Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 77



So với rừng rậm dưới chân núi, rừng trên đỉnh núi có thảm thực vật ít rậm rạp hơn, không gian thoáng đãng hơn, có ánh nắng trực tiếp và cũng khô ráo hơn.

Mặt đất dưới chân cô gần như phủ toàn cát chứ không phải bầu không khí ẩm ướt và lầy lội của rừng rậm.

Rừng rậm chủ yếu là rừng lá rộng, trong rừng núi có thể nhìn thấy rừng lá rộng và rừng lá kim.

Vân Khê và Thương Nguyệt đi bộ trên núi suốt buổi chiều, gần như kiệt sức.

Lại lần lượt phát hiện ra một hai cái hang động tự nhiên, hoặc là quá nông hoặc là quá nhỏ, có thể dùng làm nơi cắm trại thám hiểm, một hai ngày cũng được, nhưng không thích hợp để ở lâu dài như hang động lần đầu tiên nhìn thấy.

Đi bộ cả buổi chiều, mặc dù không tìm được hang động thích hợp nhưng khi xuống núi, Vân Khê tìm thấy trên sườn đồi một loại cây rất giống với thế giới loài người, cỏ tranh.

Lá dài và xanh, phiến lá phẳng và thon, có cạnh sắc, có thể dễ dàng cắt vào da người.

Vân Khê nhớ đến loại cây này bởi vì khi còn nhỏ, ở quê không có gì ăn, cô thường xuyên đến ven sông và sườn đồi đào rễ loại cỏ này lên ăn.

Rễ cỏ tranh có màu trắng, phân từng đốt, trông giống như một phiên bản thu nhỏ của cây mía, hơi giống rau diếp cá, khi nhai có vị như mía đường, nước ngọt.

Trước khi trời tối, Vân Khê đã đào một nắm lớn và đặt trong giỏ rơm trên lưng.

Khi quay trở lại cửa hang Miệng Cá Sấu, cô mệt đến không nói nên lời, toàn thân đau nhức và yếu ớt.

Nàng tiên cá cũng lặng lẽ ngâm mình trong sông, nửa thân trên tựa vào một tảng đá, nhìn Vân Khê nằm trên bãi cỏ ven sông, mệt mỏi a a vài tiếng.

Khi gió chiều thổi qua, Vân Khê nhìn đám mây phía chân trời, thầm nghĩ: Nếu không, cô sẽ không nhìn nữa mà trực tiếp nói với Thương Nguyệt rằng cô dự định chuyển lên núi sinh sống...

Cô gọi: "Thương Nguyệt."

Đuôi Thương Nguyệt đập vào mặt nước, trong cổ họng nàng phát ra một tiếng a a.

Vân Khê mở miệng, nhưng thứ phát ra từ miệng cô là——

"Tôi đã tìm thấy một loại đồ ăn ngọt có thể ăn được sau khi rửa sạch."

Thương Nguyệt nghe vậy, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Nàng ra khỏi nước, giũ sạch những giọt nước, bơi đến thúng cỏ, bỏ rễ tranh Vân Khê đào từ sông xuống nước, rửa sạch đất rồi cho vào miệng nhai.

Thực sự ngọt.

Nàng lấy rất nhiều, đặt chúng bên cạnh Vân Khê.

Vân Khê ngồi dậy, nhặt một quả cho vào miệng nhai, vị ngọt nhẹ trong miệng lập tức xua tan đi mệt mỏi trong cơ thể.

Cô vừa nhai rễ cỏ vừa thở dài: "Con người vẫn cần ăn nhiều đồ ngọt hơn."

Đường có thể mang lại cho con người tâm trạng vui vẻ, hài lòng, đồng thời còn có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể.

Quên đi, ra phía sau hang động xem một chút, có thể sẽ tìm thấy một hang động thích hợp cho các nàng sinh sống.

Vân Khê nói với Thương Nguyệt: "Đào rễ cỏ này dễ hơn nhiều so với đào mật. Thương Nguyệt, nhớ kỹ loại cỏ này nhé, sau này cô có thể tự đào và ăn nó."

Cô vô thức bảo Thương Nguyệt hãy ghi nhớ loại cỏ này và học cách tự đào nó trong tương lai.

Thương Nguyệt kỳ kèo, mặc cả nói: "Cô đào, tôi rửa."

Nàng không thích đào đất lắm, vì phải mất rất nhiều thời gian để rửa sạch bụi bẩn giữa các móng tay.

