"Khi không biết gì về nó, những viên đá từ xa xưa này chỉ là những viên đá. Khi có vốn kiến thức dự trữ, sẽ thấy rằng những công cụ bằng đá này được mài bằng cách đập và đóng búa mang đầy tính thẩm mỹ và trí tuệ bất tử."
Hướng dẫn viên của viện bảo tàng điều chỉnh âm lượng của loa phóng thanh, giọng nói có chút mệt mỏi và khàn khàn.
Cô ấy là sinh viên một trường đại học gần đó, vì thích bảo tàng nên đã đăng ký làm tình nguyện viên trong bảo tàng, giải thích miễn phí về các di tích văn hóa được trưng bày cho khách du lịch trong những ngày nghỉ lễ.
Đó là mùa du lịch cao điểm, cô ấy sẽ nói câu mở đầu này hơn chục lần trong ngày, lúc đầu cô ấy rất hào hứng nhưng về cuối lại chỉ thấy mệt mỏi, đọc như đọc kịch bản.
Xung quanh cô ấy là một nhóm lớn khách du lịch đến đây tham quan, hầu hết đều chăm chú lắng nghe. Một vài du khách lấy điện thoại di động ra chụp ảnh những viên đá trong tủ trưng bày phía sau. Cũng có một số du khách nhìn xung quanh cũng không mấy hứng thú với những đống đổ nát thời tiền sử này, mong muốn nhanh chóng bước vào thời kỳ đế quốc sau khi nền văn minh ra đời.
Trong đám đông còn có một du khách rất độc đáo, ngồi trên xe lăn, trông rất trẻ, mang khẩu trang, không thể nhìn rõ gương mặt. Mái tóc đen buông xuống sau vai, đôi mắt xanh lam đẹp như đại dương sâu thẳm.
Xe lăn được một phụ nữ trẻ mặc áo sơ mi trắng khác đẩy.
Người phụ nữ bóc một viên kẹo, lặng lẽ nhấc chiếc khẩu trang của người phụ nữ ngồi trên xe lăn lên rồi nhét viên kẹo vào miệng, sau đó nhìn quanh, không thấy thùng rác nên đành nhét kẹo vào túi, cúi đầu dặn dò: "Em chỉ có thể ăn cái này, không được ăn bất cứ thứ gì sau khi vào trong đâu đấy. "
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn không nói gì, ngậm viên kẹo vào miệng, chớp mắt đồng ý.
Họ theo người kể chuyện vào phòng triển lãm thời đồ đá.
Người kể chuyện bắt đầu chậm rãi nói: "Ban đầu, những viên đá do con người tạo ra rất đơn giản, gần giống như những viên đá bạn nhìn thấy ngoài tự nhiên, nếu không nhìn kỹ và phát hiện ra những cạnh sắc, có thể cho rằng đó chỉ là những viên đá được hình thành tự nhiên. Ví dụ như đống đá trong tủ trưng bày này--"
"Đây là một số tấm bia đá được khai quật ở lục địa Mosken khoảng 3 triệu năm trước. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên những tấm đá này có dấu vết rõ ràng về quá trình xử lý của con người. Điều này cho thấy vào thời điểm này, con người cổ đại ở khu vực này đã biết cách đập hai hòn đá vào nhau có thể tạo ra những mảnh đá sắc nhọn, họ bắt đầu chế tạo ra những công cụ bằng đá một cách có ý thức."
"Trong quá trình tiến hóa của loài người, vẫn còn một số chỗ trống chưa được biết đến. Những viên đá này mặc dù chỉ là một số vật dụng không dễ thấy nhưng chúng cho chúng ta biết rất nhiều thông tin về con người cổ đại."
"Những viên đá sắc nhọn này có thể dùng để chặt cây. Họ chặt cây làm gì? Nó có thể được dùng để tạo lửa, hoặc có thể được dùng như một công cụ. Những mảnh đá còn có thể tách thịt và lông, cắt con mồi thành từng miếng nhỏ, thay thế chức năng cắn của răng."
"Nào, chúng ta hãy xem các công cụ bằng đá trong phòng trưng bày tiếp theo. Vào năm 2566 sau Công nguyên, một thợ lặn đã vô tình phát hiện ra một hang động bí ẩn dưới nước khi đang lặn ở vùng biển Kosk. Hang động chứa đầy các công cụ bằng đá và trên đó cũng có những bức tranh tường thời tiền sử. Cô ấy đã mang về một số dao đá, rìu đá và búa đá. Những công cụ bằng đá này không chỉ là công cụ săn bắn, hái lượm mà còn là vũ khí tự vệ của con người cổ đại, có thể bẻ gãy xương động vật, hút tủy từ các hốc xương và còn dùng để đào thân rễ trong đất, rất gần với rìu hiện đại, có thể cắt, chặt và đóng búa. "
"Các nhà khoa học sau đó phát hiện ra rằng những công cụ bằng đá ở khu vực biển Kosk và những viên đá được khai quật từ lục địa Mosken đều thuộc cùng một thời kỳ. Điều này cho thấy có thể có sự khác biệt rất đáng kể về trình độ phát triển của con người cổ đại ở hai khu vực."
