Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 69



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Tốc độ của Tống Linh cũng nhanh, làm theo ngay lập tức.

Một lát sau cô ấy trở lại, nhân tiện mang theo linh hạch thằn lằn cấp hai bên ngoài và con mắt của thằn lằn hóa đá.

A Điêu mới hớp xong ngụm nước, bất ngờ phân phối chiến lợi phẩm trực tiếp.

Trước mắt tổng cộng 343 linh hạch cấp 1, 6 linh hạch cấp 2.

Phân phối theo sức lao động, Tống Linh có 45 viên cấp 1 + 2 linh hạch cấp 2 + 1 Thực Thể Gieo Linh (Thực Thể Gieo Linh này đến từ tên cướp bị Tống Linh gi ết chết); Điền Trung Hương có 35 viên cấp 1 + 1 linh hạch cấp 2 (cô ấy ra sức nhiều); Điền Trung Dã và Nhiêu Tuyết Nhã đều có 25 viên linh hạch cấp 1.

Loại bỏ tất cả những điều này, phần còn lại của chiến lợi phẩm thuộc về A Điêu.

Không ai có dị nghị, bởi vì sức chiến đấu của cô và đầu ra đúng là nghiền ép. Huống chi dựa theo quy tắc phân phối đánh chết bọn cướp này, túi ở trên người đàn ông mặt sẹo. Một mình A Điêu gi ết chết hắn không cần phân chia đám linh hạch kia.

Nhưng những thiết bị đó hoặc bán được hoặc giữ lại dùng riêng đều được. A Điêu và Tống Linh chẳng ham gì bọn chúng, cứ để lại cho ba người còn lại, dẫu gì trang bị của bọn họ quá kém.

Thậm chí ba người bên Nhiêu Tuyết Nhã còn chưa kịp than thở người ta nhận được nhiều hay ít là đã có ngay một suy nghĩ: Mẹ kiếp, nhiều như vậy! Có phải mình nhận được quá nhiều rồi không? Mình xứng đáng à?

Tụi mình mới là lính mới có linh năng G4 trở xuống thôi.

Tống Linh có cảm giác: Sau khi A Điêu xử xong 5 người bên tên mặt sẹo cứ trông như linh năng của cậu ấy hết sạch không còn sức tái chiến là thế nhưng trên người cậu ấy còn bùa chú… Có khả năng một người diệt tám người.

Cứ như bốn người bọn cô nằm cũng thắng.

Tuy nhiên người tên A Điêu này trông xảo trá cay nghiệt thế thôi chứ tâm trí nhanh nhẹn; nếu cậu ấy chịu đối xử tử tế với bọn cô tất vì có sự kiên trì của riêng mình và coi trọng giá trị của bọn cô.

Rất tốt.

Đội trưởng được chọn này để cho người ta yên tâm thật.

.....

Thật ra A Điêu nào có nghĩ nhiều như vậy, thậm chí ngay cả phân chia còn không tính toán nhiều ít gì. Thời gian gấp gáp, cô không thích so đo mấy thứ ruồi muỗi này, cứ đầu nghĩ thế nào thì cứ làm thế nó.

Chia xong một phần chiến lợi phẩm xong, cô giả vờ bỏ chúng vào ba lô chứ thật sự chúng đã biến mất.

213 linh hạch cấp 1 (một viên có mức đo lường năng lượng = 1) + 3 linh hạch cấp 2 (một viên mức đo lường năng lượng = 20) + hai Thực Thể Gieo Linh (mức đo lường năng lượng theo thứ tự là 35 +30).

Có lẽ Thực Thể Gieo Linh này có được do tên mặt sẹo giết người khác cướp lấy, bằng không một tên cướp rất khó dựa vào số mệnh mà lấy ngay được hai Thực Thể Gieo Linh vào giai đoạn đầu.

(P1)

Thế là hắn càng ngày càng mạnh.

Đây vốn là thế giới ăn thịt người.

Giờ đây hắn cũng bị A Điêu ăn.

Nhưng đối với hai Thực Thể Gieo Linh, A Điêu đang suy nghĩ sẽ xử lý chúng làm sao.

