10 giờ tối, cuộc sống lãng mạn, ph0ng đãng về đêm vừa mới bắt đầu. Ánh đèn neon đỏ rực như lửa muốn thiêu rụi cả thành phố.
Lúc Trương Mục bước vào quán bar, trên người cậu đã thay một chiếc T-shirt trắng cỡ rộng cùng với quần bò. Nước da trắng nõn, gương mặt đẹp đẽ tinh tế, vốn nhìn đã vô cùng tuấn mỹ lại thêm một thân trang phục kia càng làm lộ rõ vẻ ngây ngô dụ người, đến mức biết bao kẻ xung quanh liên tục đưa mắt nhìn, ánh mắt ai nấy đều nhuộm đầy vẻ quyến rũ, như có như không hướng Trương Mục nháy mắt.
Trương Mục hai tay đút túi, nhàn nhạt quét mắt một vòng, không chút hứng thú quay đầu đến quầy bar gọi rượu. Ngửa đầu cạn sạch một hơi, sau đó đem ly rượu đưa cho bartender, ra hiệu thêm ly mới.
Sau khi cùng Tiêu Gia Hữu ở bên nhau, Trương Mục luôn tự giác trong nhà có người, không cùng người khác thuê phòng, thậm chí ngay cả quán bar cũng không tới nữa.
Đêm nay lúc mới đến, cậu còn có chút cảm giác xa lạ, ánh đèn nhấp nháy khắp nới cùng tiếng nhạc ầm ĩ khiến cậu đau đầu. Nhưng vốn là muốn đến uống rượu, cũng không muốn rời đi ngay. Trong khoảng thời gian này, cũng có không ít người đến gần Trương Mục, có nữ có nam, trong đáy mắt chứa đầy duc V0ng. Trương Mục không trực tiếp từ chối, cậu đột nhiên nhớ tới những câu Tiêu Gia Hữu đã nói kia, nghĩ thầm loại chuyện này thật sự khiến người ta vui vẻ tới vậy sao? Vui sướng đến mức có thể điều khiển con người dần mất đi lý trí, cậu lại hoàn toàn chưa từng thể nghiệm chuyện này, không nhịn được muốn nếm thử mùi vị đó.
Vừa nghĩ liền hạ quyết tâm, cẩn thận tỉ mỉ xem xét những người đến gần, bất quá những người này cử chỉ đều vô cùng tùy tiện, ngôn từ lại có ý làm càn, Trương Mục tùy ý hàn huyên vài câu rồi không còn hứng thú.
Uống một hồi lâu, đầu Trương Mục mê muội, có chút say. Trả tiền xong, cậu đứng lên chuẩn bị rời khỏi quán bar. Không hiểu là vô tình hay duyên trời sắp đặt, vào ngay lúc này, trong tầm mắt Trương Mục đột nhiên thoáng trông thấy một nam nhân xa lạ. Nam nhân vừa bước vào quán bar, một thân tây trang màu đen ngay thẳng sạch sẽ, nút áo được cài chỉnh tề, quần áo không một chút nhăn nhúm lại càng không dính một hạt bụi. Ánh mắt anh vô vùng lãnh nhuệ, trên mặt không có biểu tình gì, lộ ra một cỗ cấm dục cùng khí tức bức người, ngăn cấm mọi thứ xung quanh chạm vào mình. Trừ bề ngoài ra, quần áo người kia cũng đầy cao quý, hòa quyện cùng khí chất đặc biệt lôi kéo hàng trăm ánh nhìn chăm chú.
Lần đầu tiên Trương Mục nhìn thấy anh liền sửng sốt, ánh mắt cậu căn bản không dời nổi. Cậu biết rõ, nam nhân kia vừa vặn chính là loại hình mình yêu thích, hoàn hảo vừa vặn, thỏa mãn tất cả ảo tưởng trước giờ của cậu. Dù sao trước lúc gặp gỡ Tiêu Gia Hữu, hình mẫu lý tưởng của Trương Mục là một nam nhân thành thục thận trọng. Cậu đã từng do dự rất lâu mới lựa chọn chấp nhận Tiêu Gia Hữu. Bất quá có lẽ từ đầu đến cuối, cậu cũng chưa từng yêu hắn, bằng không Tiêu Gia Hữu cũng sẽ không cho rằng bản thân cậu giống như mẹ hắn. Ít nhất thứ cảm xúc trong lòng khi đó chưa từng nồng nàn mãnh liệt như hiện tại, Trương Mục lần đầu tiên nếm trải tư vị “nhất kiến chung tình”, đúng là vừa chua vừa ngọt, trái tim ầm ầm liên tục nhảy loạn, chớp mắt liền khẩn trương đến mức tay chân luống cuống.
