Vân Khê sửng sốt một lúc, dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, quả nhiên có một cái hang động cao nửa người ẩn phía sau đám cây xanh.
Vân Khê quay lại, nhìn Thương Nguyệt.
Vừa rồi cô và Thương Nguyệt đang đứng ở rìa một vách đá tương đối trống trải, nhìn ra khung cảnh phía dưới núi, lúc này khi quay người nhìn lại thì bụi rậm đã che khuất vách đá, căn bản không nhìn thấy Thương Nguyệt.
Từ vách đá nhìn ra, ở đây chỉ thấy một mảng xanh xanh.
Che giấu cực kỳ tốt.
Vân Khê lấy một chiếc rìu đá chẻ những cành cây ở cửa hang để tạo đường đi.
Hiện ra trong tầm mắt là cửa vào của một hang động cao bằng nửa người, cửa vào rất hẹp, con người có thể dễ dàng đi qua, Thương Nguyệt miễn cưỡng cũng có thể đi qua.
Vân Khê chạm vào cửa hang, thấy rằng đó là một công trình kiến trúc bằng đá.
Không có dấu hiệu đổ rạp trên thực vật ở cửa hang, chứng tỏ chưa có động vật hoang dã lớn nào bò tới đây.
Cô nhặt một cành cây, ném nó vào trong rồi né sang một bên.
Không có động vật nào ra khỏi đó.
Cô quay lại cửa hang nhìn vào trong, ở cửa hang có rất nhiều lá khô bị gió thổi bay đi, sâu hơn vào bên trong tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì.
Vân Khê không dám tùy tiện bước vào.
Cô huýt sáo và gọi Thương Nguyệt.
Miểu Miểu ăn xong chuột núi, lao tới bên cạnh Vân Khê còn nhanh hơn Thương Nguyệt.
Vân Khê chưa kịp nói gì thì nó đã nhìn thấy cửa hang, ngửi mùi rồi đi thẳng vào trong.
Cho dù Miểu Miểu có đi vào, Vân Khê vẫn không dám tùy tiện tiến vào.
Thứ nhất, thị lực của cô không bằng Miểu Miểu, sau khi bước vào hoàn toàn không nhìn rõ được khung cảnh xung quanh.
Thứ hai, cô muốn gọi Thương Nguyệt đến, để Thương Nguyệt biết nơi này có một cái hang, tránh việc nếu có đi vào, Thương Nguyệt sẽ không tìm thấy cô.
Khi Thương Nguyệt chạy đến bên cạnh cô, môi nàng vẫn còn ướt, trong tay cầm chiếc lá cuốn đầy nước.
Thương Nguyệt tìm được nước ở gần đó, mang nước về cho Vân Khê uống.
Những gì nàng tìm thấy thường là nước ngọt.
Những loài động vật trong khu rừng này dường như bẩm sinh đã biết loại nước nào có thể uống và loại nước nào không thể uống.
Vân Khê nhận lấy nước, uống vài ngụm.
Dòng nước mát lạnh tiến vào bụng, gột rửa đi cơn khát và sự khô khan trong cơ thể. Vân Khê thở dài an ủi: "Con người vẫn không thể sống thiếu nước."
Nàng tiên cá trước mặt còn không thể tách rời khỏi nước so với con người, vì thế, từ chân núi lên đến đỉnh núi, Vân Khê đi được nửa đường chỉ uống hai ngụm nước. Chặt được cây thủy đằng dọc đường, cô sẽ giả vờ không khát, để phần lớn cho Thương Nguyệt uống.
Sau khi Vân Khê uống nước, Thương Nguyệt nhìn vào mắt Vân Khê, sau đó nhìn hang động trước mặt, a a một tiếng.
Vân Khê chỉ vào hang động tối tăm và nói với Thương Nguyệt: "Cô đã từng đến đây chưa?"
Thương Nguyệt gật đầu: "Đã đến."
Đây cũng là một trong những lãnh thổ của nàng.
