Từ Đông Tô và Tô Tân thực sự quen biết nhau, điều này khiến cho hai người già giấu suy nghĩ vui mừng, Lão Phương lập tức kêu Từ Đông Tô ngồi bên cạnh Tô Tân.
Hai người đã không gặp nhau một thời gian, Tô Tân vừa vặn muốn cùng hắn nói một chút về cuộc họp kịch bản vào thứ hai, hỏi anh có thời gian tham gia hay không.
Từ Đông Tô đầy miệng đồng ý: “Vừa lúc, anh cũng muốn gặp biên kịch, cùng cậu ấy thảo luận một chút xem có cách nào tốt hơn để giải quyết hai phần cao trào hay không.”
“Anh đã đọc kịch bản chưa?” Tô Tân hơi ngạc nhiên. Cô biết Từ Đông Tô rất bận, ngoại trừ cập nhật chương mới hàng ngày, còn phải chỉnh sửa một lượng lớn bản thảo, tạp chí tất cả đều cần rất nhiều thời gian.
“Tất nhiên ” Từ Đông Tô nghiêm túc nói “Anh rất mong chờ « Ác Mộng » chuyển thể, dù sao thì đây cũng là tác phẩm đầu tiên anh làm nhà tư bản được chia hoa hồng trong tay.”
“Anh đừng nói như vậy ” Tô Tân nói đùa “Cái gì mà nhà tư bản,anh là người thắng cuộc, nhuận bút ổn định vào túi.”
“Hai chúng ta đây là muốn bắt đầu nịnh hót nhau sao?” Từ Đông Tô vui vẻ.
Hai người họ nói chuyện rất nhiệt tình, Tô Đình Doãn cùng Lão Phương bên cạnh nhìn đến cao hứng, nhìn thoáng nhau đắc ý.
Món ăn được đưa lên, Tô Tân và Từ Đông Tô dừng chủ đề này lại một lúc, cùng mấy vị trưởng bối vừa ăn vừa nói chuyện.
Tô Đình Doãn hỏi vòng vo mấy câu về chuyện trong nhà Từ Đông Tô, Từ Đông Tô trả lời từng người một, Tô Tân nghe được một nửa liền tỉnh táo, trừng mắt nhìn Tô Đình Doãn: “Cha, đây là chuyện riêng của người ta, người đừng hỏi.”
“Không sao, thầy Phương và chú Tô là bạn tốt, chú Tô cũng là thầy của anh, không cần khách sáo với cháu, chú Tô có nhiều thành tựu trong truyền hình điện ảnh, trong lòng cháu rất ngưỡng mộ, hôm nay có thể được gặp chú Tô, thật sự là tam sinh hữu hạnh [1].”Từ Đông Tô nói chuyện rất nhã nhặn, nhưng với Tô Đình Doãn lại càng lịch sự hơn.
[1] Tam sinh hữu hạnh: Trải qua ba đời 3 kiếp gặp được may mắn, hạnh phúc. Câu thành ngữ này thường được sử dụng để nói về mối duyên kì ngộ của một ai đó lớn hơn người bình thường rất nhiều. Thường được nói để ám chỉ phải rất có phúc mới đạt được một thành quả nào đó, mối quan hệ nào đó, đề cao lên mối lương duyên quan hệ với người đó.
Tô Đình Doãn cao hứng: “Đâu có đâu có, nghe nói tiểu thuyết của cháu rất bán chạy, lần sau chú nhất định mua đọc thử.”
“Hôm nào cháu sẽ đưa cho chú vài quyển, còn xin chú Tô chỉ giáo nhiều hơn.” Từ Đông Tô lập tức nói.
“Người gặp có phần, đừng quên chúng ta.” Lão Triệu ở một bên góp vui.
Mọi người đều cười.
Đang trò chuyện sôi nổi, bên ngoài có tiếng bước chân, từ xa truyền đến một giọng nói nhiệt tình, một lúc sau liền đến cửa: “Được lắm, mấy ông tụ hội gặp mặt lại không gọi tôi đến, lần này bị tôi bắt được ngay?”
Khóe miệng tươi cười của Tô Tân lập tức cứng đờ, đảo mắt nhìn, người ở ngoài cửa vui vẻ đi vào, lại là Giản Thành Trạch, mà sau lưng Giản Thành Trạch có một người đàn ông đang treo nửa cánh tay, ánh mắt lấp lánh lướt qua bàn ăn nhìn vào cô, không phải Giản Diệc Thận là ai?
