Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 49



Bỗng nhiên một gương mặt đen trắng xuất hiện

*

Thương Nguyệt ôm Vân Khê về cửa hang.

Vân Khê đốt lửa, chuẩn bị xử lý hai quả trứng.

Thương Nguyệt đang bận rộn giúp lấy củi.

Chỉ riêng việc ăn uống, nàng mới đặc biệt siêng năng chủ động, biết phải làm gì mà không cần phải bảo.

Thời gian còn lại, nàng hoặc lười biếng ngâm mình trong nước, hoặc bơi đi bơi lại trên sông đuổi bắt cá tôm nhỏ, hoặc nhìn chằm chằm vào Vân Khê, lúc nào thấy Vân Khê cần giúp đỡ sẽ lập tức đi đến giúp.

Thương Nguyệt lấy ra hai quả trứng, Vân Khê dùng một quả để nấu canh trứng, một quả dùng để làm món trứng chiên.

Thương Nguyệt thích ăn trứng chiên, Vân Khê thích ăn canh.

Từ khi học cách làm dầu cá vào mùa đông, Vân Khê đã tích trữ một ít dầu động vật, trong đó có một loại động vật trông giống như lợn rừng, mỡ của nó thơm nhất, gần giống mỡ lợn nhất, thích hợp làm món nướng hoặc nấu canh.

Trứng chim biển chiên trong loại dầu này có vị thịt nhẹ và mùi khét.

Trứng chim trong canh trứng có vị mịn và mềm hơn.

Trong khi Vân Khê đang ăn, cô tự hỏi liệu có cách nào để làm một ít bánh ngọt không, và cô cần chuẩn bị những dụng cụ gì để khám phá toàn bộ hòn đảo tiếp theo.

So với tháng đầu tiên, thức ăn của cô phong phú hơn nhiều, bao gồm thịt và rau, còn tráng miệng là mật ong.

Nhưng cô không thể tự kiếm được nhiều thức ăn.

Cô cũng có thể đánh cắp những quả trứng này, nhưng sẽ nguy hiểm hơn nếu cô làm một mình.

Vân Khê suy nghĩ một chút, nghĩ có thể mang đuốc đuổi bọn chúng đi.

Làm một ngọn đuốc cần có vật dẫn và nhiên liệu.

Trong tự nhiên khắp nơi đều có vật dẫn, chỉ cần chặt bớt một số cành và dây leo là được.



Về chất đốt, cành và lá đuôi mèo rất dễ cháy, thời gian cháy quá ngắn nên không thể tồn tại lâu. Nhựa là một lựa chọn tốt, nhưng cô không thu thập nhiều, thích sử dụng nó làm keo để bám dính. Ngoài ra còn có mỡ động vật cũng có thể được sử dụng làm nhiên liệu.

Đây là những gì cô cần thu thập thêm cho lần tiếp theo.

Sau khi cùng Thương Nguyệt đi khảo sát các lãnh thổ, cô sẽ đi khám phá toàn bộ hòn đảo, có thể sẽ phải qua đêm ở bên ngoài, không thể thiếu đuốc.

Cách duy nhất để có những nhu cầu cơ bản, thức ăn, nhà ở và phương tiện di chuyển là "đi". Vân Khê vẫn chưa khám phá đủ.

Ngoài việc sử dụng đuốc để xua đuổi dã thú, cô còn cần mang theo một số vũ khí như dao, cung tên và giáo gỗ.

Và một đôi giày để đi bộ.

Sau khi uống canh trứng, Vân Khê vẽ bản đồ toàn bộ hòn đảo bằng bột talc trên một tảng đá lớn ở cửa hang.

Toàn bộ hòn đảo có hình tam giác ngược, ba mặt được bao quanh bởi nước biển, bờ biển mà họ thường ghé thăm là cạnh dài nhất. Vân Khê đặt tên cho nó là "Bờ biển phía Bắc".

Hai bờ ngắn còn lại đương nhiên là bờ Tây và bờ Đông.

Bờ biển phía tây có những vách đá và sườn dốc, cũng như một vùng đồng cỏ rộng lớn, nơi có hàng trăm loài chim biển sinh sống. Vân Khê đặt tên cho nơi này là "Đồng bằng trăm chim".

