Tiêu Gia Hữu không trả lời Lâm Thần, hắn thô bạo đẩy Lâm Thần vọt vào phòng, trở tay đóng cửa lại, cả người đều là cuồng loạn tức giận, mơ hồ còn lộ ra sát ý.
Lâm Thần không kịp phản kháng, kinh ngạc nói: “Gia hữu…… Gia hữu làm sao vậy……”
“…… Xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Gia Hữu không trả lời, mặt hắn âm trầm, dùng sức ấn Lâm Thần lên trên tường, ngón tay bóp chặt cổ Lâm Thần, khiên mặt Lâm Thần nghẹn đỏ bừng, không nói ra lời.
“Phái Phái ở đâu?” Giọng Tiêu Gia Hữu vì thức đêm mà nghẹn ngào, hắn ép giọng trà đầy sát ý hỏi: "Em đưa thằng bé đi đâu? Đó chỉ là một đứa trẻ, vì sao em nỡ làm thế? Lâm Thần, em rốt cuộc muốn cái gì? Tại sao có thể lại ác độc như vậy? Mau nói đi, Phái Phái ở đâu?"
Lâm Thần nói không ra lời, mặt hắn vì hít thở không thông nghẹn đỏ bừng, liều mạng muốn thoát khỏi tay Tiêu Gia Hữu, nhưng cố tình tránh mãi không được.
“Gia…… Gia hữu, anh trước…… em…………”
Cổ họng hắn đứt quãng nhả ra vài chữ, không thành nổi một câu, mắt mở trừng trừng nhìn chính mình sắp bị b0p ch3t.
Tiêu Gia Hữu thoáng tỉnh táo từ cơn giận, buông lỏng cổ tay đang bóp chặt Lâm Thần.
Hắn tay mới vừa buông ra, Lâm Thần liền thoát lực ngã ngồi trên mặt đất, liều mạng ho khan hô hấp, từ ranh giới của cái chết kéo lại.
Tiêu Gia Hữu không kiên nhẫn chờ đợi, hắn nhíu mày ngồi xổm xuống kéo Lâm Thần dậy, lạnh lùng hỏi: “Phái Phái ở đâu? Đừng khua môi múa mép nói dối tôi, tôi đã biết hết rồi, là anh trộm bao tay Phái Phái thiết kế làm chúng tôi cãi nhau, tên đàn ông anh tiếp xúc là ai? Có phải hắn bắt Phái Phái đi không? Lâm thần! Anh điên rồi sao?”
“Em không biết.” Lâm Thần đồng tử bị buộc ra nước mắt, ý đồ biện giải nói: “Gia hữu anh rốt cuộc đang nói cái gì? Sao em có thể hại Phái Phái? Là ai nói gì với anh sao sao?Anh đừng tin bọn họ, là có người muốn hãm hại em……”
Tiêu Gia Hữu dồn dập th0 dốc, tức giận lấy bức ảnh kia đập đến trước mặt Lâm Thần.
“Anh còn muốn chối cãi? Đôi giày này là tôi tặng cho anh, bản limited, anh dám nói nó không phải của anh? Tên đàn ông này." Tiêu Gia Hữu chỉ ngón tay vào màn hình, “Chính là buổi sáng ngày đó, nhân viên chuyển phát nhanh đến đưa đồ mà anh nói đi?”
Lâm Thần nhìn chằm chằm kia bức ảnh kia, có trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, không nói gì.
“Làm sao? Không lời gì để nói đi? Anh rốt cuộc làm gì phái phái? Lâm Thần! Anh đừng cho rằng tôi thật sự không dám làm gì anh!?"
“Tôi không làm. Cậu có chứng cứ sao?” Lâm Thần ngẩng đầu có chút thần kinh nhìn chằm chằm Tiêu Gia Hữu, “Tôi cầm đi bao tay, nhưng đó chỉ là nhất thời xúc động, tôi không làm gì thằng bé, càng không sai ai trói bé.”
Hắn không chối vụ bao tay, trong phòng có camera, giày hắn xuyên rất dễ dàng điều tra ra.
Hắn chỉ là không nghĩ tới, ngày đó nói chuyện với nhau thế nhưng sẽ lưu lại sơ hở rõ ràng như vậy.
“Anh còn nói dối!”
“Tôi không nói dối.” Lâm Thần biểu tình cực kỳ nghiêm túc: “Tôi nói đều là thật sự.”
Tiêu Gia Hữu bình tĩnh nhìn Lâm Thần, trong nháy mắt cảm thấy hắn cực kỳ đáng sợ, sao lại sẽ có người nói dối một cách bình tĩnh như vậy? Mà hắn rốt cuộc nói dối bao nhiêu lần mới bình tĩnh thế?
Tiêu Gia Hữu không dám lại nghĩ nữa.
Hắn không cãi nhau với Lâm Thần, hắn có thể xác định việc này là Lâm Thần làm, cứ việc còn không có chứng cứ, nhưng chỉ cần có đủ thời gian, hắn là có thể từ manh mối tìm ra bằng chứng.
Nhưng mà vấn đề hiện tại chính là, hắn đã không có thời gian.
