Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y, Tên Rắc Rối Quay Sang Theo Đuổi Phật Hệ

Chương 34: Hoa viên



Sau một hồi lâu cánh cửa đang đóng chặt ấy mới mở ra, bác sĩ đẩy Mộc Dương đi ra: “Người nhà có ở đây không?”

Giải Biệt Đinh nhận theo bản năng, giữ lấy xe lăn của Mộc Dương, bác sĩ nói riêng với anh vài câu, nếu người bệnh không có tiền sử bị bệnh về yết hầu hay không bị tổn thưởng về mặt thể chất, vì vậy nên việc cậu mất giọng có thể được chuẩn đoán là do bị phản ứng chướng ngại.

Tuy hiện giờ cảm xúc của người bệnh khá trầm, nhưng lại rất bình tĩnh, cũng hơi có ý không phối hợp, có thể không phải cậu cố ý nhưng đấy cũng là chuyện phiền phức..

Nói tổng thể là phải để Mộc Dương tự mình mở cái khoá đang giữ chặt lấy yết hầu thì mọi thứ mới chuyển biến tốt đẹp được.

“Đối với người bệnh tâm lý thì người nhà là quan trọng nhất, nhất định phải kiên nhẫn, khiến cậu ấy cảm nhận được sự quan tâm cùng tầm quan trọng của mình.”

Từ góc nhìn bên ngoài thì Mộc Dương bị bệnh trầm cảm, nhưng khó mà nói là nặng hay nhẹ, cái này còn phải trải qua thí nghiệm tính của hệ thống cùng kiểm tra đại não mới được.

Nhưng Mộc Dương cũng không phối hợp, cậu điều khiển xe lăn lủi đi, lắc đầu nhìn Giải Biệt Đinh, như đang đối mặt với hồng thuỷ mãnh thú.

Tim Giải Biệt Đinh tê rần, anh thong thả đi đến trước mặt Mộc Dương, vỗ về đầu gối trắng nõn của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Mộc Dương nói không nên lời, trong yết hầu phát ra vài tiếng như mấy con thú nhỏ đang rầu rĩ rống lên, như con mèo xù lông khè, vừa hung dữ vừa đáng thương.

Giải Biệt Đinh thỏa hiệp: “Vậy không xem nữa, chúng ta về nhà.”

Mộc Dương bắt đầu trở nên an tĩnh, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng chậm rãi lơi lỏng, đầu ngón tay còn hơi hơi run.

Cậu không bị bệnh.

Cậu không thể có bệnh.

Giang Đản khó hiểu nhìn sự việc, Tào Dược thì lại như suy tư gì đó.

Trước khi đi cậu ta muốn nói vài câu với Giải Biệt Đinh, Mộc Dương thì bị Giang Đản đưa ra ngoài đi dạo.

“Thật ra hiện giờ rất nhiều người bị trầm cảm, bởi vì áp lực công việc và gia đình, rất nhiều người dù nhiều hay ít thì đều có một vài vấn đề về tâm lý, nhưng điều đó cũng chẳng đại biểu được gì.”

Tào Dược dựa vào bên lan can: “Nhưng nếu đã phát triển thành bệnh rồi, công năng các phương diện của thân thể sẽ xuất hiện sự suy giảm, ví dụ như suy giảm trí nhớ, rất dễ đờ người ra, còn hay mất ngủ, dễ giận dễ xúc động, không thể khống chế cảm xúc, khóc một cách khó hiểu, nhu cầu tình dục cũng giảm đi, nếu nghiêm trọng thì còn không thể cương nổi.”

Giải Biệt Đinh biết những điều đó, không chỉ vậy mà có một vài người còn không muốn thấy ánh sáng, sẽ trở nên lười biếng và lôi thôi, mất đi mong muốn được xã giao như người bình thường, cơn thèm ăn cũng từ từ giảm xuống.

Những biểu hiện đó của Mộc Dương cũng không rõ ràng, số lần cậu mất ngủ cũng không nhiều, trong ấn tượng của Giải Biệt Đinh chỉ có hai lần, dễ giận dễ cáu cũng còn tạm, còn cơn thèm ăn không giảm xuống một cách rõ ràng.

Nhưng đúng là cậu rất hay đờ người, một khi nhắc tới vấn đề mấu chốt thì cảm xúc dễ dàng trở nên kích động, qua 5 năm Giải Biệt Đinh chưa từng thấy Mộc Dương khóc, nà một đời này thì anh đã được thấy nhiều thứ.

Còn về việc suy yếu khả năng tình dục…… Giải Biệt Đinh không rõ lắm trước đây Mộc Dương mang trạng thái như nào, nhưng hẳn là vẫn thuộc phạm vi bình thường.

“Khuyên nhủ nhiều hơn thôi.” Tào Dược thở dài, “Hai anh thật là……”

*

Đối diện khu của bọn họ là nơi nằm viện, ở giữa có một mặt cỏ rất lớn, không ít người bệnh được người nhà đưa xuống dưới tản bộ, cũng không thiếu người bệnh ngồi xe lăn giống Mộc Dương.

