Tài xế dừng xe ở trước cổng biệt thự, Tiêu Tiên vừa xuống xe, phát hiện có chỗ không đúng. Đèn phòng khách tuy mở, lại cực kì an tĩnh, dù hôm nay anh tăng ca về trễ, Trương Mục cũng sẽ không ngủ sớm như vậy.
Mang theo nghi vấn trong đầu, Tiêu Tiên vào phòng khách, trong phòng trống không, không có ai, chuyện này thực sự không phù hợp lẽ thường. Đã trễ thế này, Trương Mục không thể không ở nhà, đặc biệt Tiêu Tiên nhận được tin nhắn Trương Mục gửi đến, hỏi anh bao giờ về, nhận được đáp án chắc chắn của Tiêu Tiên, cậu đã trả lời lại: “Vậy em chờ anh về nha~”
Lời nói lẫn ngữ khí đều ẩn ẩn tình ý đặc biệt.
Tiêu Tiên cũng chính là vì vậy mà thay đổi kế hoạch, sau khi làm xong công tác vội vã kêu tài xế mau mau lái xe về biệt thự. Một đường đi mặt anh đều lạnh không có cảm xúc, nhưng trong lòng lại yên lặng suy đoán, Trương Mục đang muốn bày trò gì? Anh thực mong đợi chuyện sắp tới.
Có thể anh đoán sai rồi? Trương Mục chỉ lơ đãng hỏi thôi, cũng không dự tính chuyện gì?
Đáy lòng Tiêu Tiên không khỏi dâng lên cảm xúc mất mát, anh đi lên lầu, Trương Mục không ở phòng khách, hẳn đang ở phòng ngủ, bây giờ còn chưa đến thời gian sinh học của em ấy, không thể ngủ sớm như vậy.
Cố tình sự thật lại chệch khỏi suy đoán của Tiêu Tiên một lần nữa, anh vừa đến ngoài cửa phòng ngủ, liền thấy cửa phòng đã đóng chặt, bên trong cũng là một mảng tối không hề có ánh đèn.
Lẽ nào Trương Mục thật sự đã ngủ rồi?
Anh vừa suy nghĩ vừa nhẹ nhàng mở cửa phòng nhìn vào bên trong, trong phòng rất tối, nương theo ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, có thể miễn cưỡng nhìn thấy trên giường có một thân ảnh nhỏ nhắn nằm ngủ.
Đúng là đã ngủ rồi.
Tiêu Tiên không muốn làm phiền Trương Mục, rón rén đóng cửa lại, tia hi vọng mong manh nơi đáy lòng cũng biến mất. Anh cười khổ, nghĩ thầm bản thân đã nhịn quá lâu, chỉ cần một câu nói bâng quơ của Trương Mục, cũng có thể tưởng tượng đến trình độ này. Trước đây anh không như vậy, những chuyện này không nóng lòng, gần mực thì đen, anh cùng Trương Mục ở chung lâu ngày, khó tránh khỏi bị Trương Mục lây nhiễm, cả ngày chỉ toàn suy nghĩ bâng quơ, nghĩ về quá khứ.
Sợ đánh thức Trương Mục, Tiêu Tiên cầm áo ngủ, trực tiếp đi phòng ngủ phụ tắm. Anh tắm xong, sấy khô tóc rồi ới cẩn thận quay trở lại, vì Trương Mục ngủ, Tiêu Tiên không mở đèn, dựa vào tia sáng ảm đạm ngoài cửa sổ đi về phía giường.
Trương Mục nằm nghiêng trên giường, Tiêu Tiên không đề phòng, ai biết khi anh gần đến bên giường, người ở phía sau đột nhiên chồm dậy, ôm eo của anh, muốn đem anh ngã về phía giường.
Trương Mục nghĩ mọi chuyện đều sẽ theo dự đoán, cậu thừa dịp Tiêu Tiên còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đem anh đẩy ngã, sau đó quang minh chính đại cướp sắc.