Hắn cần thiết nhanh chóng giải quyết chuyện này, tìm ra chỗ Phái Phái đang ở, bằng không chỉ sợ càng kèo dài Phái Phái càng có khả năng gặp nguy hiểm.
“Anh cho rằng anh chết không thừa nhận, tôi sẽ không có biện pháp gì sao?” Tiêu Gia Hữu biểu tình hung ác nham hiểm đứng lên, lạnh nhạt nhìn xuống Lâm Thần.
Lâm Thần nghe giọng Tiêu Gia Hữu, đáy lòng bản năng dâng lên sợ hãi, hắn hiểu Tiêu Gia Hữu, lý trí nhắc nhở hắn, cần thiết chạy trộn, bằng không hắn sẽ chết chắc rồi...
Hắn nhấc chân định chạy, vẫn chậm hơn Tiêu Gia Hữu một bước.
Tiêu Gia Hữu bóp chặt tay Lâm Thần, đem hắn kéo thẳng ra ngoài ban công khách sạn, gian phòng này là Lâm Thần ghét bỏ đoàn phim đặt phòng quá kém chính mình đặt, không nghĩ rằng lúc này sẽ trợ giúp Tiêu Gia Hữu làm việc.
Khách sạn rất cao, Lâm Thần ở tầng 15, hắn cúi đầu là có thể nhìn thấy ngàn vạn ngọn đèn dưới thành phố, bên tai gió gào thét, nguy hiểm đến đáng sợ.
Lâm Thần đầy mặt hoảng sợ: “Gia hữu, Tiêu Gia Hữu, cậu muốn làm gì? Cậu đừng xúc động!”
Hắn lúc này ngay cả giãy giụa cũng không dám, sợ vừa mới động, Tiêu Gia Hữu sẽ buông tay, nếu từ tầng 15 ngã xuống, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Tôi hỏi lại một lần.” Tiêu Gia Hữu thanh âm không có chút nhiệt độ, “Phái Phái rốt cuộc ở đâu?”
Lâm Thần run rẩy nói: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết, cậu tin tưởng tôi, tin tưởng tôi được không?”
Tiêu Gia Hữu tay dùng sức, đẩy Lâm Thần lại lần nữa hướng phía trước một chút.
“A ——”
Lâm Thần hoảng sợ thét chói tai, muốn cầm lấy lan can nhưng tay mãi không thể với tới, hắn cả người phát run, mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy thét chói tai.
Tiêu Gia Hữu không hề có ý nương tay: “Chỉ cần tôi buông tay, anh sẽ chết. Nếu anh không muốn nói Phái Phái ở đâu vậy đi chôn cùng thằng bé đi.”
Lâm Thần tự tin không đủ nói: “Cậu không sợ sao? Tôi đã chết cậu cũng trốn không thoát!”
“Vậy không cần anh tới lo lắng.” Tiêu Gia Hữu mỉm cười, “Ít nhất anh nhìn không tới.”
Lâm Thần không tin, hắn không tin Tiêu Gia Hữu sẽ vì thằng bé kia hi sinh tánh mạng bản thân, nhưng ánh mắt Tiêu Gia Hữu rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức hắn không có biện pháp coi đó như lời nói đùa.
Trong lòng hắn nảy ra một ý tưởng hoang đường.
Tiêu Gia Hữu nghiêm túc, hắn thật sự muốn cho chính mình chôn cùng Phái Phái, cũng thật sự không để ý mình chết xong hắn sẽ thế nào.
Chính là vì cái gì? Hắn không phải chán ghét Trương Mẫn sao?
Lâm Thần không nghĩ ra.
“Ta đếm từ 3 đến 1.” Tiêu Gia Hữu lạnh lùng nói.
Lâm Thần run rẩy lợi hại.
“3!”
“2!”
Lâm Thần dùng sức thở hổn hển, lại vẫn cứ trầm mặc không nói.
Tiêu Gia Hữu lạnh băng mà tuyên cáo: “Một……”
“Tạm biệt.”
Hắn nói xong không chút do dự buông lỏng tay ra.
Khoảnh khắc đó Lâm Thần chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, ngay sau đó rơi xuống nhanh chóng.
Đầu hắn trống rỗng, theo bản năng gần như hỏng mất hét: “Tôi nói! Tôi đều nói! Cứu mạng ——”
Hắn vừa hét vừa nghĩ muộn rồi, Tiêu Gia Hữu không nói dối, chính mình là thật sự muốn chết.
Không ai có thể cứu hắn!
Xong rồi! Hết thảy đều xong rồi!
Nhưng mà giây tiếp theo, hắn liền cảm giác thân thể đột nhiên bị túm chặt, không tiếp tục rơi xuống.
Lâm Thần cả người ướt đẫm, sợ hãi mà gian nan mở mắt nhìn về phía trước, phát hiện hắn trên chân không biết khi nào buộc căn dây thừng, dây thừng kia kéo dài đến trên ban công, đem hắn từ tay tử thần kéo lại, bên cạnh còn đứng vẻ mặt lạnh nhạt Tiêu Gia Hữu.
Chính mình không chết.
Còn chưa có chết.
Hắn lúc này mới cảm giác được trên mặt chính mình tràn đầy nước mắt.