Mùa xuân nàng đến kiểm tra, mùa đông những con vật khác sẽ trú đông trong hang động này, mùa xuân sau khi ra khỏi hang, nàng sẽ đuổi những con vật đó đi.
Vân Khê nói: "Tôi muốn vào xem."
"Như vậy à." Thương Nguyệt đáp lại, sau đó cõng Vân Khê trên lưng, bắt đầu đi vào trong.
Đuốc không chỉ để thắp sáng mà còn vì sợ hang quá sâu, không đủ dưỡng khí, trong trường hợp này đuốc sẽ tự động tắt, các nàng có thể thoát ra kịp thời.
Vân Khê luôn mang theo đá lửa, dao găm, cỏ nhung để nhóm lửa, cô còn đặt một ngọn đuốc đổ dầu thông vào giỏ rơm để đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Trước bụi cây là một khu vực tương đối bằng phẳng, Vân Khê dùng dao găm chà xát đá lửa, khéo léo nhóm lửa, thắp một ngọn đuốc, sau đó cầm đuốc đi đến cửa hang, cúi người bước vào hang tối.
Thương Nguyệt đi theo cô, cúi người xuống.
Lối vào hang đầy lá khô, tiếng "tách cách" khi dẫm lên chúng đặc biệt rõ ràng trong hang động yên tĩnh.
Nếu có bất kỳ sinh vật nào sống trong hang, âm thanh này sẽ đủ để đánh thức chúng khỏi giấc ngủ.
Cùng lúc đó, Vân Khê cũng có suy nghĩ tương tự trong đầu: Nếu cô sống trong hang động này và có động vật nào đó đi vào, tiếng giẫm lên lá khô chắc chắn sẽ đánh thức cô dậy...
Cô cầm lòng chẳng đặng đưa tay chạm vào vách hang, nó rất khô ráo, không có nước tích tắc, không có nấm phát sáng, cũng không có dấu vết đục đẽo, là một hang đá tự nhiên.
Điểm hạn chế duy nhất là lối vào hơi thấp và hẹp nên phải cúi xuống mới vào được.
Tuy nhiên, nó có thể ngăn chặn một số động vật lớn xâm nhập.
Sau khi đi vào, Thương Nguyệt nhìn thấy vài tổ chim bị bỏ hoang, nàng đưa tay đào bới nhưng không có trứng.
"Miểu Miểu." Vân Khê vừa gọi con mèo chạy vào trước vừa quan sát xung quanh.
"Meo." Giọng con mèo vang lên từ sâu bên trong.
Nghe vẫn còn sung sức.
Chắc cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Vân Khê cúi người đi về phía trước ước chừng mười mét, hang động bỗng trở nên rộng rãi hơn, có thể đứng thẳng lên.
Chỗ cao nhất cao 4, 5 mét, chỗ ngắn nhất chỉ có thể nằm bò qua, chỗ rộng nhất khoảng chục mét, chỗ hẹp nhất chỉ có thể đi nghiêng.
Hang động hơi hẹp, rất bất thường đối với Thương Nguyệt, có một số nơi nàng không thể đi qua.
Đối với con người mà nói thì gần như vừa vặn, tuy cao, ngắn, rộng và hẹp, ra vào cũng không đặc biệt thuận tiện, nhưng điều này cũng có nghĩa là những động vật lớn hơn cô không thể vào được.
Ngay cả Thương Nguyệt cũng không thể hoàn toàn tự do ra vào, nếu không chú ý sẽ bị mắc kẹt ở đâu đó.
Đi lại tự do nhất chắc chắn là con mèo Miểu Miểu.
Nó linh hoạt nhảy lên nhảy xuống trong hang, không biết lấy ra mấy con chuột núi từ đâu rồi đặt đầu đuôi ngay ngắn dưới chân Vân Khê, ngẩng đầu nhìn Vân Khê, kêu meo meo.
Vân Khê cúi đầu nhìn con mèo mặt to, sau đó nhìn lũ chuột trên mặt đất, thở dài một tiếng, nói: "Em ăn đi, đang mang thai, ăn để bồi bổ cơ thể."