Bờ biển phía Đông hiện chưa đặt chân tới.

Phần trung tâm của hòn đảo chủ yếu là đồng bằng và được bao phủ bởi rừng rậm, hang động họ sinh sống gần như nằm giữa hình tam giác.

Phía sau hang động hầu như đều là những ngọn núi nhấp nhô, đỉnh cao nhất trong số đó là đỉnh Ánh Nguyệt. Giữa đỉnh Ánh Nguyệt và hang động có một vách đá nơi họ từng sống một đêm, vách Chúc Dung.

Dòng sông chảy ra khỏi hang chia cắt rừng rậm hai bên rồi đổ ra cửa biển.

Lãnh thổ của Thương Nguyệt tập trung vào hang động và tỏa ra mọi phía.

Vân Khê chỉ vẽ một bản đồ, ghi nhớ hình dáng chung của hòn đảo và một số loài động vật sống trên đảo.

Khi Thương Nguyệt tới xem bản đồ cô vẽ, cô chỉ từng cái một cho Thương Nguyệt: "Đây là nơi chúng ta sống, đây là nơi chúng ta đang ở, đây là nơi chúng ta đã đến ngày hôm qua, đây là vách đá nơi chúng ta từng qua đêm..."

Thương Nguyệt bám vào bên cạnh cô, kêu a a, không biết nàng có hiểu hay không.

Ăn hai quả trứng, một người một cá chơi đùa bên suối một lúc, buổi chiều lại tiếp tục tuần tra địa bàn.

Lần này cả hai hướng về phía bờ biển phía Tây.

Tuy nhiên, lần này Thương Nguyệt không đưa cô đến bãi biển mà lại đến chân đồi.

Độ dốc không cao, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy đỉnh dốc, con dốc tràn ngập những loài hoa đủ màu sắc trắng, hồng, vàng... một mảng hoa rực rỡ, nhìn từ xa, chúng đang đung đưa trong gió như những cánh bướm.

Đây là... biển hoa?

Thương Nguyệt cố ý đưa cô đến đây để ngắm hoa sao?

Vân Khê quay đầu nhìn Thương Nguyệt, chỉ thấy Thương Nguyệt lao tới, hái một cái chỗ này một cái chỗ kia, lần lượt cho vào miệng nếm thử mùi vị, vui mừng đến mức lăn trong hoa, chiếc đuôi lớn cuốn bay những bông hoa khắp mặt đất.

Vân Khê:...

Không, khẳng định không phải nàng dẫn cô đi ngắm hoa, mà là Thương Nguyệt muốn tới ăn hoa.

Đối với Thương Nguyệt, mùa xuân là mùa có thể ăn đủ loại hoa lá.

Trẻ con như một đứa trẻ nhỏ.



Vân Khê mắng thầm.

Cô nhớ đến bản thân khi còn nhỏ, trên đường đi học về, thích hái các loại hoa để ăn.

Cô nhớ có một loại hoa màu đỏ cam mọc thành từng chùm trên dây leo, giống như chùm pháo hoa, hái bông hoa hút phía dưới sẽ hút được mật ngọt.

Lúc đó cô rất thích ăn.

Vân Khê chậm rãi đi tới, bắt chước dáng vẻ của Thương Nguyệt, bên trái một cái, bên phải một cái, đưa từng cái vào miệng nếm thử mùi vị.

Nó hơi chua và se, giống như trái cây chưa chín, nhưng sau một thời gian lại có vị ngọt trong miệng, giống như vị quýt ở thế giới con người. Một số trong số chúng, giống như pháo, có thể hút ra nước ngọt khi hít vào. Có một loại hoa màu đỏ son trông giống bông gòn nhưng thực ra có vị cay.

Đã lâu lắm rồi cô mới nếm được vị cay như vậy, Vân Khê cau mày cắn miếng đầu tiên, cắn miếng thứ hai, cô chợt nảy ra một ý tưởng, nhanh chóng chọn một ít bỏ vào giỏ, dự định trộn với thịt thái lát để ăn vào buổi tối.

Từ nay trở đi, thức ăn của cô có thể có vị cay.