Lần này có phúc họa cùng nhau, giàu lên ngoài ý muốn. Đổi lại là đám cướp khác chắc gì đạt được thu hoạch lớn như vậy. Nhưng vì bọn chúng còn sống, cả thảy lợi ích đành đổ lỗi cho sức người và ý trời.

“Ba Thực Thể Gieo Linh, một mình tên mặt sẹo mang tới hai Thực Thể Gieo Linh, mà còn lại là dạng Thực Thể Gieo Linh phóng ra linh khí thuần khiết chứ không phải dạng tấn công đặc thù hay phụ trợ. Có thể thấy được tên này đã giết khá nhiều người, tích lũy tài nguyên chồng hết lên hai Thực Thể Gieo Linh này. Hèn chi cường độ linh năng vượt xa những người khác.”

Mặc cho bảy tên còn lại không kém, nhưng đối với những người mỗi ngày tiếp xúc với các cao thủ của Học phủ đồng thời cũng đang tiến bộ nhanh chóng mà nói, chúng không phải là nhân vật ghê gớm gì thật.

Chỉ có tên mặt sẹo này quá nguy hiểm.

Nhưng giờ tụi nó thuộc về A Điêu, A Điêu lại có biểu hiện không biết xử lý làm sao. Tống Linh đăm chiêu và chợt nói: “Thực Thể Gieo Linh phẩm chất bình thường vẫn có vị trí để ký kết, nếu tu vi của cậu không cao thì chả sao. Nhưng giai đoạn trước tốt nhất không nên tế luyện quá nhiều lần Thực Thể Gieo Linh trên người, nhất là Thực Thể Gieo Linh tốn tinh thần và linh khí nhất. Tinh thần bị phân chia quá nhiều sẽ có hại cho căn cơ tu luyện. Đối với cậu mà nói, thật ra còn chẳng bằng đối lấy tài nguyên tu luyện.”

Lời này của cô ấy nói trúng tiếng lòng của A Điêu. Do hai Thực Thể Gieo Linh không được cao cấp lắm, cộng lại cũng chỉ có 65 điểm năng lượng. Nếu đổi lại một tháng trước khi linh khí vừa hồi phục, chắc chắn cô sẽ mừng như điên do điểm quy đổi linh khí đo được từ Thực Thể Gieo Linh ở giai đoạn đầu thế này đã ổn. Nhưng hiện tại cô không muốn ký khế ước với bọn chúng vì bồn cầu quá thần bí. Cô không xác định được sau khi nó chiếm bản mệnh rồi, tiếp đó cô ký kết với các Thực Thể Gieo Linh khác, bọn chúng sẽ chiếm tới bao nhiêu tinh thần của cô. Còn hấp thu thẳng lại quá lãng phí.

Bởi vậy...

A Điêu nhìn về phía ba người Điền Trung Hương.

Ba người này mới phản ứng, sau khi ngỡ ngàng lại chuyển sang vui mừng.

Điền Trung Hương châm chước: “Mình với anh trai tập hợp lại 60 viên linh hạch cấp một, có thể đổi một cái được không?”

Thật ra 60 viên linh hạch đã đủ đổi lấy một lần cơ hội tu luyện trong Cổng Linh Hồn nhỏ. Tổng số lượng linh khí trong thời gian ngắn chắc chắn nhỉnh hơn một Thực Thể Gieo Linh. Chưa kể sau này cần tốn nhiều thời gian mới làm Thực Thể Gieo Linh phóng thích được một lượng linh khí bằng với số lượng Cổng Linh Hồn nhỏ phun ra trong một giờ, Song, Điền Trung Hương biết đối với người tu luyện mà nói, Thực Thể Gieo Linh có thể dung nhập vào trong cơ thể mang theo bên người mới là sự phát triển bền vững chân chính.

(P2)

Tu luyện lâu dài + khôi phục dựa hết vào nó. Cô ấy đoán được chắc chắn A Điêu và Tống Linh đều có, bằng không dẫu tố chất hai cậu ấy có cao hơn nữa vẫn không cách nào tu luyện nhanh như vậy.

Đây là đồ trang bị mà tất cả các Thầy Cấm kỵ cần phải có.