Mà Tiêu Tiên bị đánh úp đột ngột không để ý người phía sau là cậu. Tiêu Tiên bị dọa sợ hết hồn, tay của Trương Mục chỉ vừa mới chạm đến eo, liền bị Tiêu Tiên theo phản xạ lắc một cái đè lại ở trên giường.
Toàn bộ quá trình chưa tới 2 giây. Trương Mục không có thời gian giãy giụa, cánh tay cậu bị Tiêu Tiên đè, lực đạo rất nặng, nhất thời vừa đau lại vừa mất mặt, có chút tức giận, vội gọi Tiêu Tiên, chứng thực thân phận bản thân với anh.
Tiêu Tiên nghe giọng Trương Mục nhanh chóng bỏ tay ra. Anh nghi hoặc mở đèn, vén chăn lên, mới thấy trong chăn chỉ có cái gối dùng để ngụy trang thành người đang ngủ.
"Em tính làm gì?" Tiêu Tiên dở khóc dở cười.
Trương Mục cúi đầu không lên tiếng, mặt đỏ như cà chua, cậu không nghĩ sực lực của bản thân cùng Tiêu Tiên chênh lệch nhiều như vậy, đều là đàn ông, sức lực của Tiêu Tiên có thể lớn như vậy, một chút chống đỡ cậu cũng không có, tưởng thừa dịp Tiêu Tiên không đề phòng mà cướp sắc, kết quả thành bê đá tự đập chân mình.
Tiêu Tiên thấy Trương Mục xoa cánh tay, có chút áy náy, vừa rồi xác thực anh có phần mạnh tay.
"Không sao chứ?" Tiêu Tiên giúp Trương Mục xoa xoa cánh tay, động tác ôn nhu, giải thích: “Đột nhiên xuất hiện, tôi không biết là em, còn đau không?"
Trương Mục còn băn khoăn thực lực của bản thân cùng Tiêu Tiên cách xa, cảm thấy mất hết mặt mũi, hừ nói: "Đương nhiên đau rồi, anh ra tay quá độc rồi đó."
Cậu giơ cánh tay cho Tiêu Tiên xem, màu da Trương Mục rất trắng chỉ hơi đổi màu là có thể nhận biết rõ ràng, Tiêu Tiên thấy cánh tay vừa bị anh tóm khi nãy nổi lên vệt ửng hồng, bất đắc dĩ nói: "Anh còn tưởng là có trộm, lần sau đừng làm vậy nữa."
"Đâu ra trộm vào đây..." Trương Mục nói thầm, biết việc này không thể trách Tiêu Tiên, do cậu đã đánh giá thấp anh. Sớm biết sức chiến đầu của Tiêu Tiên mạnh như vậy, cậu nên lập một kế hoạch hoàn hảo không có sơ hở nào mới đúng.
Trương Mục một bên ảo não tiếc nuối, một bên tìm cơ hội, thừa dịp Tiêu Tiên chưa chuẩn bị, cấp tốc đem anh đẩy ngã lên giường, sau đó nhảy ngồi vào bên hông Tiêu Tiên, cúi đầu nhìn anh.
Tiêu Tiên tuy không hiểu rõ ý đồ của cậu, nhưng cũng không phản kháng.
"Có một tin tốt cùng một tin xấu", Trương Mục nhìn Tiêu Tiên, hỏi: "Anh muốn nghe cái nào trước?"
Tiêu Tiên không trả lời, anh hỏi ngược lại: "Trước khi em hỏi có thể bỏ tay ra được không?"
Lúc anh ngã vào giường, áo tắm bị bung ra, Trương Mục hỏi, cũng quang minh chính đại chiếm tiện nghi của anh.
"Không thể." Trương Mục thuận thế s0 soạng hai cái, lớn lối: “Đêm nay em muốn cướp sắc của anh, em muốn sờ chỗ nào là quyền của em, muốn sờ bao lâu cũng là chuyện của em."
