Chu Hành Chi không biết mình trở về nhà như thế nào. Trong lòng cậu vô cùng mệt mỏi và rối bời.
Cậu cả đêm không có ngủ ngon, luôn nằm mơ, thỉnh thoảng còn giật mình tỉnh dậy.
5 giờ sáng, cậu đột nhiên mở mắt ra, không còn buồn ngủ nữa, chỉ im lặng nhìn chằm chằm một mảnh xám xịt bên ngoài.
Ngay khi âm thanh đồng hồ báo thức điện thoại vang lên thì liền bị ấn tắt. Cậu rửa mặt, thay quần áo, nấu cơm, ăn cơm rồi lái xe đi làm.
Cậu vẫn như cũ đứng ở dưới lầu chờ người thương, giống như sự xấu hổ đêm qua không có tồn tại.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến sự công bằng. Cậu biết mình không thể có được sự công bằng. Hoặc có thể hai từ "công bằng" chỉ là một sự nguỵ biện để an ủi cho những người yếu thế.
Khi cửa thang máy mở ra thì Lý Thiều Hoa ăn mặc tây trang đi ra, mặt không biểu cảm liếc nhìn cậu một cái.
Chu Hành Chi nhìn anh thật sâu, cậu muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng chỉ khởi động ô tô.
Hai người đi vào trong văn phòng, cả một ngày đều bận rộn công việc nên cũng không nói được với nhau vài câu.
Buổi tối, cậu đưa Lý Thiều Hoa trở về, nhưng không ngồi ở trong xe giống như mọi khi mà khóa xe rồi cùng Lý Thiều Hoa xuống xe.
Lý Thiều Hoa liếc mắt nhìn cậu, nở một nụ cười châm chọc nhưng không có phản ứng gì.
Hai người bọn họ cùng đi vào thang máy, sau đó đi bộ đến căn hộ của Lý Thiều Hoa ở tầng 21.
Chu Hành Chi duỗi tay chặn cửa lại, nghiêng người đi vào phòng Lý Thiều Hoa, cậu vô cùng tự nhiên bật đèn chổ hành lang.
Đèn trang trí phát ra ánh sáng màu vàng u ám làm cho mặt cậu có chút ái muội và nhu hòa.
Lý Thiều Hoa đột nhiên dịu đi rất nhiều, lời nói đến bên miệng đều bị anh nuốt xuống, chỉ còn lại tiếng thở dài như có như không.
Hai người đối mặt với nhau một lúc lâu, cuối cùng Chu Hành Chi nói, “Thiều Hoa, anh không cùng người khác làm đúng không?”
Lý Thiều Hoa cảm thấy buồn cười nên thật sự cười hai tiếng, anh hỏi lại, “Chuyện này rất quan trọng sao?”
Chu Hành Chi gật gật đầu, nhìn anh không chớp mắt, từng câu từng chữ nói, “Đương nhiên quan trọng. Bởi vì em cảm thấy anh còn yêu em.”
Chu Hành Chi cũng đi đến ngồi xổm bên cạnh anh, nói, “Thiều Hoa, nếu anh không yêu em thì anh sẽ không quan tâm em một chút nào, anh có thể đùa bỡn em, hoặc là lợi dụng em để em đối xử tốt với anh, giống như trước đây không đạo lý liền đuổi em đi. Nếu anh không yêu em thì anh có thể ở nhà, hoặc là dứt khoát bán căn hộ kia rồi mua một căn hộ khác, không cần phải trốn ở chung cư khách sạn. Nếu anh không yêu em thì không có khả năng sau khi anh uống say lại hỏi em có cùng người khác hẹn hò hay không.”
“Cho nên anh vẫn yêu em.”
Lý Thiều Hoa không nhìn cậu, chỉ rũ mắt hút thuốc.
Khi mới vừa quen biết Lý Thiều Hoa, Chu Hành Chi cực kỳ yêu dáng vẻ hút thuốc này của anh, gợi cảm giống như yêu tinh ở trong núi chạy ra. Nhưng sau khi yêu đương, cậu trở thành bạn đời của người này thì không thể nhìn anh hút thuốc được nữa.
Nói cũng kỳ quái, một người đàn ông cao gần 1m9, khi yêu một người lại trở thành như vậy, ngay cả hút một điếu thuốc cũng sợ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Cậu giật điếu thuốc trong tay Lý Thiều Hoa, sau đó ấn vào gạt tàn thuốc, duỗi tay nắm lấy cằm Lý Thiều Hoa, ép buộc đối phương nhìn mình.
Chu Hành Chi hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống, khi ngẩng mặt lên thì trong mắt đều là nước mắt, bàn tay nắm lấy cằm Lý Thiều Hoa bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng vậy.
“Thiều Hoa, anh bị bệnh gì sao?”
Lý Thiều Hoa tránh thoát khỏi cánh tay Chu Hành Chi, gắt gao cắn môi dưới, cuối cùng nói, “Không có. Em mau cút, đừng có ở chỗ này phát thần kinh.” Sau đó giống như sợ chưa đủ nên bổ sung thêm một câu, “Nếu không đi anh sẽ gọi bảo vệ."