Vân Khê im lặng vài giây, sau đó gật đầu nói: "Được, tôi sẽ đào." Sau đó đổi chủ đề, hỏi: "Cô có đói không? Có muốn bắt cá không? Hay trễ chút nữa rồi ăn?"

Những con gấu trên đảo rất thông minh, biết cách bắt cá làm sẵn từ thúng cá do Vân Khê đặt xuống.

Mỗi lần Vân Khê đổi địa điểm, trong một hai ngày chúng đã có thể tìm được.

Cô gần như đã từ bỏ việc ăn cá trong giỏ cá, lần nào cũng để Thương Nguyệt bắt tại chỗ.

Thương Nguyệt nói: "Tối nay, tôi ăn cái này."

Nàng nghiện nhai rễ cỏ.

"Rễ cỏ này cũng có thể dùng nấu canh." Vân Khê đi đến bên bếp bùn.

Củi trong lỗ bếp chưa tắt hoàn toàn mà đang ở trạng thái cháy âm ỉ. Vân Khê nhét cỏ khô dễ cháy vào trong lỗ bếp, thổi vài cái, cỏ nhung bùng lên một ngọn lửa, sau đó củi gỗ bốc cháy.

Cô lấy một hộp vỏ cây, đổ đầy nước vào hộp, cho rễ tranh vào, đậy nắp vỏ cây, đun sôi, khuấy đều, tiếp tục nấu khoảng mười phút thì lấy ra, đổ vào một chiếc vỏ lớn, để nguội một chút rồi uống tiếp.

Đôi khi Thương Nguyệt không hiểu được hành vi kỳ lạ của con người, nàng hỏi: "Tại sao, phải nấu uống?"

Vân Khê đáp: "Bởi vì cần pha với nước. Uống nhiều nước nóng sẽ tốt cho sức khỏe con người."

Khi cô còn nhỏ, bà ngoại luôn thích nấu canh rễ cỏ, canh rễ cây, nói uống rất tốt cho cơ thể.

Các loại canh rễ cây phần lớn có vị đắng, để dỗ trẻ uống nhiều hơn, người lớn sẽ cho thêm chút rễ cỏ ngọt vào.

Có lẽ, trong thời đại mà việc điều trị y tế còn khan hiếm, việc nấu các loại canh rễ cây là cách đơn giản nhất để theo đuổi sức khỏe.

Thương Nguyệt vẫn không hiểu tại sao lại phải thêm một bước nấu nướng khi nàng lại có thể nhai và ăn.

Nàng nhấp vài ngụm nước ngọt, nghĩ rằng nhai sẽ thú vị hơn nên ngừng uống.

Vân Khê dùng nửa nước đường còn lại nấu cá.

Cô đặt tên món ăn là "cá luộc nước đường".

Nước ngọt chảy vào thịt cá, Thương Nguyệt vui vẻ ăn, nhưng Vân Khê lại không quen được.

Cô nhớ ở thế giới loài người có một món ăn tên là "Cá kho nước đường" ở Việt Nam, thoạt nhìn tên cô tưởng ngọt, thực ra khi nếm thử thì thấy mặn từ nước mắm, ngọt từ đường, cay từ ớt, là sự hòa quyện giữa mặn, ngọt và cay, nhưng cô ăn không được.

*

Hôm qua Vân Khê mới nói không leo núi, hôm sau lại xách giỏ cỏ cõng trên lưng, lại đi lên núi.

Cô nói không giữ lời, Thương Nguyệt có chút phản đối việc này, a a phàn nàn vài lần.

Vân Khê không hiểu tiếng cá, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Những tiếng a a đó có ý gì thế?"

Thương Nguyệt không trả lời, chiếc đuôi dài nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt đất.

Vân Khê đoán có lẽ Thương Nguyệt không thích leo núi lắm, nên do dự nói: "Tôi cũng không thích leo núi lắm, nhưng..."

Nhưng nếu không tìm được hang động thích hợp cho nhau thì cô sẽ phải rời khỏi hang động một mình.

Cô sẽ không đánh cược sức khỏe của mình xem liệu có thể sống sót vào mùa xuân tới hay không. Cô không muốn trải qua cảm giác phải ở trong hang động suốt mùa đông lần nữa.

Nó quá giống một con thú cưng được nuôi giữ.

Mặc dù bây giờ cô giống một con thú cưng.

Vân Khê đào một số rễ tranh trên sườn đồi, rửa sạch và đưa cho Thương Nguyệt làm đồ ăn nhẹ trên đường để chặn tiếng a a của Thương Nguyệt.

Ăn ké chột dạ, Thương Nguyệt nhai củ cỏ ngọt ngào, quả nhiên không còn a a phản kháng nữa.