"Điều đáng tiếc là mặc dù người thợ lặn đã kịp thời báo cáo phát hiện của mình cho chính quyền địa phương nhưng do thiếu công nghệ và thiết bị tiên tiến vào thời điểm đó nên hang động bí ẩn dưới nước không được bảo vệ tốt, những bức tranh huyền bí, tinh xảo trên vách đá cũng thế, chúng ta không thể tận mắt chứng kiến được. Các nhà khảo cổ đã khôi phục các bức tranh tường dựa trên dữ liệu bằng văn bản, từ các bức tranh, có thể thấy nhiều loại động vật, bao gồm bò rừng, chó sói, rùa, cá, chim, v.v., và con người nguyên thủy có thể đã ăn chúng."
"Mức độ hoàn thiện cao của những bức tranh tường này đã khơi dậy những hiểu biết mới của các học giả về con người cổ đại. Từ các bức tranh tường, chúng ta còn có thể thấy nhiều hình ảnh về cơ thể người và đuôi cá, có lẽ đây là một kiểu thờ cúng vật tổ của người nguyên thủy, cũng giống như trong các truyền thuyết, thần thoại xa xưa của chúng ta, hình tượng các vị thần là nửa người nửa thú, ví dụ như nửa người nửa ngựa, nửa người nửa chim. Sự kết hợp giữa con người và động vật phản ánh trí tưởng tượng và sự ngưỡng mộ của con người đối với thiên nhiên thời cổ đại."
Lúc này, người phụ nữ đẩy xe lăn đặt câu hỏi: "Người xưa có thể sống ở biển được không?"
Người bình luận trả lời: "Quan điểm chính thống hiện nay không cho rằng trường hợp này xảy ra. Có thể đó là vào thời kỳ băng hà và mực nước biển thấp hơn hiện nay rất nhiều. Vị trí của hang Kosk lúc đó là một ngọn núi chứ không phải dưới đáy biển. Con người thời đó sống trong hang động, lấy hang động làm nơi ở, ăn uống xong không có việc gì làm nên vẽ lên tường, ghi lại những gì mắt thấy tai nghe, lục địa đã trở thành một đại dương. Tất nhiên, cũng có giả thuyết cho rằng có một loại người có thể nín thở trong nước rất lâu, cũng có thể lặn xuống nước để sinh sống."
Một đứa trẻ trong đám đông nói với giọng trẻ con: "Có lẽ chúng là nửa người nửa cá và đều sống ở dưới nước."
Người hướng dẫn nhìn thấy đó là một đứa trẻ đang nói chuyện với mình bằng ngôn ngữ trẻ con, cô ấy cười và không giải thích nhiều, cũng không nói rằng nàng tiên cá chỉ tồn tại trong thần thoại, truyền thuyết và truyện cổ tích. Cô ấy không muốn phá hủy trí tưởng tượng đẹp đẽ của trẻ em.
Cô ấy đưa du khách đến buổi trưng bày tiếp theo.
"Lúa trồng nhân tạo sớm nhất trên thế giới cũng được khai quật ở khu vực Kosk. Đồng thời, nhiều công cụ liên quan đến nông nghiệp cũng được phát hiện ở đây...
Trên thực tế, khu vực này có rất nhiều điều bí ẩn, theo ghi chép của một nhà hiền triết nào đó, nền văn minh tiền sử đã biến mất - Atlantis cũng nằm trong khu vực này, nơi đây từng có công nghệ nông nghiệp và xây dựng phát triển, trình độ văn minh rất cao, chữ viết có tính hệ thống, người dân sống nhờ nước, coi mình là dân của Thần Đại dương và rất sùng bái đại dương.
Hiện tại, nguyên nhân của sự biến mất của nền văn minh này vẫn chưa rõ ràng, có người nói là do lũ lụt, có người cho là do động đất và sóng thần, rất khó tìm thấy dấu vết của những con người cổ đại đó, có người cho rằng nó đã nhân lên và hòa quyện với con người hiện đại, có người lại cho rằng đó là một cuộc tuyệt chủng hàng loạt. Tóm lại, không có bằng chứng khảo cổ rõ ràng nào được tìm thấy để xác nhận sự tồn tại của nền văn minh này, vì vậy mọi thứ về nền văn minh này chỉ còn lại trong truyền thuyết bằng văn bản."
