Giải Biệt Đinh ôm cậu vào trong lồng ngực: “Em không cần làm những điều đó.”
“Vậy em phải làm gì?”
Mộc Dương ngẩng đầu nhìn anh, lông mi đen dài hơi run, trông biểu cảm như thể chỉ đang thắc mắc đơn thuần thôi, nhưng chỗ sâu trong đáy lại cất giấu sự yếu ớt khó thấy.
Giải Biệt Đinh không cảm nhận được sự hỗn loạn trong nội tâm cậu giờ phút này, chỉ là từ chối Mộc Dương theo bản năng, cảm thấy không cần cậu làm vậy vì mình.
Giải Biệt Đinh sống hơn hai mươi năm thanh tâm quả dục, chưa bao giờ trải qua niềm vui giường chiếu, các kiểu ôm hôn trước đó với Mộc Dương đều là lần đầu của anh.
Trà trộn trong giới giải trí lâu như vậy, những thứ nghe thấy, mắt thấy đều khiến anh cảm thấy hành vi như làm bằng miệng quá mức hèn mọn và dơ bẩn theo bản năng……
Giải Biệt Đinh suy nghĩ nửa ngày, mới hiểu được cảm xúc này là luyến tiếc.
Luyến tiếc để Mộc Dương làm chuyện như vậy vì anh.
“Em chỉ cần bình an khỏe mạnh…… Làm những chuyện vui vẻ là được.” Giải Biệt Đinh ôm eo Mộc Dương, hôn lên khóe mắt cậu nghiêm túc mà nói.
Mộc Dương giật mình, không biết nên khóc hay nên cười: “Sao làm việc này lại không vui?”
“……” Giải Biệt Đinh đơ người, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như nào.
Mộc Dương nhăn mũi lại, dứt khoát nhấc chân lên để giải thích rõ hơn về hành động rất được ưa thích giữa người với người cho an.
Như vậy thì vừa có thể lấy lòng đối phương và cũng có thể thỏa mãn bản thân, cũng không có chuyện cảm thấy không vui.
Giải Biệt Đinh trầm mặc nửa ngày: “Hình như em khá hiểu biết về những điều đó?”
Vành tai Mộc Dương đỏ lên, trừng mắt nhìn anh một cái: “Không ăn qua thịt heo thì chẳng lẽ cũng chưa từng thấy heo chạy chắc!?”
Đúng là Giải Biệt Đinh chưa bao giờ xem thật, điện thoại và máy tính của anh sạch sẽ, không mang bất cứ thứ gì mờ ám.
Động tác vỗ về sau gáy Mộc Dương của Giải Biệt Đinh hơi ngừng lại, tuy rằng anh đã sớm có phản ứng với câu nói kia của Mộc Dương, nhưng vẫn ——
Mộc Dương mau chóng làm gián đoạn suy nghĩ của anh, thì thầm trong miệng: “Không cho em làm thì anh làm đi……”
“…… Được.”
Giải Biệt Đinh đã đồng ý thì không bao giờ làm qua loa, anh cởi lưng quần của Mộc Dương, thật sự chuẩn bị thỏa mãn mong muốn của cậu.
Bị chạm vào mông khiến cả người Mộc Dương run lên, cậu lập tức nắm lấy tay Giải Biệt Đinh, lắp bắp bảo: “Không, không được……”
Cậu vốn chỉ thuận miệng nói ra để kích kích Giải Biệt Đinh, không ngờ Giải Biệt Đinh thật sự định giúp cậu.
Giải Biệt Đinh: “Tại sao?”
“……” Mộc Dương thật sự không tìm nổi lý do, tâm tình của cậu lại trùng hợp với Giải Biệt Đinh trong vài giây một cách kì lạ, hẳn là luyến tiếc.
Cậu không còn lời nào để nói, dứt khoát đẩy anh ngã trên giường, đè trên người anh: “Giải Biệt Đinh anh phiền quá……”
Giải Biệt Đinh: “……”
Mộc Dương nửa oán giận nửa không vui mà mạnh mẽ cởi cúc áo anh: “Anh nhìn anh xem? Sao chẳng khác nào lão cán bộ vậy? Không cho làm cái này không cho làm cái kia, anh muốn một tình yêu Plato à?”
Hai người đều tắm rửa xong và mặc bộ đồ ngủ, lưng quần cũng không được thắt chặt, với sức lực của Mộc Dương có thể nhẹ nhàng kéo xuống, nhưng chỉ còn một bước vẫn là bị Giải Biệt Đinh bắt được tay: “Mộc Dương……”
“Anh gọi cả tên cả họ em nữa là dm sẽ giận đó.”
Mộc Dương ấn ngực Giải Biệt Đinh không cho anh đứng dậy, như tên cướp mà nắm chặt lưng quần Giải Biệt Đinh: “Em muốn khiến anh thoải mái, được chứ?”
“Dương Dương, chờ ——”
“Chờ cái rắm!” Mộc Dương tức giận mà mắng: “Anh chỉ có hai lựa chọn, một là anh làm hai là anh nguyện ý, chọn một cái đi.”
Lần đầu tiên Giải Biệt Đinh cảm thấy sự “gây rối vô cớ” của Mộc Dương lại khó ứng phó đến vậy.
“Em biết anh muốn nói gì, không cho em chửi tục đúng không?” Mộc Dương rất có khí thế hận sắt không thành thép, “Không cho nói thì không cho nói thôi, lần nào cũng đánh vào tay thì có ích lợi gì, anh có thể phạt cái gì kích thích hơn không?”