A Điêu không nói lời vô nghĩa, cô cầm 50 viên và tiện tay ném một Thực Thể Gieo Linh khác cho Nhiêu Tuyết Nhã: “Tính giá 40, cho tôi 25, còn thiếu tôi 15 thì sau này nhớ trả lại đấy.”

Nhiêu Tuyết Nhã: “...”

Nhìn chung, cả hai bên đều có lời, rất tốt.

.....

A Điêu trực tiếp hấp thu toàn bộ linh hạch.

Bồn Cầu: “Năng lượng +368, hiện có thể nâng cấp tới cấp 4, kết quả nâng cấp như sau.”

Cấp độ: Cấp 4 (mức năng lượng hiện tại 169/1000, cũng cần 831 điểm năng lượng để tăng lên cấp 5. Lưu ý: Cấp 4 còn có một không gian lưu trữ có kích thước 1 mét khối để chứa tất cả các vật chất.)

Năng lực niệm: 112,410.

Cùng lúc giải phóng linh khí: 15 sợi.

Kỹ năng chuyển đổi:

1: Tinh thông bùa chú (bí pháp thiên phú tinh thông. Nếu có thiên phú ở đây, hãy thức tỉnh nó để nắm vững bùa chú: ghi khắc + thúc đẩy. Để đổi cần 300,000 điểm năng lực niệm, có thể nâng cấp, mỗi lần lên cấp cần 200,000 điểm năng lực niệm.)

2: Công thức tẩy tủy tố chất phiên bản cấp Đinh (công thức thuốc bổ bổ sung, để đổi cần 500,000 điểm năng lực niệm. PS: đề nghị tái sử dụng khi cơ thể rửa tạp chất và phân cơ chuyển cốt đạt được hiệu quả cao nhất, sẽ có hiệu quả tốt nhất.)

Mánh lới lần này rất ít, chỉ có hai cái, nhưng lại làm ba hồn bảy vía A Điêu rúng động.

Quá mắc nhưng cũng quá mạnh.

Phản ứng đầu tiên của cô là thổi bay toàn bộ nhà vệ sinh ở thành phố Kim Lăng.

Nhiều năng lực niệm như vậy đó trời, cô chẳng làm được trong thời gian ngắn. Suy cho cùng năng lực niệm trong tay không chỉ cần để duy trì tu luyện bình thường mà một khi chiến đấu thì nó lại như nước chảy…

Quá khó khăn.

.....

Vốn A Điêu còn muốn lấy được tài nguyên sẽ cấp tốc tăng cho nó tăng lên một đợt, ví dụ như làm được mấy kỹ năng tấn công gì đó mạnh hơn. Thế mà chẳng ngờ được lấy trúng toàn là mấy thứ không dùng để tấn công, nhưng lại dữ dằn hơn kỹ năng tấn công. Đáng tiếc thời gian ngắn vừa không dùng nổi mà vừa không trao đổi được luôn.

Rơi vào đường cùng, A Điêu suy nghĩ về hành động tiếp theo, và bây giờ có hai lựa chọn trước mắt bọn cô.

1. Giàu lên một đợt bèn dọn đường về nhà.

2. Tiếp tục đi xuống thăm dò, hố đất này vẫn chưa kết thúc.

Lựa chọn của A Điêu là dùng điện thoại di động của Nhiêu Tuyết Nhã thông báo cho lão Vương tới đây. Bởi lẽ một khi tín hiệu của cô và Tống Linh mở ra rất có thể sẽ bị đám người nhà họ Thôi khóa lại.

Nhưng ngay sau khi gửi tin nhắn, A Điêu đã tắt tín hiệu của cô ấy, chắc lão Vương sẽ hiểu.

(P3)

“Chắc chú ấy sẽ tới sau một giờ nữa. Mấy cậu có thể tìm một nơi an toàn bên ngoài để trốn.”

Nghe như thế, cô muốn xuống dưới?

Bốn người Tống Linh giật mình nhưng Điền Trung Hương rất quyết đoán: “Hiện tại linh năng của tụi mình muốn hết sạch rồi, cùng đi theo có khi còn làm phiền lụy cậu, còn không bằng ra khỏi đây rồi trốn đi. Tuy nhiên Tống Linh chắc còn ổn, hai người các cậu đi cùng nhau đi?”