Lão Phương và Tô Đình Doãn nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngượng ngùng trong mắt nhau, mấy người bọn ông đều là bạn tốt, lúc đầu tụ hội khẳng định chỉ muốn kêu Giản Thành Trạch, nhưng hôm nay không phải không có khác tâm tư khác sao? Giản Thành Trạch là thông gia trước kia tới sẽ xảy ra chuyện gì?
Lão Triệu là người thô lỗ, cũng không để ý có cái gì không đúng, lập tức chào hỏi: “Lão Giản, có phải ông thấy gì trong vòng bạn bè của tôi hay không? Mau ngồi xuống đi, bồi bàn, thêm hai bộ đồ ăn.”
“Đúng vậy, nhìn thấy ảnh chụp thịnh soạn của ông, tôi ở gần đó liền nhờ Diệc Thận đưa tới... A, tiểu Tân con cũng ở đây sao?” Giản Thành Trạch cuối cùng cũng phát hiện dị thường, ông bất động thanh sắc nhìn Tô Tân và Từ Đông Tô một chút “Người này là?”
“Cha ” Tô Tân cũng có chút xấu hổ, bất quá vẫn rất bình tĩnh đứng dậậy giới thiệu “Đây là Từ Đông Tô bạn của con, Đông Tô, đây là chú Giản, là bạn tốt của cha em.”
Từ Đông Tô kêu theo một tiếng “Chú Giản”.
Giản Thành Trạch gật đầu cười, nhìn con trai và ám chỉ nói: “Diệc Thận, không phải con có việc sao? Mấy lão đầu tử gặp mặt, nếu con không thích thì về trước đi, đến lúc đó cha để bọn họ tiễn cha về.”
Giản Diệc Thận không có ý định rời đi, vẻ mặt bình tĩnh: “Không vội, vừa lúc con cũng đói bụng, ở đây tùy tiện ăn một chút.”
Anh chào hỏi các vị trưởng bối, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tô Đình Doãn, trầm thấp kêu một tiếng “Cha”.
Tô Đình Doãn không để ý tới anh, Tô Tân đành khách khí hỏi: “Tay của anh khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn rồi ” Giản Diệc Thận trong lòng vui mừng “Hai tuần nữa mới có thể tháo bột.”
“Vậy là tốt rồi.” Tô Tân thở phào nhẹ nhõm. Dù sao anh cũng vì Tô Hà mà bị thương, nếu lưu lại di chứng gì, cả đời Tô Hà sẽ mang theo tội lỗi.
Một món ăn hấp dẫn khác lại xuất hiện, đó là món đặc biệt của nhà hàng này “Súp hải sản Douban”. Khi đồ ăn được chuyển đến Tô Tân, Từ Đông Tô đứng dậy cầm lấy bát của Tô Tân hỏi: “Em thích ăn gì? Anh lấy giúp em.”
“Có cái gì?” Tô Tân nhìn vào trong.
“Hải sâm, Douban, thịt tôm, để anh lấy thêm thịt tôm cho em.”
“Không, em muốn Douban nhiều một chút, lấy thêm nhiều súp nữa.”
“Được.”
...
Vị trí của Giản Diệc Thận, vừa vặn đối diện Tô Tân, cảnh Từ Đông Tô ân cần rơi vào mắt anh không bỏ sót một giây nào.
Tô Tân nhận lấy bát súp, dùng thìa khuấy một lúc rồi mới múc lên và nhấp một ngụm.
Giản Diệc Thận biết, cô sợ nóng, mỗi lần ăn canh, Tô Tân đều sẽ làm như vậy, thời điểm cuối cùng khi thổi miệng sẽ cong lên, khi nhấp ngụm đầu tiên, cô nhất định phải nhấp một ngụm, rất đáng yêu.
Đáng tiếc, trước kia anh bị mù, không cảm nhận được nửa điểm vẻ đẹp này, giờ nghĩ lại mới biết mình đã bỏ lỡ điều gì.
Như nhận ra ánh mắt của anh, Tô Tân nhìn anh một cái.
Giản Diệc Thận mỉm cười với cô.
Tô Tân nhanh chóng tránh đi tầm mắt của anh, cúi đầu uống canh, Từ Đông Tô lại nghiêng người về phía trước, không biết cùng cô nói gì, khiến Tô Tân nhếch môi cười.