Tiêu Tiên trầm mặc vài giây, thuận theo Trương Mục: "Nói rõ tin tức trước."
Trương Mục nói: "Tin tốt là, hôm nay em đi kiểm tra, giáo sư Lâm nói thân thể em đã khôi phục rất tốt, có thể sinh hoạt như bình thường."
Tiêu Tiên cũng đã mang máng đoán trước được, nếu không phải đêm nay Trương Mục cũng sẽ không lớn lối như vậy: "Vậy còn tin xấu thì sao?"
Trương Mục lộ ra một nụ cười tà ác: "Tin xấu là, đêm nay anh khó thoát khỏi ma trảo của em, nhất định bị em giày vò chà đạp rồi!"
Cậu nói xong cúi đầu hôn môi Tiêu Tiên thô bạo, hoàn hảo hóa thân thành một tên h40 sắc. Tiêu Tiên không từ chối Trương Mục, anh cảm thấy tin này với anh, cũng là một tin cực kì tốt.
Hai người hôn nhau thật sâu, áo tắm cũng cởi ra, Trương Mục tranh thủ lúc rảnh rỗi đưa tay tắt đèn phòng đi. Gian phòng lại chìm vào bóng tối, Trương Mục bị Tiêu Tiên ôm lấy, dễ dàng trở mình, hai người thay đổi vị trí. Trương Mục không ngại giao ra quyền chủ động, dù sao giày vò chà đạp cũng bất phân cao thấp.
Nhưng kết quả cuối cùng lại chênh khỏi dự đoán của cậu rất nhiều. Khởi đầu xác thực hết thảy rất tốt, cậu cùng Tiêu Tiên đã lâu không cùng nhau, cả hai đều điên cuồng tùy ý.
Dần dần, Trương Mục có chút khó ứng phó. Cậu thấy sự thay đổi của Tiêu Tiên, Tiêu ca của cậu trước giờ luôn cấm dục cao lãnh như một bông hoa sen, vì sao hiện tại lại điên cuồng mất nhân tính như vậy? Cậu đã xin tha rất nhiều lần, đều bị Tiêu Tiên ngoảnh mặt làm ngơ.
Đến khi kết thúc, đầu óc Trương Mục mơ mơ màng màng, mơ hồ thấy trời ngoài cửa sổ cũng đã sắp sáng. Ánh mắt cậu u oán, cảm thấy mình như một con búp bê bị chà đạp, eo sắp gãy đến nơi.
Tiêu Tiên lại tươi tỉnh, anh bị Trương Mục hành hạ lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể ph4t tiết, ôm Trương Mục ngủ rất say. Trương Mục không ngủ được, trút giận lấy chân đá Tiêu Tiên mấy lần, vẫn không làm đối phương tỉnh giấc.
Cậu phiền muộn nghĩ, đàn ông bị túng dục lâu ngày quả nhiên rất đáng sợ!
Trước khi quay lại thành phố A, Trương Mục cùng Tiêu Tiên mang theo Phái Phái chưa đầy ba tháng đến bệnh viện kiểm tra. Phái Phái ăn được ngủ được, thân thể khỏe mạnh, tuy lần trước kiểm tra không có vấn đề gì, Trương Mục vẫn có chút lo lắng.
Hai ngày trước cậu tắm rửa cho Phái Phái, phát hiện cánh tay của bé tự nhiên xuất hiện một chấm nốt ruồi son. Lúc làm kiểm tra, Trương Mục nói với bác sĩ, kết quả bác sĩ chẩn đoán, nói là u mạch máu.
"Ung thư máu?" Trương Mục sợ hết hồn, nhất thời mặt trắng bệch.
Tiêu Tiên coi như trấn định, nhăn chặt mày, nói với bác sĩ: "Hãy nói cụ thể một chút."
