Khi biết được ba người đàn ông đang sắp tìm đến tận cửa, Lăng Châu không hề vội vã bỏ chạy.
Trước khi rời đi, cậu phải tạo ra một vài tình huống rối ren để cho những người đàn ông này thu dọn tàn cục—có như thế thì họ mới có thể chuyên tâm tập trung giải quyết lẫn nhau, từ đó không còn rảnh rỗi để truy cứu vị diện nữa.
Tính toán của Lăng Châu rất chu đáo, cậu chẳng hề có chút hoảng sợ với cục diện rối rắm sắp sẽ diễn ra.
Buổi sáng, Lăng Châu ăn hai bát hoành thánh nóng hổi; buổi trưa, Bùi Tư Niên đã làm món cơm niêu xúc xích nấm hương mà cậu yêu thích nhất; vào giờ trà chiều, Lăng Châu ăn một vài món tráng miệng và vài miếng bánh ngọt.
Đến giờ ăn tối, Lăng Châu không còn muốn đuổi anh đi nữa. Dù sao cũng là ăn đồ của người ta nên yếu thế, huống chi Lăng Châu lại còn ăn rất vui vẻ nữa cơ. Cậu dần quen với việc có Bùi Tư Niên ở bên cạnh.
Bùi Tư Niên thực sự là một người đàn ông đảm đang, anh biết nấu ăn, biết làm việc nhà, và điều quan trọng nhất là có thể nhận ra được cảm xúc của Lăng Châu, không hấp tấp đến gần khi Lăng Châu từ chối anh.
Anh luôn giữ một khoảng cách vừa đủ với Lăng Châu, không quấy rầy hay ép buộc. Âm thầm lặng lẽ mà khiến cho Lăng Châu quen với sự tồn tại của mình.
So với sự hung hăng mạnh mẽ của những người khác, Bùi Tư Niên trông có vẻ rất vô hại.
Tất nhiên đó chỉ là nhìn ngoài mặt. Lăng Châu vẫn chưa quên dự án nghiên cứu nghe mà phát khiếp của Bùi Tư Niên.
Cậu xoa lấy cái bụng vừa ăn no, nằm uể oải trên ghế sofa. Nếu Bùi Tư Niên không tỏ ra chiếm hữu và cố chấp quá mức, thế thì bây giờ tạm thời vẫn cứ quan sát một khoảng thời gian đi vậy. Tr𝐮yện hay l𝐮ôn có 𝐭ại + TRU𝑀TRU YỆ𝖭.V𝖭 +
Thứ nhất là cậu muốn biết rõ về tiến độ thí nghiệm của Bùi Tư Niên, thứ hai là khi sống cùng Bùi Tư Niên thực sự rất thoải mái.
Sau khi nhận ra rằng Lăng Châu đã không còn đùn đẩy anh ra xa, Bùi Tư Niên mỉm cười. Anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh sofa, cố ý giữ khoảng cách với Lăng Châu.
Kênh truyền hình đang phát sóng tin tức địa phương. Cả hai đều không tập trung xem, nhưng không ai nhắc đến việc phải rời đi cả.
Lăng Châu ăn no rồi lại có hơi buồn ngủ, bỗng nhiên, người đàn ông bên cạnh mang tấm chăn đến đắp lên người cậu. Khi Bùi Tư Niên tiến đến gần, Lăng Châu lại ngửi thấy mùi hương sạch sẽ dịu nhẹ từ trên người của anh.
Bàn tay của Bùi Tư Niên rất ấm áp, khi anh vô tình chạm vào vai của Lăng Châu, hơi ấm quen thuộc ấy đã khiến Lăng Châu cảm thấy hơi choáng váng.
Trong mùa đông lạnh giá, không có gì thoải mái hơn việc có được một cái ôm ấm áp.
Sau một hồi tiếp cận, Bùi Tư Niên trở lại vị trí ban đầu của mình. Cứ như cái chạm tay vừa nãy thực sự là một sự vô tình vậy.
Cơn gió lạnh đang thổi qua bên ngoài cửa sổ, Lăng Châu cuộn thành một cục trong chăn, thời tiết như thế này quả thật rất thích hợp để ngủ trưa. Cậu liếc nhìn Bùi Tư Niên một phát, đối phương đang im lặng xem tivi, trông rất dịu dàng với bộ đồ mềm mại trên người.
Trong bầu không khí yên bình, Lăng Châu hài lòng mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đang lúc mơ màng ngủ, chiếc chăn trên người cậu không biết vì sao lại tụt xuống, Lăng Châu cảm thấy có hơi lạnh. Cậu co người lại theo bản năng để tìm kiếm một nguồn nhiệt ấm nóng.