Thời điểm cậu chú ý tới nam nhân kia thì những người khác cũng để ý tới, rục rà rục rịch chuẩn bị đến gần định tiếp cận anh. Thế nhưng, nam nhân đối với những người đó đều là nhắm mắt làm ngơ, ngay cả ánh mắt cũng không thèm bố thí, hoàn toàn xem bọn họ như không tồn tại. Anh tùy ý chọn nơi không có người ngồi xuống, sau đó liên tục xem đồng hồ, dường như đang chờ đợi ai đó. Số lần xem đồng hồ càng nhiều, biểu tình trên mặt càng thiếu kiên nhẫn, đôi lông mày hơi chau lại tựa như một giây sau liền không thể tiếp tục nhẫn nại mà đứng dậy rời đi.
Tâm tình Trương Mục càng thêm thấp thỏm, nhanh chóng suy nghĩ, bỗng nhiên kích động tuôn ra một ý tưởng hết sức điên cuồng. Cậu còn chưa kịp nghĩ thật rõ ràng, thân thể đã bắt đầu không nghe lời, theo bản năng bước đến nơi nam nhân kia đang ngồi.
Trước khi Trương Mục tiến tới, đã có người đến gần nhưng tất cả đều thất bại. Nam nhân kia quý chữ như vàng, ngay cả nói cũng keo kiệt, chỉ nhẹ nhàng mà lạnh lùng liếc mắt một cái, ánh mắt như giấu lưỡi dao sắc, vô cùng bén nhọn đâm thẳng khiến những kẻ giả vờ đến gần đều lúng túng rời đi, không dám dây dưa, đối mặt với ánh mắt như muốn giết người kia.
Trương Mục thấy thế càng thêm động lòng, như vậy có thể nói nam nhân khiến mình “nhất kiến chung tình” trước mắt này không phải là một người tùy tiện. Cậu vừa nghĩ liền đi tới gần bên nam nhân.
Thấy bên cạnh đột nhiên lại nhiều hơn một người, Tiêu Tiên khẽ chau mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Trương Mục, không chút che giấu lệ khí quanh người. Anh chính là bị Sở Nhĩ Sâm mời đi cùng. Nếu là trước kia, Tiêu Tiên không hề có hứng thú với quán bar, lần này không biết tại sao, thần xui quỷ khiến lại đáp ứng Sở Nhĩ Sâm. Nhưng vừa bước vào, Tiêu Tiên nhanh chóng hối hận. Nếu không phải trước đó đã đáp ứng Sở Nhĩ Sâm, không thể tùy tiện đổi ý, anh đã sớm quay đầu bỏ đi.
Thời điểm Trương Mục lại đây, Tiêu Tiên đã bị nhóm người giả vờ đến gần kia làm phiền đến không còn nhẫn nại, bởi vậy khi nhìn về phía Trương Mục, ánh mắt đã lộ ra tia phiền chán cùng tàn nhẫn. Cho đến khi gương mặt Trương Mục hiện lên rõ ràng, tàn nhẫn nơi đáy mắt Tiêu Tiên liền nhanh chóng phai nhạt đi mấy phần.
Xuất hiện trước mặt anh là một nam nhân trẻ tuổi đẹp đẽ, tinh tế, gương mặt nhuộm tầng tửu sắc, sắc môi đỏ sẫm, mềm mại lại mang theo nụ cười xán lạn. Nam nhân này nước da trắng nõn, đôi mắt long lanh một tầng nước đầy vẻ mị hoặc khiến Tiêu Tiên lập tức sửng sốt đến nháy mắt. Sững sờ qua đi, anh liền cảm thấy kinh ngạc, vậy mà bản thân không phiền chán đối phương.
Trương Mục bị vẻ mặt đầy lệ khí của Tiêu Tiên dọa, vội vã hít sâu một hơi, nhắc nhở không thể dễ dàng kinh sợ.