Bác sĩ vội vã giải thích, bảo bọn họ đừng lo lắng, là lành tính, không khó chữa trị, có đứa vừa mới ra đời liền có, có đứa mấy tháng mới xuất hiện, sau khi chữa trị sẽ không ảnh hưởng đến đứa bé, thậm chí có rất nhiều tế bào tự biến mất, u mạch máu chia thành ba giai đoạn là phát triển, thối lui và thối lui hoàn toàn, trước tiên phải quan sát trước, để nó phát triển từ từ, có thể sẽ tự biến mất, nếu khối u lớn lên, phát triển quá nhanh, nhất định phải lập tức tiến hành trị liệu.
Ông ta nói nhẹ nhàng, tựa như chỉ là bệnh nhẹ, Trương Mục vẫn không nén nổi lo lắng. Đứa nhỏ cậu mang thai lâu như vậy mới ra đời, đương nhiên hi vọng bé có thể khoẻ mạnh, không bệnh không đau.
Phái Phái phát bệnh, cậu hận không thể chịu thay Phái Phái.
Bác sĩ kiến nghị nên quan sát trước, sau đó xem tình huống mới tiến hành phương pháp điều trị, với tình hình hiện tại của Phái Phái, tốt nhất tạm thời đừng đổi nơi ở mới, sợ bệnh sẽ có biến động.
Trương Mục bởi vậy bỏ qua ý nghĩ quay lại thành phố A, hiện tại chuyện của Phái Phái là quan trọng nhất.
Đi ra từ bệnh viện, Trương Mục ôm Phái Phái, nhìn bé đang ngủ say, còn chưa biết chuyện gì, tâm lý vừa khó chịu lại đau lòng.
Tâm tình Tiêu Tiên cũng nặng trình trịch, an ủi: "Em đừng quá lo lắng, bác sĩ cũng nói rồi, bệnh này không nghiêm trọng, không có chuyện gì."
"Vâng." Trương Mục gật đầu, đau lòng nói: "Nhưng Phái Phái nhỏ như vậy, chắc chắn rất khó chịu."
Tiêu Tiên trầm mặc, tay nắm chặt vô-lăng, nếu như có thể, anh cũng muốn chịu thay Phái Phái, làm thằng bé vĩnh viễn khỏe mạnh, không buồn không lo.
Sau đó, Tiêu Tiên trực tiếp mời một chuyên gia về bệnh này đến để kiểm tra sức khỏe cho Phái Phái thường xuyên, dùng phương pháp tốt nhất đo lường mức độ tăng trưởng của khối u.
Ngoài theo dõi thì việc chăm sóc hằng ngày cho bé con cũng rất quan trọng. Bác sĩ nói nên hạn chế Phái Phái khóc quá nhiều, tâm trạng bị dao động sẽ làm giãn mạch và xuất huyết, chỗ có nốt huyết sắc tố cũng tránh ma sát từ bên ngoài, đặc biệt khi ngứa, không thể dùng tay gãi, nếu không dễ bị chảy máu và nhiễm trùng.
Những điều bác sĩ đã dặn Phái Phái cố chịu đựng, kì thật thằng bé rất hiểu chuyện, ít khóc nháo, nhưng đến khi ngứa lên, muốn đưa tay gãi lại bị ba ngăn cản, thằng bé chỉ biết dùng phương pháp khóc lớn để trút giận.
Trương Mục nhìn Phái Phái khó chịu thống khổ, tâm cậu như bị ai bóp chặt, cực kì khó chịu dằn vặt. Cậu cố ý cùng Tiêu Tiên lên núi Liêu Cô, đến chùa trên núi xin một lá bùa bình an cho Phái Phái, lá bùa bình an trước kia đã giúp Phái Phái thoát khỏi hiểm cảnh một lần, hi vọng lần này cũng có thể phù hộ Phái Phái khỏe mạnh bình an.
Cầu được bùa bình an, để chắc ăn, Trương Mục xỏ dây qua lá bùa rồi đeo lên người Phái Phái, xoa xoa gương mặt nhỏ của thằng bé, nghĩ thầm, tiểu bảo bối, con phải nhanh chóng khỏe lên nha.