May mắn thay, cậu nhanh chóng tìm thấy một vòng tay ấm áp. Khi đối phương dang tay ra ôm lấy cậu, Lăng Châu thấy dụi người vào một cách dễ chịu, rồi ngủ thiếp đi trong hơi ấm ấy.
Bùi Tư Niên vén tóc mái trên trán của Lăng Châu lên, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán của cậu. Anh ôm Lăng Châu vào lòng, cuối cùng cũng cảm nhận được sự yên tĩnh đã mong chờ từ lâu.
Sát khí dâng trào trong mình trong nhiều ngày qua cũng dần dần lắng dịu đi rất nhiều.
Lăng Châu đã ngủ một giấc trưa ngon lành. Đợi khi cậu thức dậy, cậu mới phát hiện mình đang tựa vào lồng ngực của Bùi Tư Niên với dáng vẻ rất... tùy ý.
Lăng Châu ngẩng đầu lên nhìn thấy Bùi Tư Niên cũng đang nhắm mắt ngủ nghỉ. Cậu lặng lẽ ngắm nhìn một lúc khuôn mặt đẹp trai đang ngủ của Bùi Tư Niên.
Chỉ khi Bùi Tư Niên đang ngủ, các đường nét sắc sảo trên khuôn mặt của anh mới được thể hiện rõ ràng. Anh trời sinh khí chất mạnh mẽ, mày ngài mắt phượng, khóe mắt nhọn, sống mũi thẳng, khi không có biểu cảm sẽ mang đến cảm giác lạnh lùng xa cách, kiêu căng lãnh đạm.
Nhưng Bùi Tư Niên lại thường hay mỉm cười. Khi anh nở nụ cười, chân mày và đôi mắt sắc bén tựa như tảng băng tan ra, như gió xuân phấp phới vỗ vào mặt, trông vô cùng ôn hòa.
Lăng Châu chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Bùi Tư Niên, nếu nhìn một cách nghiêm túc, ngoại hình của Bùi Tư Niên thực sự là có cùng phong cách với Nghiêm Sương Tẫn —— cả hai đều có cảm giác thờ ơ khi đứng bên ngoài của thế giới.
Có lẽ là do tính cách hai người họ khác nhau một trời một vực, cho nên đó giờ Lăng Châu vẫn không nhận ra.
Thực ra nếu nghĩ kỹ lại, không chỉ có ngoại hình, mà bốn người đàn ông đó ít nhiều gì cũng có vài điểm giống nhau.
Đều cố chấp, nguy hiểm như nhau, đều có chỉ số thông minh cao như nhau... Lăng Châu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cậu phát hiện bốn người đàn ông này còn có một điểm chung nữa—— đó chính là việc nghiên cứu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học.
Sự nghiệp của nhà họ Thời đang dần phát triển nên đã tiến gần hơn đến ngành công nghệ mới nổi; Cố Thành Diệu là một thiên tài trong giới công nghệ kỹ thuật; hướng nghiên cứu của Nghiêm Sương Tẫn khi ở trường đại học cũng là về đổi mới công nghệ.
Còn cả Bùi Tư Niên nữa, điều mà Lăng Châu ấn tượng nhất chính là Bùi Tư Niên đã có ý đồ phá hủy khái niệm về "không gian vũ trụ".
Liệu có phải là sự trùng hợp không? Lăng Châu bắt đầu suy tư mà không hay biết, trước khi bản thân cậu còn chưa kịp nhận ra, thì hai tay của cậu đang chậm rãi ôm lấy vòng eo với đường cong vạm vỡ của Bùi Tư Niên.
Mãi khi bất chợt có một đôi tay ôm lấy mặt cậu, rồi dịu dàng bóp nhẹ, Lăng Châu mới hoàn hồn lại.
"Dậy rồi à, có muốn ra ngoài đi dạo không?" Bùi Tư Niên không nói năng gì về hành vi quá khích của Lăng Châu. Ngược lại, anh thoải mái nắm lấy tay của Lăng Châu đang đặt trên eo mình.
Lăng Châu cũng không hề ngại ngùng, cậu quyết định cứ giữ yên tư thế mà nằm yên trong lòng Bùi Tư Niên.
"Không muốn động đậy." Ai mà biết được ngoài kia đang có ai canh chừng mình chứ. Nếu như vội vã hấp tấp đi ra ngoài, nói không chừng sẽ bị một trong ba người đó bắt đi mất.
