằng mày có thể chối được vụ tiền nợ này chắc?”

A Điêu thật muốn nổi điên, tức giận đến mức mặt đỏ lên, tiếp tục nói: “Tôi còn đang muốn khi sư diệt tổ, muốn phản bội sư môn lắm rồi đây!”

Mọi người: “…”

Bình tĩnh, bình tĩnh! Con thỏ nhỏ một khi nóng nảy cũng sẽ cắn người đấy.

Bình thường thì mọi chuyện đến đây xem như là không giải quyết được gì, nhưng nghĩ đến lời dặn của Tưởng Xuân, nhất định phải đem cô lừa vào sòng bạc hủy diệt tiền đồ mới được. Hồ Hỉ liếc mắt, ý bảo những người khác giữ cô lại.

A Điêu giãy giụa không được, cuối cùng vẫn là bị đè xuống. Hồ Hỉ bắt lấy bàn tay cô, dùng sức ấn vân tay cô vào tờ giấy, rồi sau đó nghênh ngang rời đi.

“Nhóc con, tao cho mày một ngày. Ngày mai chúng tao tới tịch thu cái đạo quán nát này. Còn bốn vạn năm trăm tinh tệ, mày bắt buộc trong một tháng phải trả cho hết. Nếu không… Hừ hừ!”

Sau đó bọn chúng rời đi, bỏ lại đằng sau cô gái ngồi khóc thút thít.

Thật thê thảm quá mà!

Thế nhưng bọn chúng lại không chút động lòng. Trên đường về, chúng kể lại cho Tưởng Xuân nghe chuyện vừa xảy ra. Ngay sau đó, tài khoản bọn chúng đều nhận được thông báo được cộng thêm chút ‘phí dịch vụ’.

Chà, dạo này tiền sao mà dễ kiếm thế nhở.

──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────

Trong sảnh, sau khi xác định bọn họ đã đi xa, A Điêu, vốn đang ngồi xổm trên mặt đất khóc nãy giờ, liền đứng lên, lau nước mắt rồi trở về phòng. Sau khi đóng cửa lại, gương mặt thống khổ liền thay đổi. Đến lau nước mắt cũng lười, cô lấy điện thoại ra, mở một cái app lên, trong đó hiện ra rất nhiều đoạn video. Trong cái tổ chim dưới một góc mái hiên của sảnh chính, có một cái camera giá rẻ, lặng lẽ thay đổi phương hướng dưới sự điều khiển của cô.

“Một đám côn đồ trộm cướp vô văn hóa! Dám khi dễ tao như vậy…”

A Điêu vừa bấm bấm, vừa lải nhải. Hai má thì sưng đỏ phồng lên, giống như con cá nóc đang phình lên như quả bóng và lộ ra gai độc khi gặp nguy hiểm. Mắt cô tràn đầy lửa giận. Hiển nhiên, cô đang vô cùng tức giận.

Cô tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn họ!