Chiếc đuôi cá màu xanh nhạt quấn quanh người cô như một con trăn khổng lồ
*
"Rào rào rào rào" Tiếng nước biển tràn vào cabin.
"Rẹt rẹt rẹt rẹt" Ánh đèn nhấp nháy lập lòe.
"Rầm rầm rầm" Sấm sét ầm ầm trên mặt biển động.
Con tàu khổng lồ trên hành trình dài va phải đá ngầm, nước biển lạnh lẽo xuyên qua giếng trời tràn vào trong, mùi tanh tràn ngập khắp cabin.
Trong cabin, những người hoảng loạn mặc áo phao chen chúc lên những nơi cao hơn, tiếng la hét, tiếng kêu nối tiếp nhau, không dứt bên tai.
Nước biển ngập đến nửa thắt lưng, Vân Khê lạnh đến mức răng run cầm cập, trên mặt không có chút máu, gắng sức bơi về phía trước.
Với sự trợ giúp của nhiều đồ vật khác nhau, cô lướt qua hết đám đông này đến đám đông khác và bơi lên boong cao.
Nhanh lên, sắp đến nơi rồi!
Trên boong tàu có đặt một chiếc xuồng cứu sinh, cô bơi lên boong, vào xuồng cứu sinh chờ người cứu hộ đến, cho dù cuối cùng toàn bộ con tàu có chìm thì cô cũng vẫn có cơ hội sống sót.
Sống sót, mục tiêu của con người là sống sót.
Chỉ đến khi cận kề cái chết, con người mới sâu sắc nhận ra rằng mình muốn sống đến nhường nào.
Có người liên tục khóc gào "Cứu mạng", tiếng kêu thảm thiết chìm trong đám đông, sau đó cả người bị nước biển nuốt chửng.
Đại dương bao la xinh đẹp lúc này đã biến thành một con quái vật hung dữ, tàn nhẫn nuốt chửng hết sinh mạng này đến sinh mạng khác.
Trước thiên nhiên, mạng người giống như một con kiến, mong manh đến tột cùng.
Không ngừng, không ngừng, không ngừng... bơi về phía trước!
Không nghe, không nhìn, không để ý đến những tiếng kêu cứu của người khác.
Hãy tự cứu mình! Hãy bảo vệ chính mình trước tiên!
Vân Khê không dám quay đầu lại, tự nhủ phải bảo vệ tốt bản thân.
Trong chốc lát, nước biển đã ngập đến ngực.
Chèn ép, mất sức, giảm nhiệt độ...
Ngày càng có nhiều sinh mạng bị biển sâu nuốt chửng.
Bơi từ cabin tầng hai đến sảnh tầng ba, Vân Khê nhìn thấy một người mẹ trẻ trước mặt mình, một tay ôm lấy lan can ở góc sảnh, tay còn lại giơ cao, ánh mắt khốn khổ bất lực, nhưng vẫn còn chứa một chút hoang tàn kiên nghị.
Cô ấy nâng tay, bế bé gái đang khóc lên.
Gương mặt của cô ấy rất quen thuộc với Vân Khê--
Những ngày qua, Vân Khê và cô ấy thường xuyên chạm mặt nhau trên boong tàu.
Con tàu khổng lồ vừa rời bến phà đã có một đàn hải âu đuổi theo.
Chân vịt ở đáy thuyền sẽ giết và làm choáng cá dưới biển, còn hải âu sẽ theo thuyền để ăn.
Họ tụ tập thành từng nhóm phía trên boong tàu, Vân Khê và người mẹ trẻ thích đứng trên lan can, hóng gió biển ẩm ướt, ngắm hoàng hôn lấp lánh trên mặt biển, dùng vụn bánh mì trên tay cho hải âu ăn.
Thỉnh thoảng Vân Khê sẽ nhìn xuống sinh mệnh nhỏ bé trong xe đẩy, sau khi được người mẹ trẻ đồng ý, cô cúi xuống nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ.
Giống như bông gòn, cực kỳ mềm mại khi chạm vào.
Đôi mắt của em bé trong veo và sáng ngời, bé sẽ nắm chặt ngón tay cái của Vân Khê, nhìn chằm chằm vào Vân Khê và mỉm cười, cười đến nỗi lòng Vân Khê mềm nhũn...
Đừng nghĩ! Đừng nhìn! Không có sự cảm thông! Sống sót bằng mọi cách cần thiết!