Tống Linh gật đầu, linh năng của cô ấy là G5, hấp thu linh khí của linh hạch nhanh hơn người khác, đúng là khôi phục được một chút thật, chưa kể tới trang bị trên người còn tốt, ít nhất dùng công cụ bay sẽ phát huy tác dụng.

A Điêu không nói dềnh dàng, giơ tay ra hiệu OK, đi!

.....

Vào cuối hố đất, không có thằn lằn hóa đá còn sót lại trên đường, một mạch trơn tru. Song thời gian dần trôi, bọn cô cảm thấy nhiệt độ thay đổi.

“Phía dưới có nguồn nhiệt?” Tống Linh ngạc nhiên.

A Điêu như có điều suy nghĩ: “Với một số ma quỷ mà mình đã thấy, dường như mỗi loại ma quỷ được tạo ra có liên quan rất nhiều đến môi trường. Khả năng hóa đá của thằn lằn hóa đá này có thể phù hợp với đặc tính ‘quá trình nham thạch bị nung cháy’. Hồi nãy mình thấy nọc độc nó phun ra chạm vào cỏ là cỏ hóa đá, nó thuộc về trạng thái carbon hóa chất hữu cơ. Và sự biến đổi của quá trình đốt cháy ở nhiệt độ cao có thể phù hợp với đặc điểm này.”

Điểm số tạm thời không cao trong lớp nhưng nói về áp dụng những gì cô đã học được vào việc ứng phó nguy hiểm, cô giỏi hơn bất kỳ ai khác

Tống Linh tán thành cách nói này của cô: “Nhưng địa chất ở đây không có khả năng tồn tại dung nham, cho nên phía dưới có khi có một bảo vật đặc biệt có liên quan. Tôi nhớ trong hồ sơ chính thức có đề cập một số hố đất sinh ra một số bảo vật đặc biệt vì nuôi dưỡng ma quỷ mà; có thể Thực Thể Gieo Linh giải phóng nham thạch nóng chảy.”

Hai người liếc nhau, tăng tốc độ.

Chẳng bao lâu, trong ánh sáng đỏ nóng hầm hập, hai người nhìn thấy... một viên đá quý trông giống như nhãn cầu lơ lửng trong bể dung nham có đường kính năm mét.

Đỏ rực đỏ rực.

Nó cũng thực sự giải phóng dung nham.

Thứ này cầm chắc là đồ quý, có giá trị rất cao – ít nhất là đối trình độ hiện tại của bọn cô.

Nhưng đột nhiên A Điêu và Tống Linh phân biệt tránh sang và nấp ở vách tường bên cạnh. Sau khi hai cô vừa né tránh, hồ dung nham ở độ sâu năm sáu mét bên dưới truyền ra âm thanh ào ào của dòng dung nham chảy xuống.

Kích thước cơ thể quá lớn, vì vậy hành động chìm nổi của cũng gây ra động tĩnh lớn. Khi nãy hai cô nhận ra dưới đó có gì từ dao động của dung nham, thành ra mới trốn đi.

Nó thở ra, luồng khí nóng bỏng phả lên mang theo mùi lửa và tanh nồng nặc.

Là một con thằn lằn.

Tống Linh tại một bên khác cho cô xem số liệu trên đồng hồ.

(P4)

Vãi cứt! Sức mạnh năng lượng tận F7!

Cái này tương đương với bọn nổi bật trong đám ma quỷ cấp 3, hai người bọn cô trong thời kỳ mạnh mẽ hợp lại còn không chơi lại huống chi giờ đây linh năng của hai người chẳng còn nhiều nhặn gì.

Nhưng cứ như vậy rút lui?

A Điêu nghĩ cho dù Thực Thể Gieo Linh dưới đây không thích hợp cho cô dùng âu vẫn bán đi lấy được 18 triệu.

Một số tiền lớn như vậy làm sao cô từ bỏ cho được.

Tống Linh không nhúc nhích bởi vì bàn về sự quyết đoán ở hiện trường, người này còn giỏi hơn cả mình. Cho nên cô ấy nhìn A Điêu lựa chọn.

