"Nhiên Nhiên...Nhiên Nhiên" Diệp Trăn đột ngột ngồi dậy, thở hồng hộc đỡ trán, mờ mịt nhìn, trời vẫn tối, cô cầm điện thoại lên, mới mười một giờ đêm.
Giấc mơ vừa rồi quá chân thực, khiến lòng cô đến giờ vẫn còn sợ hãi.
Bàn tay cầm điện thoại cũng run run.
Cô biết bản thân như vậy, cả đêm cũng sẽ không an tâm, cuối cùng chỉ có thể vén chăn lên ra khỏi phòng, đi xuống quầy lễ tân hỏi mượn thẻ khóa dự phòng phòng của Đào Nhiên, đi vào phòng nàng.
Diệp Trăn biết Đào Nhiên say nên cố gắng hành động nhẹ nhàng, mở đèn ngủ đầu giường, cúi nhìn Đào Nhiên đang say giấc, không kìm lòng được hôn lên môi nàng.
Đào Nhiên như gặp được gì vui trong mơ, khóe miệng đều hài lòng cong cong.
Diệp Trăn cũng không nhịn được mà mỉm cười, lại cúi đầu lần nữa, hôn mi tâm nàng, thì thầm: "Ngủ ngon, Nhiên Nhiên." Nói xong cô tựa đầu vào ngực nàng, nghe nhịp tim ổn định, an tâm tiến vào mộng đẹp.
Cả đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Đào Nhiên bị ép tỉnh.
Nàng mờ mịt nhìn bản thân, khi thấy Diệp Trăn thế mà nằm trên người nàng, Đào Nhiên sợ hết hồn, phản ứng sau đó chính là xem xem cả hai có mặc đồ hay không.
Khi thấy cả hai đều mặc đồ, nàng hơi thất vọng mếu máo, rồi cụp mắt nhìn Diệp Trăn vẫn đang ngủ.
Ngón tay di chuyển trong không gian vẽ theo đường nét khuôn mặt kia, Đào Nhiên cười để lộ má lúm đồng tiền.
Diệp Trăn cảm ứng được, từ từ mở mắt ra, liền thấy trước mặt có ngón tay đang tiến đến gần, theo phản xạ lập tức tóm lấy ngón tay nghịch ngợm đó.
Đào Nhiên hoảng hốt nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nhưng thật lâu sau vẫn không thấy Diệp Trăn có phản ứng gì, nàng lén lén ti hí một mắt, đối diện chính là khuôn mặt lạnh lùng, giờ nàng không thể giả vờ ngủ được nữa, đành mở mắt ngượng ngùng cười cười.
Diệp Trăn vẫn bình tĩnh nhìn nàng.
"Học tỷ?" Đào Nhiên cười sắp cứng hết miệng, Diệp Trăn cũng vẫn không nhúc nhích, nàng không thể không nghi ngờ, vung tay huơ huơ trước mặt mặt vô vài lần, lúc này Diệp Trăn mới định thần lại, phong thái thản nhiên rời khỏi người nàng, coi như không có chuyện gì đi dép lê rời giường.
Khi cửa phòng đóng rầm một tiếng, Đào Nhiên mới lấy lại tinh thần, gãi đầu nghi ngờ tự hỏi: "Học tỷ làm sao vậy?"
Diệp Trăn ra khỏi phòng, đáy mắt né qua tia ảm đạm, sau lại thì quay lại như thường, cô đi về phòng.
Đến trường quay, ánh mắt Đào Nhiên vẫn luôn đặt trên người Diệp Trăn, mặc dù cô vẫn như trước, không có gì lạ nhưng nàng vẫn thấy cô có vẻ khác khác, nhưng khác ở đâu thì nàng lại không tả được.
Cuối cùng không nghĩ ra được lí do gì, Đào Nhiên chỉ có thể gãi gãi đầu, tự mình rối rắm.
"Nhiên tỷ, chị đừng nhìn chị Diệp Trăn nữa, người khác đều nhận ra kìa." Tiểu Dung khom lưng nhẹ giọng nhắc nhở bên tai Đào Nhiên.
Đào Nhiên định nói nhận ra thì sao, nhưng lại nghĩ đến bản thân bị truyền tin xấu thì cũng mặc kệ, chỉ là không thể để học tỷ cũng phải dính chung, thế là vội vã rời mắt.
Vì để che dấu, nàng cũng nhìn tất cả những người trong đoàn phim một lượt.
Tiểu Dung thấy dáng vẻ Đào Nhiên như vậy, bất đắc dĩ đỡ trán thở dài.
Diệp Trăn đương nhiên nhìn thấy cảnh đó, cũng nhìn thấy Đào Nhiên mắt sáng như sao nhìn từng người một, nghĩ đến gì đó, cô công miệng cười một hồi, sau đó nhân lúc người khác không để ý thì nhanh chóng che dấu.
