Nhìn thấy Diệp Thiên Ý bị đánh thêm cái nữa và bị cảnh cáo, Ngôn Cảnh Huyên muốn xông lên cho Thẩm Nguyệt một bạt tai đáp trả, trước giờ cô luôn căm ghét nhưngx người ỷ quyền ỷ thế bắt nạt người khác, tuy nhiên, Hạ Ngữ Tâm lại ngăn cản cô, vì suy cho cùng, Diệp Thiên Ý vẫn đang làm việc cho cô ta. Ngôn Cảnh Huyên hoàn toàn không có quyền can thiệp.
"Cô nhớ kỹ cái tát này cho tôi. Lần sau còn ăn cây táo rào cây sung thì đừng trách tôi không nể mặt nhà họ Diệp. À mà tôi quên mất, cô bị đuổi khỏi nhà rồi mà, đâu còn là người nhà họ Diệp nữa!"
Thẩm Nguyệt chế nhạo nói.
Giọng điệu và thái độ của cô ta khiến Ngôn Cảnh Huyên càng thêm tức giận. Cho dù Diệp Thiên Ý đã bị đuổi đi thì cô ấy vẫn còn người anh trai để chống lưng kia mà, dựa vào đâu Thẩm Nguyệt lại tỏ ý xem thường Diệp Thiên Ý như vậy?
Ngôn Cảnh Huyên ra hiệu cho Hạ Ngữ Tâm giúp mình che chắn, sau đó lén lút gọi điện cho Diệp Quân Vũ hỏi về mối quan hệ giữa hắn và Lương Thị, trước khi cô ra tay với Thẩm Nguyệt.
Rất nhanh Diệp Quân Vũ đã cho cô đáp án. Lương Thị và Diệp Thị đúng là có mối quan hệ làm ăn phức tạp, tuy nhiên, người chống lưng cho Thẩm Nguyệt chỉ là một giám đốc bộ phận của Lương Thị mà thôi. Hắn là em trai của tổng giám đốc Lương Thị, cũng là em của Lương Minh Châu. Sở dĩ Thẩm Nguyệt luôn tác quái là ỷ vào hậu thuẫn của Lương Minh Châu nhiều hơn là kim chủ của cô ta.
Nghe xong, Ngôn Cảnh Huyên nói thêm hai câu với Diệp Quân Vũ rồi cúp máy.
Ở bên kia, Thẩm Nguyệt vẫn đang mắng nhiếc Diệp Thiên Ý. Nhìn cô em chồng khúm núm sợ sệt, Ngôn Cảnh Huyên không để ý gì nhiều nữa đi đến thẳng tay tát Thẩm Nguyệt trước sự kinh hãi của mọi người có mặt ở phòng trang điểm.
"Cô dám đánh tôi?"
"Đánh cô thì tôi còn phải chọn ngày hay gì mà không dám đánh?"
Ngôn Cảnh Huyên lạnh giọng.
"Cô muốn phá hỏng mối quan hệ giữa Diệp Thị và Lương Thị phải không?"
Thẩm Nguyệt nghiến răng.
"Mối quan hệ làm ăn nếu dễ bị phá hỏng như vậy thì chắc là nhiều công ty hủy hợp đồng với Lương Thị lắm nhỉ? Hơn nữa, chỉ dựa vào một giám đốc bộ phận thì có thể làm gì? Cô cho rằng kim chủ của cô là em trai của tổng giám đốc thì có thể cáo mượn oai hùm, làm mưa làm gió hả? Cô có được ngày hôm nay cũng do Lương Minh Châu nâng đỡ, cô nghĩ, nếu cô ấy biết chuyện xấu cô làm thì còn bao che cho cô nữa không?"
Ngôn Cảnh Huyên cười nhạt hỏi.
Từng câu từng chữ của cô như lưỡi dao xé rách lớp vỏ bọc cao ngạo của Thẩm Nguyệt, chuyện về kim chủ của cô ta có rất ít người biết sự thật, vậy mà lúc này, Ngôn Cảnh Huyên lại phơi bày tất cả, sau này con đường cô ta đi chắc chắn sẽ có nhiều chông gai, không còn suông sẻ như trước.
"Cô nói nhảm gì vậy? Kim chủ của tôi có năng lực, anh ấy luôn che chở tôi. Cô muốn phá hỏng quan hệ đúng không? Được vậy tôi cho cô toại nguyện."
Thẩm Nguyệt chống chế nói.
"Vậy thì cô làm cho tôi xem đi!"
Ngôn Cảnh Huyên ngạo nghễ ngồi xuống thách thức.
Cô muốn xem xem Thẩm Nguyệt có thể giat bộ đến mức nào.
Thấy Ngôn Cảnh Huyên không biết sợ, Thẩm Nguyệt vô cùng lo lắng, cô ta thừa biết kim chủ của mình có năng lực đến đâu, tài nguyên trong giới giải trí thật sự đều do Lương Minh Châu nể mặt em trai giúp cô ta tìm đến. Còn về mấy vụ cô ta đã làm, cũng là kim chủ nài nỉ anh trai giúp đỡ.
Với năng lực của kim chủ không thể nào che chở cho cô ta đến tận hôm nay.
"Sao? Không làm hả? Cô không có năng lực đó chứ gì? Muốn ức hiếp người khác thì lần sau nhớ chọn người nào dễ bắt nạt mà làm nhé! Tôi và Thiên Ý không phải kiểu người cô muốn ra oai thế nào cũng được đâu."
Ngôn Cảnh Huyên cảnh cáo.
"Chị dâu, bỏ đi, đừng gây chuyện với cô ấy... Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện đi chị."
Diệp Thiên Ý lo lắng kéo áo của Ngôn Cảnh Huyên, ngăn cản cô ấy tranh chấp với Thẩm Nguyệt.
"Chị sẽ không để người nhà của mình bị bắt nạt đâu. Nếu em sợ mất việc, chị có thể nhận em làm trợ lý, hơn nữa, anh trai em cũng không phải không nuôi nổi em, không cần quỳ lụy, cúi lòn trước người khác."
Ngôn Cảnh Huyên dỗ dành Diệp Thiên Ý sau đó lại hướng về phía Thẩm Nguyệt mở miệng: "Cô Thẩm, hợp đồng làm việc của cô với em gái tôi thế nào? Có thể hủy không? Tôi có thể bồi thường tiền hủy hợp đồng đó gấp đôi!"