Vết sẹo của Phái Phái cũng đã hết đau, quay về phía Trương Mục khoa tay múa chân, cười khanh khách.
Lúc Phái Phái được mười tháng tuổi, các khối u đang ở giai đoạn thối lui đột nhiên bành trướng, bác sĩ chẩn đoán nói nhất định phải sử dụng phương pháp điều trị. Việc điều trị chủ yếu là bằng laser, bổ sung bằng thuốc, ban đầu tiến hành mỗi tháng một lần, sau đó chuyển thành hai tháng một lần.
Phái Phái vẫn còn nhỏ, phải điều trị một thời gian dài, Trương Mục nhìn thằng bé đau lòng muốn chết, chỉ có thể đối xử với thằng bé tốt hơn ở những mặt khác để bù đắp cho nó.
Trị liệu kéo dài đến lúc Phái Phái được hai tuổi, thằng bé càng ngày càng kiên cường, có lúc còn an ủi ngược lại Trương Mục, nói Phái Phái không khó chịu, cũng không đau chút nào.
Khi bác sĩ chẩn đoán bệnh u mạch máu của Phái Phái đã biến mất hoàn toàn, không cần uống thuốc cùng tiến hành trị liệu nữa, tâm trạng Trương Mục mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ôm Phái Phái đi ra từ bệnh viện, cuối cùng cũng có thể thả lỏng sau ngần ấy thời gian.
Vừa mới qua lập xuân, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Trương Mục đeo khăn quàng cổ trẻ em cho Phái Phái, ở cuối khăn có một con thỏ nhỏ, cực kì dễ thương. Phái Phái vươn tay nhỏ ôm cổ Trương Mục, ngước đôi mắt đen láy xinh đẹp nhìn cậu, thanh âm mềm mại xen lẫn mong chờ: "Baba, Phái Phái khỏi bệnh rồi, có phải có thể đi gặp Tiêu ba đúng không ạ?"
Trương Mục nắm hai tay mềm mại của bé: "Ba mới đi hai ngày, con nhớ rồi sao?"
"Vâng." Đầu nhỏ của Phái Phái nghiêm túc gật gật, có chút xấu hổ: "Con rất thích Tiêu ba."
"Ừ, chúng ta đi tìm Tiêu ba." Trương Mục nói: "Sau khi trở về, chúng ta có thể sẽ luôn ở cùng một chỗ với Tiêu ba."
Trương Mục thầm nghĩ, ba ba cũng rất nhớ Tiêu ba của con nha.
Khoảng thời gian này vì vấn đề công tác Tiêu Tiên phải chạy đi chạy lại cả hai bên, cậu cũng thấy đau lòng.
Trong nháy mắt, mắt Phái Phái sáng lên, vui mừng nghi ngờ hỏi lại: "Thật sao ba ba?"
"Đương nhiên là thật rồi, làm sao ba ba có thể lừa con? Chờ sau khi trở về, ba ba còn muốn dẫn con đi gặp ông bà nội..."
Cậu dừng một chút, hơi ngập ngừng nói: "Còn có anh trai của con."
Phái Phái ngẩn người, đây là lần đầu tiên bé nghe ba nhắc đến bé có anh trai: "Anh trai ạ?"
"Ừm." Trương Mục không nhắc về Tiêu Gia Hữu nữa, sờ sờ cái đầu nhỏ của Phái Phái, cười nói: "Chờ con gặp liền biết thôi."
Phái Phái nghiêm túc gật đầu, hai tay nắm chặt, có chút lo lắng cùng tò mò. Lần đầu tiên bé gặp ông bà nội, chắc chắn phải nghe lời, làm một bé ngoan. Còn có anh trai, bé cũng rất mong chờ. Khi ở bệnh viện, bạn tốt của bé là Chu Nguyệt cũng có anh trai luôn chơi cùng và kể chuyện cổ tích cho cậu ấy nghe, khi đó bé cũng muốn có anh trai, không ngờ là có anh trai thật.