Chu Hành Chi lại không thuận theo, bởi vì cơ thể tuổi trẻ có lợi thế về sức lực nên liền ôm anh ngồi ở trên sô pha, hai hàng nước mắt rơi xuống, ngực phập phồng lên xuống, một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại được. Cuối cùng ngập ngừng hỏi, “Lúc trước khi ở tập đoàn Thanh Xa lần đó, em đưa anh đến bệnh viện, khi em đi nộp tiền thì anh liền biến mất······ có phải là do anh bị bệnh gì không muốn để cho em biết hay không? Có phải anh sớm phát hiện cho nên mới ly hôn với em?”
Lý Thiều Hoa chưa bao giờ nhìn thấy Chu Hành Chi khóc như vậy. Tính cách cậu vốn ổn trọng, từ nhỏ đã phải trải qua những năm tháng cực khổ, cho nên dù gặp phải chuyện gì cũng đều có thói quen chịu đựng và phản kháng; thứ hai cậu là một Alpha cao lớn, cậu cảm thấy khóc sẽ làm mình yếu đuối, không phù hợp với ngoại hình của cậu. Lần cuối cùng Chu Hành Chi rơi nước mắt là khi kết hôn, chỉ là khi đó là hạnh phúc và vui sướng, còn lúc này lại là lo lắng và buồn bã.
Lý Thiều Hoa không thể nhìn dáng vẻ này của Chu Hành Chi, cho nên nhịn không được mở rộng vòng tay muốn ôm Chu Hành Chi một cái, nhưng Chu Hành Chi lại không nhìn thấy động tác tinh tế này, cho nên Lý Thiều Hoa duỗi tay sờ sờ đầu tóc Chu Hành Chi.
“Anh không có chuyện gì, cũng không có bệnh. Em yên tâm đi. Anh chỉ là không muốn cùng em ở bên nhau.” Giọng nói của Lý Thiều Hoa vô cùng dịu dàng, mang theo một chút ấm áp và lưu luyến.
Chu Hành Chi nhanh chóng bắt giữ được ý nghĩa trong lời nói của Lý Thiều Hoa nên vội vàng hỏi, “Cho nên anh vẫn yêu em, chỉ là không muốn cùng em ở bên nhau?”
Lý Thiều Hoa chớp chớp mắt, anh không ngờ Chu Hành Chi lại phản ứng nhanh như vậy.
Anh không biết nên nói cái gì, chỉ nhấp nhấp miệng không nói được lời nào.
Chu Hành Chi buông Lý Thiều Hoa ra một chút, nhìn chằm chằm vào mắt anh, nghiêm túc hỏi, “Là do chúng ta không thể có con sao?”
Lý Thiều Hoa cúi đầu, cam chịu câu trả lời này.
Chu Hành Chi lại ôm anh vào trong lòng ngực, lẩm bẩm nói, “Nhưng em không có quan tâm chúng ta có con hay không! Từ lúc bắt đầu em đã biết anh là Beta, tất cả đều là em cam tâm tình nguyện, em nguyện ý! Anh không thể, không thể bởi vì chuyện này mà rời khỏi em, Thiều Hoa.”
Chu Hành Chi khóc rất nhiều, nước mắt rơi ở trên vai Lý Thiều Hoa, cũng nện vào trong lòng anh.
Anh duỗi tay vỗ lưng Chu Hành Chi, nhẹ nhàng nói “Nhưng anh hy vọng em có thể có một gia đình trọn vẹn. Em cùng cô gái kia ở bên nhau không phải rất tốt sao?”
“Rất tốt? Anh cảm thấy em cùng người khác ở bên nhau rất tốt sao? Người em yêu chính là anh, sao em lại có thể cùng người khác ở bên nhau chứ?”
Lý Thiều Hoa nghe Chu Hành Chi nói như mưa rền gió dữ hướng thẳng vào chính mình thì trong lòng nghĩ có lẽ đây là lần đầu tiên cậu mắng anh.
Lý Thiều Hoa lắc lắc đầu, nói, “Nếu chưa từng có anh, em đã sớm có con trai con gái ——”
Chu Hành Chi không đợi anh nói xong liền cắt ngang luận điệu vớ vẩn của anh, “Nhưng trên đời này có anh, em lại may mắn quen biết được anh, cho nên trong lòng không thể chứa được ai nữa. Từ đây em cũng chỉ có anh, chỉ yêu anh, anh yêu em cũng được, không yêu em cũng thế, nguyện ý cùng em ở bên nhau cũng được, không muốn cùng em ở bên nhau cũng được, em đều chờ anh, cả đời đều chờ anh.”
“Đã có anh, cuộc đời này của em sẽ không còn sự lựa chọn nào khác nữa.”
“Tiếp nhận em hoặc là em sống cô độc quãng đời còn lại, quyền quyết định nằm ở anh.”