Mộc Dương sững sờ tiếp thu những tin tức lạ lẫm đó.
Giải Biệt Đinh trực tiếp đưa điện thoại cho cậu, lịch sử trò chuyện cũng bác sĩ cứ lộ hết ra trước mắt Mộc Dương.
Lần đầu tiên cậu tiếp xúc với cụm từ này —— chứng khuyết thiếu cảm xúc.
Nếu những từ đó đứng riêng thì cậu có thể hiểu, nhưng khi đặt cạnh nhau lại vô cùng xa lạ.
—— biểu hiện chủ yếu của người bệnh là cảm xúc lạnh nhạt, lầm lì ít nói, thiếu đồng cảm. Người bệnh cũng không thể cảm thấy vui vẻ, đau buồn vân vân, rất khó để có cảm giác cũng như tiếp thu thất tình lục dục bên người, không thể đáp lại bằng tình cảm được.
Mộc Dương giật giật khóe miệng, không biết nên khóc hay nên cười.
Cho nên cậu đã thích nhiều năm đến vậy, cũng chưa thể nào truyền vào lòng Giải Biệt Đinh ư?
Không phải Giải Biệt Đinh không thích cậu, mà là Giải Biệt Đinh không thể tiếp thu tình cảm của cậu.
Cảm giác vô lực như đấm vào bông.
Cuộc hôn nhân bướng bỉnh 5 năm của cậu, tựa như quăng từng viên đá vụn vào biển rộng, bị nuốt chửng mà không gây nên động tĩnh nào.
“Chuyện đó đâu liên quan gì đến tôi……” Mộc Dương bất lực ngước mắt, nhẹ giọng nói, “Chúng ta ly hôn rồi, Giải Biệt Đinh.”
Giải Biệt Đinh dừng một chút: “Đơn thỏa thuận ly hôn đã bị xé.”
Mộc Dương cố chấp: “Vậy thì làm lại.”
Đầu ngón tay Giải Biệt Đinh khẽ nhúc nhích, tốc độ nói thong thả: “Mộc Dương, anh muốn em chờ một chút ——”
“Nhưng có khả năng là em phải chờ rất lâu…… Nếu không muốn chờ thì cũng không sao, nhưng em phải ngoan một chút, phải phẫu thuật, còn lại thì những điều khác anh sẽ nghe em hết.”
Mộc Dương không nói gì, rũ mắt không nhìn anh.
Cảm giác trong lòng không thể gọi tên được.
Giải Biệt Đinh kéo ống tay áo xuống, đứng lên: “Anh mang thức ăn ra, ăn cơm đi.”
Anh đặt đồ ăn lên bàn, rồi đẩy Mộc Dương đi vào trước bồn rửa tay, lấy cho cậu hai giọt nước rửa tay, thấy Mộc Dương đang ngẩn người thì Giải Biệt Đinh trực tiếp cho tay vào giúp cậu rửa.
Tay Mộc Dương được kết hợp từ đặc điểm của cả nam sinh lẫn nữ sinh, không mềm mại như nữ, nhưng cũng không cứng rắn như nam, mà thiên về nhỏ dài mềm dẻo.
Được nuông chiều từ nhỏ nên da cậu cũng rất đẹp, cả mu bàn tay lẫn lòng bàn tay đều rất bóng loáng, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài xanh nhạt.
Tay Giải Biệt Đinh cũng như khung xương của cậu nhưng lớn hơn một chút, làn da trắng lạnh xen kẽ cùng tay Mộc Dương trông cực kỳ xứng đôi.
Mộc Dương phục hồi tinh thần lại, rút tay ra nhỏ giọng nói: “Tôi tự làm.”
Giải Biệt Đinh dừng một chút, nhanh tới mức không kịp nhận ra, rồi rút một khăn lông sạch sẽ từ trong giá: “Lau đi.”
Đồ ăn tối nay không tính là phong phú, nhưng cũng có hai món mặn một món canh, thịt xào ớt xanh còn có rau xanh xào cà rốt, thêm canh đậu hũ non.
Bữa cơm này rất yên tĩnh, trên bàn chỉ có âm thanh va chạm của đũa và bát đĩa.
Mộc Dương bỗng lên tiếng: “Chẳng phải anh không biết nấu cơm hay sao?”
“……”
Giải Biệt Đinh gắp đồ ăn cho Mộc Dương, sau một hồi mới tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Có học một chút.”
Mộc Dương không hỏi lại, lẳng lặng mà uống bát canh Giải Biệt Đinh lấy cho cậu.
Thật ra Mộc Dương không nói sai, đúng là trước khi kết hôn Giải Biệt Đinh sẽ không nấu cơm.
Đời trước sau khi kết hôn, ban đầu dì giúp việc nhà họ không làm cơm, Mộc Dương phải gọi cơm hộp một thời gian dài, nhưng lại ngại cơm hộp khó ăn, nên khi Giải Biệt Đinh nghe thấy thì đã học nấu ăn một khoảng thời gian.