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy." Trương Mục cười, nhỏ giọng: "Tôi muốn hỏi anh một chút."
Tiêu Tiên chăm chú nhìn cậu, không từ chối cậu như những người khác, trầm giọng: "Có chuyện gì?"
Trương Mục đầy thâm ý sâu xa hỏi: "Anh kết hôn rồi sao?"
Tiêu Tiên nói: "Chưa."
Trương Mục ý cười càng đậm, làm cho khuôn mặt thêm bừng sáng: "Vậy anh có người yêu chưa?"
Nếu đối phương đã có đối tượng thì dù có tiếc nuối đến đâu, cũng tuyệt đối không thể mặt dày lăn giường với người ta. Ở phương diện này, tính nguyên tắc của Trương Mục rất mạnh, dù cho cái cậu muốn chỉ là một đêm hưởng tình vui vẻ.
Tiêu Tiên dừng một chút mới nói: "Không có."
Trương Mục nghe được câu trả lời liền thỏa mãn, trong nháy mắt tinh thần phấn chấn hơn hẳn, nếu quả thật muốn cùng ai đó thử một lần, cậu hy vọng nhất chính là người trước mắt.Cậu tiến vài bước đến gần nam nhân, bởi vì cúi người rút ngắn khoảng cách, nên chỉ cần hướng về phía trước liền đụng đến chóp mũi đối phương.
Đây là một khoảng cách vô cùng ám muội.
Trương Mục câu môi, ánh mắt nóng rực tràn đầy mong đợi nhìn nam nhân, ngữ khí mang theo vẻ mê hoặc: "Vậy anh đêm nay có rảnh không? Tôi có một việc rất tốt đẹp, muốn mời anh cùng làm."
Cậu nói xong cũng rất hồi hộp, chăm chú nhìn phản ứng của nam nhân. Chờ đợi một thời gian, phát hiện biểu tình của nam nhân cũng không có gì biến hóa. Trương Mục liền nói tiếp: "Anh không cần phải chịu trách nhiệm, việc này là anh tình tôi nguyện. Qua đêm nay, chúng ta vẫn là người xa lạ, tôi cũng sẽ không dây dưa với anh. Lại nói một đêm dài như thế, anh một thân một mình không phải sẽ rất cô đơn sao? Dáng dấp tôi cũng không tính là tệ đi, không bệnh không đau, thân thể khỏe mạnh, còn không muốn anh phụ trách, anh cùng tôi, đôi bên đều có lợi, anh một chút cũng không thiệt thòi, lẽ nào anh không động lòng sao?"
Trương Mục từng bước dụ dỗ, thần sắc Tiêu Tiên vẫn bình tĩnh mà xa cách, nhàn nhạt nhìn cậu, không biểu lộ nửa điểm tâm tình. Trương Mục tự cảm thấy mất mặt, lúng túng thẹn thùng, thu lại ý cười, xoa xoa mũi đến đỏ ửng liền ngượng ngùng rời đi. Cậu có tâm, nhưng người ta không hứng thú, cũng không thể mặt dày cưỡng cầu. Trương Mục tiếc nuối thất vọng, nghĩ thầm vận may của mình thật không tốt, vẫn nên nhanh chóng đi thắp nén hương đuổi xui.
Trương Mục lúng túng rời đi mang theo một bụng oan ức, còn chưa đi xa thì đột nhiên bị một cánh tay dùng sức kéo lại. Xoay người mới phát hiện nam nhân không biết đứng lên lúc nào, đang cầm tay mình. Trương Mục nhất thời nghi hoặc nhìn đối phương, vừa rồi rõ ràng là không có hứng thú, hiện tại kéo cậu là muốn làm gì?
Trên mặt Tiêu Tiên vẫn không có biểu tình gì, nhàn nhạt nhìn Trương Mục, lời ít ý nhiều: "Đi theo tôi."
Trương Mục kinh ngạc nhưng đối phương không cho cậu thời gian phản ứng, nhanh chóng lôi anh ra khỏi quán bar. Cậu cố nghĩ cũng không hiểu, đối phương vì sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Một chiếc Rolls Royce màu đen sang trọng, quý báu xa xỉ dừng bên ngoài quán bar. Trương Mục nhiệt tình chủ động dắt tay Tiêu Tiên, chỉ vào Rolls Royce bên cạnh Toyota nói: "Đây là xe của tôi, chúng ta đi tìm khách sạn thuê phòng, được không?"
