Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Phát Hiện Tôi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 87





"Quân Vũ, cậu đừng cắt câu lấy nghĩa, nhét chữ vào mồm tôi!"

Diệp Thanh Y quát thao mỗi lần đối diện với Diệp Quân Vũ là cô ta không thể nào bình tĩnh được, những gì hắn đang có vốn dĩ thuộc về cô ta, nếu như năm đó cô ta không sơ ý thì bao giờ đến lượt nhà ba ba hống hách? Thằng khốn này thậm chí còn không bố cô ta một tiếng "bố" cho đàng hoàng nữa.

"Rõ ràng ý chị là vậy mà! Nếu chị cảm thấy oan ức thì câm miệng lại đi, mỗi lần chị mở miệng, có lần nào là không nói bậy đâu? Chẳng hiểu sao với người có đầu óc kém như chị lain khiến tên họ Thái kia đồng ý lấy chị nữa. Hay là chị lấy cổ phần của mình ra dự dỗ hắn kết hôn hả?"

Diệp Quân Vũ mỉa mai.

"Cậu... Người nên ngậm miệng là cậu đó." Diệp Thanh Y bị nói trúng chỗ hiểm nên thẹn quá hoá giận, quát lớn: "Bây giờ là lúc đem chuyện của tôi ra bàn tán hả? Không phải nên nói chuyện của Diệp Thiên Ý hay sao? Rõ ràng là cô ta chối bỏ nhà họ Diệp trước, bây giờ còn mặt mũi để cầu xin được quay về à? Cậu cưu mang nó không sợ bố sẽ giận hả?"

Thấy Diệp Thanh Y thay đổi chủ đề, Diệp Quân Vũ cũng không ngần ngại hùa theo: "Chị cảm thấy tôi giống loại người thích lấy lòng người khác, sợ cái này, tránh cái kia không? Tiểu Ý là em gái tôi, tôi cưu mang con bé thì có gì sai chứ? Lẽ nào phải như chị, liên kết người ngoài hại người nhà rồi không thèm xin lỗi hả?"

"Cậu..."

"Hai đứa im miệng hết đi! Trong mắt bọn bây có còn trưởng bối nữa không hả?" Bà cụ Diệp giậm mạnh cây gậy xuống đất lớn tiếng: "Thiên Ý, lúc cô kiên quyết ra khỏi nhà thì phải biết không có ngày về đây. Nhà họ Diệp không phải cái chợ mà ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi như vậy. Lâm Lan, mẹ biết con yêu thương con gái, nhưng con nhớ lại xem con gái của con đã làm gì, đã đối xử với con thế nào, nếu bây giờ con cầu xin cho nó thì đừng trách mẹ bảo Khương đổi con đi!"

Bà cụ Diệp không nể mặt ai nói tiếp: "Chuyện này kết thúc ở đây, không ai được bàn cãi nữa. Quản gia, mau đưa cô Diệp ra ngoài, nhà họ Diệp không quen chứa chấp người lạ."

Bà cụ Diệp nói xong thì quay phắt lên lầu không thèm để ý đến chuyện gì khác, Diệp Khương, Tố Cầm và Hàn Tâm cũng đi theo bà cụ Diệp, đại sảnh thoáng chốc vắng người, người làm trong nhà cũng tản ra làm việc.

Hiện giờ chỉ còn Lý Nghê Thường, vợ chồng Diệp Quân Vũ và Diệp Thanh Y là nán lại.

"Cảnh Huyên, con cùng mẹ đưa mẹ tư về phòng nghỉ ngơi đi. Quân Vũ, chuyện của cô Diệp con hãy xử lý cho tốt. Đừng tự rước phiền phức cho mình nữa!"

Lý Nghê Thường lên tiếng trước khi giọng nói chua ngoa, đanh đá của Diệp Thanh Y lại cất lên.

"Vâng, con biết rồi ạ!"

Diệp Quân Vũ ngoan ngoãn trả lời.

Nói xong, hắn cùng quản gia đưa Diệp Thiên Ý ra ngoài, dĩ nhiên là sau đó đích thân Diệp Quân Vũ đưa em gái về biệt thự. Lâm Lan không còn cách nào khác đành đi theo Lý Nghê Thường và Ngôn Cảnh Huyên trở lại phòng ngủ, lúc này ở đại sảnh chỉ còn Diệp Thanh Y trơ trơ đứng đó.

