Hứa Uý Nhiên đặt cho cô một chức danh là “Trợ lý phòng thiết kế”, tuy chỉ hơn “Trợ lý thiết kế” có một chữ nhưng ý nghĩa cũng không giống nhau. Trợ lý thiết kế ở công ty công việc chủ yếu là hỗ trợ nhân viên thiết kế, trong công việc dĩ nhiên cũng liên quan tới thiết kế, nhưng trợ lý phòng thiết kế lại là nhân viên hỗ trợ cả phòng, ai cũng có thể sai khiến, chí ít hiện nay cô là như vậy.
Sáng sớm thứ hai, sau khi rửa mặt chải đầu xong Ôn Noãn bước từ phòng tắm ra, vừa đúng lúc gặp Cố Dạ Thâm cầm một tập công văn ra khỏi phòng, anh mặc khá tinh tế, kết hợp áo sơ mi trắng cùng quần dài mầu đen, mái tóc ngắn được chải cẩn thận, thắt một chiếc cà vạt đặc biệt làm anh trông chững chạc, trầm tính càng tăng thêm phần phóng khoáng tự nhiên.
“Chào buổi sáng.” Cô đáp lại, sau đó tuỳ ý hỏi, “Anh chuẩn bị đi làm?”
“Vâng.” Anh đi tới cửa thay đôi giày da sáng bóng, “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Ôn Noãn cũng trở về phòng thay quần áo, sau đó xách túi ra cửa.
Cô có thói quen ngồi xe buýt đi làm, thứ hai trên đường lại đặc biệt đông, cô gần như là đến công ty vừa đúng giờ làm việc, vừa vào phòng thiết kế cô liền bị cảnh tượng náo nhiệt trong phòng hù doạ, các cô gái từ già trẻ, lớn bé đều tụ tập thành từng nhóm đang thảo luận ríu rít, giọng nói đầy hưng phấn khó có thể kiềm chế.
Cô nghe được âm thanh loáng thoáng của họ: “Tổng Giám đốc kết thúc kì nghỉ phép một tháng, hôm nay bắt đầu đi làm…. Nghe nói anh ấy đi Nhật Bản khảo sát bị thương nên trở về mới nghỉ phép… hầy, tuy nói anh ấy sáu năm trước đã từng ly hôn, mặc dù đã ba mươi hai tuổi nhưng sức hấp dẫn của anh ấy vẫn như cũ, không thể cưỡng lại được nha…. Vậy cô còn không vắt óc suy nghĩ làm thế nào để có cơ hội cùng anh ấy tình cờ gặp nhau….. Cô nói cứ như dễ dàng lắm, anh ấy rất lạnh lùng, nghiêm túc, cho dù cô có toả sáng đi đi lại lại trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng không để cô vào mắt đâu, các cô cũng không phải không biết, anh ấy giữ mình trong sạch cực kì nghiêm chỉnh…”
Phụ nữ ở đâu là bát quái ở đấy, Ôn Noãn cười, trực tiếp ngồi vào vị trí của mình. Quản lý phòng Thiết kế đứng ở cửa ho khan một tiếng, các cô vội kết thúc bát quái từng người trở về vị trí của mình bận rộn với công việc.
Sau khi mở máy tính ra Ôn Noãn liền ôm một chồng tài liệu trên bàn đi photo, trải quan thời gian gần một tháng, hai phần ba mọi người phòng thiết kế đều biết có người phụ trách đặc biệt làm việc vặt, giống như photo tài liệu, đi gửi tài liệu, giao bản vẽ, những việc này đều tìm cô “Giúp một tay”, không ai sắp xếp công việc chủ yếu cho cô, vì vậy cô cũng không từ chối những người tới nhờ.
Hứa Uý Nhiên đặt cho cô một chức danh là “Trợ lý phòng thiết kế”, tuy chỉ hơn “Trợ lý thiết kế” có một chữ nhưng ý nghĩa cũng không giống nhau. Trợ lý thiết kế ở công ty công việc chủ yếu là hỗ trợ nhân viên thiết kế, trong công việc dĩ nhiên cũng liên quan tới thiết kế, nhưng trợ lý phòng thiết kế lại là nhân viên hỗ trợ cả phòng, ai cũng có thể sai khiến, chí ít hiện nay cô là như vậy.
Từ phòng photo đi ra ngoài, cô nghĩ rằng trên bàn làm việc của mình sẽ giống như thường ngày đều có chồng đầy tài liệu chuyên ngành liên quan cần giao nhận, nhưng khi tới mới phát hiện mặt bàn trống không, cô ngạc nhiên: “San Ny, hôm nay không có tài liệu cần trình Tổng Giám đốc sao?”
“Không có, tôi đã trình rồi.” Bạch San Ny không quay đầu lại đáp lại.
“Ừ.” Ôn Noãn nhìn xung quanh phòng, trừ Chân Điềm Điềm ra, phần lớn các cô thường xuyên cầm tài liệu… chạy vào chạy ra khỏi phòng, một số làm ra bộ dáng bận rộn, chỉ có Kỷ Ngân Huân coi như bình thường, ngày thường đều nỗ lực vì trách nhiệm công việc chưa hề sai khiến cô làm chuyện gì.
Suốt một tuần lễ, trừ việc photo một ít tài liệu thì đã không có người tìm cô nhờ giúp một tay, mặc dù cô cảm thấy kỳ quái tại sao lại xuất hiện hiện tượng này, nhưng cũng mừng rỡ cảm thấy thoải mái một chút, cuối cùng cô cũng có thời gian thiết kế trang phục mà mình thích.