Tiêu Tiên liếc mắt nhìn chiếc Rolls Royce, gật gật đầu, chủ động ngồi vào ghế lái. Trương Mục mới vừa uống không ít rượu, không thể tự mình lái xe.
Lần đầu tiên cùng người khác thuê phòng, Trương Mục vừa căng thẳng kích động vừa hưng phấn, thường xuyên quay đầu nhìn Tiêu Tiên, càng nhìn càng cảm thấy thoả mãn, hoàn toàn để đối phương dẫn đường đến một khách sạn 4 sao xa hoa quý phái. Vào phòng, Trương Mục đi tắm trước, thời điểm tắm xong lại thoáng do dự, cuối cùng vẫn không mặc áo choàng, chỉ dùng khăn tắm tùy ý quấn lấy h4 thân. Dù sao cũng đã theo người ta thuê phòng, không cần tỏ ra ngây thơ trong sạch làm gì.
Thời điểm cậu đi ra, Tiêu Tiên đang đứng ở cửa sổ nhìn bên ngoài, nghe thấy động tĩnh mới quay đầu. Trương Mục lõa thân trên, màu da trắng nõn mềm mịn, không chút dấu vết sẹo lồi, nhìn cực kỳ dụ người, Tiêu Tiên theo bản năng liền quan sát cậu vài giây. Bị anh nghiêm túc nhìn, Trương Mục bỗng nhiên có chút thẹn thùng.
Tiêu Tiên đột nhiên nói: "Xin lỗi."
Trương Mục nhất thời nở nụ cười, môi hồng răng trắng: "Anh cũng nhanh vào phòng tắm đi." Dừng một chút lại bỏ thêm câu: "Tôi ở đây chờ anh."
Tiêu Tiên không nói gì thêm, chỉ là trả lời: "Được."
Thời điểm Tiêu Tiên tắm rửa, Trương Mục ngồi bên ngoài, lật qua lật lại ngăn kéo, xác định những vật phẩm cần thiết đều có, sau đó cởi khăn tắm chui vào chăn chờ nam nhân. Cũng không mất bao nhiêu thời gian, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Tiêu Tiên quấn khăn tắm bước ra.
Vừa nhìn thấy anh, mắt Trương Mục liền sáng lên. Phía dưới nam nhân được khăn tắm bao bọc, mái tóc ướt khẽ nhỏ từng giọt, cơ bụng cường tráng, vừa phải mà không quá đồ sộ phá mất mỹ cảm. Thực sắc tính dã[1], Trương Mục tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
"Anh thật đẹp trai, vóc người cũng thật tốt." Trương Mục không chút keo kiệt tán dương.
Tiêu Tiên lau tóc, liếc nhìn Trương Mục, không lên tiếng, lại giống như thoáng cười nhẹ.
Trương Mục hỏi: "Tôi tên Trương Mục, còn anh?"
Tiêu Tiên nói: "Tiêu Tiên."
"Chữ Tiên nào?"
"Tiên trong Thơ Tiên."
"Ồ. Anh lớn tuổi hơn tôi, tôi gọi anh là Tiêu ca, được không?"
Tiêu Tiên gật đầu. Trương Mục cũng chưa quen thuộc kiểu xưng hô này lắm, lại nói: "Tiêu ca, cái kia... Tôi không có kinh nghiệm trong phương diện này, làm phiền anh dạy tôi cho rồi. Còn có, động tác của anh hãy ôn nhu một chút, tôi sợ đau."
Cậu nghe nói lần đầu tiên làm chuyện này đều rất đau, cũng không rõ ràng là đau đến mức nào. Thời điểm Trương Mục nói người kia ôn nhu một chút, biểu tình tràn đầy căng thẳng, ngượng ngùng.
Tiêu Tiên nhìn chăm chú người đang nằm trên giường, hiếm thấy không làm bệnh khiết phích của anh phát tác, càng không làm anh nảy sinh cảm giác chán ghét, cuối cùng, không nhịn được duc V0ng bộc phát, ném khăn mặt xuống bước tới bên giường.
Chú thích:
[1] Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện h4m muốn ăn uống và t1nh dục là bản năng của con người. (Nguồn: bạch tiểu thiên)