Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 655



CHƯƠNG 655

Khi ngủ, anh yên tĩnh như một pho tượng, nửa bên bả vai của Lương Hạnh bị anh nắm đến tê dại, nhưng lại sợ đánh thức anh, nên vẫn nhẫn nhịn giả vờ ngủ.

Đến tận khi cảm giác người bên cạnh đã tỉnh, cô mới giả bộ lim dim buồn ngủ mở mắt ra, dụi dụi mắt hỏi anh: “Ngủ được không?”

“Ngủ rất say.”

Triệu Mịch Thanh vặn eo bẻ cổ, một tay nâng cằm cô, theo thói quen ấn xuống trán cô một nụ hôn.

Buổi tối, trên bàn cơm, hai người già nói với cặp vợ chồng trẻ những chi tiết cụ thể của hôn lễ đã bàn bạc trong thời gian này, hầu hết đều còn ở dạng lựa chọn chưa quyết định được, cuối cùng đều do Triệu Mịch Thanh tự mình quyết định.

Thực ra, anh đã có tính toán riêng cho hầu hết mọi chuyện, nhưng đến nay anh vẫn không hề ngăn cản bà lão này, cũng chỉ vì muốn để các bà có việc để làm, tránh vô cớ nảy sinh tranh chấp.

Cho nên buổi tối trở về phòng, sau khi Triệu Mịch Thanh nói suy nghĩ của mình cho Lương Hạnh nghe, hai mắt của cô lập tức mở to: “Em còn tưởng anh không quan tâm lắm cơ đấy.”

Anh dùng một tay gối lên gáy, quan sát từng thay đổi nhỏ trên gương mặt cô: “Hai người bọn họ bàn bạc với nhau, cuối cùng chắc chắn rất khó có kết quả, em cứ xem mà ứng phó là được, tóm lại anh cam đoan với em, nhất định sẽ cho em một hôn lễ hài lòng.”

Triệu Mịch Thanh nói như đinh đóng cột.

Chẳng qua Lương Hạnh không nhanh trí như anh, ngay từ đầu đã nhìn thấu tất cả.

Phải đến ngày hôm sau, khi đi chỗ nhà thiết kế đo kích thước, Lương Hạnh mới hiểu hết được điều này.

Nhà thiết kế vốn là do mẹ Triệu liên hệ, nghe nói rất nổi tiếng ở Tấn Thành, nhưng mẹ Lương không yên lòng, cũng muốn đi cùng, kết quả ở trong cửa hàng hai người lại bất đồng ý kiến về vấn đề thiết kế kiểu dáng.

Nhà thiết kế có vẻ từng trải, vừa nhìn đã tỏ vẻ thông cảm cho Lương Hạnh, đồng thời còn cố gắng chu toàn: “Không bằng hai bác hãy nói cho cháu biết mong mỏi của mình, cháu sẽ cố hết sức trung hoà giúp hai bác một chút?”

Lương Hạnh xấu hổ cười một tiếng, trong lúc hai bà lão không chú ý, cô cầm cái cốc bên cạnh lên đi đến cạnh máy đun nước rót nước.

Cô bước đi, nhưng khi đi ngang qua cửa kính lại nhìn thấy ngoài cửa có một cô bé ngã sấp xuống ven đường, cô vô thức đặt cốc nước xuống, đẩy cửa đi ra ngoài.

Khi cô chạy đến, cô bé đó đã tự trở mình bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người cười híp mắt đi đến phía người phụ nữ phía sau nói: “Mẹ, nhanh một chút nha.”

Lương Hạnh đứng ở cửa, ngây ngốc nhìn một màn này, vẻ mặt trở nên dịu dàng.

Cô không kìm được bước lên mấy bước, không ngờ bị một tiếng nói xa lạ phía sau cắt ngang, cô chợt dừng bước, xoay người lại nhíu mày suy nghĩ, mới nhận ra người phụ nữ đang đi đến khoảng chừng hơn năm mươi tuổi.

Lương Hạnh nhận ra người phụ nữ đằng trước đang bước nhanh về phía mình này, chính là bà Mạc hôm qua đi theo chủ tịch Mạc đến thăm nhà họ Triệu.

Cô lập tức dừng bước, cười lễ phép đáp lại, nhớ tới vai vế, còn có chút không tự nhiên chào một tiếng: “Cháu chào mợ.”

Bà Mạc thấy Lương Hạnh có vẻ dễ nói chuyện thì cảm thấy mình tìm đúng người rồi, sau khi cười hai tiếng lại có vẻ hơi tủi thân nặn ra mấy giọt nước mắt, dáng vẻ than thở khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.