Trong vài ngày tới, Vân Khê đã tìm kiếm môi trường sống thích hợp trong núi rừng, tìm hiểu về hệ thực vật và động vật của núi rừng.

Vân Khê phát hiện ra một loại cỏ trong núi rừng có thể đuổi muỗi và côn trùng sau khi đốt và đặt tên là "cỏ đuổi muỗi".

Những ngọn cỏ cô thu thập không còn mang xuống núi nữa mà đưa vào hang động trên đỉnh núi.

Cô còn phát hiện ra một tổ mối khổng lồ trên núi, giống như một tòa lâu đài nhỏ.

Bên trong có một đàn động vật trông giống như cầy thảo nguyên sinh sống, Vân Khê không biết chúng có phải là cầy thảo nguyên hay không, tóm lại chúng rất đáng yêu, không lớn, sẽ săn thằn lằn và rắn nhỏ.

Thấy thịt không có nhiều, Vân Khê cũng không có ý định đưa vào thực đơn nấu ăn của mình.

Tuy nhiên, có một lần, Vân Khê nhìn thấy một con lợn rừng nhỏ đang tiến vào lãnh thổ của cả hai, nằm bất động trước mặt mình.

Hơn chục con cầy thảo nguyên lập tức vây quanh con lợn rừng, nhưng con lợn rừng vẫn bất động, để cho những con cầy thảo nguyên trèo lên người nó và gặm nhấm.

Vân Khê ngồi sau bụi cây, quan sát một lúc lâu mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Lợn rừng lợi dụng chúng để tự làm sạch.

Những con vật trông giống cầy thảo nguyên sẽ bắt bọ từ những con lợn rừng nhỏ để ăn.

Vân Khê núp sau bụi cây, rút ​​một mũi tên đá ra, giương cung, bắn vào con lợn rừng nhỏ, thành công bắn trúng mục tiêu.

Con lợn rừng không bị giết ngay tại chỗ, sau khi bị trúng mũi tên, nó vùng dậy, bỏ chạy một quãng đường dài.

Vân Khê cầm lấy một cây thương gỗ chạy xuyên qua núi, đuổi theo nó.

Thương Nguyệt có thể dùng một chiếc đuôi đập chết nó, nhưng Vân Khê lại không để Thương Nguyệt can thiệp, chỉ để Thương Nguyệt đi theo phía sau.

Đuổi được một đoạn, con lợn rừng nhỏ bị thương té xuống đất, Vân Khê dùng giáo gỗ đâm vào cổ họng nó, kéo về hang, đốt lửa, nướng heo sữa.

Trong lãnh thổ của Thương Nguyệt, cô không thể bắt được những con vật lớn, nhưng cô có thể bắt nạt những con vật nhỏ.

Ở đây, cô sợ kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu, cảm thấy thoải mái.

Sau đó, căn cứ vào kích thước của con lợn rừng nhỏ, cô đào vài cái lỗ làm bẫy trước tổ mối, chờ lợn rừng nhỏ rơi vào.

Theo thời gian, cô phát hiện ra rằng các loài động vật nhỏ cũng có chiến lược tự bảo vệ mình.

Dù yếu đuối nhưng khi bị thiên địch truy đuổi, chúng sẽ chờ thời cơ thích hợp, lao vào phân của các loài động vật lớn để tự vệ.

Việc bị bao phủ bởi phân và tỏa ra mùi hôi thối khó chịu thực sự sẽ khiến nhiều kẻ săn mồi ghê tởm.

Lần đầu Vân Khê gặp phải một con thú nhỏ lao vào một đống phân gấu lớn, cô sững sờ hồi lâu, cuối cùng từ bỏ việc săn bắt nó.

Dù có thể mang về làm sạch nhưng cô không muốn làm ô nhiễm nguồn nước.

Nếu không thiếu lương thực thì tốt hơn hết đừng để mình bị ốm.

Cô âm thầm ghi nhớ chiêu này, nếu bị động vật khác truy đuổi không còn đường sống, cô có thể thử lao vào đống phân.

Muốn sống sót thì không có gì phải xấu hổ.

Cô nhớ rằng ở thế giới loài người có một loại kền kền cũng có những phương pháp phòng thủ rất kinh tởm, kền kền là loài ăn xác thối, khi bị thiên địch săn đuổi, chúng sẽ ói ra những thứ thức ăn chưa tiêu hóa trong dạ dày để tỏa ra mùi xác chết khó chịu nhằm xua đuổi kẻ săn mồi.