Vân Khê cảnh báo lòng trắc ẩn trong lòng cô không được dâng trào.
Khi gặp thoáng qua nhau, cô vẫn không thể không vươn tay đón lấy đứa bé từ tay người mẹ.
Người mẹ trẻ nhìn thấy Vân Khê ôm lấy đứa bé, lập tức mất hết sức lực, không còn sức chống đỡ nữa, buông tay chìm xuống làn nước biển lạnh lẽo.
Vân Khê không quay lại nhìn cô ấy, chỉ ôm đứa bé vào lòng, dùng hết sức lực bơi về phía trước.
Sau vài tiếng rầm rầm, những ngọn đèn điện vốn đang nhấp nháy tắt phụt hoàn toàn, con tàu chìm vào bóng tối, gây ra những tiếng la hét và khóc lóc ngày càng lớn.
Cuối cùng Vân Khê cũng bơi ra khỏi nước.
Cô leo lên boong trên cùng, khi nhìn lên, cô thấy những cụm ánh sáng bốc lên cao, sau đó là một tiếng động lớn nổ tung trên bầu trời đêm tối tăm.
Vân Khê mím môi, cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình, tiếng khóc của đứa bé ngày càng yếu đi.
Cô ôm chặt đứa bé, đứng dậy và chạy về phía đuôi thuyền.
Mũi tàu bị hư hỏng ngày càng lún sâu xuống nước, bàn ghế trên boong lăn xuống, đuôi tàu dần nghiêng lên.
Người dân tập trung ở đuôi tàu phấn khích, khóc lóc, tra hỏi những nhân viên may mắn còn sống sót.
"Tại sao không đưa ra thông báo sơ tán sớm! Các người đang coi thường mạng sống con người đấy!"
"Cả bố và con của tôi vẫn chưa ra ngoài nữa? Làm sao bây giờ? Các người có thể cử người đến cứu họ không?"
"Chất lượng thuyền của các người có vấn đề đúng không? Sao lại như vậy được?"
"Bây giờ có ai có thể cứu chúng tôi không?"
...
Một số nhân viên trấn an cảm xúc đám đông, một số khác thả xuồng cứu sinh và tổ chức đám đông thoát ra ngoài, người phụ trách cầm loa lên và hét lớn:"Các bà mẹ và con nhỏ, ưu tiên xếp hàng vào thuyền cứu sinh!"
Một người đàn ông muốn lên xuồng cứu sinh, lính canh giữ trật tự đã không ngần ngại dùng vòi rồng áp suất cao đuổi anh ta đi rồi kéo anh ta sang một bên.
Vân Khê chạy đến đuôi thuyền, nghe thấy tiếng loa phóng thanh vang lên, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia vui sướng đáng khinh.
May mắn thay, cô đã mềm lòng trong giây lát, cứu được đứa bé và được ưu tiên lên xuồng cứu sinh.
Nhưng hy vọng thật sự rất mong manh--
Xuồng cứu sinh không đủ chỗ ngồi.
Các lính canh đứng thành một hàng, tạo thành một bức tường người bằng cơ thể của họ.
Chiếc xuồng cứu sinh phía sau họ đầy những phụ nữ trẻ, trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ đang dần hạ xuống biển.
Đám đông sợ hãi và giận dữ lao về phía trước, gần như xuyên thủng vòng vây của lính canh.
Vân Khê cũng nhân cơ hội lao đến, đem đứa bé trong tay giao cho một cô gái trên xuồng cứu sinh.
Đôi mắt cô gái mở to như chuông đồng, kinh ngạc nhìn Vân Khê. Vân Khê chỉ kịp hét lên "Cứu cô bé!" trước khi bị súng nước áp lực cao của lính canh chặn lại phía sau.
Đám đông chen lấn xô đẩy khiến cô vô tình ngã xuống đất và bị giẫm lên nhiều lần.
Cô cố gắng đứng dậy, chen vào lan can, nghiêng người nhìn xuống.
Xuồng cứu sinh đã cập bến biển, cô gái đang bế bé gái trên tay, không hề bỏ rơi.
Vân Khê thở phào nhẹ nhõm, hai tay bám vào lan can, yếu ớt ngã xuống đất, cảm xúc căng thẳng và niềm tin vào sự sống sót trong nháy mắt sụp đổ, tuyệt vọng chờ đợi cái chết ập đến.
