Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Ta Mang Thai

Chương 77



‘’Con không biết, con chỉ không thích thôi.’’

Bé nói xong còn hơi bận tâm hỏi lại Trương Mục: ‘’Ba ba, chí Lâm hay tặng con đồ chơi mà con còn không thích chú ấy, như vậy có phải là không tốt không?"’

Bé còn biết suy nghĩ tới cảm nhận của người khác.

Trương Mục xoa cái lông mày vì xoắn xuýt mà nhăn tít vào của Phái Phái, bị bé chọc cười, nghiêm túc nhìn Phái Phải giải thích: ""Không đâu, con không làm gì sai. Chú ấy tặng quà cho con, con thích thì nhận, nhưng phải nói cảm ơn, nhưng nếu con không thích thì cũng không cần nhận, cũng đừng sợ phải từ chối. Con không thích hắn cũng không sao, ba ba cũng có rất nhiều người không thích mình, thế nhưng chúng ta vẫn phải biết lễ phép, không thể vì không thích liền bắt nạt người khác, đối xử không đúng với người ta."’

"’Dạ.’’ Phái Phái nghiêm túc gật đầu: ‘’Con không nói với người khác, chỉ nói cho ba ba biết.’’

Trương Mục xóa bóp mặt Phái Phái, ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng suy nghĩ rất nhiều.

Lâm Thần gần đây luôn luôn tìm cơ hội tiếp cận Phái Phía, nói chuyện với bé, chơi cùng bé, tặng đồ chơi, những chuyện đó Trương Mục đều biết. Nhưng chuyện khiến cậu buồn bực chính là tại sao Lâm Thần phải làm thế? Hắn tiếp cận Phái Phái, muốn cùng thằng bé có quan hệ tốt xuất phát từ mục đích gì? Nếu nói Lâm Thần chỉ đơn thuần muốn đối xử tốt với Phái Phái thì Trương Mục không tin.

Kỳ thực cậu có thể mơ hồ nhận ra được Lầm Thần có lẽ muốn mượn Phái Phái để rút ngắn quan hệ giữa mình và Tiêu gia, hoặc là ly gián Trương Mục và Phái Phái, dù sao Trương Mục đã từng nghe Phái Phái nói qua chú Lâm thường vô tình hay cố ý nhắc tới cậu.

Phái Phái còn nhỏ nên không hiểu được dụng ý của Lâm Thần, Trương Mục vẫn có thể thông qua việc nghe Phái Phái kể lại phát hiện ý đồ thăm dò che giấu sau nhưng câu nói kia.

Lâm Thần có lẽ cho rằng Phái Phái chẳng qua là ở cạnh Trương Mục, nếu hắn cố gắng một chút cũng có thể tranh thủ được yêu thích của Phái Phái, còn có thể phá hoại được quan hệ của Trương Mục và Phái Phái.

Nhưng nếu Lâm Thần ôm loại ý nghĩ này thì hi vọng của hắn hoàn toàn chỉ có thể bỏ đi. Sợ rằng hắn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới việc Phái Phái và Trương Mục là ruột thịt, bất kể hắn dùng thủ đoạn gì cũng không thể nào gây xích mích ly gián được máu mủ, cũng không thể nào thay đổi được quan hệ giữ Trương Mục và Phái Phái.

Dĩ nhiên những câu này Trương Mục không cần thiết phải nói với Phái Phái, cậu rời đề tài đi rất nhanh, hỏi Phái Phái đã chơi những gì, dắt tay bé đi vào phòng khách.

Đi vào phòng khách, chuẩn bị ăn cơm tối, nhà bếp thơm mùi cơm bay ra ngoài.

Phái Phái ngồi ở giữa Trương Mục và Tiêu Tiên, từ nhỏ bé đã sinh hoạt cùng Tiêu Tiên nên đối với người ba lớn lúc nào cũng nghiêm túc này bé cũng rất thân cận, không hề sợ chút nào. Hơn nữa đối với Phái Phái, Tiêu Tiên cũng cố gắng hết sức để ở chung với bé, bối đắp thêm tình cảm giữa hai ba con.

