Đêm qua Trương Mục đã được Tiêu Tiên “đút no”, nhưng không ngờ cậu vẫn còn tinh lực để mơ những giấc mơ kia. Sáng sớm tỉnh dậy thân thể vô cùng thành thực có phản ứng, điều này làm cậu không có mặt mũi đối mặt với Tiêu Tiên, nhất là khi anh dùng ánh mắt đặc biệt trầm tư nhìn thẳng vào cậu thật lâu. Trương Mục cúi đầu cảm thấy xấu hổ, cậu đã quá tham lam rồi.
Trước khi gặp Tiêu Tiên, cậu là người rất thận trọng. Tự hỏi liệu lúc đó cậu có thờ ơ quá không, Trương Mục không thể hiểu tại sao một số người lại nghiện nó sau khi quan hệ, chính cậu đã từ chối và phủ nhận điều đó. Trương Mục không ngờ rằng chính cậu bây giờ lại bị cuốn vào, tự bản thân nếm thử một chút vị ngọt, giống như một cơn nghiện. Cậu bị ám ảnh bởi Tiêu Tiên, rất khó để mô tả cảm giác, nhưng mỗi lần gặp Tiêu Tiên, cậu rất dễ bị mất kiểm soát. Đôi mắt của Tiêu Tiên rất rõ ràng, cậu không biết đó có phải là ảo giác không, Trương Mục luôn cảm thấy bản thân cậu đang tự đùa.
“Đó là chuyện bình thường.” Trương Mục giải thích không đầu không đuôi, âm lượng khá cao nhưng vẫn không đủ để che đi vài phần xấu hổ trong đó: “Em cũng là một người đàn ông có khí chất và thể lực tốt, tối qua chúng ta ngủ với nhau nên em mới có phản ứng như vậy. Không có gì lạ cả. “
“Ồ”, Tiêu Tiên coi như bình thường đáp lại: “Tôi không nói có gì lạ cả.”
“Anh nói thì nói vậy, nhưng anh luôn nhìn em với ánh mắt kỳ quái. Có phải nghĩ rằng em vẫn chưa thoả mãn không?”
“Không có.” Tiêu Tiên đáp.
Trương Mục nhìn chằm chằm Tiêu Tiên một cách nghi ngờ: “Anh không cảm thấy bản thân mình hôm qua thể hiện không tốt à? Không thấy tội lỗi gì sao?”
“Tôi không thấy bản thân mình có tội.”
Nhận ra giọng điệu của Tiêu Tiên trầm xuống, Trương Mục nhanh chóng giải thích: “Em không phải nói anh làm không tốt, anh đừng hiểu lầm! Thực sự anh có thể lực và kỹ thuật rất tốt. Nhưng anh ở thế bị động quá nhiều. Nếu anh chủ động hơn một chút, sẽ tốt hơn. “
Tiêu Tiên lạnh lùng nhìn Trương Mục đang ngây người giải thích, rồi anh bắt đầu xuống giường mặc đồ lại.
Phía sau Tiêu Tiên, Trương Mục vẫn thao thao bất tuyệt: “Anh có thể bỏ qua điều đó. Nhưng em chưa từng làm chuyện này với ai trước đây. Thậm chí không có hứng thú làm việc này, vậy mà không hiểu tại sao người khác lại thích thú về nó. Nói về chuyện hôm qua, em đã suy nghĩ về việc không làm điều này, nhưng không ngờ… lại thật sự làm.”
Khi nói, cậu càng lúc càng kém tự tin, cảm xúc của cậu cũng dần trở nên hỗn loạn. Có vẻ như từ lúc gặp Tiêu Tiên, Trương Mục đã thay đổi hoàn toàn. Cậu muốn liên lạc với Tiêu Tiên, muốn phát điên với Tiêu Tiên. Cậu hiểu anh càng nhiều thì càng cảm thấy tốt hơn. Thế nhưng, về phía Tiêu Tiên, anh bình tĩnh đến mức vô lý, dường như anh không quan tâm nhiều đến lời cậu nói.
Trương Mục càng nói càng cảm thấy khó khăn. Sao Tiêu Tiên không dễ hứng thú với cậu? Người ta nói đàn ông rất dễ hứng thú khi quan hệ. Hay cậu không đủ hấp dẫn? Cho nên Tiêu Tiên mới ít quan tâm đến cậu?
Tiêu Tiên mặc quần áo xong, mắt thấy Trương Mục vẫn ngồi trên giường trong sự bàng hoàng không biết đang nghĩ gì. Khuôn mặt cậu bực bội và lạc lõng. Vừa đáng yêu lại pha chút đáng thương. Anh không giỏi trong việc hiểu cảm xúc, cũng không biết lý do khiến Trương Mục đột nhiên trầm lặng. Tiêu Tiên ngập ngừng bước tới hôn Trương Mục, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Em muốn đi chơi không?”