Mọi nỗ lực sinh tồn đều vô ích, nhưng đó là sự khác biệt giữa chết trong cabin và chết bên ngoài cabin, cuối cùng là bị chôn vùi dưới biển.
Vân Khê cố gắng chịu đựng, cuối cùng không khỏi bật khóc.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô không còn kìm nén cảm xúc nữa, giải phóng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng chân thật nhất sâu trong lòng.
Mây đen cuồn cuộn trên biển, phía chân trời ầm ầm rung động, mưa rền gió dữ ập đến. Tiếng kêu gào, tiếng khóc trên boong tàu đều át đi trong tiếng sấm và tiếng mưa.
Đuôi tàu càng lúc càng cao, dần dần tạo thành một góc vuông 90 độ với mặt biển, những người trên boong rơi xuống biển như sủi cảo lăn vào nồi nước sôi, ngã dần xuống biển.
Vân Khê lăn đến bên ngoài lan can, cơ thể bám chặt vào lan can.
Mọi sự đấu tranh chỉ nhằm kéo dài sự sống còn trong vài phút.
Cô không biết những nỗ lực này có ý nghĩa gì, đầu óc không thể suy nghĩ lý trí, chỉ làm những việc này theo bản năng.
Vẫn còn nhiều việc chưa làm được, nhiều người chưa nói lời từ biệt, nhiều lời chưa nói ra...
Chờ đợi giây phút chết đi, cô nhận ra mình vô cùng lưu luyến thế giới này, không muốn chết.
Nhưng thời gian cứ trôi qua, cuối cùng, con tàu khổng lồ hoàn toàn chìm xuống, nước biển lạnh giá hoàn toàn nhấn chìm cô.
Nước biển tràn vào mũi, cơ thể càng ngày càng lạnh, trở nên vô cùng nặng nề, liên tục chìm xuống, chân tay mềm nhũn, yếu ớt, không còn sức vùng vẫy nữa. Cô đau đớn nhắm mắt lại.
Dần dần, cơ thể không còn cảm nhận được lạnh lẽo và đau đớn, tất cả âm thanh trong tai đều biến mất trong biển, những cảnh tượng trước đây hiện lên trong tâm trí, nỗi sợ hãi và không cam lòng cũng được biển xoa dịu.
Với một cơn ù tai lớn, cô tuyệt vọng chờ đợi cái chết.
Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, một cảm giác mềm mại chạm vào môi cô.
Mềm mại, có chút xúc cảm lạnh lẽo.
Đây là gì?
Cô muốn mở mắt ra nhìn, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, không nhấc lên được, không kịp suy nghĩ gì nữa. Đầu óc hỗn loạn, năm giác quan mất đi, cứ như vậy bất tỉnh.
*
Liệu con người có còn mơ sau khi chết không?
Vân Khê cảm thấy cơ thể mình trở nên rất nhẹ nhàng, như thể linh hồn đang lơ lửng giữa không trung.
Cô thấy con tàu khổng lồ vẫn chưa chìm, cô vẫn đứng trên boong tàu khổng lồ, nhìn mặt biển lấp lánh.
Xa xa là ánh hoàng hôn vàng óng, trên boong tàu có đàn hải âu bay thấp trên bầu trời, trên biển có đàn cá voi đi theo mạn tàu, thỉnh thoảng lại nhảy lên khỏi mặt nước và khuấy động làn sóng.
Lũ trẻ tụ tập lại cười đùa, có một thuyền viên người Trung Quốc sờ đầu bọn chúng và kể chuyện về nàng tiên cá từ phương Đông và phương Tây.
"Truyền thuyết kể rằng có một con thủy quái mặt người, mình cá, giọng hát rất hay, có thể hát để dụ dỗ các thủy thủ đi ngang qua, khiến tàu va vào đá, thuyền hủy người vong..."
Đây là thần thoại Hy Lạp.
"Có một nàng tiên cá ở biển có một chiếc đuôi xinh đẹp, một ngày nọ, nàng cứu được một hoàng tử bị rơi xuống nước và đem lòng yêu chàng. Để trở thành người, nàng đã uống thuốc của phù thủy, chiếc đuôi của nàng biến thành đôi chân để trở thành người, bầu bạn cùng hoàng tử. Nhưng cuối cùng hoàng tử lại không yêu nàng nên nàng tiên cá đã biến thành đống bọt và cuốn theo chiều gió dưới ánh mặt trời..."