"Chuyện này không kết thúc dễ dàng vậy đâu!"

(...)

Ngôn Cảnh Huyên ngủ một giấc đến năm giờ chiều, sau khi đưa Lâm Lan về phòng và cùng mẹ chồng khuyên nhủ, cô về phòng để chờ Diệp Quân Vũ quay về, tuy nhiên sau đó vì mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi. Khi thức dậy, chồng cô vẫn còn chưa quay về nhà cũ.

Buổi chiều ảm đảm càng làm Ngôn Cảnh Huyên bất an lo lắng. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác ác mộng tối qua chính là tương lai của cô và Diệp Quân Vũ. Ban đầu hai người chỉ là hợp đồng hôn nhân, cam kết hai năm nữa sẽ ly hôn, vậy mà... xét theo tình hình hiện tại thì chuyện ly tan có thể không xảy ra.

Ngôn Cảnh Huyên trầm ngâm ngồi ngoài ban công phòng ngủ, gió thổi lồng lộng, những cánh chim chiều đang bay theo đàn về tổ ấm, hoa lá cỏ cây cũng xếp cánh lại, rũ xuống để chuẩn bị bước vào giấc ngủ dài đến sáng hôm sau.

"Mẹ, con đã nói rồi, mẹ nên mạnh tay mới khiến thằng con hoang đó và con khốn kia bận rộn, chỉ phóng hoả cô nhi viện thôi cũng chưa đủ đâu. Mẹ xem, bây giờ hai đứa nó vẫn bình thường xuất hiện trước mặt chúng ta kìa. Đã vậy còn muốn giúp Diệp Thiên Ý về nhà nữa."

Giọng của Diệp Thanh Y đột ngột vang lên ờ gian phòng bên cạnh, mỗi phòng đều có cách âm rất tốt, tuy nhiên ngoài ban công thì không, ở ngoài này có thể nghe rõ mồn một động tĩnh của hai căn phòng trái phải.

"Diệp Thiên Ý không có khả năng được về lại nhà họ Diệp đâu, cho dù nó có về được thì đã sao? Cũng đâu ảnh hưởng gì đến con? Diệp Quân Vũ mới là kẻ thù con cần đối phó."

Tố Cầm chậm rãi khuyên răn con gái.

"Chúng ta phải đối phó thế nào nữa? Con khốn Ngôn Cảnh Huyên chỉ có một điểm yếu là cái cô nhi viện thối nát kia, bây giờ cô nhi viện đó cũng cháy thành tro rồi, mẹ con mình còn có thể làm gì nữa? Huống gì người giúp đỡ chúng ta là Ngôn Cảnh Vân đã vào trại tâm thần, nếu muốn tiếp tục thực hiện kế hoạch thì e là phải tự mình ra tay."

"Tự mình ra tay thì tự mình ra tay, có gì mà sợ? Ban đầu mẹ đã phản đối chuyện hợp tác với Ngôn Cảnh Vân rồi, nhưng con lại không nghe mẹ."

Tố Cầm trách móc.

"Mẹ, con biết sai rồi, sau này con không cãi lời mẹ nữa."

Giọng Diệp Thanh Y nhõng nhẽo.

"Không cãi lời mẹ nữa thì tốt. Mẹ đang lên một kế hoạch khác, con cứ yên tâm là trong mấy ngày nữa hai vợ chồng thằng con hoang đó sẽ tan rã thôi."

Tố Cầm không kiềm được phấn khích.

"Vâng, con rất mong chờ!"

Diệp Thanh Y phá lên cười lớn.

Toàn bộ đối thoại vừa rồi được Ngôn Cảnh Huyên nghe thấy không sót chữ nào, hoá ra Ngôn Cảnh Vân đã đúng, người xúi giục cô ta lac Diệp Thanh Y, còn có Tố Cầm nhúng tay vào nữa. Một trăm hai mươi mấy mạng người chết oan chết ức chỉ vì bọn họ muốn cô đau khổ?

Ngôn Cảnh Huyên siết tay lại thành nắm đấm, thật sự cô rất muốn xông vào phòng bên kia đánh mẹ con Tố Cầm một trận, thậm chí là giết chết cả hai.
— QUẢNG CÁO —