Trương Mục không mong đợi Tiêu Tiên sẽ dỗ dành và hôn cậu, nhưng điều đó lại xảy ra bất ngờ. Sau khi nụ hôn kết thúc, Trương Mục ngay lập tức ném bỏ ý nghĩ cáu kỉnh cộng thêm chán nản ra sau đầu. Cậu vui vẻ đáp lại, nhảy khỏi giường và chạy vào phòng tắm, hoảng loạn đến mức trong lúc chạy vào gần như đập vào kính mờ trong phòng tắm.
Trái tim của Tiêu Tiên như ngừng đập. Với những người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết và sức sống như cậu, mặc dù cuộc sống có ồn ào, phóng khoáng thì anh vẫn rất trầm ổn.
Trương Mục tắm xong bước ra liền thấy Tiêu Tiên đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại. Biểu cảm của cậu nghiêm túc hơn bao giờ hết, Trương Mục không thể điều khiển cảm xúc của mình. Có lẽ vì Tiêu Tiên hiếm khi đề cập đến các vấn đề riêng tư. Trương Mục tò mò về người anh đang nói chuyện. Cậu cố gắng hoà nhập, không biết liệu Tiêu Tiên có muốn chia sẻ cuộc sống của anh với cậu không.
Trước đó, cậu đã nói với Tiêu Tiên về nhiều chủ đề và cũng đã làm những chuyện thân mật nhất, nhưng Tiêu Tiên không bao giờ đề cập đến gia đình anh. Ngoại trừ việc bố mẹ anh vẫn được coi là hoà thuận ra thì những cái khác Trương Mục đều không biết. Điều đó luôn khiến cậu cảm thấy khó chịu, như thể cậu với người thân của Tiêu Tiên là một giấc mơ và mọi thứ sẽ biến mất khi cậu tỉnh dậy.
Bằng cách nào đó, cậu nghĩ rằng chuyện gia đình anh có chút không ổn. Đợi Tiêu Tiên trả lời điện thoại xong, cậu định lên tiếng thì anh đã chủ động nói: “Đó là điện thoại của cha tôi. Hôm nay là sinh nhật ông ấy, tôi không quay về dự được nên đành gọi điện chúc mừng.”
“Ồ,” Trương Mục gật đầu. Cậu đột nhiên vui vẻ, sau khi nghĩ về điều đó cậu liền hỏi: “Sao anh lại nói với em?”
Tiêu Tiên nhìn Trương Mục với suy nghĩ thật cẩn thận: “Bởi vì em dường như rất muốn biết.”
Đồng tử của Trương Mục đột nhiên mở rộng, cậu ngụy biện: “Vô lý!”
Tiêu Tiên im lặng không đáp. Trương Mục biết mình nói thắng hơn, liền vui vẻ ngưng tranh đấu: “Được rồi, thực sự có một chút, nhưng chỉ một chút thôi, vì mọi chuyện sẽ ổn hơn nếu anh nói ra. Hôm nay là sinh nhật của cha anh phải không?”
Tiêu Tiên nhìn cậu bất lực. Khuôn mặt của Trương Mục bỗng ngạc nhiên và lạ thường, cậu hào hứng: “Cha em cũng sinh nhật hôm nay. Chúng ta thực sự là định mệnh. May mắn là anh nhắc em bằng không em gần như quên mất ngày này. Em phải gọi điện cho ông ấy, nếu không ông sẽ có cơ hội phàn nàn với mẹ em một lần nữa, nói rằng trí nhớ của em rất kém hoàn toàn không nhớ gì về ông. “
Tiêu Tiên thấy Trương Mục tâm trạng đang hưng phấn nên không muốn nói nhiều sợ cậu mất hứng, nhưng anh vẫn nhắc: “Tôi nhớ lần trước em nói cha em không vui vì bạn trai cũ của em.”
“Em biết. Nhưng dù thế nào thì vẫn là gia đình, là người thân yêu. Cha đã nuôi em lớn, ông ấy có thể giận em, cũng có thể bỏ qua cho em. Dù gì hai cha con cũng thường xuyên giận dỗi nhau, nhưng một thời gian là lại làm lành. Có lẽ bây giờ cha đã hết giận rồi, chỉ chờ em mở lời xin lỗi trước thôi.” Trương Mục nói một cách lạc quan. Cậu lấy điện thoại di động ra, tìm số di động của cha mình gọi.