Đây là câu chuyện cổ tích của Andersen.
"Ngày xưa có một chủng tộc tên là 'nàng tiên cá', họ có thân hình người, đuôi như cá, dệt sợi tơ và buôn bán với ngư dân. Họ thích khóc, nước mắt khóc ra sẽ hóa thành ngọc trai. Sau khi trưởng thành, họ có thể biến ra đôi chân và bước lên bờ..."
Đây là một huyền thoại cổ xưa của Trung Quốc.
"Vào những năm 1960, một vụ đắm tàu xảy ra ở Liên Xô, đội cứu hộ đã sử dụng máy ảnh dưới nước để thực hiện các hoạt động cứu hộ và vô tình chụp được một số sinh vật lạ. Người ta đồn rằng những sinh vật đó có thân hình duyên dáng như phụ nữ và đuôi giống như cá voi, và sẽ dùng ánh nhìn tò mò nhìn vào máy ảnh."
"Vào những năm 1980, có một báo cáo gây xôn xao ở Trung Quốc - ngư dân ở Biển Đông đã bắt được một nàng tiên cá có mặt người và đuôi cá. Nhưng đến khi chuyên gia giám định đến thì ngư dân nói nàng tiên cá ấy đã bị một số người bí ẩn trên người có mùi tanh của biển mua đi và kể từ đó đã không rõ tung tích."
Đây là một giai thoại hiện đại.
Thời xa xưa và hiện đại, cả trong và ngoài nước đều đã tạo nên những truyền thuyết về nàng tiên cá.
Vân Khê thầm nghĩ: Trên đời này thật sự tồn tại loại sinh vật này sao?
Mặt người đuôi cá, khóc lệ thành châu.
Giấc mơ đột nhiên biến mất, cơ thể nhẹ nhàng chìm xuống, Vân Khê thật sự cảm giác được trong cơ thể mình nặng như rót chì.
Người cô lạnh buốt, quần áo ướt sũng dính chặt vào da, chân tay yếu ớt, không thể cử động được, mũi họng bị nước làm nghẹn lại, cảm giác rất khó chịu, ngực đau nhức, đầu óc choáng váng, ý thức mờ mịt và hỗn loạn.
Cô cảm giác như mình đang nằm thẳng trên một phiến đá cứng, hai chân ngâm trong nước lạnh, trên mặt có cảm giác mềm mại và mịn màng.
Giống như bị một con vật nào đó liếm vậy.
Có một mùi hương cực kỳ tươi mát xộc vào mũi, sạch sẽ và thanh thản, giống như hương cây xô thơm và muối biển của Jo Malone.
Nó làm cô nhớ đến việc đi chân trần trên bãi biển.
Gió biển mang theo hương thơm nhẹ nhàng, bãi biển tràn ngập ánh nắng, cát dưới chân mịn màng, mềm mại, cảm thấy vô ưu vô lo và bình yên.
Mí mắt như bị dính keo, cố gắng vài chục lần, cuối cùng cô cũng mở được một khe nhỏ, nhìn thoáng qua mình đang ở đâu.
Mọi nơi đều tối tăm và mọi thứ có thể nhìn thấy đều là những viên đá có hình dạng kỳ lạ.
Cô nghĩ đến《 Tây Du Ký》, động bàn tơ của yêu quái cũng kỳ lạ và nhiều đá đến vậy.
Cô đã xuống địa ngục à? Hay là bị quái vật biển nào đó bắt cóc vào động?
Cô chớp mắt thật mạnh rồi lại mở mắt ra, thoáng ngẩng đầu lên, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Giống như đang ở... trong một hang động đá vôi.
Xung quanh hang được bao phủ bởi rêu phát ra ánh huỳnh quang màu xanh nhạt, trong hang có một ao nước, phản chiếu sóng nước, dung nham lấp lánh.
Trong làn sóng lập lòe, Vân Khê quay đầu lại, bỗng dưng nhìn thấy bên cạnh có một người phụ nữ xa lạ đang chăm chú nhìn mình.
Người phụ nữ nửa người trên cạn, nửa thân dưới ngâm trong làn nước hồ tối tăm, nửa thân trên để trần, mái tóc dài gợn sóng như rong biển dày, nét mặt xinh đẹp, quyến rũ lạ kỳ.
