"Yên Yên, con từng cứu mạng Phó Thần đúng không? Tuy hai đứa đã ly hôn nhưng ân cứu mạng vẫn còn đó, con có thể dùng ân nghĩa này đến đòi Phó Thần trả lại, mẹ biết làm vậy là đang làm khó con, nhưng đó là cách cứu anh con..."
Lâm Phu Nhân rơi nước mắt, Lâm Ngọc Yên cũng chạnh lòng, mọi sự cố gắng gắng gượng để không khóc trước mặt mẹ đều tan biến. Cô biết Phó Thần hoàn toàn có thể cứu anh cô mà, chính miệng hắn đã nói với cô dù chỉ là ẩn ý. Nhưng Phó Thần là người thế nào? Hắn lạnh lùng tàn nhẫn, cô đến gặp hắn cầu tình chắc chắn sẽ bị hắn sỉ nhục, cô cũng có tôn nghiêm của mình, chỉ là anh trai cô... Cô không nỡ để anh trai tiếp tục ở trong tù. Nơi đó vốn không dành cho người vô tội ở.
"Yên Yên... có được không con?"
Lâm phu nhân nài nỉ. Bà cũng không muốn ép con gái đi đến bước này, Lâm Đình Vũ là huyết mạch dòng chính duy nhất của Lâm gia, cũng là người có tài điều hành Lâm Thị, hắn luôn là niềm tự hào của Lâm gia. Lâm Ngọc Yên cũng là công chúa được yêu thương nhưng đâu đó vẫn kém hơn anh trai một chút.
"Mẹ, không phải con không muốn tìm Phó Thần, lúc ở sở cảnh sát con đã gặp hắn, còn tát hắn hai cái, hắn sẽ không chịu trả ân nghĩa con cứu hắn đâu." Lâm Ngọc Yên khuyên nhủ: "Con sẽ tìm cách khác, mẹ yên tâm, con nhất định cứu anh hai ra ngoài."
"Trừ Phó gia, ai còn có khả năng cứu được anh con chứ?" Lâm phu nhân thở dài: "Mà sao con lại tát Phó Thần?"
Lâm Ngọc Yên nghe Lâm phu nhân hỏi liền kể lại chuyện ở sở cảnh sát thật tỉ mỉ. Bà nghe xong lại thở dài, lời nói ẩn ý của Phó Thần bà cũng hiểu được nhưng có vẻ con gái bà không muốn cầu xin chồng cũ.
Thật ra nếu đổi lại là bà, bà cũng không đồng ý. Phó Thần tổn thương Lâm Ngọc Yên rất nhiều trong cuộc hôn nhân vừa qua. Dù không yêu nhưng chạnh lòng là khó tránh khỏi. Hắn ta thậm chí không nhìn mặt, không nhớ tên vợ của mình. E là lần gặp ở sở cảnh sát cũng là lần đầu tiên hai người chính thức gặp gỡ.
"Sao con lại nóng nảy như vậy? Không phải mẹ trách con, mẹ sợ lỡ như Phó Thần gây chuyện đến con thì sao? Không phải lại càng khiến Lâm gia khốn đốn à?"
"Lúc đó con không nghĩ nhiều như vậy, sao khi tát anh ta con mới ý thức được việc mình làm, cũng mah là không có gì xảy ra. Dù gì anh ta cũng nợ con, hai cái tát đó là quá nhẹ."
"Con gái đáng thương của mẹ." Lâm phu nhân ôm Lâm Ngọc Yên vào lòng: "Mẹ không ép buộc con, nếu con tìm đủ mọi cách vẫn không cứu được A Vũ thì hãy vì anh con mà tìm Phó Thần. Mẹ biết con sẽ thiệt thòi nhưng chúng ta đâu còn cách nào khác."
"Con biết rồi, con sẽ tùy cơ hành động. Con nhất định phải cứu được anh hai."
(..................)
Thành phố Hoa vẫn nhộn nhịp, Lâm Ngọc Yên đi ra từ bệnh viện, cô ngẫng ngơ suy nghĩ đi qua mấy con phố. Dù rất mạnh miệng với Lâm phu nhân sẽ dùng mọi cách cứu Lâm Đình Vũ nhưng cô phải làm gì bây giờ? Đi đâu tìm chứng cứ và đi đâu tìm người có quyền lực hơn Phó Thần để dàn xếp chuyện này đây? Thành phố Hoa nhiều quan chức cấp cao nhưng cô không quen ai cả. Cô là kiểu người luôn sống khép kín, ít khi giao tiếp với người khác, bạn bè cũng chỉ có một người, bây giờ đột nhiên cô đến tìm những người có địa vị, không khéo còn bị hiểu lầm thành muốn dùng thân đánh đổi.
