"Ừm, cô gửi tôi địa chỉ là được." Đào Nhiên khó hiểu ghi lại địa chỉ, sau đó đi ra ngoài.
Diệp Trăn ngồi trong phòng chờ, thấy Đào Nhiên đi vào thì vẻ mặt lo lắng ba nãy nháy mắt bay biến, quay lại vẻ lãnh đạm thường ngày.
"Diệp tiền bối, chị tìm em có chuyện gì vậy?" Thực ra nội tâm Đào Nhiên rất phức tạp, khi nàng biết đời trước học tỷ vì muốn tìm hiểu mọi chuyện mới ở bên Phạm Giai, nàng không biết nên có tâm tình gì để ngồi đây nói chuyện với cô.
"Em biết chuyện của Phạm Giai rồi?" Diệp Trăn hỏi.
Đào Nhiên cúi đầu "Ừm" một tiếng.
"Em định xử lý như nào?" Diệp Trăn không bỏ sót biểu cảm nào của Đào Nhiên.
Đào Nhiên ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Diệp Trăn hỏi ngược lại: "Học tỷ, chị sẽ xử lý thế nào?"
Đời trước, học tỷ không bàn với nàng, cũng không hỏi nàng chuyện này, mới khiến mọi chuyện sai càng thêm sai.
Mà đời này, vì nàng sống lại tạo ra hiệu ứng cánh bướm, mới dẫn đến sự thay đổi.
Diệp Trăn đứng lên, đi về phía nàng.
Đào Nhiên vẫn luôn nhìn cô, thấy Diệp Trăn kéo ghế ngồi xuống sát cạnh bên, Đào Nhiên không khỏi nuốt nước miếng ực một cái.
Tự nhiên nàng thấy hồi hộp.
"Đào Nhiên, em tin tôi, hay tin người khác?" Diệp Trăn khoát tay lên lưng ghế của Đào Nhiên.
"Đương nhiên tin chị." Đào Nhiên thốt lên, ngay lập tức nhìn thẳng Diệp Trăn, sợ cô không tin nàng.
"Tin là được rồi." Diệp Trăn vuốt tóc Đào Nhiên, sau đó nói: "Ăn cơm thôi."
"Ồ." Đào Nhiên hơi ngơ ngác, không biết là đang xảy ra chuyện gì, cứ như tất cả là một giấc mơ, đến khi cơm nước xong xuôi, đối phương muốn ra về, nàng mới hồi thần, nhanh chóng bảo Diệp Trăn bỏ chặn số điện thoại của mình.
"Biết rồi," Diệp Trăn vỗ nhẹ đầu nàng rồi đi khỏi. . truyện kiếm hiệp hay
Đào Nhiên về nhà, miệng vẫn luôn mỉm cười, thỉnh thoảng còn ngâm nga hát vài câu.