Bệnh viện đã thực hiện xanh hoá rất tốt, có thể thấy bươm bướm và chuồn chuồn bay qua, nơi này trông còn giống viện điều dưỡng hơn là bệnh viện.

Ở mặt cỏ dưới cây đại thụ có một người đàn ông gầy ốm mặc quần áo bệnh nhân đang đứng thẳng vỗ về quải trượng, bên trái quần trống rỗng mà qua lại trong không trung, như chú ý tới ánh mắt của Mộc Dương, anh ta ngước mắt, cười với cậu.

Với cái liếc nhìn đó, gương mặt kia giống như Giải Biệt Đinh.

Tay Mộc Dương cứng đờ, định đẩy xe lăn lên trước thì lại bị người bên cạnh nắm tay: “Em còn muốn đi dạo ở đâu không?”

Mộc Dương ngơ ngác quay qua, Giải Biệt Đinh vẫn hoàn hảo không làm sao mà đứng bên cạnh cậu, hai chân vẫn thon dài thẳng tắp như trước.

Cậu lại quay đầu nhìn về phía dưới tàng cây, nào còn người mặc bộ đồ bệnh nhân.

Ảo giác sao?

Mộc Dương mờ mịt mà nắm lấy tay Giải Biệt Đinh, nhưng nói không nên lời, chỉ có thể tùy ý Giải Biệt Đinh đẩy trên xe.

Giang Đản ở trên ghế điều khiển hỏi: “Thầy Giải, giờ chúng ta trở về chứ?”

Giải Biệt Đinh nhìn về phía Mộc Dương, Mộc Dương gật đầu, anh liền ừ một tiếng.

Phong cảnh ngoài cửa sổ lướt nhanh qua, rất giống với ngày Giải Biệt Đinh gặp tai nạn xe cộ.

Chết trong vụ tai nạn xe cộ cũng không khiến Giải Biệt Đinh có cảm giác gì không ổn với xe, anh đã không còn là cậu thiếu niên sẽ phong bế bản thân vì vụ bắt cóc.

Nhưng Mộc Dương chết trên giường bệnh, nên cậu vẫn có sự kháng cự vi diệu với bệnh viện, cảm giác tê dại ở đầu ngón tay mãi mới chậm rãi giảm bớt cho đến khi hình ảnh bệnh viện xa khỏi tầm nhìn.

Anh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lại không tự chủ được mà nắm lấy cái tay đang buông xuống bên người.

Mộc Dương sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía sườn mặt Giải Biệt Đinh.

Vẻ mặt Giải Biệt Đinh không có biến hóa gì, hơi xuất thần nhìn về giữa không trung, giống như nắm lấy tay cậu chỉ là hành vi vô thức.

Đầu ngón tay Mộc Dương hơi cuộn tròn lại, nhưng không động đậy, tùy ý Giải Biệt Đinh nắm nhẹ, nắm cho đến khi họ xuống xe.

Giang Đản không đi cùng họ, sau khi đưa họ về biệt thự thì cậu ta phải đi siêu thị một chuyến, Giải Biệt Đinh bảo cậu ta hỗ trợ mua chút đồ ăn.

Hoa viên trong biệt thự thật trống trải, bùn đất nơi này đã được sửa sang lại một lần, cũng có hai con đường được phủ vụn đá kéo dài cho tới cuối cái chòi nghỉ mát.

Những thứ đó đều do Mộc Dương làm trước khi kết hôn, vào kiếp trước sau khi kết hôn không lâu, cậu liền trồng đầy hoa cỏ để tân trang bùn đất.

Thấy Mộc Dương nhìn chòi nghỉ mát, Giải Biệt Đinh hỏi: “Muốn qua ngồi không?”

Mộc Dương khẽ gật đầu, chòi nghỉ mát che nắng, gió lạnh mùa hạ đến từ phòng ngoài rồi đi qua con đường nhỏ ở hậu viện, lúc thổi lên mặt rất thoải mái.

Giải Biệt Đinh ổn định chỗ cho cậu rồi nói: “Chờ anh trong chốc lát nhé.”

Mộc Dương không biết Giải Biệt Đinh muốn làm gì, chỉ có thể nhìn bóng lưng anh dần biến mất ở nhà chính.

Hoa viên trống rỗng bị tường vây ngăn đón, Mộc Dương cúi đầu nhìn chân mình, cậu đã mất đi năng lực để lấp đầy hoa viên này một lần nữa.

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng xe, sau đó một vài người mặc đồ công nhân nâng chậu hoa đi vào tiền viện, thấy Giải Biệt Đinh bưng một ly dưa hấu đi ra thì hỏi: “Nhà anh đặt đúng không? Để ở đây chứ?”

Giải Biệt Đinh đã thay quần áo ở nhà màu màu xám nhạt, khuôn mặt lạnh lùng, gật đầu với vài công nhân: “Để ở đây đi, vất vả rồi.”

