Bên ngoài hang động có tuyết rơi dày đặc, con mồi của các nàng được chất đống giữa bức tường đất và bức tường chắn gió.
Xung quanh hang còn có vòng tròn bụi gai để ngăn thú rừng tấn công.
Khí lạnh vừa hít vào mũi, mũi Vân Khê lập tức cảm thấy lạnh buốt.
Cô tóm lấy một con rắn đông cứng, nhanh chóng quay trở lại hang, đặt con rắn vào lửa để rã đông.
Trước khi rã đông, con rắn trong mắt con người trông có phần giống một cành cây khô phủ đầy tuyết, Vân Khê không biết Thương Nguyệt làm sao nhận ra nó.
Vào thời điểm tan băng, con rắn cử động một chút, sau đó Thương Nguyệt nhanh chóng xé đầu, lột da giao cho Vân Khê xử lý.
Sau khi đến thế giới này hơn hai năm, nhìn thấy đủ loại động vật và thực vật kỳ lạ, cuối cùng Vân Khê đã vượt qua nỗi sợ rắn.
Rắn là nguồn thức ăn của cô, hai năm qua cô chỉ ăn trứng rắn và canh rắn, cô rất biết ơn sự tồn tại của nó.
Không chỉ rắn, mà cả những loài động vật, thực vật trong tự nhiên đã giúp cô sống sót, mặt trời ấm áp, mặt trăng tuyệt đẹp và những ngôi sao sáng ngời, cô vô cùng biết ơn.
Là một người theo chủ nghĩa duy vật, cô thậm chí còn dần hiểu tại sao con người cổ đại lại tôn thờ các vị thần.
Khi con người đầy kính sợ và không có một vật chỉ dẫn cụ thể nào, con người sẽ dùng trí tưởng tượng của mình để tạo ra hình ảnh của một vị thần. Gió, mưa, sấm sét, mặt trời, mặt trăng, các vì sao, núi, sông hồ đều có thể là thần thánh. Vạn vật đều do trời ban tặng, lấy từ trời đất, núi sông, nên họ cúng tế trời đất, núi nước, cầu mưa thuận gió hòa.
Cho dù lời dạy của các thế hệ sau có phát triển như thế nào đi chăng nữa, thì ngay từ đầu, việc thờ cúng thần linh chỉ là niềm đam mê và khao khát sống của loài người, là suy nghĩ đơn giản và thô sơ về sự sống còn và cái chết cũng như lòng biết ơn và kính sợ đối với vạn vật trên thế giới.
Vân Khê tinh chế thịt rắn lột da thành dầu rắn, để nguội rồi bôi lên tay và mặt của Thương Nguyệt.
Lúc nằm trên giường, Vân Khê lo lắng Thương Nguyệt sẽ trây dầu dưỡng da lên người mình, nên đặc biệt cảnh báo: "Đêm ngủ không được di chuyển, cũng không được hôn lung tung đâu đấy."
Thương Nguyệt ngửi thấy mùi dầu rắn tỏa ra từ cơ thể mình, nhịn thói quen liếm láp xuống.
Đã nhiều ngày rồi nàng không lăn lộn trong tuyết để rửa đuôi xoa vảy. Những ngày này, nàng luôn đun nước và lau nước như Vân Khê.
Vân Khê cũng ngửi được mùi hôi trên người mình, rồi lại xoa xoa mái tóc dài gần đến thắt lưng của bản thân, dự định ngày mai sẽ đun thêm nước, kỳ cọ thật sạch rồi cắt tóc.
Hôm nay là ngày thứ mấy? Ôi, ngày 18 tháng 3.
Cô luôn cảm thấy 318 là con số rất quen thuộc, đó là ngày lễ gì vậy? Bảo vệ quyền và lợi ích? Hay đó là Ngày của Mẹ hay Ngày Phụ nữ?
Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc Vân Khê nhớ ra ngày 18 tháng 3 không phải là ngày lễ, ngày bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng là ngày 15 tháng 3, ngày Phụ nữ là ngày 8 tháng 3, còn ngày của Mẹ, cô không nhớ là ngày nào.
Năm thứ ba kể từ khi cô đến thế giới này, những lễ hội mà cô chưa bao giờ quan tâm và những ký ức mà cô chưa bao giờ nghĩ tới dần bắt đầu mờ nhạt, bị lãng quên.
Liệu còn có thể nhớ được điều gì về nền văn minh hiện đại trong tương lai không?
Cô không biết nữa.
Cuộc sống vốn đã khó khăn, những ký ức vụn vặt cũng mất đi dọc đường, cô dần hòa nhập với thế giới, như thể mình là một con vật trong thế giới này.
Vân Khê thở dài thật sâu, nhìn về phía Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt chú ý đến ánh mắt đánh giá của cô, nhìn cô rồi a a một tiếng.