"Diệp tỷ, em có thể hỏi chị một chuyện không?" Phạm Giai hôm qua ăn được ngon ngọt, hôm nay tiếp tục ngồi xuống bên cạnh Diệp Trăn, muốn lấy lí do thảo luận kịch bản để tiếp cận Diệp Trăn.
Nhìn thấy Phạm Giai, trong đầu Diệp Trăn không khỏi nhớ về giấc mơ tối qua, cô không biết giấc mơ hôm qua có điềm gì không nhưng chắc chắn cô phải càng thêm để ý.
Thấy Diệp Trăn trả lời, Phạm Giai vui sướng bắt đầu thao thao bất tuyệt, ban đầu Diệp Trăn vẫn ráng kiên nhẫn nhưng càng về sau càng bắt đầu khó chịu, ánh mắt không tự chủ được nhìn sang phía Đào Nhiên đang đùa giỡn với tiểu trợ lý, thấy nàng đang cười rạng rỡ, Diệp Trăn cũng mỉm cười theo.
Phạm Giai tưởng Diệp Trăn cười với ả, trên mặt xẹt qua tia ngượng ngùng, lại càng nói nhiều hơn.
May là Nhạc đạo gọi mọi người có thể bắt đầu, Diệp Trăn cảm thấy như vừa được giải thoát khỏi cực hình.
'Thương duyên', cảnh hai mươi sáu.
"Tiểu sư muội, sao muội lại biến thành như vậy?" Phạm Giai đóng vai Nhị sư tỷ Liên Hoa kinh ngạc nhìn Phục Linh-Đào Nhiên trước mắt.
Phục Linh mặc một thân hồng bào, mi tâm có một nốt chu sa, khóe miệng cười tà mị, trong tay cầm quạt lông vũ màu đỏ, ung dung thong thả nói: "Biến thành cái gì? Là trở nên xinh đẹp hơn ấy hả?" Nói xong bàn tay vuốt mặt một cái, ném cho đám người một ánh mắt quyến rũ.
Cả đoàn phim đều kinh ngạc vô cùng, trước mặt họ thực sự chính là Ma nữ Phục Linh.
Diệp Trăn trong vai Đại sư tỷ cũng đang kinh ngạc nhìn tiểu sư muội của mình, sững sờ tại chỗ.
Mà Hà Hải Thần đóng vai Đại sư huynh, khuôn mặt phật ý, nhìn Phục Linh lạnh lùng nói: "Phục Linh, tại sao muội lại phản bội sư môn?"
"Đại sư huynh, sao tiểu sư muội lại như thế, sao lại thế này..." Liên Hoa cầm tay Đại sư huynh, rưng rưng muốn khóc nhìn Phục Linh.
Nhìn dáng vẻ của Liên Hoa, Phục Linh cười lạnh, phất tay áo, từng bước từng bước đi đến đứng trước mặt Liên Hoa, cầm quạt lông vũ nâng cằm Liên Hoa, bắt đối phương phải nhìn mình.
Ánh mắt lạnh lẽo nhưng cũng tà mị kia khiến Liên Hoa sửng sốt, Phục Linh lại nhếch miệng cười: "Nhị sư tỷ, tỷ bày ra dáng vẻ như vậy cho ai xem?"
Câu nói này như chiếu rọi vào chính Phạm Giai, khiến cô ả giật mình kinh ngạc.
Nhưng may là trong phim Liên Hoa cũng vì Phục Linh nói vậy mà ngây người, thế nên không có ai cảm thấy Phạm Giai khác lạ, chỉ có chính ả mới biết, hiện tại ả thật sự bị khí thế của Đào Nhiên lẫn câu nói kia khiến cho choáng váng.
Trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Sau đó Phạm Giai nhanh chóng lấy lại tinh thần, giận dữ và xấu hổ nhìn Đào Nhiên-Phục Linh, tức giận quát: "Đừng có nói bậy!"
Phục Linh nhìn vẻ mặt đó của ả, vô cùng hài lòng rút lại quạt lông, cũng không thèm nhiều lời với ả nữa, nhấc chân đi đến trước mặt Đại sư tỷ - Diệp Trăn.
Đại sư tỷ vẫn luôn là người mà tiểu sư muội kính yêu hết lòng bảo vệ, thấy đối phương bày ra vẻ mặt không thể nào nhận ra mình, Phục Linh tức giận tóm lấy vạt áo Đại sư tỷ, ánh mắt thẳng thắn nhìn người kia, cắn răng nói: "Sao nào, tỷ sửng sốt đến thế ư? Ta biến thành như vậy khiến cho tỷ không thể chấp nhận?"
Nhưng mà bàn tay đang run kia vạch trần tâm trạng lo lắng của Phục Linh.
Nàng chưa bao giờ mong Đại sư tỷ nhìn thấy nàng như bây giờ, càng không bao giờ muốn đối đầu với người.