Bùi Tư Niên gật đầu nói: "Bữa tối muốn ăn gì nào, để anh ra ngoài đi chợ."
"Ừm——" Lăng Châu đã dần dần quen với việc được người đàn ông này chăm sóc, nên tự khắc bắt đầu suy nghĩ xem bữa tối ăn cái gì, cậu nói: "Muốn ăn cá nấu cà tím, đậu phụ sốt cay..."
Bùi Tư Niên vẫn mỉm cười dịu dàng như trước, trong ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều và yêu thương bất tận.
Anh mỉm cười nói: "Được rồi." Sau đó anh xoa vào mái tóc có hơi dài của Lăng Châu mà nói: "Tóc hơi dài rồi đó, có muốn cắt bớt không?"
Lăng Châu vuốt lấy mái tóc có hơi che khuất tầm mắt, đúng là dài thật, cậu nghĩ ngợi một hồi, liền quyết định đến tiệm hớt tóc để cắt tóc.
Ông chú ở tiệm cắt tóc là người quen cũ của Lăng Châu, khi nhìn thấy Lăng Châu vén rèm lên bước vào, ông bèn mời cậu ngồi xuống.
"Lâu lắm rồi không thấy cậu quay lại, sao hả, việc học đại học có bận lắm không?"
Lăng Châu sực nhớ bản thân đã ít nhất năm sáu năm không học đại học rồi, nhưng ở thế giới hiện thực, cậu chỉ mới vắng mặt được một tuần.
Có hơi xúc động, cũng có hơi bất lực. Sớm biết thế thì ngay từ đầu đã không nên tham của hời thế kia, gì mà công việc làm thêm một ngày mười ngàn chứ, trên đời làm gì có bữa cơm trưa miễn phí?
Sau khi cắt tóc xong trở ra, Bùi Tư Niên đã đợi bên đường từ sớm.
Trên tay của anh đang cầm rau củ, thịt nạc, còn có cả hải sản mà Lăng Châu thích được mua từ chợ về.
Lăng Châu đi đến gần mới phát hiện rằng Bùi Tư Niên còn mua cả một bó hoa hồng xanh rực rỡ nữa.
Nhìn những ngón tay của người đàn ông này lạnh đến mức đỏ ửng, Lăng Châu thấy cắn rứt lương tâm mà đón nhận bó hoa từ tay anh.
"Trở về nào." Bùi Tư Niên nắm lấy tay của Lăng Châu một cách tự nhiên.
Lăng Châu chợt dừng lại, sau khi cậu cảm nhận được sự ấm áp đến từ lòng bàn tay của anh, cậu vẫn không hất ra.
Miếng dán giữ nhiệt cỡ lớn di động đúng là khiến người ta không thể cưỡng lại được mà.
Hai người nắm tay nhau từ từ đi về nhà dọc theo con hẻm có hơi cũ kĩ. Những người bên cạnh nhìn vào sẽ cảm thấy như là cặp vợ chồng chung sống hòa thuận với nhau đã lâu vậy.
Tuy nhiên, trong mắt của Cố Thành Diệu, điều đó không khác gì sự trừng phạt nhói tim.
Nhìn thấy hai người họ tay trong tay, thậm chí lần đầu tiên Cố Thành Diệu nghi ngờ về khả năng phán đoán đáng phải kiêu hãnh của mình.
Người mà mấy ngày trước còn quấn quýt lấy anh nói yêu anh, những lời nói ngọt ngào ấy, vào cái đêm điên cuồng ấy, những... kỷ niệm ấy đều là giả sao?
Chẳng lẽ việc Lăng Châu ỷ lại cũng như yêu thích anh đều là do bản thân anh tự ảo tưởng sao?
Cố Thành Diệu đứng ở đầu ngõ con phố cổ, mặc cho gió lạnh thổi ập đến. Anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lăng Châu, và cả bóng dáng của người đàn ông xa lạ kia nữa.
"Hả?" Ánh mắt của Lăng Châu bị thu hút bởi một chùm bóng bay, cậu không ngờ trời lạnh như vậy mà vẫn có người dựng quầy hàng ở quảng trường công viên.
Bùi Tư Niên nhận thấy tâm tư của đứa nhóc trước mặt, nên đã đề xuất đi dạo trong công viên.
Lăng Châu nhìn quả bóng bay đang vẫy gọi mình trong gió, rồi lại nhìn vào đôi mắt đồng tình của Bùi Tư Niên. Mặc dù có cảm giác xấu hổ như đứa trẻ đang được ba mẹ chiều chuộng, nhưng Lăng Châu vẫn gật đầu.