Ngực buồn bực đến không thở nổi, những con quái vật ghen tị trong tim chạy bốn phía, cắn, xé, gặm, nuốt, đầy khó chịu.
Giản Diệc Thận đã cố gắng hết sức để trấn tĩnh bản thân, để khuôn mặt không hiện ra chút manh mối.
Thật ra, hôm nay anh không nghĩ tới sẽ gặp được Tô Tân, theo Giản Thành Trạch tới đây, chỉ là muốn cùng Tô Đình Doãn hòa hoãn một chút quan hệ. Khi nhìn thấy Tô Tân, anh còn tưởng mình may mắn, nhìn kỹ lại tâm liền lạnh một nửa.
Cảnh tượng này, không phải là xem mắt hay sao? Tô Tân bị Tô Đình Doãn lừa tới, hay chính cô cam tâm tình nguyện đến? Vì sao lại là Từ Đông Tô? Là trùng hợp hay cố tình?
Từng câu hỏi cứ quẩn quanh trong lòng, tìm không thấy lối ra.
Bữa ăn gần kết thúc, mấy lão bằng hữu hiếm khi gặp mặt, liền để nhân viên dọn bàn, chuẩn bị tiếp tục uống trà và tán gẫu tại đây.
Tô Đình Doãn đem Tô Tân và Từ Đông Tô đuổi ra ngoài: “Các con còn trẻ không cần đi cùng, ra bên ngoài tâm sự một chút đi.”
Từ Đông Tô gãi đúng chỗ ngứa: “Nghe nói cảnh Hồ Đông về đêm rất đẹp, chúng ta đi dạo bên hồ đi, sẵn tiện nói tiếp chuyện tuyển diễn viên cho « Ác Mộng ».”
Tô Tân cũng chỉ muốn trao đổi với Từ Đông Tô về chuyện này, lập tức đứng lên: “Được.”
Giản Diệc Thận cũng đứng lên đi theo: “Anh đưa em đi.”
“Không cần, tôi có xe ” Tô Tân nhã nhặn từ chối “Tay anh đang bị thương, làm sao đưa tôi đi?”
Giản Diệc Thận vô thức đi theo hai bước, nhất thời không nghĩ ra cớ gì ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia biến mất trước cửa chính.
Gió lùa qua, khiến tâm anh lạnh buốt.
Bộ dạng Từ Đông Tô đối xử với Tô Tân rõ ràng có vấn đề, hai người kia cùng một chỗ, bóng đêm chọc người, cọ sát ra tia lửa... Ánh mắt anh trầm xuống, bỗng nhiên nhịn ra một kế sách.
—
Cảnh đêm Hồ Đông về đêm quả thực rất đẹp, ánh đèn vàng mờ ảo ẩn hiện trong hàng cây ven đường, mặt hồ soi bóng ánh trăng, gió đêm từ từ lùa qua ngọn cây liễu vừa mới đâm chồi.
Đây là mùa đẹp nhất ở Hồ Đông, nơi đây du khách như dệt, giữa hồ còn có du thuyền và thuyền tranh lênh đênh giữa hồ.
Tô Tân chỉ nghĩ đến « Ác Mộng », không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp này: “Trong lòng anh cảm thấy ai hợp đóng bộ phim này? Có thể cho em chút tham khảo không.”
“Anh không biết nhiều người trong ngành giải trí, em tự quyết định đi ” Từ Đông Tô suy nghĩ một chút “Yêu cầu duy nhất đó là nam chính phải đẹp, có thần thái, ánh mắt nhất định phải sống. Nữ chính cũng thế, nhất định phải đẹp, đẹp đến mức có linh khí.”
“Hóa ra anh cũng là nhan khống [2], độc giả của anh lọc kính muốn nát.” Tô Tân nói đùa.
[2] Nhan khống: Dễ xiêu lòng vì nhan sắc.
Từ Đông Tô cười nói: “Fan đều biết anh là nhan khống, trong mỗi quyển sách của anh nam nữ chính đều rất đẹp, không chấp nhận bất kỳ phản bác nào.”
Tô Tân thở dài: “Cho nên, ngành giải trí là tàn khốc nhất, tuấn nam mỹ nữ nhiều như cá diếc sang sông, một ngày sẽ bị người mới đẹp hơn thay thế.”