Cả hai nhìn thấy sự yếu đuối và kiệt sức trên gương mặt của nhau.
Giây tiếp theo, họ lại gần nhau hơn.
Trán áp vào trán, đuôi quấn quanh chân. Thương Nguyệt nhẹ nhàng a a một tiếng, Vân Khê áp vào trán nàng, thầm nghĩ, dù hoàn cảnh có thay đổi thế nào đi chăng nữa, nàng tiên cá này dường như luôn thích ứng nhanh hơn con người.
Thương Nguyệt chưa bao giờ phàn nàn về sự gian khổ và tàn khốc của việc sinh tồn, và nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy con người là gánh nặng.
Nếu không có con người, lẽ ra nàng tiên cá có thể sống dễ dàng và thoải mái hơn trong khí hậu khắc nghiệt này, chỉ cần no bụng hoặc trốn trong hang động ngủ đông dưới biển sâu là được.
Nhưng nàng không bao giờ bỏ rơi con người, lựa chọn đồng hành và yêu thương từ đầu đến cuối.
Là một con người xảo quyệt, ích kỷ, đa nghi, hèn nhát và sợ hãi, sẽ làm mọi cách để tồn tại. Vân Khê biết rằng tình cảm của bản thân dành cho Thương Nguyệt rất phức tạp.
Tất nhiên, không thuần khiết như Thương Nguyệt.
Nhưng thật khó để cô nghĩ về các yếu tố của mối quan hệ này, việc cố gắng sống sót đã tiêu tốn phần lớn sức lực và thời gian của cô.
Về mối quan hệ này, ban đầu cô chống cự và lợi dụng, sau đó cô "đi theo dòng chảy", bề ngoài không từ chối hay chủ động mà thầm nghĩ cách kiềm chế bản thân. Giờ là lúc thích nghi và chấp nhận.
Tự vấn đến tột cùng là gì, cũng đã không còn ý nghĩa.
Trong suốt quãng đời còn lại, cô cũng giống như Thương Nguyệt, sẽ tiếp tục sống sót và đồng hành cùng nàng.
Trong đêm dài lạnh giá, các nàng ngủ say sưa, đến nửa đêm, các nàng bị đánh thức bởi tiếng gầm của một con gấu ở cửa hang.
Phản ứng đầu tiên của Vân Khê là: Đến trộm đồ ăn sao?
Cô chưa kịp suy nghĩ thì Thương Nguyệt đã đứng dậy, bay ra đối đầu với con gấu.
Vân Khê nghe thấy đuôi nàng tiên cá đập xuống đất cùng tiếng gấu gầm, dằn nỗi sợ xuống, mặc quần áo, cầm dao găm, đốt đuốc rồi bước ra khỏi hang.
Miểu Miểu co ro ở cửa động, lông dựng ngược, nhe răng phát ra âm thanh gừ gừ.
Thương Nguyệt giơ vảy lên, đồng tử dựng đứng, duỗi thẳng người, phát ra một tiếng kêu đầy uy hiếp.
Con gấu đứng cao bằng một người đàn ông, giẫm phải bụi gai ở cửa hang, móng vuốt dính đầy máu, không ngừng gầm lên.
Không tìm được thức ăn, nó đói đến mức ngửi thấy mùi thức ăn ở cửa hang, không chịu rời đi.
Vân Khê đốt ba đống lửa trước cửa hang, sau đó giơ đuốc và giáo nhọn hét vào mặt nó: "Biến đi! Cút đi!"
Trong lúc mắng mỏ, cô dùng giáo gỗ đập vào đống củi ngoài hang tạo ra tiếng "bang bang bang".
Giọng nói của cô lúc đầu còn run rẩy, nhưng khi âm lượng tăng lên, máu trong cơ thể dâng lên, nhe răng, cô không còn là con người nữa mà là một con thú bảo vệ thức ăn.
Không ai muốn dễ dàng bị thương ở nơi hoang dã, giữa các loài động vật thường có sự đối đầu và phô trương sức mạnh ngay từ đầu, nhằm mục đích dọa nạt đối phương bỏ chạy.
Những tiếng động lớn và những ngọn lửa rực rỡ vẫn chưa đủ để xua đuổi những con thú đói khát.
Các nàng không hề sợ hãi, giương nanh múa vuốt. Giằng co trong cơn gió lạnh, trên hàng mi có một lớp băng hình thành, đột nhiên, Thương Nguyệt tiến về phía trước hai bước.
Con gấu gầm gừ giật mình lùi lại một chút.
Thương Nguyệt thấy vậy, biết con gấu nhút nhát nên lao về phía nó, con gấu càng chạy xa hơn, Thương Nguyệt lo lắng những động vật khác sẽ tấn công nên không đuổi theo mà chỉ nhìn nó chạy mất dạng, biến mất trong đêm.