Cậu rất ham chơi, khi nhìn thấy thứ gì thú vị đương nhiên sẽ phải đến đó.
Người bán bóng bay là một phụ nữ trung niên rất hòa đồng, thấy Lăng Châu có vẻ ngoài ưa nhìn, lại giỏi ăn nói, nên đã tặng thêm cho cậu hai quả bóng bay.
Sau đó, Bùi Tư Niên còn khuyến khích Lăng Châu đi xếp hàng cùng với nhóm trẻ em để mua kẹo nặn hình người ăn.
Lăng Châu đứng ở giữa đám trẻ con trông có chút không hợp, nhưng với sự động viên và ủng hộ thầm lặng của Bùi Tư Niên, cậu chơi đùa rất vui vẻ.
Phải biết là lúc trước cho dù cậu nhìn thấy những thứ này, thì cùng lắm cũng chỉ đứng từ xa nhìn người khác chơi mà trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ, tuy nhiên ngoài mặt vẫn phải tỏ ra vẻ như một người lớn.
Bùi Tư Niên thật sự đã vô tình mang lại cho cậu cảm giác được làm một đứa trẻ được nuông chiều.
Không phải vì một quả bóng bay hay một cây kẹo nắn, mà là từ câu nói thốt ra một cách tự nhiên của Bùi Tư Niên: "Đứa trẻ nhà tôi cũng thích ăn đó.", "Những đứa trẻ khác có được, thì thằng bé nhà tôi cũng phải có."
Đây là thứ tình cảm mà đó giờ Lăng Châu chưa bao giờ cảm nhận được... tình thương của ba?
Không, Lăng Châu cắn lấy kẹo nắn thầm nghĩ, phải nên là sự nuông chiều của người đàn ông lớn tuổi mới phải.
Nếu bạn nghĩ về một ông già, bạn sẽ đụng phải một ông già.
Khi nhìn thấy Cố Thành Diệu đang đứng ở phía xa trong cơn gió lạnh, Lăng Châu bỗng chốc cảm thấy cây kẹo trong tay mình đã không còn mùi vị gì.
"Làm sao vậy?" Bùi Tư Niên vừa nắm lấy tay Lăng Châu vừa hỏi: "Muốn về nhà sao?"
Lăng Châu: "..." Không phải, cái cảm giác áy náy khi vụng trộm rồi bị bắt quả tang tại trận này là sao đây?
Nếu người đến đây là Nghiêm Sương Tẫn hay là Thời Ngọc, thì Lăng Châu đã không phải áy náy như lúc này.
Có lẽ là bởi vì mấy hôm trước vừa mới ngủ với người này, rồi quay đầu đi lại tay trong tay với người đàn ông khác, trông có vẻ vô cùng quá đáng.
Lăng Châu lặng lẽ hất tay của Bùi Tư Niên ra, cậu cúi đầu nhìn chiếc giày của mình, giả vờ như thong thả mà đá mấy viên sỏi nhỏ dưới chân.
"Không có gì, thôi thì anh cứ về nhà trước đi, em... có chút việc."
Bùi Tư Niên nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Châu một lúc, anh không ngăn cản cậu —— hay nói đúng hơn là anh biết mình không có cách nào để ngăn cản cậu cả.
Anh giơ tay lên buộc quả bóng bay vào mũ trên áo len của Lăng Châu—cũng giống như những đứa trẻ khác.
"Thôi được, anh về nhà nấu cơm." Bùi Tư Niên xoa vào đầu của Lăng Châu nói: "Em về nhà sớm nhé."
Lăng Châu cúi đầu đáp lại một tiếng. Qua một lúc sau, Bùi Tư Niên bỗng nhiên nâng mặt của cậu lên, anh nhìn vào mắt cậu mỉm cười nói: "Tiểu Châu, anh có thể ôm em được không?"
Không đợi cho Lăng Châu kịp trả lời, Bùi Tư Niên đã trao cho Lăng Châu một cái ôm vừa từ tốn nhưng lại mạnh mẽ.
Bùi Tư Niên ôm cậu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Cố Thành Diệu đang ở đằng xa.
Lúc này anh mới để lộ ánh mắt dữ tợn như một con quái vật.
Anh dường như biến thành một người khác, hoàn toàn khác xa so với vẻ ngoài dịu dàng chín chắn khi ở trước mặt của Lăng Châu.
Bùi Tư Niên nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên má của Lăng Châu. Anh ngước mắt lên nhìn Cố Thành Diệu trong u ám, âm thầm thể hiện lên sự tồn tại của mình.