Săn bắn chỉ có thể dựa vào may mắn, may mắn thay, trong rừng núi có nấm và lõi gai ăn được, tuy số lượng và chủng loại nấm không nhiều như trong rừng nhưng cũng đủ cho một mình cô ăn. Có rất nhiều lõi dây leo có gai và chúng có thể được tìm thấy ở hầu hết mọi nơi có dây leo.

Quần đảo và rừng có nguồn tài nguyên phong phú nhất.

Cô tạm thời không dám ra đảo vì lo lắng trên bãi biển sẽ xảy ra một số thiên tai, sau một năm khám phá trong rừng, cô đã có hiểu biết chung.

Chỉ cần quen thuộc với các loài động thực vật trong rừng, cô sẽ không thiếu thức ăn.

Sau khi tìm kiếm nhiều nơi nhưng vẫn không tìm được hang động nào phù hợp khác, Vân Khê không còn loay hoay nữa.

*

Tối hôm đó, cô đưa Thương Nguyệt trở lại chân núi.

Đếm thời gian, hình như đã một năm trôi qua.

Bây giờ là đầu tháng bảy. Những ngày này, các nàng khám phá núi rừng vào ban ngày. Ban đêm, dưới ánh nến mờ ảo, Vân Khê dùng vỏ cây làm giấy, than làm bút, hoặc viết ra một số điều mình đã thấy và nghe trong ngày, hoặc viết vài suy nghĩ cá nhân, giống như viết nhật ký, như một kênh giải tỏa cảm xúc. Đôi khi, cô vẽ vài con chuột hoặc mèo lên vỏ cây, kể chuyện cho Thương Nguyệt nghe.

Cô khoan một số lỗ ở phía bên trái của vỏ cây, xếp thành một chồng nhỏ và xâu chúng lại với nhau bằng một sợi dây để tạo thành một cuốn sách vỏ cây.

So với ngày đêm bận rộn, Thương Nguyệt sống một cuộc sống bình dị và thoải mái.

Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy không đủ thoải mái là luôn phải cùng cô lên núi.

Thương Nguyệt lẽ ra có thể thoải mái bơi lội trong nước, nhưng vì có sự hiện diện của cô nên nàng đã cùng cô lên bờ, lang thang trong rừng suốt ngày.

Thương Nguyệt có mệt không? Nàng sẽ cảm thấy buồn chán và không vui chứ?

Trước đây, Vân Khê chưa bao giờ nghĩ đến những vấn đề này.

Sau khi cô rơi xuống đầm lầy và được cứu vào ngày mưa lớn năm ngoái, Thương Nguyệt cảm thấy cô rất mỏng manh, thường xuyên cùng cô vào rừng. Cô cũng cần Thương Nguyệt bảo vệ, cho nên để Thương Nguyệt đi cùng là chuyện đương nhiên.

Nhưng cô chưa bao giờ hỏi xem Thương Nguyệt có thực sự muốn như vậy hay không?

Cô luôn cố gắng tìm hiểu và nghiên cứu Thương Nguyệt, giống như một nhà sinh vật học nghiên cứu một sinh vật vô danh, phân tích và đánh giá hành vi, động cơ của Thương Nguyệt mà không có quá nhiều cảm xúc.

Thương Nguyệt có sẵn lòng học tiếng người không? Thương Nguyệt có chịu lên bờ vào rừng không? Thương Nguyệt có bằng lòng sống như con người không? Liệu nàng còn sinh hoạt giống dã thú không?

Một năm đã trôi qua, lần đầu tiên Vân Khê nghĩ từ góc độ của Thương Nguyệt: Làm thế nào để tốt hơn cho Thương Nguyệt.

Vân Khê do dự một lúc rồi gọi: "Thương Nguyệt."

Thương Nguyệt nhìn qua, a a một tiếng rồi bơi tới.

Vân Khê dạy nàng ngôn ngữ con người, nhưng những gì nàng phát ra vẫn là tiếng a a.

Dù đã mặc quần áo nhưng nàng vẫn thích khỏa thân bơi dưới nước.

Nàng là một nàng tiên cá, tuy có suy nghĩ giống con người nhưng không thể trở thành con người thực sự.

Lúc này, nàng nhìn Vân Khê, ánh mắt vẫn dịu dàng như xưa.

Vân Khê nhìn vào mắt nàng, vuốt tóc nàng, thì thầm: "Làm người, hay làm tiên cá sẽ hạnh phúc hơn?"

Nếu không có suy nghĩ của con người và trở thành nguời thú đơn giản, liệu nàng có sống một cuộc sống hạnh phúc hơn không?