Sau khi con gấu biến mất, Thương Nguyệt vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nàng đứng yên tại chỗ, đợi cho đến khi cái đuôi cứng đờ đóng băng một lúc mới quay lại cửa hang.
Vân Khê đào một cái hố trong tuyết, dự định đào hang tuyết để chôn đồ ăn, sau đó nghĩ ra biện pháp nào đó để cô lập mùi hương.
Thương Nguyệt đập đuôi xuống đất, đập vỡ băng, sau đó ôm lấy đuôi mình liếm liếm.
Bị đói mười ngày nửa tháng, cơ thể nàng gầy gò yếu ớt, hơn nữa việc đi săn ngày hôm nay tiêu hao quá nhiều năng lượng, nàng không chắc mình có thể đánh bại được con gấu hay không nên chỉ có thể dựa vào sự đối đầu và uy hiếp để hù dọa nó lui xa.
Vân Khê đào tuyết bao phủ, rắc tro thực vật, rải than củi, cố gắng che đậy mùi thức ăn.
Làm xong việc này, Vân Khê lạnh đến mức cơ thể không ngừng run rẩy.
Thương Nguyệt sưởi ấm cơ thể rồi ôm con người lạnh lẽo vào lòng.
Đêm đó, cả hai ôm nhau, quấn cùng một tấm da thú, đốt lửa rồi ở gần cửa hang, thức suốt đêm để ngăn chặn những con thú đói khác lẻn vào trong đêm.
Lúc bình minh, Vân Khê ngủ được một hai tiếng, sau khi tỉnh dậy, cô mang Thương Nguyệt đã thức suốt đêm đến ngủ trên giường.
Lần sau, cả hai dự định thay phiên nhau canh thức và thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Nước biển để qua đêm trở nên trong suốt, sau khi ăn sáng, Vân Khê đổ bốn phần năm lượng nước biển vào một thùng chứa khác và loại bỏ lượng nước biển còn lại.
Sau đó chuẩn bị một miếng da động vật có khả năng thấm nước, cho một ít than củi và cát sỏi làm vật lọc.
Nước biển đã lọc được đổ vào chân máy bằng gốm và đun sôi, khi nhiệt độ tăng lên, dung dịch bay hơi, xuất hiện các hạt màu trắng kết tủa.
Những hạt trắng này chỉ có thể coi là muối thô, vị đắng, ăn nhiều sẽ có hại cho cơ thể.
Thêm nước ngọt vào muối thô, sau khi muối thô hòa tan trong nước, thêm nước tro thực vật kết tủa vào, sau đó tiếp tục để lắng, lọc bằng da động vật, cuối cùng đốt để làm khô các hạt trắng kết tủa, đó là muối có độ tinh khiết cao hơn.
Phải mất hai ngày và rất nhiều củi mới làm được nhưng chỉ được khoảng nửa bát.
Sau khi làm muối biển để bổ sung các chất cần thiết cho cơ thể, Vân Khê chưa bao giờ làm việc hao tâm tốn sức như vậy nữa.
Cơ thể cô lạnh buốt, máu tuần hoàn chậm lại, suốt ngày rơi vào trạng thái mất ngủ thiếu năng lượng, con người cần tiêu hao năng lượng để duy trì nhiệt độ cơ thể ổn định, so với Thương Nguyệt, cô càng không kiên nhẫn việc đói hơn, Miểu Miểu cũng giống như vậy.
Cách duy nhất để tiết kiệm thực phẩm là cử động ít hơn.
Thời tiết lạnh giá làm quá trình trao đổi chất của nàng tiên cá bị chậm lại, khiến Thương Nguyệt ít bị đói hơn, tuy nhiên, giống như Vân Khê, trông nàng buồn ngủ suốt cả ngày.
Trong hang, khi một con ngáp thì hai con còn lại cũng ngáp rất to.
Ngoài việc cảnh giác xua đuổi dã thú cướp thức ăn vào lúc nửa đêm, họ không bao giờ bước ra khỏi hang, thay phiên nhau nghỉ ngơi mỗi ngày.
Đầu tháng 4, khí hậu ấm lên nhưng đại dương lại nóng lên nhanh hơn đất liền, sự chênh lệch áp suất không khí khiến gió đặc biệt mạnh trong những ngày này ngay sau khi nhiệt độ quay trở lại, gió lạnh thổi vào cơ thể như một nhát dao, đau xương nhức thịt.
Trong khoảng thời gian này, nàng tiên cá từ hòn đảo khác không đến để chiếm lãnh thổ và thức ăn, ngược lại, một ngày nọ, khi Thương Nguyệt đi đến bãi biển, nàng cũng nhận được một con cá biển do những nàng tiên cá khác bắt được. Đổi lại, Thương Nguyệt đã tặng chúng một con chim trĩ.