Hương vị này có thể làm giảm đáng kể mùi tanh của thịt.

Vân Khê hái rất nhiều hoa chua về, hái đi hái lại, hái đầy một giỏ.

Nếu không ăn hết được, cô định phơi khô thành trà thơm, sau đó pha uống.

Thương Nguyệt ăn hoa no nê, Vân Khê lại gần nàng, nàng ợ một cái.

Hơi ợ có mùi hoa.

Sau khi Vân Khê hái một giỏ đầy hoa, cô chỉ vào giỏ rơm cảnh cáo Thương Nguyệt: "Đừng lén ăn cái này, tôi sẽ lấy về làm gia vị."

Thương Nguyệt nằm trên mặt đất, lười biếng đáp: "Như vậy à."

Trong lời nói của nàng còn mang theo hương hoa.

Vân Khê im lặng nửa giây rồi dạy nàng: "Trong tình huống như vậy, hãy nói 'được' hoặc 'biết rồi'."

Thương Nguyệt lắp bắp nói: "Được, biết rồi."

Giọng điệu rất kỳ lạ, giống như cách người nước ngoài nói tiếng Trung trong thế giới loài người, giọng điệu rất không tự nhiên.

Vân Khê hỏi nàng: "'Như vậy à' trong ngôn ngữ của cô nói như thế nào vậy?"

Thương Nguyệt: "A a."

Vân Khê xoa xoa mũi, không nói nữa.

Cô vẫn không hiểu.

Cô không có năng khiếu ngôn ngữ mạnh mẽ như nàng tiên cá, có thể học cách bắt chước ngôn ngữ giữa các loài.

Cũng giống như nghe tiếng "meo" và "gâu" của chó mèo, lâu ngày cô chỉ hiểu được cảm xúc chung mà không thể hiểu được ý nghĩa cụ thể.

Thương Nguyệt lại kêu a a a a vài tiếng, sau đó giơ vây đuôi lên, đi vòng qua trước mặt Vân Khê, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng Vân Khê.

Vân Khê né tránh.

Đây là ngôn ngữ cơ thể tán tỉnh, có lẽ tương tự như việc ôm và chạm vào eo của bạn đời.



Cô hiểu điều này.

Cô chạy xa hơn một chút rồi nằm xuống giữa đám hoa, gối đầu lên tay nhìn trời xanh mây trắng.

Sau hai giây thả lỏng, gương mặt của Thương Nguyệt hiện ra trong tầm mắt cô.

Thương Nguyệt đi theo cô, nằm bên cạnh cô, nàng vẫn đang a a trong cổ họng, nhưng không còn dùng đuôi trêu chọc cô nữa mà chỉ dùng đuôi dán vào cô.

Cô không trốn nữa.

Đang lặng lẽ nằm giữa hoa, ngửi hương hoa, nhìn trời xanh mây trắng, Vân Khê bỗng nhiên cảm giác được trên mặt mình có mấy giọt nước ẩm.

Cô vội vàng đứng dậy, kéo cánh tay Thương Nguyệt: "Về nhà thôi, trời sắp mưa rồi, tôi cần phải trữ nước mưa."

Mùa xuân có mưa.

Mưa xuân liên miên mỏng như tơ rơi xuống người, gió xuân thổi qua, mang theo từng đợt lạnh lẽo.

Thương Nguyệt nhanh chóng tiến về phía trước, Vân Khê nằm trên lưng Thương Nguyệt. Khi đi đến dưới gốc cây, Vân Khê vỗ nhẹ vai Thương Nguyệt: "Thương Nguyệt, dừng lại một chút. Cây này cao và lá cũng to, tôi sẽ hái một chiếc lá to để che mưa. Nâng người cao hơn một chút đi."

Thương Nguyệt ngoan ngoãn đáp: "Biết rồi."

Nàng ngoan ngoãn nâng người lên, Vân Khê đưa tay ra, dùng sức bẻ gãy một chiếc lá lớn.

Lá cây được bẻ xuống, trong tầm mắt cô đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt đen trắng, ngồi xổm trên cành cây, ngơ ngác nhìn cô.

Vân Khê sợ đến mức hét lên một tiếng.

--