Nghe vậy, người phụ nữ đẩy xe lăn và người phụ nữ ngồi trên xe lăn đồng loạt thở dài, như đang tiếc nuối.
Người phụ nữ đẩy xe lăn ghé sát vào tai người phụ nữ nọ, thì thầm: "Chúng ta đi tìm nơi khác đi. Tầng trên có một nhà hàng di sản bán kem di sản vị matcha và sô cô la, để chị dẫn em đi xem nhé."
Người phụ nữ mắt xanh ngước lên hỏi: "Ngọt không?"
"Ngọt." Cô đáp lại, không nhịn được nhắc mãi: "Nếu thích đồ ngọt thì dễ bị sâu răng, về đến nhà phải đánh răng thật kỹ đó."
Ở đây không được phép mang nước vào nhưng khu vực nghỉ ngơi có nước ấm miễn phí, người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng lấy chiếc cốc dùng một lần lấy nước, người phụ nữ mắt xanh uống một lúc ba cốc.
Người phụ nữ áo sơ mi trắng nhận lấy chiếc cốc: "Được rồi, em không thể uống nữa. Nếu em uống nước nhiều như vậy, chân của em sẽ lại biến thành đuôi đấy."
Người phụ nữ mắt xanh nhẹ nhàng đung đưa eo, chớp chớp mắt nói: "Em nghĩ bây giờ em sắp biến thành một cái đuôi rồi..."
Khi mới đến xã hội loài người, chân nàng chưa quen, nếu uống quá nhiều nước sẽ đột nhiên biến thành đuôi cá.
Nàng cũng không giỏi nói dối, mỗi lần nói dối đều vô thức chớp mắt, thực hiện nhiều động tác cơ thể nhỏ.
Người bên cạnh nhìn thoáng qua lời nói dối của nàng, cười nói: "Vậy em biến đi. Nếu có giỏi, em biến trước nơi công cộng cho chị xem xem."
Tất nhiên là nàng không có khả năng. Lần trước nàng không thể khống chế, lộ chiếc đuôi cá của mình ra trước mặt mọi người. Cô đã bào chữa cho nàng bằng cách nói: "Em ấy làm việc trong thủy cung, muốn biểu diễn như một nàng tiên cá ấy mà." Lúc nàng lại tiếp tục lộ đuôi, cô lại nói: "Đầu óc em ấy có vấn đề, thích cosplay nàng tiên cá. Sở dĩ chiếc đuôi của em ấy sống động như thật là do em ấy đặt làm riêng đấy, khiến tôi tốn gần hết tiền tiết kiệm."
Sau khi khoe đuôi cá hai lần ở nơi công cộng, cô đã nói chuyện với nàng đầy nghiêm túc: "Em phải kiềm chế bản thân, nếu không chúng ta sẽ phải chuyển đến một vùng nông thôn dân cư thưa thớt, không có trà sữa, không có bánh ngọt, ở quê không được ăn đồ ngọt, chị lười làm đồ ngọt nên chúng ta sẽ tiếp tục ăn cơm đấy nhé."
Vì vậy, nàng dùng đôi mắt rưng rưng hứa hẹn với cô rằng sẽ không bao giờ tùy tiện thò đuôi ra nữa, nhất định sẽ kiềm chế bản thân.
Lúc này, thấy lời nói dối bị vạch trần, nàng ngừng nói, phát ra những tiếng a a, nhìn thẳng vào người bên cạnh như một con mèo đang làm nũng.
Cô thưởng cho nàng bằng một cái cốc đầy, đẩy nàng đến nhà hàng, đưa nàng đi ăn kem vị matcha.
Ngày nay, nếu mở trình duyệt và tìm kiếm các từ như "tiên cá" và "nàng tiên cá", nhiều mục sẽ hiện ra, chẳng hạn như "có thể giao tiếp với con người và tự nhận là đến từ Atlantis, có đúng không?" và "đã phát hiện ra một nàng tiên cá từ mười nghìn năm trước" "Một người qua đường vô tình chụp được một nàng tiên cá trốn thoát từ bãi biển xuống biển sâu..."
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, hầu hết con người chỉ nghĩ rằng việc thu hút sự chú ý của mọi người là điều vô nghĩa. Một số ít người tình cờ nhìn thấy nàng tiên cá đều tỏ ra nghi ngờ, lúc trước họ cho rằng nàng tiên cá có thể thực sự tồn tại, lúc sau lại cho rằng có thể họ đã bị lóa mắt. Ngoài ra còn có một nhóm nhỏ người tin rằng trên thế giới này nhất định phải có nàng tiên cá và họ đang làm việc không mệt mỏi để tìm ra manh mối về nàng tiên cá.