Mặt đất trong hang bằng phẳng và khô ráo, ngoại trừ vài con chuột núi mà Miểu Miểu đã giết, Vân Khê không tìm thấy động vật nào khác.
Đi được một lúc, cô tìm được một lối đi đặc biệt hẹp, bảo Thương Nguyệt đứng yên tại chỗ rồi đi sang một bên.
Sau khi đi qua, cô phát hiện mình đã đến bên kia ngọn núi.
Ở đây có một không gian rộng mở khoảng 6 mét vuông, ba mặt được bao bọc bởi những bức tường đá, phía trước không có vật cản.
Đi ngang qua Vân Khê, cách đó không xa, có những ngọn núi nhấp nhô, đồi xanh thoai thoải, chim hót vượn kêu. Nhìn xuống, có những vách đá thẳng tắp không thể leo qua.
Có vẻ như nó không có tác dụng mấy...
Không...
Vân Khê cân não suy nghĩ, lập tức nghĩ đến nơi này có thể dùng để đốt lửa và nướng thịt.
Không gian bên trong hang tương đối nhỏ và kín nên không thích hợp để đốt lửa vì khói dày đặc không có nơi thoát ra.
Đây là nơi rất tốt để nhóm lửa, nhược điểm là củi không dễ vận chuyển, phải di chuyển từng chút một.
Bình thường không cần che, có thể thông gió, mùa đông phủ một lớp da động vật dày để chắn gió lạnh.
Thương Nguyệt vẫn còn ở trong hang, Vân Khê ở chỗ này không bao lâu, lập tức chen chúc, đi theo con đường ban đầu trở về cửa hang cùng với Thương Nguyệt.
Mỗi lần nhìn thấy một khu vực, cô không khỏi tưởng tượng ra công dụng của nó.
Phía bên phải của hang có một cái hang lớn hơn một chút, diện tích khoảng 9 mét vuông, cao 2 mét, thích hợp làm phòng ngủ, có thể che bằng gỗ, cỏ khô hoặc da động vật, sẽ làm cho nó khô ráo ấm áp, và một không gian nhỏ sẽ mang lại cho con người cảm giác an toàn trọn vẹn.
Bên trái có một cái hang nhỏ thấp, rộng khoảng 2 mét vuông, khi rảnh rỗi có thể ngồi làm một số dụng cụ bằng đá và nhào nặn dây thừng. Còn những hang động quá hẹp, đi vào không thuận tiện thì đều có thể dùng để xếp đồ.
So với hang động kia, hang động này hoàn toàn không có ánh sáng, phải được chiếu sáng bằng đuốc hoặc nến.
Trước khi rời khỏi hang động, Vân Khê không quên mang theo những con chuột núi khổng lồ mà Miểu Miểu đã bắt được.
Trong thời tiết này, nếu để chuột chết trong nhà, chưa đầy hai ngày sẽ bốc mùi hôi thối.
Đến lúc đó, cô sẽ phải rắc một ít tro thực vật vào hang để khử trùng.
Sau khi leo ra khỏi hang, Vân Khê và Thương Nguyệt đi đến một vùng đất bằng phẳng tương đối rộng phía trước bụi rậm.
Tuy là vùng đất bằng phẳng nhưng thực chất nó chỉ là một mảnh cỏ có diện tích khoảng 2 mét vuông.
Cỏ xanh cao tới mắt cá chân người, ngồi lên mềm mại, dễ chịu hơn cả bùn.
Nếu cô thực sự sống trong hang động, nó cũng sẽ là một nơi tốt để đốt lửa sau khi làm cỏ.
Vân Khê nói: "Buổi trưa chúng ta ăn cơm ở đây, buổi chiều sẽ xuống núi."
Cô đặt những viên đá xung quanh một chiếc bếp đá đơn giản, sau đó nhặt vài cành cây khô, xếp lại rồi đốt một đống củi.