Đang ăn cơm, Trương Mục và Phái Phái nói tới việc ông bà nội muốn sang đây. Phái Phái nghe thế rất vui vẻ, còn nói muốn tự mình chuẩn bị quà ra mắt với ông Trương và bà Trương.

Cha mẹ của Trương Mục thứ tư tới thành phố A, chuyến bay đã đặt sẵn vì vấn đề thời tiết mà bị hoãn lại hai giờ, lúc tới thì trời cũng đã tối. Trương Mục đi theo Tiêu Tiên cùng nhau tới sân bay đón bọn họ, lúc đi vừa vặn là lúc Phái Phái tan học  nên đưa bé đi cùng.

Trương Vĩ Khiêm và Hàn Cầm kéo một cái vali nhỏ, vừa đi ra thì nhìn thấy Trương Mục và Tiêu Tiên.

Cả hai người đều có vẻ ngoài nổi bật, vóc dáng cao gầy, chỉ cần liếc mắt là có thể dễ dàng nhìn thấy, đặc biệt là khi hai anh đẹp trai còn dẫn theo một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu thì càng lôi kéo nhiều sự chú ý hơn.

Năm nay Phái Phái sắp được bốn tuổi, cao hơn so với các bạn cùng tuổi, làn da của bé trắng nõn, cặp mắt to tròn, đặc biệt đẹp, mặc trên người một cái áo T shirt in hoạt hình, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu tới mức không thể cưỡng lại.

Hàn Cầm lần đầu tiên nhìn thấy Phái Phái thì tim đều sắp hóa thành nước, yêu thích vô cùng. Trương Vĩ Khiêm còn hơn như vậy, ông trông mong cháu trai đã trông mong tới mức tóc tai đều sắp trắng hết, tuy rằng đã nói chuyện cùng Phái Phái qua video rất nhiều lần nhưng thế nào cũng không thể bằng được gặp người thật. Hiện tại thật sự nhìn thấy bé con đứng ở trước mặt mình tưng bừng nhảy nhót, tâm tình của ông đặc biệt kích động, nhìn chằm chằm Phái Phái không dời nổi mắt.

Đây chính là con trai của Trương Mục, cháu trai bảo bối của ông!

Trương Mục buồn cười nhìn cha mẹ mình dáng dấp căng thẳng kích động, vỗ nhẹ Phái Phái nói: ‘’Nhanh tới chào ông bà."’

Phái Phái hơi khẩn trương cùng sợ hãi nhưng vẫn chạy tới bên cạnh hai người ngước đầu lên gọi: ‘’Ông nội, bà nội.’’

Trương Vĩ Khiêm và Hàn Cầm kích động liên tục gật đầu đáp lời.

Hàn Cẩm tỉ mỉ nhìn Phái Phái, yêu thương tới mức không chịu được mà ôm một cái. Sau đó hai người mỗi người một bên tay dắt bé ra ngoài.

Có lẽ do có huyết thống gắn bó nên Phái Phái đối với ông bà nội cũng rất thân cận, hỏi gì đáp nấy khiến đôi bên nhanh chóng vượt qua giai đoạn lạ lẫm ban đầu.

Trương Vĩ Khiêm và Hàn Cầm từ khi nhìn thấy Phái Phái tầm mắt vẫn không dời khỏi người bé, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thương yêu, ngay cả khi Trương Mục cùng Tiêu Tiên chào hỏi bọn họ cũng chỉ ậm ừ qua loa.

Trương Mục nhìn hai người họ cưng chiều Phái Phái thì cảm thấy bất đắc dĩ mà liếc sang Tiêu Tiên.

Hai người nhìn nhau cười, thừa dịp đi phía sau không ai nhìn thấy len lén nắm tay nhau, bị lâm nhiễm vui vẻ nên tâm tình trở nên tốt hơn.