“Không có việc gì.” Bọn họ lục tục lấy xuống không ít hoa cỏ thực vật từ trên xe, chờ đến khi đặt chậu cuối cùng xuống đất, bọn họ mới lau mồ hôi, “Ở đây hết rồi, có vấn đề gì thì gọi cho chúng tôi.”

Mộc Dương ngơ ngẩn nhìn thực vật chất đầy con đường, không rõ Giải Biệt Đinh muốn làm ra.

Nhìn trong một lát thì có vẻ cậu đã hiểu ra, nhưng cậu vẫn không biết vì sao anh định làm như vậy.

Giải Biệt Đinh đưa ly dưa hấu đến trước mặt Mộc Dương, giọng nói hơi khẩn trương: “Em không thích à?”

Mộc Dương thong thả lắc đầu, khi nhìn thấy đôi môi hơi mím lại của Giải Biệt Đinh thì mới phản ứng lại, có chút chần chừ mà gật đầu.

“Thích là tốt rồi.” Giải Biệt Đinh đưa nước dua hấu cho Mộc Dương, “Dưa hấu rất ngọt, chưa thêm đường đâu.”

Mộc Dương nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, là hương vị mà cậu thích.

Đồ uống mùa hè mà Mộc Dương thích nhất chính là nước dưa hấu, nhưng cậu tự ép thì không ngon, nước dưa hấu bên ngoài thì không được đậm vị như này, vào kiếp trước mãi cho đến khi mời giúp việc về thì cậu mới được uống ngon lành.

Cậu buông ly nước trái cây, đang định gõ một hàng chữ lên di động để hỏi Giải Biệt Đinh mua nước dưa hấu từ khi nào thì thấy anh hơi vén tay áo lên, đi đến giữa sân đùa nghịch bồn hoa.

Mộc Dương: “……”

Tuy từ nhỏ Giải Biệt Đinh không nhận được nhiều sự chú ý của người thân, nhưng về phần vật chất thì cũng được nuôi dưỡng tới mức tự phụ như Mộc Dương, cũng không phải người sẽ làm việc nhà.

Vì thế dưới ánh mặt trời chói mắt, Giải Biệt Đinh vừa nhìn video hướng dẫn, vừa chuyển các loại hoa cỏ qua nơi thích hợp.

Có hoa thì ưa bóng mát, có hoa thì thích nắng nhưng không thể bị phơi trực tiếp, có thực vật thì lại yêu cầu lượng lớn ánh mặt trời.

Giải Biệt Đinh chỉnh rào chắn công nhân mang tới dọc theo tường vây cách 50 centimet, sau đó dựa vào khoảng thời gian thích hợp mà gieo cây thải hồng nguyệt quý.

Chờ đến năm sau, những cây nguyệt quý đó sẽ bám toàn bộ tường, nở rộ đủ kiểu hoa.

Tựa như trong trí nhớ.

Còn có cây tú cầu bởi vì không thể phơi ánh mặt trời trực tiếp nên đã bị hỏng, nó được Giải Biệt Đinh sắp xếp ở góc đối diện chòi nghỉ mát với bảy tám cây.

Khi Giải Biệt Đinh đến bên người cậu một lần nữa thì Mộc Dương kéo ống tay áo của anh.

Giải Biệt Đinh thấy cậu đưa ly dưa hấu thì nhận lấy một cách tự nhiên: “Lấy thêm nhé?”

“……”

Mộc Dương nắm chặt ống tay áo của anh không cho đi, gõ hai chữ: Anh uống.

Giải Biệt Đinh hơi giật mình.

Sau khi sững người một lúc lâu thì anh uống một hớp lớn từ cốc mà Mộc Dương đã uống, rất ngọt.

Nhiệt độ hôm nay không cao không thấp, nhưng Giải Biệt Đinh vốn không hay ra mồ hôi mà trên trán anh vẫn có một lớp mồ hôi sáng bóng.

Giang Đản cũng vừa mua đồ ăn, hiển nhiên là cậu ta biết việc ông chủ của mình mua hoa cỏ, khi thấy Giải Biệt Đinh làm một mình thì hơi kinh ngạc: “Thầy Giải, để tôi làm đi!”

Giải Biệt Đinh khẽ lắc đầu, từ chối lời đề nghị cỉa cậu ta.

Giang Đản hết cách, chỉ có thể làm cùng anh.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Mộc Dương thấy đất trong hoa viên được lấp đầy bởi từng cây thực vật, cách sắp xếp có trật tự không bị chật chội, cảnh đẹp ý vui.

Cậu nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn của Giải Biệt Đinh, cho đến khi làm xong cây hoa cỏ cuối cùng thì Giải Biệt Đinh xách theo một chậu rất nhiều thịt đi về phía Mộc Dương, đặt ở giữa bàn đá.

“Có đói không?”

Giải Biệt Đinh vừa dứt lời đã bị Mộc Dương kéo lấy eo anh, Mộc Dương nghiêm túc giơ tay, lau đi mồ hôi sáng bóng giữa trán anh.