Quay đầu nhìn lại, cô thấy lối vào hang được che phủ bởi bụi cây rất khuất, hơn nữa, lối vào hang được bao phủ bởi nhiều loại cây xanh, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra rằng ở đó có một cái hang.
Đá, cỏ khô, cành cây khắp nơi trên đảo, sau khi nắm vững kỹ năng tạo lửa, cô không cần phải lo lắng về mồi lửa nữa.
Hang động an toàn và ẩn nấp cũng tốt, lại sạch sẽ khô ráo, là nơi trú ẩn tốt, nhưng nguồn thức ăn và nước uống cũng cần được chú ý.
Miểu Miểu cũng ra khỏi hang, đi vòng quanh con chuột núi mà Vân Khê mang ra, sau đó cào móng vuốt xuống đất đào hố, dự định sẽ chôn thức ăn và đào ra khi đói.
Vân Khê nhớ đến việc bản thân bình tĩnh nghiêm túc mang con chuột chết ra, sắc mặt bỗng thay đổi.
"Thương Nguyệt, nước ở đâu thế? Tôi muốn rửa tay." Cô hỏi Thương Nguyệt về vị trí của nguồn nước.
Bình thường ở bên sông, cô có thể rửa tay và uống nước dễ dàng, nếu chuyển đến đây, không có nguồn nước thuận tiện, cô có thể phải nung một bể lớn để trữ nước.
Thương Nguyệt dẫn cô đi một hướng khác xuống núi.
Sau khi đi bộ khoảng nửa giờ, cô đến một nơi có nước suối trên núi chảy.
Nước chảy ra từ các vết nứt của nhiều tảng đá lớn, dòng nước tạo thành một thác nước nhỏ cao khoảng hai người, từ các vết nứt chảy ra, từ dòng suối trên núi chảy xuống, va vào đá rồi chảy xuống một vũng đá hình tròn nhỏ.
Vân Khê ngồi xổm bên ao đá, rửa tay rửa mặt.
Nước trong vắt, trong lành không khác gì nước dưới chân núi.
Nhưng cái ao đá này chỉ có hai ba mét vuông, nếu đưa tay ra, nhiều nhất cũng chỉ sâu bằng khuỷu tay mà thôi.
Nó nhỏ và nông, to như tảng đá ở sông dưới chân núi.
Nếu Thương Nguyệt nằm ở trong đó, không biết có thể ngâm toàn thân hay không.
Vân Khê dùng tay hứng nước đổ lên đuôi cá của Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt nhìn cô một cái, a a một tiếng, duỗi đuôi ngay dưới thác nước nhỏ, làm ướt hết toàn bộ, sau đó rút lại, lắc lắc, rũ bỏ những giọt nước.
Nước chảy ra từ các vết nứt trên đá, rơi vào một vũng tròn nhỏ rồi chảy dọc theo các tảng đá tạo thành dòng suối cạn.
Hai bên bờ suối là rừng rậm.
Vân Khê ngẩng đầu nhìn, lập tức nhìn thấy vài cây ăn quả.
Có nước, có trái cây và chắc chắn có rất nhiều động vật sống trên ngọn núi này.
Không cần phải lo lắng về nước hay thức ăn, điều đó chỉ phụ thuộc vào việc cô có bắt được chúng hay không.
Tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một nơi trú ẩn thích hợp, lòng Vân Khê lại như một tấm gương, bình tĩnh không gợn sóng.
Cô không hề cảm nhận được một chút vui mừng hay hạnh phúc nào, chỉ khi nhìn Thương Nguyệt, tâm trạng cô mới thoáng dao động.
Trong lòng cô dường như có hàng ngàn lời nói nhưng đều bị chặn lại ở cổ họng, không thể nói ra được.
Thương Nguyệt không nhận ra Vân Khê có gì bất thường, nàng vùi cả mặt vào trong ao đá mát lạnh, đóng mở mang sau tai, cứ như vậy bổ sung nước cho cơ thể, hạ nhiệt.