Lâm Ngọc Yên rất phiền lòng, cô thơ thẫn băng qua đường ngay khi tín hiệu đèn giao thông chuyển sàn màu đỏ.
Két!
Tiếng thắng gấp làm Lâm Ngọc Yên giật mình ngã xuống đất, lúc này cô mới hoàn hồn phát hiện mình đang ở trước mũi một chiếc MayBach sang trọng.
"Cô à, cô có sao không?"
Ngay sau đó là một người đàn ông mặc âu phục xám hớt hải chạy đến bên cạnh. Anh ta có ngũ quan tinh tế, gương mặt góc cạnh nam tính, dáng người to cao và mái tóc màu nâu được vuốt keo thẳng tắp.
"Xin lỗi, do tôi chạy nhanh không thấy cô đang băng qua đường, may mà tôi thắng kịp. Cô à...?"
Thấy Lâm Ngọc Yên không trả lời, hắn ta càng thêm hốt hoảng.
"Tôi không sao." Lâm Ngọc Yên cuối cùng cũng lên tiếng: "Là tôi xin lỗi anh mới phải, tôi mãi lo nghĩ ngợi nên không quan sát khi qua đường."
Người đàn ông kia ngây ngẩn nhìn Lâm Ngọc Yên, khi nãy cô cúi mặt nên hắn không thể nhìn rõ, bây giờ thấy được gương mặt xinh đẹp của cô, hắn không khỏi bị cướp đi hồn phách.
Trên đời này còn có người xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy sao?
"Anh gì ơi, anh có nghe tôi nói không?"
"Hả? À, có chứ, tôi đang nghe đây." Người kia sực tỉnh: "Là lỗi của tôi, cô không có lỗi." Người đẹp luôn đúng, không bao giờ có lỗi.
Câu sau hắn chỉ dám nghĩ trong lòng không dám nói ra.
"Nhưng rõ ràng là tôi..."
"Tôi nói là cô không có lỗi rồi mà, đúng rồi cô đứng lên thử xem có thể đi lại được không?"
Vừa nói hắn vừa dìu Lâm Ngọc Yên đứng dậy. Lâm Ngọc Yên cũng bám lấy hắn để đứng lên, chân cô vẫn có thể cử động, hoàn toàn không bị gì tổn thương gì hết. Hắn ta nhìn thấy có chút thất vọng.
Hắn không muốn trù ẻo cô bị thương nhưng nếu chân cô có vấn đề hắn sẽ có cơ hội tiếp cận cô nhiều hơn một chút. Không phải lúc nào cũng gặp được tiên nữ đâu.
"Tôi không sao cả, hoàn toàn bình thường, cảm ơn anh đã lo lắng."
Lâm Ngọc Yên cười nói với hắn.
"Là tôi xém đụng trúng cô mà, dù cô không bị thương nhưng chắc là tôi nên đưa cô về nhà, tránh cho cô lại gặp chuyện như vừa rồi."
"Cảm ơn ý tốt của anh nhưng không cần đâu!" Lâm Ngọc Yên nhìn quanh một chút, không biết từ lúc nào cô đã đi đến quán cà phê: "Tiệm cà phê của tôi bên kia đường, đi mấy bước là đến rồi."
"Vậy... vậy sao?" Vậy thì tiếc quá!
Hắn thở dài chán nản, cơ hội để ở gần tiên nữ nhiều hơn cũng không có, đúng là ông trời không có mắt nhìn thấu nỗi lòng của hắn.
"Không cản trở anh nữa, tôi đi trước đây!" Lâm Ngọc Yên cười tạm biệt rồi nhanh chóng bỏ đi sang đường, đi thẳng đến quán cà phê. Hắn ta nhìn theo tiếc nuối, nhưng hắn đã kịp trông thấy nơi cô đi vào, hắn sẽ tìm cơ hội thích hợp để tiếp cận cô.
Tiểu tiên nữ rồi sẽ bị hắn dùng tình cảm chân thành tán đổ.
Nghĩ vậy, hắn vui vẻ lên xe chạy về hướng Tòa thị chính.