Ngay sau đó, Trương Mục kể cho Tiên Tiên chuyện từ lớn đến nhỏ, đặc biệt nhấn mạnh cậu khổ như nào, vì thuyết phục ba mẹ nói sắp rách cả môi.
Tiêu Tiên nhìn mà buồn cười, không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết Trương Mục thêm mắm thêm muối vô.
Tuy nói như vậy, hắn vẫn gửi cho Trương Mục một cái nhãn dán “Ôm ôm”.
Những nhãn dán này là Trương mục tải cho Tiêu Tiên, chuyên dùng cho cặp đôi, Tiêu tiên mặc kệ nó lưu trong điện thoại nhưng số lần sử dụng có thể dếm trên đàu ngón tay.
Bởi vậy hắn gửi tin nhắn xong, Trương Mục khẳng định thật vui.
Sự thật cũng như Tiêu Tiên suy đoán, Trương Mục quả nhiên rất vui vẻ, liên tiếp gửi cho Tiêu Tiên mấy nhãn dán đáng yêu, "Bắn tim”, “Hôn môi”, "Ôm chầm",...
Tiêu Tiên nhìn những nhãn dán đó, không tự giác được mà lộ ra ý cười.
Trương Mục giải thích rõ ràng cho ba mẹ xong, Trương Vĩ Khiêm và Hàn Cầm cũng không lại rối rắm nữa.
Bọn họ nghĩ đến còn rất xa, như vậy cũng tốt, Tiên Tiên đã có con, bọn họ cũng không phải lo lắng Trương Mục có Phái Phái, hắn không có cũng sẽ muốn một đứa. Đến lúc đó nhỡ đâu lại cãi nhau.
Hiện tại từng người đều có con của mình, hai người không có lo lắng, hoàn toàn yên tâm.
Đương nhiên, chuyện hai người lo lắng chỉ nói với bạn già nhà mình thôi, một chữ cũng không đề cập với Trương Mục, sợ đứa nhỏ ngại bọn họ nói nhiều.
Ba mẹ Trương Mục đến thành phố A, Tiêu kình và Diêu hạnh thương lượng việc hai nhà gặp mặt, đây là việc quan trọng, không thể tùy tiện.
Thời gian dự định thật ra sớm hơn thời gian quyết định, nhưng hai người nghĩ lại thấy không cần nhanh như vậy, để ba mẹ Trương Mục nghỉ ngơi quen mới chốt.
Bởi vậy hai bên thương lượng mãimới quyết định gặp nhau thứ 7 tuần sau.
Địa điểm ở nhà hàng đã dặt trước.
Nhà hàng sang trọng, hương vị lẫn phục vụ đều đứng hạng cao, giá cả đương nhiên cũng sang quý, chỗ này không thiếu khách hàng, muốn đặt vị trí phải đặt trước một tháng mới được.
Nhưng đó là quy định cho khách hàng bình thường, nhà hàng này Tiêu gia chiếm cổ phần rất lớn.
Đến ngày gặp mặt trực tiếp bao toàn bộ nhà hàng.
Khi nhà Trương Mục lái xe đến nhà hàng, Tiêu Kình và Diêu hạnh đã tới trước, đây cũng đủ chứng minhthái độ coi trọng của họ.
Mà Tiêu Gia Hữu là con trai Tiêu Tiên, tự nhiên cũng phải đến.
Hắn còn nhớ rõ ngày đó xấu hổ trường hợp, nhìn thấy Trương Mục ba mẹ, hơi ngại ngùng gọi một tiếng “Ông, bà”.
Trương Vĩ Khiêm biểu tình tự nhiên, Hàn cầm cũng hơi xấu hổ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
Tiêu Gia Hữu chào xong định chuồn lại bị Phái Phái nhiệt tình nhào tới ôm lấy chân.
“Anh ơi.” Phái phái ôm chân hắn, ngẩng đầu nói: “Em rất nhớ anh, sao anh không đến tìm em đi chơi?”
Trước mặt người lớn, Tiêu Gia Hữu không dám trực tiếp đuổi bé đi, trả lời cho có: “Anh rất bận, không có thời gian.”
“Vậy khi nào anh hết bận?”
“…… Không biết.”
“Vậy...” Phái phái kéo tay Tiêu Gia Hữu, mong chờ mà nói: “Bên kia có thật nhiều, thật nhiều cá, chúng ta cùng đi xem đi.”
Tiêu Gia Hữu đau đầu, di chứng chăm trẻ của hắn còn chưa biến mất, gần nhất đều đang trốn tránh Phái Phái.
Tiêu Kình thấy Phái Phái thân thiết với anh trai, vui vẻ nói với Tiêu Gia Hữu: “ Không có việc gì thì chơi với Phái Phái đi.”
Tiêu Gia Hữu nhìn ông mình, lại cúi đầu nhìn Phái Phái, không thể từ chối, đành phải dẫn Phái Phái đi xem cá.
Phái phái nắm tay Tiêu Gia Hữu, tung tăng nhảy nhót, ngẩng đầu nói chuyện với Tiêu Gia Hữu, thoạt nhìn rất hạnh phúc.