Đẹp đến mức không giống nhân loại, mà lại giống như yêu quái mê hoặc người trong truyện cổ tích.
Con ngươi xanh lam và viền trên màu đỏ không phải là con người mà giống như là... một con cá.
Những giọt nước chảy dài trên gò má trắng nõn của nàng, rơi xuống vai Vân Khê. Vân Khê nhìn thấy khóe mắt nàng có màu đỏ hình lưỡi liềm, không khỏi nghĩ đến cá hồi mắt đỏ mà mình đã câu được.
Ánh mắt băn khoăn nhìn xuống, cô nhìn thấy bộ ngực trắng như tuyết của người phụ nữ, những đường cong duyên dáng, những đường cơ ẩm ướt, uyển chuyển và mạnh mẽ.
Vân Khê quay đầu đi, ngại nhìn.
Tại sao cô ấy không mặc quần áo?
Bắp chân cảm thấy ớn lạnh, cảm giác như đang bị một bàn tay lạnh lẽo vuốt ve qua lại.
Vân Khê bỗng nhiên dựng tóc gáy, nổi da gà, cơ thể trở nên cứng ngắc lạ thường.
Tại sao còn động tay động chân?
Cô và nàng còn không hề quen biết nhau!
Cảm thấy bị xúc phạm, Vân Khê tức giận quay đầu lại, muốn mắng người phụ nữ xa lại, nhưng lại nhìn thấy nàng bỗng dưng nghiêng người tới.
Mái tóc dài ẩm ướt lạnh lẽo rơi vào cổ Vân Khê. Cánh mũi của người phụ nữ hít hít, hít thật sâu mùi hương của cô, sau đó mở miệng ra, liếm lấy cổ cô, dùng hàm răng sắc nhọn nhẹ nhàng gặm nhấm làn da của cô.
Giống như một con thú đang gặm nhấm con mồi và sẽ cắn xuyên qua da cô trong giây tiếp theo.
"Cô, cô..."
Một loại hơi thở xa lạ ập đến, Vân Khê muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ họng mình khàn khàn, khó có thể phát ra âm thanh.
Người phụ nữ nghe thấy giọng nói của cô, dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt tò mò.
"Ầm" một tiếng, có thứ gì đó bật ra khỏi mặt nước.
Đầu tiên, Vân Khê cảm giác được sự lạnh lẽo, cứng rắn, ẩm ướt chạm vào, có thứ gì đó giống như vảy, chạm vào chân, quấn quanh người cô. Sau đó, cô nhìn xuống, chỉ thấy một chiếc đuôi cá màu xanh nhạt, quấn quanh người mình như một con mãng xà khổng lồ.
Cô nín thở không dám cử động, không chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc đuôi to lớn kia.
Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, cô không nói gì nữa, trợn trắng mắt rồi ngất đi.
Không biết ngủ bao lâu, khi ý thức tỉnh lại, Vân Khê mơ hồ cảm thấy có lẽ chỉ là một cơn ác mộng.
Cô đã nghe nhiều câu chuyện về nàng tiên cá trên boong tàu và thật sự đã mơ thấy một con quái vật nửa người nửa cá.
Vân Khê lại mở mắt ra--
Không phải mơ.
Vẫn là hang động mờ mịt, đầu mũi vẫn thoang thoảng hương thơm tĩnh lặng, nhưng bên cạnh lại không có quái vật lạ.
Sau khi cơ thể lấy lại chút sức lực, Vân Khê ho khan vài tiếng, khó khăn ngồi dậy, nhìn xung quanh.
Cô không bị chết đuối.
Sống sót sau hoàn cảnh tuyệt vọng, trong lòng cô vui mừng khôn tả, nếu không phải cô đang ở trong một hang động xa lạ, nếu không nghĩ đến con quái vật nửa người nửa cá vừa rồi, cô đã đứng dậy và hoan hô vài lần.
Con quái vật đó đã đi đâu?
Như nghe thấy tiếng gọi trong lòng cô, trong hồ nước vang lên một tiếng "ầm", một chiếc đuôi cá màu xanh nhạt xuyên qua mặt nước, vươn ra trước mặt Vân Khê, vỗ nhẹ vào má cô.
Lực vỗ rất nhẹ, giống như cái chạm khẽ của người yêu.
Vân Khê co rúm lại một chút, không dám lau nước ướt trên mặt, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn nàng cá trong ao.