Tiêu Tiên không ngăn cản, nhưng anh có một linh cảm xấu. Quả nhiên, nụ cười trên khuôn mặt Trương Mục đột nhiên biến mất. Cậu nhìn Tiêu Tiên với sự bối rối và thất vọng, sau đó nở một nụ cười gượng ép giải thích: “Không được rồi. Cha em có thể đang bận, điện thoại đã tắt.”
Cậu rõ ràng đang tự lừa dối mình, nhưng Tiêu Tiên không nói ra. Trương Mục suy nghĩ một lúc, vẫn không kìm nén được cảm xúc nói với anh: “Tiêu ca, anh có thể cho em mượn điện thoại di động dùng một chút không?”
Tiêu Tiên đưa điện thoại của mình cho cậu không do dự. Trương Mục lấy điện thoại di động của anh bấm số cha cậu. Trương Mục đang trong tâm trạng phức tạp. Tay cầm điện thoại rất khó khăn. Lần này không lâu như lần trước, cha cậu kết nối điện thoại rất nhanh.
“Xin chào, ai vậy?” Giọng nói cha cậu vang lên. Trương Mục mím chặt môi, cảm thấy nặng nề, khó khăn. Cha cậu im lặng một lúc lâu trước khi cậu hét to: “Cha …”
Chưa kịp dứt lời, cha Trương Mục đã cúp điện thoại ngay mà không nói lời nào, chỉ một âm thanh “bíp” bận rộn trong máy thu. Trương Mục bất ngờ bị sốc, giữ điện thoại trong một thời gian dài mà không lung lay.
Tiêu Tiên không ngờ cha Trương Mục lại trực tiếp tắt máy. Anh muốn an ủi cậu. Có vẻ Trương Mục đang rất buồn, nhưng do thiếu kinh nghiệm trong việc an ủi người khác, anh không biết bắt đầu từ đâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Mục nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ngẩng đầu lên mỉm cười với Tiêu Tiên: “Em ổn, anh không cần an ủi em. Cha em là người hơi nghiêm khắc. Với lại mẹ em có thể ở bên giúp ông ấy điều chỉnh cảm xúc. Dù sao, em cũng sẽ cố gắng thay đổi suy nghĩ của ông ấy. Mọi chuyện từ từ sẽ ổn thôi.”
Cậu không biết mình đang nói chuyện với Tiêu Tiên hay tự an ủi của chính bản thân nữa. Sau khi nói xong, cậu trả lại điện thoại cho Tiêu Tiên, cảm ơn anh một cách tự tin, nhưng cậu không thể che giấu cảm xúc buồn bã trong nháy mắt.
Tiêu Tiên muốn nghỉ ngơi tại khách sạn, nhưng Trương Mục vẫn khăng khăng muốn ra ngoài chơi, cậu nói rằng mọi thứ đã được sắp xếp và anh không thể thay đổi kế hoạch theo ý riêng. Hai người thuê một chiếc xe hơi đến Marrakech, ăn uống tại nơi đặc trưng nhất của địa phương và đi thăm Vườn thị trưởng nổi tiếng thế giới. Trương Mục cư xử như thể cậu rất ổn, nói chuyện rồi cười đùa với Tiêu Tiên, nhưng Tiêu Tiên vẫn cảm thấy tất cả đều do Trương Mục cố gắng giả vờ.
Cậu nói chuyện và cười, nhưng thỉnh thoảng cậu lại choáng váng hoặc mất tập trung. Khi không ở bên Tiêu Tiên, cậu sẽ im lặng. Thậm chí cậu có thể không phát hiện ra chủ đề trò chuyện của cậu với Tiêu Tiên cơ bản là về cha của cậu. Cậu nói rằng cha cậu là một giáo sư. Ông rất nổi tiếng ở địa phương và đã dạy rất nhiều sinh viên xuất sắc. Những người học trò đó rất kính trọng ông. Cậu cũng nói rằng cậu rất ngưỡng mộ cha mình. Khi còn nhỏ, cậu đã cố gắng học tập và lắng nghe những gì ông nói, vì vậy cậu luôn là niềm tự hào của cha mình. Sau khi tốt nghiệp, cha cậu hy vọng cậu kết hôn và sinh con càng sớm càng tốt, để ông được nhanh chóng ôm cháu, nhưng cậu đã làm cha thất vọng.
Tiêu Tiên từ đầu đến cuối không hề ngắt lời mà luôn cẩn thận lắng nghe Trương Mục nói.