Nấu ăn vốn là không phải việc gì khó, khả năng học tập của Giải Biệt Đinh cũng tốt, với những món ăn cơ bản thì nhìn giáo trình một lần là biết.
Về sau chỉ cần anh không phải ra đoàn phim đóng phim, ban ngày đi làm xong về nhà sẽ thường xuống bếp nấu cơm.
Mà Mộc Dương thường xuyên đi ra ngoài chơi, đến giờ ăn tối mới trở về thì chưa bao giờ thấy Giải Biệt Đinh xuống bếp, cậu vẫn luôn cho rằng đồ ăn trong nhà được làm bởi dì giúp việc.
Mộc Dương hiểu lầm việc này, Giải Biệt Đinh cũng không nhắc đến, sau này khi Mộc Dương nằm trên giường bệnh, tim ngừng đập, thì đã vĩnh viễn mất đi cơ hội để biết.
Cơm nước xong, Giải Biệt Đinh đi rửa chén, Mộc Dương đẩy xe lăn đi tới trước cửa, nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ.
Hôm nay không phải mười lăm, nhưng mặt trăng rất tròn, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên cây cổ thụ trăm năm ở giữa khu, ánh trăng trong trẻo lạnh lừng hiện ra từ kẽ cây
Người già nghỉ ngơi từ sớm, ngoại trừ tiếng chơi mặt chược của hộ trong cùng thì những nhà khác đều tắt đèn.
Giải Biệt Đinh đi đến phía sau cậu: “Gà đang được hầm rồi, đợi đến sáng mai thì ăn.”
Mộc Dương ừ một tiếng: “Chúng ta ngủ như nào giờ?”
Giải Biệt Đinh đẩy cậu đi vào trong phòng: “Em ngủ trên giường.”
Anh khom lưng bế Mộc Dương lên, nhẹ nhàng đặt Mộc Dương phóng lên giường: “Muốn tắm không?”
Mộc Dương muốn tắn, đã mười ngày rồi cậu chưa chạm vào nước, lần gần nhất vẫn là Mộc Nam Sơn lau người qua cho cậu.
Nhưng thạch cao còn chưa được tháo xuống, tốt nhất là không nên tắm.
Giải Biệt Đinh lót cái gối đầu dưới chân cậu: “Có thể lau người.”
“……”
Lau như nào không cần tưởng tượng cũng biết, Mộc Dương không thể tự lau cho mình.
Nhưng lời từ chối còn chưa kịp nói thì thấy Giải Biệt Đinh ra cửa phòng, chỉ chốc lát sau trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước.
Giải Biệt Đinh bưng một chậu nước ấm, ngâm khăn lông sạch vào trong, sau đó lại ngồi lên mép giường, hơi nâng lưng Mộc Dương lên để cậu dựa vào ngực mình, một tay cởi cúc áo cậu, cởi trước từ người đến phần lưng.
So với Giải Biệt Đinh mà nói, trông Mộc Dương thật sự rất tinh tế, phần lưng nhỏ gầy, xương bướm rõ ràng nổi bật có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thắt eo cũng cực kỳ đẹp, sâu đến mức có thể đựng được nước.
Mà vòng eo kia thì càng không cần phải nói, đôi tay Giải Biệt Đinh lướt qua như vô ý, kéo lưng quần cậu xuống……
Anh dồn sức vào hai tay là có thể trực tiếp nắm được toàn bộ eo.
Cằm Mộc Dương đặt nhẹ lên trên vai Giải Biệt Đinh, cứng đờ như con rối gỗ.
Hành động thân mật từng ảo tưởng vô số lần giờ đã được thực hiện, lại bởi vì đùi phải của cậu bị gãy xương.
Rõ ràng từ lúc bắt đầu nên từ chối rồi, nhưng lời nói cứ ngừng ở cổ họng không thành tiếng được, khi quần áo sắp cởi hết thì càng không thể thốt nên lời.
Giải Biệt Đinh bắt đầu lau từ trên lưng, mặt Mộc Dương hướng vào trong lồng ngực Giải Biệt Đinh, nhiệt độ cơ thể của hai người cách một lớp tơ lụa, như có như không mà vuốt ve, tạo nên từng cơn ngứa ngáy tê dại.
“Đừng!”
Khi Giải Biệt Đinh nâng Mộc Dương lên để kéo lưng quần thì không cẩn thận đụng phải mông, cuối cùng Mộc Dương cũng tỉnh táo lại, phản ứng kịch liệt nắm lấy tay Giải Biệt Đinh, bọn họ nhìn nhau sau một lúc lâu thì Mộc Dương quay mặt đi: “…… Không cần lau chân đâu.”
Giải Biệt Đinh thực hiện theo ý kiến của cậu, lau xong lưng thì chuyển tới chính diện.
Khăn lông nóng chạm vào bụng, không thể tránh việc đầu ngón tay Giải Biệt Đinh lướt qua làn da cậu, tạo nên từng vết hồng nhạt.
“Đừng lau……”
Mộc Dương cực kỳ tuyệt vọng mà nhắm mắt.