Cách đó không xa, Cố Thành Diệu đã nhìn thấy tất cả những điều này, anh lẳng lặng đứng trong cơn gió lạnh, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi Bùi Tư Niên xách đồ ăn trở về nhà, Lăng Châu lại đứng yên tại chỗ một lúc, thấy Cố Thành Diệu không có ý định tới gần, cậu do dự một hồi rồi cũng vẫn bước đến về phía người đàn ông ấy.
Đây là lần đầu tiên Lăng Châu bị Cố Thành Diệu nhìn chằm chằm với ánh mắt như vậy. Nhưng Lăng Châu không cần phải để tâm đến chỉ số hắc hóa nữa, vì vậy thay vì phải lo lắng sợ hãi, cậu lại đang cảm thấy áy náy hơn.
"Anh tìm thấy em rồi." Lăng Châu đứng yên ở ngay trước mặt của Cố Thành Diệu. Phía sau chiếc mũ của cậu vẫn còn buộc lấy hai quả bóng bay, khuôn mặt mang một vẻ điềm tĩnh không đúng lúc.
Cố Thành Diệu không nói không rằng mà khoác vai cậu, dẫn cậu đến một góc mà gió lạnh không thể thổi tới.
"Giải thích đi." Cố Thành Diệu áp sát, bao trọn cậu trong phạm vi khống chế của mình.
Lăng Châu nói theo như kế hoạch ban đầu: "Em đã thay lòng, em thích người khác rồi."
Xin lỗi nhé, giám đốc Cố, vì để ngăn anh tiếp tục đào sâu về bí mật của vị diện, đành phải khiến anh nổi nóng thôi.
Dù sao thì Cố Thành Diệu cũng có một nội tâm rất mạnh mẽ, đã quen với sóng gió thăng trầm, những chuyện như vậy hẳn là nằm trong phạm vi mà anh có thể chấp nhận nhỉ?
Thế là Cố Thành Diệu cúi đầu xuống phát ra vài tiếng cười đau khổ. Khi anh ngước mắt nhìn lên, Lăng Châu đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của đối phương.
Cố Thành Diệu: "Xem ra em cũng đâu có yêu anh ấy nhiều đến thế." Gân tay của anh nổi lên, nhưng hắn đã kiềm chế để không bộc phát.
Cố Thành Diệu: "Em không sợ là anh sẽ giết chết người đàn ông kia à?" Anh ghé sát vào Lăng Châu, giơ tay sờ lên gò má của cậu —— khi sờ vào làn da vừa bị Bùi Tư Niên hôn lên, Cố Thành Diệu bỗng ngừng thở.
"Hãy cho anh một lý do." Anh nói.
Lăng Châu: "Thay lòng đổi dạ không cần lý do gì cả." Cậu cũng không lo sợ rằng Cố Thành Diệu sẽ đối phó với Bùi Tư Niên, dù sao thì sức chiến đấu của hai người họ cũng không tầm thường, đấu đá lẫn nhau thì vừa hay có thể kéo dài thêm thời gian.
Cố Thành Diệu nhìn chằm chằm vào Lăng Châu, như thể muốn nhìn xuyên qua lớp da bên ngoài để thấy được trái tim khó mà nắm bắt của đối phương.
"Được thôi." Giọng nói của Cố Thành Diệu khàn đi, anh dừng lại một chút mới cố chịu đựng mà tiếp tục nói: "Vậy thì em có thể giúp anh trả lời một vài câu hỏi không?"
"Anh hỏi đi."
Cố Thành Diệu sờ vào mặt của Lăng Châu, rõ ràng gò má của đối phương vẫn nóng, nhưng anh lại không cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người Lăng Châu dành cho anh.
Lăng Châu nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu khi nói với anh cũng rất lạnh lùng.
Khi Cố Thành Diệu đang đắm chìm trong mối tình này, thì Lăng Châu đột ngột nói với anh rằng: Em không yêu anh nữa.
Cố Thành Diệu: "Bắt đầu từ khi nào?"
Kể từ khi nào mà Lăng Châu đã không còn là của riêng mình anh nữa vậy?
Rõ ràng trước đây họ đã có với nhau nhiều kỷ niệm đẹp thế kia. Lăng Châu thích nghịch ngợm vui đùa với anh, thích gây chuyện với anh, thích đòi hỏi ở anh —— Cố Thành Diệu đều coi tất cả những điều này là biểu hiện tình yêu mà Lăng Châu dành cho anh.