Trở về biệt thự vẫn là Tiêu Tiên lái xe, Trương Mục ngồi ở ghế cạnh tài xế, cha mẹ Trương cùng Phái Phái ngồi ở phía sai. Trương Vĩ Khiêm cùng Hàn Cầm dọc đường đi không ngừng hỏi cái này cái kia, Phái Phái cũng rất phối hợp, nói một lúc thì nói tới chuyện ở vườn trẻ chơi cái gì, bạn bè tốt nhất của bé là ai.

Trương Vĩ Khiêm cùng Hàn Cầm rất nghiêm túc nghe, Phái Phái nói gì bọn họ cũng thích nghe, chỉ riêng điểm này thì kiên trì của bọn họ so với Trương Mục và Tiêu Tiên tốt hơn nhiều. Lúc bình thường Trương Mục cũng thường nói chuyện với Phái Phái, nhưng cũng hầu như là do Phái Phái tự mình chơi chứ cậu cũng không có hứng thú lắm.

Đến biệt thự, có người làm tới đón lấy hành lý.

Trương Vĩ Khiêm và Hàn Cầm xuống xe, nhìn tới biệt thự trước mặt thì kinh ngạc, nhà bọn họ cũng có chút tiền, cũng được gọi là giàu có, thế nhưng so với thế này thì kém xa, bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình ở được trong biệt thự xa hoa cỡ này.

Thế nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc hai người cũng nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, cấp tốc điều chỉnh bản thân, nghĩ thầm coi như lần này tới trải nghiệm cuộc sống của mấy người thượng lưu đi. Hơn nữa nhìn cách Trương Mục và Tiêu Tiên ở chung, con trai của bọn họ cũng không giống như đang bị ép buộc hay bắt nạt.

Luôn cảm thấy so với trước đây con trai có vẻ như yếu ớt hơn không ít.

Cũng không biết có phải là do bị chiều chuộng quá hay không.

Vừa vào phòng khách Tiêu Tiên xin phép đi nhắc nhở chuẩn bị bữa tối, Trương Mục trước tiên đưa cha mẹ tới phòng của họ. Gian phòng đã được dọn dẹp thu thập từ sớm, đệm chăn đều đã được giặt sạch phơi nắng, sàn nhà cũng được lau dọn tỉ mỉ sạch sẽ, ngoài cửa sổ là cây cối tràn ngập màu xanh biếc, tầm nhìn cực tốt, không khí trong lành.

Sau khi sắp xếp xong hành lý Trương Mục đưa hai người tham quan xung quanh, giới thiệu với họ phòng của mình, phòng của Phái Phái còn có vườn hoa bên ngoài và bể bơi. Ngoài ra còn cố ý giới thiệu bảo mẫu đang chăm sóc cho Phái Phái, quản gia, tài xế và đầu bếp trong nhà, để cho cha mẹ cậu muốn đi đâu có thể nói với tài xế, như vậy ra ngoài đi dạo cũng thuận tiện hơn, muốn ăn gì thì cứ nói cho đầu bếp.

Trương Vĩ Khiêm và Hàn Cầm nghe thấy thì trố mắt ngoác mồm. Trước khi bọn họ tới đây đã từng cân nhắc chuyện Tiêu Tiên bận rộn như vậy thì việc nhà và chăm sóc Phái Phái ai làm, chẳng lẽ đều là Trương Mục làm? Bọn họ vì thế mà nghĩ tình cảnh hiện tại của Trương Mục đau lòng cho cậu, bận tâm nhưng lại không dám hỏi. Mãi tới tận lần này tận mắt nhìn thấy mới hiểu được Trương Mục nào có chịu khổ gì, trong nhà có người làm cơm, có người làm việc nhà, còn có bảo mẫu chăm sóc trẻ con, thậm chí ngay cả tài xế riêng cũng có, đâu cần cậu phải làm việc.

Họ đều đã nghĩ thông suốt, chẳng trách lần này gặp Trương Mục luôn cảm thấy cậu so với mấy năm trước đều yếu ớt đi nhiều. Đối với việc được trước sau hầu hạ chăm sóc thế này thì ai cũng có thể trở nên yếu ớt thôi.

- -----oOo------