Cuối cùng, họ chuyển đến vùng nông thôn rộng lớn, dân cư thưa thớt nhưng không hoang vắng, họ có thể lái xe vào thành phố trong nửa giờ và đặt mua rau, trái cây, món tráng miệng, đồ uống trực tuyến giao hàng ngay trong ngày. Vào cuối tuần, họ lái xe vào thành phố để đi dạo, thường ở lại vùng nông thôn.
Rời xa thành phố hối hả, nhịp sống ở nông thôn rất chậm rãi, con người có thể dẫn nàng tiên cá đi chơi trong hồ và câu cá, hàng xóm cách xa nhau, không cần lo lắng có ai làm phiền, có thể thò đuôi ra bất cứ lúc nào nàng muốn.
Đất đai ở đây màu mỡ, cá, thịt, trứng, sữa ở xứ này đều rất rẻ nhưng rau lại đắt hơn, vì vậy cô đã canh tác hai ruộng rau, thường tự trồng một số loại rau cho mình.
Nhưng cô không có ý định trồng lúa vì trồng lúa mệt quá.
Môi trường sinh thái ở nông thôn rất tốt, các loài động vật nhỏ thường đến "ghé thăm" gần nhà.
Có lẽ là do bị bộ tộc từ chối khi còn nhỏ, lang thang rất lâu, nàng tiên cá có trái tim mềm yếu, vẫn quyết tâm nhặt một số động vật đi lạc mang về nhà. Nàng thường xuyên nhặt một ít chó mèo ở quê, hôm nay nàng nhặt một con chó con, ngày mai nhặt một con mèo con, giao hết cho con người chăm sóc, nàng chỉ đóng vai một người bán hàng rảnh tay.
Con người cũng thích hòa hợp với những động vật nhỏ này hơn những động vật tương tự, vì vậy cô không bao giờ đổ lỗi cho nàng tiên cá điều này, cô sẵn sàng chăm sóc những con vật nhỏ cho đến khi chúng mập mạp, sắp xếp chu đáo về thức ăn, quần áo, chỗ ở và phương tiện đi lại, nàng tiên cá chỉ có nhiệm vụ đưa chúng đi chơi và săn bắt trong hoang dã.
Nàng tiên cá vẫn thích ra ngoài săn bắn, và con người nói với nàng: "Em không thể tùy tiện bắt động vật như trước. Một số loài động vật hiện nay gần như tuyệt chủng và được pháp luật bảo vệ. Bây giờ em chỉ có thể bắt được loài marmot, chim trĩ và vịt trời thôi."
Nàng tiên cá nghe xong nhớ lại lời nói ngày đó ở viện bảo tàng, cảm thấy hơi buồn, lẩm bẩm: "Chúng ta... cũng đã tuyệt chủng rồi."
Ngày xửa ngày xưa, chủng tộc người cá lan rộng khắp thế giới, nhưng bây giờ, nếu nhìn xung quanh, thế giới có rất nhiều loài động vật đi thẳng bằng hai chân.
Con người lắc đầu, cúi người hôn lên khóe môi nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Không đâu. Có thể giống như em, chiếc đuôi cá có thể được điều khiển biến thành chân người, và ẩn mình trong biển người bao la đấy. "
Nàng tiên cá a a vài tiếng rồi không nói gì nữa, hai chân biến thành đuôi cá, cõng con người, hai con chó và một con mèo trên lưng, đi săn ven hồ.
[Toàn hoàn văn]
--
Tác giả có lời muốn nói: Hãy xem nó một cách độc lập. Thế giới quan, bối cảnh và nội dung chính của câu chuyện bổ sung này hơi lệch lạc. Như thể họ đột nhiên bước vào xã hội hiện đại. Mình sẽ hoàn thiện trước, sau Tết sẽ chỉnh sửa bài viết, nếu sau Tết vẫn còn cảm hứng cho chương ngoại truyện hiện đại thì mình sẽ cho vào phần "thêm", đương nhiên, nó sẽ mâu thuẫn với thế giới quan trong chính truyện. Tôi muốn nói trước với mọi người một tiếng. Chúc mừng năm mới nhé! Cảm ơn các bạn đã đồng hành trong suốt bộ truyện! Moah moah mọi người!
Nhật ký nàng tiên cá: (Mặc da cá koi) Nắm tay bạn đời hóa thân thành cá koi, chúc mọi người một năm thịnh vượng!