Tuy là cậu bạn trai nhỏ của anh có một tính khí nóng nảy lại ham vui, nhưng cậu cũng chỉ vui đùa làm càn với Cố Thành Diệu mà thôi.
Cố Thành Diệu yêu thích sự tin tưởng ỷ lại đó của Lăng Châu, càng yêu thích cách thể hiện tình cảm độc đáo ấy của cậu bạn trai bé bỏng này.
Sau vụ tai nạn xe ấy, Cố Thành Diệu càng tin rằng cho dù bản chất của Lăng Châu là kẻ đa tình ham chơi—nhưng ít ra vị trí của anh trong lòng Lăng Châu là không thể thay thế được.
Vì vậy, bất kể khi đối chất với Thời Ngọc hay khi tranh cãi với Nghiêm Sương Tẫn, Cố Thành Diệu chưa từng bao giờ nghi ngờ tình cảm của Lăng Châu đối với mình.
Nhưng mà bắt đầu từ khi nào? Tiểu Châu của anh đã không còn chỉ chơi đùa với một mình anh nữa, đã không còn là đứa trẻ duy nhất của riêng anh.
Lăng Châu nhìn một người khác bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, thậm chí còn mặc cho người ấy ôm hôn.
"Là kể từ khi có Nghiêm Sương Tẫn, hay là từ khi có người đàn ông đó?" Cố Thành Diệu đè chân mày xuống, trông dữ tợn hơn bao giờ hết.
Cố Thành Diệu: "Bắt đầu từ khi nào mà ở đây của em đã không còn có mỗi mình anh nữa hả?" Tay của anh vuốt ve dọc theo gò má của Lăng Châu rồi ấn vào lồng ngực của cậu.
Lăng Châu không tài nào trả lời những câu chất vấn của Cố Thành Diệu.
Cậu chẳng thể nói rằng "Thực ra em đây không yêu ai cả, trong lòng chả có chứa thứ gì —— à, chỉ chứa tiền thôi."
"Mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, có hỏi thêm cũng không có ý nghĩa gì." Lăng Châu hoàn toàn không bận tâm đến hình tượng nhân vật chung thủy nặng tình của mình bị sụp đổ.
Cậu hờ hững nhướng mày nói: "Con người ta rất dễ trở nên xấu xa."
Cố Thành Diệu cười khẩy, sau đó giơ tay nắm sau gáy của Lăng Châu, kéo cậu lại trước mặt mình.
Lăng Châu bị buộc phải nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông này.
Cố Thành Diệu: "Lúc em ôm anh, lúc em ngủ với anh, thì em nghĩ đến ai? Nghiêm Sương Tẫn, hay là người đàn ông kia? Hay là, có ai đó khác nữa hả?"
"Chẳng phải em trở nên xấu xa sao? Thế thì hãy cứ xấu xa cho trót. Lăng Châu, hãy nói cho anh biết đi."
Lăng Châu tin chắc rằng Cố Thành Diệu thực sự đã tức giận. Cậu nhìn vào mắt của Cố Thành Diệu, trong lúc nhất thời không biết nên nói là "em thực sự không yêu anh" hay là nên nói "anh có vóc dáng rất thu hút, khi lên giường với anh, em không có thời gian để nghĩ đến những người khác."
Chính vào lúc này, một vầng sáng màu vàng lóe lên trước mắt Lăng Châu.
Sau đó, cậu nhận thấy rằng đôi mắt của mình không biết từ khi nào đã nhuộm đầy nước mắt.
Lăng Châu còn chưa kịp phản ứng, thì dòng nước mắt của mình đã chảy dài trên mặt.
Tiếng van xin yếu ớt của hệ thống vang lên bên tai [Chủ nhân ơi, cầu xin cậu đó! Cậu hãy dỗ dành anh ấy đi! Hãy cứu lấy vị diện đi! Vị diện bị ảnh hưởng bởi năng lượng cảm xúc của anh ấy mà thực sự sắp sụp đổ luôn rồi đây, hu hu hu!]
Hả? Cố Thành Diệu đang nổi điên rồi sao? Thế mà lại còn có thể làm ảnh hưởng đến vị diện khi ở cách không gian vũ trụ cơ à.
Không thể không nói rằng nhân vật nguy hiểm quả nhiên nguy hiểm thật.
Nhận thấy không thể dồn ép anh quá mức, Lăng Châu cũng đã hợp tác mà lộ ra vẻ mặt đau buồn.