Nàng chỉ muốn trở lại thành Phục Linh ngày xưa, một Phục Linh luôn theo đuôi Đại sư tỷ không cần lo nghĩ, một Phục Linh chỉ cần hơi đau lòng sẽ có Đại sư tỷ dỗ dành nàng nín khóc.
Nhưng nàng biết, hết thảy đều không thể quay đầu, Phục Linh ngày xưa đã chết rồi, mà nàng, cũng không thể trở lại được nữa.
"A Linh...." Đại sư tỷ đặt tay lên tay Phục Linh, vẻ mặt bối rối vô cùng.
Phục Linh bắt đầu cười lớn ha ha, cười đến vành mắt đều ướt, nhìn qua thì giống như vì cười quá nhiều nên chảy nước mắt, chỉ có những ai biết sự thật mới hiểu nụ cười kia của nàng có bao nhiêu đau đớn.
Nhưng là, nàng không thể để lộ sự đau đớn đó, chỉ đành lạnh lùng buông vạt áo Đại sư tỷ, quay lưng đi, hờ hững nói: "Ta cũng không còn là Phục Linh trước kia nữa. Từ nay về sau, ta và các ngươi, ân đoạn nghĩa tuyệt." Nói xong, nàng phất áo tuyệt tình rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, mỗi người lại bày ra từng vẻ mặt khác nhau.
Nhạc đạo không khỏi thỏa mãn.
"OK! Cắt" Nhạc đạo đứng lên vỗ tay đầu tiên.
Những người còn lại mới tỉnh khỏi cảnh phim, vừa lau đi nước mắt vừa kích động dồn lực vỗ tay.
Đào Nhiên dở khóc dở cười ấn một cái vào giữa trán Tiểu Dung: "Chú ý hình tượng."
"Rõ." Tiểu Dung nghiêm túc nói xong, dứt lời lại như con cún con vẫy đuôi đi theo Đào Nhiên.
Đào Nhiên bất đắc dĩ không thèm nói nữa.
Mà Phạm Giai bên này không còn tâm trạng đi tìm Diệp Trăn, trong đầu đều là câu nói kia cùng với vẻ mặt lúc ấy của Đào Nhiên.
Như thể Đào Nhiên đã nhìn thấu tâm tư ả, khiến Phạm Giai có chút hoảng loạn trong lòng.
"Giai tỷ, chị sao thế?" Hạ Thuần trên mặt thì đầy vẻ lo lắng nhưng trong lòng thực chất rất đắc ý: Không phải Phạm Giai cô rất lợi hại sao? Bây giờ nhìn lại thì cũng chẳng ra gì, còn bị Đào Nhiên 'không biết diễn' ép cho bẹp dí luôn rồi? Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Thuần nhìn về phía Đào Nhiên. Thực ra xem xét kĩ thì diễn xuất của Đào Nhiên thật sự rất đẳng cấp, khiến cho Hạ Thuần cảm thấy nàng thật sự chính là Phục Linh. Nhưng mà Hạ Thuần thấy, nếu có cơ hội, chắc chắn cô sẽ còn điễn đạt hơn Đào Nhiên.
Phạm Giai cụp mi mắt, nhẹ giọng: "Không có gì, cô đi làm việc khác đi."
"Ừm." Hạ Thuần đi rồi, Phạm Giai vẫn nhìn Đào Nhiên.
Sáng nay đóng một lần liền qua, nhưng Nhạc đạo cũng không muốn nghỉ. Thế mà chưa kịp vui mằng, buổi chiều Phạm Giai liên tục mắc lỗi, quay mãi quay mãi, Nhạc đạo liền để Phạm Giai quay một mình, cho Đào Nhiên và Diệp Trăn về nghỉ.
Phạm Giai nhìn Đào Nhiên và Diệp Trăn cùng rời đi, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng hết cách, ả vẫn phải ở lại diễn.
Một bên khác.
Đường Văn Khê ôm bồn cầu nôn khan, sắc mặt tái nhợt. Cô vốn luôn hoạt bát vui vẻ, lúc này vẻ mặt khổ sở, lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho Khương Nghi Tuyết, bên kia vừa nhấc máy liền gào luôn: "Khương Nghi Tuyết, cái đồ khốn kiếp nhà chị, mau về nhà, trong vòng mười lăm phút mà chị không có mặt, tôi sẽ ly hôn với chị."
Khương Nghi Tuyết đang họp cùng Hội đồng quản trị, người ngồi đây ai nấy đều nhìn cô, à không, là nhìn điện thoại trong tay cô. Trong không khí yên tĩnh nghiêm túc của hội nghị, cho dù Khương Nghi Tuyết không mở loa ngoài, ai cũng nghe được nội dung câu nói vừa rồi.
Khương Nghi Tuyết cũng không hề lúng túng, hơn nữa rất hồi hộp đứng dậy xin lỗi một câu, thông báo kết thúc cuộc họp rồi rời đi.
Mỗi người trong phòng họp hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.