Và A Điêu... Suy nghĩ trong ba phút, và làm động tác cắt cổ với Tống Linh.

Cậu dám thật, hơn nữa còn có cả biện pháp?

Tống Linh giật mình, nhưng trong mắt cũng có ánh sáng nhạt, chờ A Điêu làm chuyện xấu xa, á không phải, mà là ra mưu kế.

Chẳng lẽ dẫn nó đi? Chỉ e không có khả năng thành công. Rõ rành con thằn lằn lớn này ỷ lại rất nhiều vào Thực Thể Gieo Linh này. Đừng có mà dẫn đi không thành trái lại còn lộ ra sự tồn tại của bọn cô.

Phải biết rằng chỉ số thông minh của ma quỷ cấp 3 không thấp, sánh bằng cả người trưởng thành.

A Điêu viết chữ lên đồng hồ, cho Tống Linh hay về kế hoạch.

Đoạn, Tống Linh liên lạc với Số 7, yêu cầu Số 7 ở bên ngoài truyền đạt tin tức cho ba người Điền Trung Hương, tiếp theo Số 7 lại trèo vào hố đất.

Nhìn con tê tê linh hoạt bí ẩn này đi tới đi lui tự nhiên, trong lòng A Điêu hâm mộ lắm. Sau đó là thầm mắng lão chó Trần Nhiên, đồ vô dụng!

Khi Số 7 vào, A Điêu lặng lẽ thắt nút thắt một đầu dây sinh tồn dự phòng (vật liệu cách nhiệt) dài hai mét, và đổ đầy keo dính trên nút thắt.

Keo dính gặp phải không khí đã bắt đã bắt đầu dính lại với nhau. Cô đặt một đoạn dây thừng không có keo vào móng vuốt Số 7, nó nắm lấy sợi dây thừng đầy ngoan ngoãn đáng yêu ở trạng thái mô phỏng. Ngón tay Tống Linh trượt đi, công cụ bay vỏ bạc hình cá chuồn hạ thấp độ cao trong im ắng cho Số 7 bò lên trên. Sau đó dưới sự điều khiển của Tống Linh, công cụ bay bay lên theo chiều cao vuông góc với trung tâm dung nham rồi từ từ chìm xuống. Ở độ cao gần hai mét, nó không thể hạ xuống hơn nữa, bằng không sẽ bị con thằn lằn lớn cảm nhận được.

Số 7 theo sự điều khiển của Tống Linh, nhắm nút thắt vào viên hồng ngọc tròn màu đỏ thẫm.

Khi tiếp xúc, keo dính chặt.

Lúc này Tống Linh chẳng vội vàng kéo nó lên mà chờ keo dán có hiệu quả tốt hơn một chút, tiếp đó mới lái công cụ bay từ từ kéo lên.

Đá quý chậm rãi rời khỏi nham thạch…

Nó đi lên, đi lên, đi lên!

Khi đá quý chỉ cách bọn cô tầm 2 mét, một giọt dung nham dính ở đáy viên đá quý đột nhiên nhỏ xuống.

Thần kinh A Điêu vẫn căng thẳng, đến khi thấy nó nhỏ giọt, vẻ mặt cô biến đổi, lúc này một phát nắm được Số 7!

Tống Linh cũng kịp phản ứng lại.

Tách.

Chỉ một tí như vậy mà con thằn lằn hóa đá khổng lồ đang nghỉ ngơi dưới hồ đột nhiên quay cuồng và bò ra khỏi dòng dung nham. Nó ló đầu nhìn lên trên, chỉ cần liếc mắt một cái mà nó đã nổi điên, gào thét, cơn giận cuộn trào trong chỗ sâu hố đất hình bầu dục, và đôi mắt của nó đột nhiên phun ra nọc độc rực lửa đầy hãi hùng.

Nó nhanh hơn nhiều lần so với đám thằn lằn khác, còn sức mạnh của nó…

Trong nháy mắt ấy, Tống Linh đã nhảy lên công cụ bay, mang theo A Điêu đang ôm Số 7 bay ra vùn vụt, nọc độc kia ráng phun tới từ sau lưng A Điêu.