Thương Nguyệt không hiểu câu hỏi, a a một tiếng, hỏi: "Làm thành thịt lợn, là như vậy sao?"

Vân Khê luôn nói về ăn uống như "nấu ăn", "làm thịt xông khói" và "làm thịt cá", nên nàng diễn giải "làm" một cách tự nhiên có nghĩa là nấu ăn.

Chủ đề dần dần chuyển sang kinh dị, Vân Khê mím môi, từ bỏ việc cùng nàng tiên cá thảo luận nên làm gì để hạnh phúc hơn.

Thương Nguyệt hẳn là vui lắm... nàng thích ăn đồ nấu chín và đồ ngọt, cô có thể cung cấp cho nàng. Cô còn dạy nàng cách sử dụng vũ khí và khâu quần áo bằng vảy cho nàng để giảm khả năng bị thương. Nàng còn... rất thích con người...

Về vật chất, Vân Khê có thể tìm cách báo đáp, nhưng về mặt tình cảm, cô không thể trả ơn theo cách tương tự.

Cô trở nên tê liệt và chậm chạp khi nói đến tình cảm.

Lần cuối cùng cô khóc và cười là khi nào?

Vân Khê thực sự không nhớ nổi.

Sau khi đến hòn đảo này, rồi quyết định không đòi sống đòi chết nữa, cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế "tình cảm" của mình, dần dà, ngưỡng cảm xúc của cô ngày càng cao hơn.

Cô tước đi rất nhiều cảm xúc, không chỉ tình yêu, mà cả những cảm xúc đồng cảm, thương hại, cô phong ấn tất cả lại với nhau, không thể đồng cảm, cống hiến hết mình cho sự sống còn.

Thậm chí Thương Nguyệt còn tỏ ra thương hại một số loài động vật, còn giống "con người" hơn cô.

Cô sẽ không làm vậy, cô chỉ nghĩ dưới góc độ của một người ngoài cuộc rằng đó là phản ứng bình thường của sinh vật tự nhiên.

Cô là một con người, cô vẫn nhớ những lời nói, những bài thơ và những kiến ​​thức đó, nhưng cô cảm thấy mình không còn giống một "người" nữa.

Vân Khê thở dài, sau đó lại nghĩ, cuộc đời cô sống không giống con người, nếu không giống con người thì cứ không giống người đi, nếu không có những cảm xúc hỗn loạn đó thì cô sẽ không quá đau đớn.

Thương Nguyệt cầm vỏ cây ở bên cạnh Vân Khê, đưa cho Vân Khê, yêu cầu Vân Khê kể một câu chuyện.

Vân Khê suy nghĩ một lúc, sau đó vẽ một nàng tiên cá có đầu người và đuôi cá trên vỏ cây, rồi vẽ một con người, chậm rãi kể cho Thương Nguyệt câu chuyện về nàng tiên cá trong truyện cổ tích Andersen.

Thương Nguyệt ngây thơ hỏi: "Cá, tại sao muốn biến thành người?"

Vân Khê suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: "Bởi vì nàng cảm thấy muốn cùng người nào đó ở bên nhau mãi mãi, nên nhất định phải từ nàng tiên cá biến thành người. Nhưng điều đó không đáng, con người là con người, nàng tiên cá là nàng tiên cá, nàng là một yêu tinh tự do trong nước, không giống như con người, không cần phải thay đổi bản thân vì một con người không yêu mình. Nếu người ta yêu nàng, thì dù nàng có đuôi hay không cũng không quan trọng, dù nàng không đi được thì cũng chẳng sao."

Đoạn văn này quá phức tạp, căn bản không phải cổ tích, Thương Nguyệt nghe xong lại càng bối rối, "Không đáng" nghĩa là gì? "Thay đổi" là gì?

Não nàng không thể hiểu được quá nhiều từ đầy cảm xúc, nhưng nàng lại nghe hiểu ba từ——

"Không giống nhau."

Đây là lần thứ hai nàng nghe thấy từ này, trong mắt hiện lên một số cảm xúc phức tạp.

Vân Khê nhìn thấy, lập tức cảm giác nàng tiên cá trước mặt càng giống "con người" hơn.

Nàng cũng sẽ trở nên suy nghĩ nhiều hơn.

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Khê: Cứ là chính mình, đừng vì ai mà thay đổi.

Nhật ký nàng tiên cá: Lại nói không giống nhau, phải chăng cô ấy ghét tôi không phải là con người và muốn tôi có chân à.