“Thử bàn luận chuyện này đi ” Từ Đông Tô nghĩ một chút “Mỹ mạo đúng là bước đệm tốt nhất. Nhưng nó không thể tồn tại lâu dài. Điều cuối cùng thu hút mọi người là ăn nói, tự trau dồi bản thân và tham gia nhiều tác phẩm, giống như hai người yêu nhau, vừa thấy đã yêu nhất định là mỹ mạo, nhưng bình thường ở chung lại là tích lũy lâu dài, hai người có thể sống cùng nhau, ở bên nhau mới là quan trọng nhất.”
“Dù sao cũng là đại văn hào, nói thế nào cũng có lý.” Tô Tân cười khen.
“Bởi vì anh hiểu biết sâu sắc” Từ Đông Tô nhìn cô chăm chú “Tiểu Tân, hôm nay có thể gặp em, trong lòng anh đặc biệt cao hứng.”
Tô Tân ngơ ngác, lòng ẩn ẩn loại dự cảm không tốt, tranh thủ thời gian chuyển hướng chủ đề: “Em hôm nay cũng bị lừa tới? Cha em nói cùng mấy người bạn bạn gặp mặt muốn em qua cùng, kết quả...”
Từ Đông Tô ngắt lời cô: “Anh biết, thầy Phương nói với anh, có một cô gái rất tốt, xinh đẹp lại thông minh, mọi thứ đều được, khuyết điểm duy nhất chính là có một đời chồng, anh nghe xong liền đoán là em.”
Tô Tân hoàn toàn sững sờ, một lúc sau mới hoàn hồn lại, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Cô rất thích cùng Từ Đông Tô nói chuyện, rất bình lặng thong dong, không nhanh không chậm, lệnh người như mộc xuân phong, khiến người ta có cảm giác như gió xuân, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có khả năng khác với anh.
Cô suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Anh cũng biết, hiện tại em chỉ muốn đem công ty quản lý thật tốt, quay tốt « Ác Mộng », không có thời gian đi cân nhắc chuyện khác, hiện tại em cũng rất hưởng thụ cuộc sống độc thân, không có suy nghĩ thay đổi.”
Từ Đông Tô cười: “Em bây giờ, rất giống một con nhím đang dựng thẳng gai nhọn trêи người lên để phòng thủ, bất kể các mối đe dọa, trước tiên hãy cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.”
Tô Tân ngơ ngác một chút, đột nhiên có chút xấu hổ.
Từ Đông Tô hình dung cũng không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng cũng có phần tương tự.
“Em không muốn một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng [3]” Giọng nói Từ Đông Húc nhu hòa, phảng phất như gió đêm lướt qua”Cho mình một cơ hội, có thể sẽ có kinh hỉ.”
[3] Ngạn ngữ Trung Quốc có câu: “Một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ sợi dây thừng”. Quả thực, tâm lý của hầu hết mọi người trước khi làm việc gì đều rất hào hứng, tràn đầy tin tưởng, nhưng khi thất bại thì nản luôn, mấy ai dám bắt đầu lại một dự án mới, hoặc bắt đầu với tâm lý dè dặt, luôn sợ đổ vỡ.
Tô Tân khẽ thở dài, nhìn thẳng vào mắt Từ Đông Húc: “Anh nói rất đúng, nhưng...”
“Em đừng tạo áp lực quá lớn, anh không sao, thỉnh thoảng hãy cho anh một chút thời gian là được, coi anh là người nói chuyện rất hợp ý, người theo đuổi...”
“Tiểu Tân!” Nơi xa có người kêu một tiếng, đánh gãy lời Từ Đông Tô.
Thanh âm này rất quen thuộc, Tô Tân trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, quay đầu nhìn, giữa đám người náo nhiệt, một người đàn ông mặc màu quần áo trắng giản dị đứng dưới đèn đường, như là một quý nhân, đang mỉm cười nhìn cô.
Đó là Trình Tử Hạo.
“Anh... Tại sao anh lại ở đây?” Cô buộc miệng.
Trình Tử Hạo bình tĩnh bước qua, vừa đánh giá Từ Đông Tô vừa mỉm cười nói: “Diệc Thận nói em ở bên hồ đi dạo, anh đến thử vận may, đúng là gặp được em.”
* Tác giả có lời muốn nói: Giản tổng có chút xảo trá a!