"Cố Thành Diệu, em chỉ muốn có một cuộc sống của người bình thường mà thôi." Câu nói này nửa thật nửa vờ này. Lăng Châu muốn sống cuộc sống của riêng mình, và cũng thích những cuộc phiêu lưu mạo hiểm.
Nhưng mà, cậu biết rằng cuối cùng bản thân cũng sẽ trở lại những ngày tháng bình dị phải ăn hoành thánh một ngày ba bữa.
Nước mắt của Lăng Châu rơi xuống vạt áo của Cố Thành Diệu, trong tích tắc đã làm ướt đẫm cổ áo của người đàn ông này.
"Anh cứ xem em như là tên khốn kiếp đi, được chưa?" Lăng Châu khóc rất nhập tâm, rồi nói: "Chúng ta hãy chia tay đi, sau này ——"
Cậu còn chưa kịp nói xong, thì nụ hôn của Cố Thành Diệu đã ập vào mặt.
Cố Thành Diệu hôn mạnh tới tấp, đến mức khiến cho Lăng Châu khó mà thở được.
Anh không cho Lăng Châu có cơ hội để biện minh, mà đè mạnh lên môi cậu, ngăn chặn những lời nói tiếp theo mà chắc chắn sẽ khiến anh thất vọng.
Để xoa dịu cảm xúc quá đỗi đen tối của người đàn ông này, nên Lăng Châu không hề kháng cự, hiếm khi cậu lẳng lặng để ai đó đè ra hôn một hồi.
Khi Lăng Châu đang do dự có nên đẩy Cố Thành Diệu ra hay không, thì giọng nói của hệ thống lại một lần nữa truyền đến.
[Toi rồi, toi rồi】
[Hai cơ thể năng lượng còn lại đang đến gần. Chắc chắn là Nghiêm Sương Tẫn và Thời Ngọc.]
Lăng Châu kịp thời đẩy Cố Thành Diệu ra. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông này hồi lâu, rồi vẫn quyết tâm làm theo kế hoạch ban đầu của mình.
"Giám đốc Cố, chúng ta hãy nói chuyện với nhau đi." Nói xong, Lăng Châu kéo tay của Cố Thành Diệu đi về phía khu phố cổ.
Cậu phớt lờ ánh mắt sâu thẳm u ám của Cố Thành Diệu đang dõi theo sau, cậu một thân một mình kéo anh chạy ra ngoài.
Đi được một đoạn, Lăng Châu cứ có cảm giác đang dắt con thú dữ mà mình nuôi đi quyết đấu với một con thú dữ khác vậy.
Chẳng mấy chốc, Lăng Châu nhìn thấy một con sói khác.
Nghiêm Sương Tẫn từ trên xe bước xuống, khi nhìn thấy Cố Thành Diệu và Lăng Châu, cậu ta đã đóng mạnh cửa xe lại cái rầm.
"Trùng hợp quá." Lăng Châu sờ vào khóe môi vừa bị hôn đến tróc da, cậu gượng cười chào hỏi Nghiêm Sương Tẫn.
Nghiêm Sương Tẫn đi tới với vẻ mặt tối sầm, cậu ta liếc nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người, sau đó nở ra một nụ cười lạnh lùng khó hiểu.
"Sao cậu lại tới đây?" Lăng Châu nắm chặt lấy tay của Nghiêm Sương Tẫn nói: "Đến gặp tớ à?"
Nghiêm Sương Tẫn nói với giọng bực dọc: "Còn thế nào nữa?" Cậu ta liếc mắt nhìn Cố Thành Diệu nói: "Nghe nói cậu lại bỏ rơi Cố Thành Diệu, nên tớ đến đây xem kịch hay đó."
Lăng Châu sụt sịt nói: "Chúng tớ đúng là có xảy ra chút mâu thuẫn, nhưng mà bây giờ đã không sao nữa rồi."
Quả nhiên, sắc mặt Nghiêm Sương Tẫn càng thêm lạnh lùng hơn, cậu ta nói: "Vậy sao..."
"Có một chuyện tớ vẫn luôn chưa nói với cậu." Lăng Châu quyết tâm tự tay phá vỡ tính cách nhân vật si tình yếu thế của mình, thế là cậu nói mà không hề nể tình: "Khi hẹn hò với cậu, tớ chỉ vì nhất thời ham vui mà thôi... Thực ra, tớ yêu Cố Thành Diệu hơn."
Không khí gần như ngưng tụ.
Nghiêm Sương Tẫn bật cười thành tiếng, như thể không dám tin vào những gì mình nghe được.