Sau khi thăm Vườn Thị trưởng và ra ngoài,Tiêu Tiên đột nhiên nói: “Em nên tìm một cơ hội nói chuyện với cha mình, nói với ông ấy những suy nghĩ và khó khăn của em. Nếu ông luôn yêu thương em, ông nhất định sẽ cố gắng hiểu cho em. “
Trương Mục nản lòng: “Em cũng muốn liên lạc với cha, nhưng anh cũng thấy ngay cả điện thoại cũng không nghe, cũng không muốn nói bất cứ điều gì với em. Làm thế nào em có thể nói với ông ấy trong khi không thể giao tiếp chứ?”
Cậu cau mày thật chặt, cảm thấy vô cùng tồi tệ. Hôm nay là sinh nhật của cha, nhưng cậu lại làm mọi thứ rối tung lên. Tiêu Tiên có thể đoán được tâm trạng của Trương Mục, sau một hồi im lặng, anh hỏi: “Muốn nói sinh nhật vui vẻ với cha mình không?”
“Tất nhiên là có rồi, rất muốn.” Trương Mục nói trong thất vọng: “Nhưng ông ấy không muốn nghe đâu, em nghĩ có thể nhờ chị gái giúp.”
Tiêu Tiên bình tĩnh nói: “Tôi có một cách có thể giúp em chúc mừng sinh nhật cha mình và giải thích với ông.”
“Sao có thể!” Trương Mục không tin: “Anh có cách gì chứ?”
Tiêu Tiên nhẹ nhàng đáp: “Em nói cha em thường nghe chương trình radio vào mỗi thứ Bảy lúc 10 giờ tối. Theo tôi biết, chương trình phát thanh này sẽ trả lời cuộc gọi từ một người nghe may mắn ở cuối chương trình. Hôm nay chính xác là thứ bảy. Em có thể đợi đến khi chương trình kết thúc để gọi và nói với cha em những gì em muốn nói. “
Trương Mục cảm thấy Tiêu Tiên thật kỳ cục: “Anh nghĩ thì tốt đấy, nhưng thực tế không đơn giản như vậy đâu. Chương trình phát thanh đó rất nóng. Sẽ có hơn một nghìn người gọi, anh thử nghĩ xem trong những người đó xác suất may mắn của em là bao nhiêu? Em không phải là thần may mắn.”
“Có phải thần may mắn phải thử đã? Chưa thử thì chưa biết được?” Giọng Tiêu Tiên hờ hững, nhưng anh tự tin cậu sẽ không từ chối: “Em sẽ được chọn, bởi vì có tôi giúp em.”
Sau đó, hai người đi thẳng về khách sạn.
Trương Mục nghĩ cậu hoàn toàn bị điều khiển. Cậu thực sự tin những gì Tiêu Tiên nói. Khả năng cậu thực hiện một cuộc gọi radio và được chọn là bao nhiêu? Xác suất này thấp đến mức nào? Người bình thường không có loại may mắn này, đặc biệt khi cậu toàn gặp xui xẻo trong những ngày gần đây.
Đến khách sạn, Tiêu Tiên yêu cầu Trương Mục viết ra những gì cậu định nói với cha mình, sau đó anh chuyển cuốn sổ đến bàn làm việc. Trương Mục biết Tiêu Tiên có mang theo máy tính, có lẽ vì đang đi du lịch và hết sức cẩn thận, nên anh không lấy ra sử dụng. Nghĩ đến Tiêu Tiên đi du lịch rõ ràng là để thư giãn, nhưng vì lịch làm việc dày đặc, cộng thêm sự chăm chỉ nên vẫn mang theo máy tính, Trương Mục cảm thấy rất áy náy.
Tiêu Tiên không nhận thấy sự áy náy của Trương Mục. Anh bật điện thoại, tìm thông tin của đài phát thanh, và nhanh chóng nhập hướng dẫn. Trương Mục nhìn máy tính một cách tò mò và thấy rất nhiều mật mã dày đặc trên màn hình. Sự tò mò đột nhiên biến mất.
Ngay lập tức, chương trình phát thanh kết thúc và Trần lão sư đã sẵn sàng trả lời cuộc gọi từ một khán giả may mắn. Tâm trạng của Trương Mục căng thẳng, cậu cầm lấy điện thoại di động và quay số điện thoại của chương trình với sự lo lắng tột độ.
Sự chờ đợi sau đó là vô cùng lâu. Đến khi cuộc gọi của Trương Mục được kết nối, một giọng nói quen thuộc từ Trần lão sư cất lên. Phản ứng đầu tiên của Trương Mục không phải là trả lời, mà là nhanh chóng quay đầu nhìn Tiêu Tiên. Cậu thấy vẻ mặt Tiêu Tiên bình tĩnh, như thể anh vừa mới làm một việc tầm thường, hốc mắt cậu đột nhiên đỏ lên.