Cậu cũng không hiểu tại sao cậu có thể xuất hiện phản ứng vì cái chạm của Giải Biệt Đinh trong tình huống như vậy, khi mà rõ ràng là mọi thứ đã sắp kết thúc.
Mộc Dương đẩy tay Giải Biệt Đinh ra, nghiêng mình muốn co người lại.
Ai ngờ Giải Biệt Đinh lại chỉnh cậu ngay ngắn: “Bác sĩ bảo phải nằm thẳng.”
Giải Biệt Đinh không nghi ngờ gì, anh đặt tay lên trán Mộc Dương để xem nhiệt độ cơ thể, sau khi xác nhận bình thường thì nói: “Ngủ đi, ngủ ngon nhé.”
Giải Biệt Đinh dọn dẹp đồ vật xong thì vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi ra ngoài thì Mộc Dương đã ngủ rồi thì, im lặng nằm thẳng ở một bên giường, không biết khi nào mà chân đã rơi xuống.
Giải Biệt Đinh bước nhẹ qua, nhẹ nhàng nâng Mộc Dương rồi đặt lên gối đầu một lần nữa.
Tóc ướt cũng mặc kệ, anh đứng ở mép giường nhìn Mộc Dương một hồi lâu, không nghĩ gì trong lòng, chỉ là muốn nhìn mà thôi.
Dường như nhìn cậu là ngực anh sẽ thoải mái.
Mộc Dương cảm nhận được bóng người mơ hồ bên mép giường, mơ màng đi ngủ.
Cậu vốn nghĩ tư thế nằm thẳng này sẽ khó ngủ, hơn nữa hoàn cảnh lạ lẫm có thể khiến cậu không ngủ một đêm, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán.
Mộc Dương mơ một giấc mơ không tốt lắm.
Cậu mơ thấy một trận lửa lớn, cả người Giải Biệt Đinh đều bị thiêu đốt, nhẫn trên ngón áp út đã biến thành màu đen, chỉ có khuôn mặt anh vẫn thanh lãnh sạch sẽ như cũ.
Vậy mà Giải Biệt Đinh lại hơi cong khóe môi, nói: “Dương Dương, em chờ anh một chút.”
Mộc Dương giật mình bừng tỉnh.
Cậu hoảng hốt mà sờ lên người, mồ hôi lạnh chảy khắp mình.
Nhìn gió thổi bay rèm cửa, bóng đêm âm trầm, ánh trăng chiếu lên bàn sách trước cửa sổ, vừa lạnh lùng lại vừa dịu dàng.
Giường bên cạnh vẫn trống không, Mộc Dương nhìn ra xa, không biết Giải Biệt Đinh đã dọn sô pha hai người từ phòng khách vào lúc nào, đặt cạnh tường làm giường ngủ.
Dù sao Giải Biệt Đinh cũng cao hơn 1m8, sô pha hai người thì cũng hơi chật với anh, đến chăn cũng không có.
Mộc Dương muốn lấy thảm cho anh rồi gọi anh lên giường ngủ, nhưng chân không cử động được, vừa chống thân thể lên mà Giải Biệt Đinh đã tỉnh.
Giải Biệt Đinh ngồi dậy đi đến bên mép giường cậu: “Muốn vào phòng vệ sinh à?”
Mộc Dương khẽ lắc đầu.
Giải Biệt Đinh lại hỏi: “Muốn uống nước à?”
Lúc Mộc Dương trực tiếp chạm lên cánh tay anh: “Đừng ngủ ở sô pha, không tốt cho thân thể đâu.”
Giải Biệt Đinh ngừng trong chốc lát mới hiểu ý của cậu, nói được.
Đây là giường đôi 1m8 nên hai người chàng trai trưởng thành ngủ cũng không bị chật, trong lòng đều suy nghĩ về đối phương, không ai ngủ được.
“Giải Biệt Đinh……”
“Ừm?”
“Tôi làm mất ba lô rồi.”
Lúc đất đá trôi đã vô cùng hỗn loạn, cậu cứ nghiêng ngả chạy, cũng không biết ba lô bị vứt ở đâu rồi.
Giải Biệt Đinh biết điều Mộc Dương muốn nói không phải ba lô, anh đứng dậy xỏ dép lê, lấy ra một thứ từ trong ngăn bàn của bàn đọc sách: “Bọn họ tìm được ba lô rồi, nhưng không giặt sạch được. Anh cũng mang camera đi sửa rồi, không biết có thể sửa đuọcq không ——”
“Bảng gỗ ở đây.”
Vốn dĩ Giải Biệt Đinh muốn giấu tấm bảng gỗ có khắc bốn chữ bình an hỉ nhạc, đây là lần đầu anh có tâm tư kì quái như vậy, Mộc Dương muốn ly hôn, anh cũng muốn để lại thứ gì đó bên người để tưởng niệm.
Nhưng hôm nay anh lại nghĩ, bốn chữ ‘ bình an hỉ nhạc ’ này đi theo Mộc Dương là tốt nhất.