"Cũng có nghĩa là tớ đã làm kẻ thứ ba suốt mấy năm liền đúng không?" Cậu ta vừa nói vừa nhìn về phía Cố Thành Diệu, hận là không thể dùng ánh mắt ấy để giết chết đối phương.
Một người đàn ông buồn tẻ nhàm chán, có gì đáng để khiến Lăng Châu mê mụi chứ? Nghiêm Sương Tẫn ghen tỵ đến phát cuồng, cậu ta không muốn tin rằng Lăng Châu đã vì người đàn ông này mà bỏ rơi mình.
Cậu ta không muốn tin rằng Lăng Châu đã làm điều đó cho bất cứ ai, ngoại trừ bản thân cậu ta.
Rõ ràng là họ đã có một thời thanh xuân tươi đẹp nhất kia mà. Rõ ràng họ suýt chút nữa đã có thể trao nhẫn cưới cho nhau mà...
Nghiêm Sương Tẫn như đang nghe thấy một trò đùa nào đó vậy, cậu ta nhìn thấy rõ phẩm giá và nhân cách của mình đang vỡ vụn dưới đất.
"Kẻ thứ ba ư..." Nghiêm Sương Tẫn híp mắt lại, bắt đầu lộ ra vẻ mặt nguy hiểm nói: "Lăng Châu, điều gì đã khiến cậu cho rằng Nghiêm Sương Tẫn đây lại cam tâm làm người tình của cậu vậy hả?"
Lăng Châu: "Xin lỗi." Thực ra Nghiêm Sương Tẫn không phải kẻ thứ ba, bất kỳ ai cũng không phải.
Dù sao thì Lăng Châu chẳng yêu ai cả.
Nghiêm Sương Tẫn: "Mẹ kiếp ——"
"Đủ rồi." Cố Thành Diệu cũng tức giận không kém, nhưng anh vẫn không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến Lăng Châu.
Anh kéo Lăng Châu lại và thở dài. Dù yêu cũng được hay hận cũng được, anh đều đã trao hết tất cả mọi thứ của mình vào tay tên xấu xa này rồi, dù là sống hay chết, miễn sao cậu thấy vui là được.
Có bị lợi dùng cũng chẳng sao, Cố Thành Diệu đột nhiên không còn để tâm nữa.
Trước đây ở trước mặt Lăng Châu, anh đều luôn bị động. Những điều anh có thể làm chỉ có thể là chấp nhận, hoặc là không chấp nhận.
Nhưng có vẻ như anh đã không tải chương trình "từ chối Lăng Châu".
"Sang một góc kia đứng chờ đi." Cố Thành Diệu đứng chặn ở trước mặt Lăng Châu.
Lăng Châu từng bước một quay đầu lại, có vẻ như vừa lo sợ, lại cũng vừa tò mò.
Chỉ thấy Nghiêm Sương Tẫn như đã nói gì đó, rồi Cố Thành Diệu cũng đã nói vài câu.
Sau đó, hai anh chàng đẹp trai bắt đầu túm lấy cổ áo của nhau.
Thật đáng sợ... Lăng Châu chớp mắt suy nghĩ một hồi, đang định bỏ trốn cho xong.
Cậu có thể chọc giận Cố Thành Diệu và Nghiêm Sương Tẫn mà không thay đổi sắc mặt, nhưng khi nghĩ rằng Thời Ngọc có thể cũng đang ở gần đây, thì Lăng Châu vẫn có chút bất an.
Thời Ngọc là một kẻ biến thái. Là một nhân vật phản diện dễ bùng nổ mà không ai có thể đoán trước được anh ta sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì.
Cậu lặng lẽ lui vào một góc, rồi nhân giây phút hai người kia càng ngày càng hung hăng đến mức sắp đánh nhau, cậu lén lút bỏ trốn.
Lăng Châu không dám chạy về nhà, dụ sói vào nhà là một hạ sách.
Cậu chạy dọc theo khu phố cổ, rẽ qua rẽ lại, cuối cùng dừng lại ở một con hẻm nhỏ.
"Phù ——" Ngay lúc Lăng Châu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, cậu ngạc nhiên phát hiện hai quả bóng bay đang yêu đang treo lơ lửng trên mũ của mình.
Chất liệu của bóng bay rất tốt, bay rất cao, màu sắc cũng đẹp đẽ bắt mắt.
Đủ để những người đang ở trong bán kính hàng chục mét dù có bị ngăn cách bởi nhiều bức tường thì cũng dễ dàng tìm thấy cậu.
Hệ thống [Chủ nhân, Thời, Thời Ngọc hình như đang ở ngay tại ngã rẽ bên kia thôi...]