Một đám người xem Phái Phái và Tiêu Gia Hữu đi xa.
Diêu hạnh cười nói: “Tình cảm của Phái phái và Gia Hữu khá tốt, lần nào gặp cũng phải tìm anh trai, người khác đều không quan tâm.”
Hàn Cầm cũng từng tò mò chuyện Phái Phái thích dính Tiêu Gia Hữu, sau khi nghe Trương Mục kể Tiêu Gia Hữu đã cứu Phái Phái khi bé bị ôm đi mới hiểu.
“Trẻ con biết ai tốt với chúng, tình cảm hai đứa tốt là chuyện vui." Hàn Cầm nói.
Bà còn sợ tình cảm hai đứa không tốt Phái Phái sẽ bị bắt nạt, rốt cuộc không có quan hệ huyết thống dễ dàng tạo ra ngăn cách.
Đặc biệt là loại gia đình giống Tiêu Tiên, càng có tiền, càng phức tạp.
Hiện tại nhìn thấy Phái Phái và Tiêu Gia Hữu ở chung thật tốt, bà yên tâm rất nhiều.
Nhà ăn không có khách hàng khác, đặc biệt yên tĩnh.
Nhà hai người gặp mặt xong vừa nói chuyện vừa đi đến bàn ăn.
Hai đứa trẻ bên nhau lâu rồi, tình cảm bền vững, cháu cũng có, cho nên lần này chỉ là quen biết lẫn nhau, không có ý gì khác.
Tiêu Kình và Diêu Hạnh đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, nhưng đối với ba mẹ Trương Mục biểu hiện rất tôn trọng, hiền hoà.
Trương Vĩ Khiêm làm thầy giáo vài chục năm, ngoại trừ quan niệm hơi cổ hủ thì vẫn dễ thân quen.
Hàn Cầm vừa nói chuyện vừa chú ý thái độ ba mẹ Tiêu Tiên với Trương Mục, thấy họ cư xử như với con của mình, trái tim mới yên lòng.
Bà còn chú ý tới, Trương Mục sửa miệng gọi ba mẹ Tiêu Tiên là “Ba mẹ”, còn rất thuận miệng, có lẽ đã gọi qua rất nhiều lần, không cảm thấy mất tự nhiên.
Điểm này Hàn Cầm ngoài miệng chưa nói, trong lòng lại suy nghĩ, Trương Mục đã sửa miệng, vậy Tiêu Tiên có phải cũng nên sửa miệng?
Bà nghĩ thì nghĩ nhưng không nói ra, ai bảo Trương Vĩ Khiêm từng phản đối nếu không đã sớm sửa miệng.
Ai ngờ bà vừa nghĩ thế thì nghe Diêu Hạnh nhắc tới chuyện này.
“Làm sao còn gọi bác trai bác gái?” Diêu hạnh nói với Tiêu Tiên: “Có phải nên sửa miệng rồi không?”
Bà sợ Trương Vĩ Khiêm ngại không nói nên để bậc thang cho họ xuống.
Lì xì không quan tâmnhiều ít, đều là tâm ý người lớn.
Tiêu Tiên vội vàng đứng dậy đưa tay nhận lấy.
Trương Mục còn tiến đến bên tai Tiêu Tiên, lặng lẽ nói với hắn: “Ba mẹ em khẳng định sớm nghĩ đến việc này, chỉ là ngượngkhông nói, lì xì cũng chuẩn bị tốt.”
Tiêu Tiên nhìn đến hai bên ba mẹ đều bởi vì Trương Mục mà cười nhìn bọn họ, nhéo tay Trương Mục, nhắc nhở nói: “Ba mẹ đang nhìn, đừng lại gần như vậy.”
Trương Mục khóe môi cong lên, không giấu được vui sướng nói: “Chúng ta hợp tình hợp pháp, quang minh chính đại, sợ cái gì.”
Gia đình hai bên không quen biết, bởi vì con mình mới gặp mặt, nói chuyện cũng liên quan đến hai đứa nhỏ.
Trương Vĩ Khiêm nhắc lại lịch sử đen tối của Trương Mục khi còn nhỏ, làm cho Trương Mục mặt đỏ bừng, xấu hổ không dám gặp người.
Ngay cả Phái Phái nghe ông ngoại nói, đều mừng rỡ cười ha ha, làm Trương Mục bụm mặt lo lắng uy nghiêm của mình trước mặt Phái Phái sắp mất hết.
Trương Mục khi còn nhỏ nghịch ngợm, việc trốn học, rời nhà trốn đi lại sợ hãi chính mình trở về như cơm bữa.
Tiêu Tiên lại hoàn toàn tương phản với hắn, hắn từ nhỏ liền chịu tinh anh giáo dục, Trương Mục còn đang nghịch bùn, Tiêu Tiênđang bắt đầu học dương cầm lên đài biểu diễn.
Quỹ đạo cuộc sống của bọn họ hoàn toàn không liên quan, nhưng ai biết được bọn họ lại có duyên đến bên nhau.
Mà cuộc sống sau này, bọn họ cũng giống như quỹ đạo, bên nhau cộng đồng sóng vai đi về phía trước, mãi không chia lìa.