Vân Khê không hiểu lắm vì sao nhóm người cá này lại càng dễ dàng tiếp nhận bọn họ hơn, những nhóm người các nàng gặp trong lần trốn thoát trước đó có vẻ không thân thiện như vậy.
Chẳng lẽ Thương Nguyệt đã cứu thủ lĩnh của bọn họ? Hiện tại Vân Khê chỉ có thể đoán như vậy.
Khí hậu càng ngày càng ấm áp, mãi đến cuối tháng 4, sương giá và tuyết mới dần tan, nhưng nhiệt độ vào buổi sáng và buổi tối thấp hơn, dễ bị đóng băng, nhưng Thương Nguyệt có thể ra ngoài săn bắn bình thường.
Khi tuyết tan, nước tuyết gần như tràn ngập hang động, Vân Khê đã đào một con mương ở cửa hang qua đêm để chuyển nước đi.
Vào ngày 1 tháng 5, Vân Khê lại nghe thấy tiếng thác đổ ào ào, Thương Nguyệt lập tức nhảy xuống hồ bơi lội vui vẻ.
Sau khi thời tiết ấm lên, cả hai cởi bỏ bộ lông dày, khoác lên người bộ da sáng màu hơn rồi ra bãi biển thả lưới đánh cá và thúng cá.
Ngay khi Vân Khê đặt giỏ cá xuống, Thương Nguyệt bỗng nhiên hướng trời kêu vài tiếng, một lúc sau, lại một tiếng gọi the thé khác từ bên kia biển truyền đến, tựa như đang đáp lại Thương Nguyệt.
Vân Khê xoa xoa tai, hỏi: "Cô kết bạn cùng bọn họ sao?"
Thương Nguyệt gật đầu, hưng phấn kêu lên mấy lần.
Bên kia biển, tiếng vang của những nàng tiên cá khác lần lượt truyền đến.
Vân Khê cười nhẹ nói: "Kết bạn là tốt rồi. Khi thời tiết ấm hơn, chúng ta có thể đến đảo của họ gặp họ."
Cô cũng mong muốn được kết bạn, nhưng trên thế giới này, những người có ngoại hình giống cô nhất, ngoài Thương Nguyệt ra, đều là những con vượn có lông trong rừng.
Những con khỉ đó vẫn sống trên cây, hiếm khi di chuyển trên mặt đất. Cho dù Vân Khê muốn kết bạn với chúng cũng không thể tiếp cận được.
Đêm nay, sau bữa tối, giống như năm ngoái, Thương Nguyệt đưa Vân Khê đến bãi biển, ngồi trên tảng đá, quan sát sự tán tỉnh và giao phối của các nàng tiên cá dưới ánh trăng.
Gió biển ban đêm thổi qua, vẫn có chút lạnh lẽo.
Năm nay Vân Khê không thấy đám sinh vật phát sáng ở trong biển nữa, không biết có phải bọn chúng đã đi nơi khác không? Hay là tất cả mọi vật trong khu vực này đã chết?
Nhiều loài động vật đã không thể sống sót trong mùa đông dài này, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Những loài động vật sống sót không "đa sầu đa cảm" như con người mà sẽ chỉ tiếp tục bản năng sinh tồn và sinh sản của chúng.
Vân Khê nhìn từng hàng tiên cá dưới ánh trăng, mất đi sự hưng phấn và kích động năm ngoái, chỉ chà xát cánh tay, hỏi Thương Nguyệt: "Đây là một loại lễ nghi của tộc các cô sao? Còn một hai phải xem dưới ánh trăng nữa?"
Trong năm mới, lần giao phối đầu tiên phải ở dưới trăng, dưới biển, thành đàn, đây chẳng phải thực sự là một nghi lễ cổ xưa của bộ tộc người cá sao?
Ngay sau đó, Vân Khê nghĩ đến việc Thương Nguyệt đã có một người bạn tiên cá mới trong năm nay.
Cô không khỏi lùi lại hỏi: "Thương Nguyệt, cô sẽ không kéo tôi đến tham gia... nghi lễ đó cùng nhau đâu ha?"
Cô cảm thấy không cần phải để ý đến bất kỳ nghi thức nào đối với một vấn đề riêng tư như vậy... Cô có thể chấp nhận nó trong hang động hoặc hồ nước, nhưng trong một nhóm, đặc biệt là nhóm nàng tiên cá, cô không thể chấp nhận được.
Cô vẫn chưa biến thành một con thú đủ để chấp nhận bị thản nhiên vây xem.
Thương Nguyệt lắc đầu, sau đó vẫy đuôi, kêu to một tiếng dưới ánh trăng, đuôi quấn thật chặt vào eo cô.