Giải Biệt Đinh bị chấn động mà không còn lời gì để nói, vậy mà trong mắt anh lại hiện lên cảm xúc không rõ ràng.
Mộc Dương thành công trong việc ngăn Giải Biệt Đinh từ chối sau một hồi dùng mưu kế, dùng phương thức mà cậu cảm thấy không tồi để lấy lòng Giải Biệt Đinh.
Trong miệng hầu như không còn khe hở, cậu vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng nay lại mang theo sắc thái tình dục nhàn nhạt, còn mang theo cả sự kiềm chế của Giải Biệt Đinh.
Giải Biệt Đinh dùng mọi khả năng để trao quyền chủ động cho Mộc Dương, sợ làm cậu khó chịu.
Nơi trống trải trong lòng Mộc Dương như được thứ gì lấp đầy, xem đi, anh ấy chỉ làm vậy vì mày.
Anh ấy chỉ kết hôn cùng mày, có thể dung túng mày mọi thứ, chỉ có mày.
Còn chưa đủ à?
Lý trí nói rằng với Giải Biệt Đinh thì cậu đã là sự tồn tại đặc biệt nhất, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có thanh âm không ngừng kêu gào: Vẫn chưa đủ.
Còn lâu mới đủ.
Cậu muốn Giải Biệt Đinh có thể đáp lại tình cảm của cậu như người bình thường, nói yêu cậu, cậu cũng muốn điều đó ngay lập tức, còn cả ngày mai, ngày kia…… Mỗi một ngày trước khi cậu chết.
……
Không khí ướt át trong phòng chậm rãi tan đi, cùng với sự yên lặng sau khi nụ hôn chấm dứt.
Hôm nay Mộc Dương không ôm Giải Biệt Đinh ngủ, mà giận dỗi ôm mặt anh: “Hôm nay anh làm trái với điều lệ yêu đương của chúng ta, cho nên phải trừng phạt, đêm nay chúng ta ngủ riêng.”
Giải Biệt Đinh: “……”
Làm gì có điều lệ nào, tất cả đều do Mộc Dương cáu kỉnh lấy cớ.
Vào ngày bắt đầu mối tình hai tháng, Mộc Dương nói anh không biết yêu cũng không sao, cậu dạy cho anh, điều thứ nhất chính là cậu nói cái gì Giải Biệt Đinh cũng không được từ chối, phải đồng ý.
Nhưng ban nãy Giải Biệt Đinh từ chối cậu rất nhiều lần.
Sự dũng cảm ban đầu biến mất, bây giờ Mộc Dương hận không thể tìm cái lỗ để chôn mình vào, Giải Biệt Đinh là Liễu Hạ Huệ thì cậu là gì? Tên sở khanh thèm khát à?
Mộc Dương ôm gối đầu mà chạy, muốn tới phòng ngủ cho khách.
Cánh tay giữ lại của Giải Biệt Đinh cứ đơ ra giữa không trung, nhìn cửa phòng bị Mộc Dương đóng ‘Sầm’ một tiếng, ánh mắt hơi tối đi.
Trong nháy mắt vừa rồi, vậy mà anh lại có một ý nghĩ vô cùng vi diệu……
Nếu cậu muốn chạy, vậy thì bắt về, trói lại.
Giải Biệt Đinh nghiền đầu ngón tay, mày hơi hơi nhăn lại, một lát sau, anh như không chịu khống chế mà mở ra camera theo dõi trên điện thoại.
Chuyện camera đợt trước đã bị vạch trần một cách nhẹ nhàng, Mộc Dương cũng chưa nói gì. Giải Biệt Đinh vốn định dỡ xuống, nhưng cuối cùng vẫn không động vào nó.
Mục đích lắp camera ban đầu cũng không phải để giám thị nhất cử nhất động của Mộc Dương…… Không, chính là để xem nhất cử nhất động của cậu.
Trong không gian tối tăm, Giải Biệt Đinh không chịu khống chế mà ấn lên ngực trái – nơi nhịp tim anh đang hỗn loạn.
Có lẽ vì từng tận mắt thấy Mộc Dương ngừng hô hấp trước mặt, nên những gì ở hiện tại, việc bọn họ sống lại chỉ như một giấc mộng dài, chỉ cần Mộc Dương rời khỏi tầm mắt của anh, trái tim anh sẽ bắt đầu không bình thường.
Việc sống lại với Giải Biệt Đinh không có ý nghĩa dư thừa, hô hấp ấm áp của Mộc Dương là con đường duy nhất để chứng minh sự chân thật của thế giới này.
Trong camera theo dõi, Mộc Dương ôm gối đầu đứng một lát trước cửa phòng ngủ chính, vì cúi đầu nên anh không thấy được cậu đang nghĩ gì.
Khi Giải Biệt Đinh nhấc đệm chăn định xuống giường, Mộc Dương lập tức đi về phía phòng cho khách bên cạnh.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng truyền đến, ý bảo Mộc Dương thật sự muốn tách ra ngủ.
Giải Biệt Đinh khống chế bản thân tắt điện thoại, không xem camera nữa, mà bắt đầu nhớ lại điều gì trong mấy ngày gần đây làm Mộc Dương khó chịu.
Giải Biệt Đinh nghiêm túc thận trọng mà suy nghĩ chuyện này, những gì xảy ra trong mấy hôm nay đều hiện lên trước mắt, cảm giác về cảm xúc của anh thấp hơn người thường nhiều, vì thế chỉ có thể nghĩ nhiều và tự hỏi nhiều.
Bên ngoài đúng lúc có cơn mưa to, vì đầu thu nên khá lạnh lẽo.
Mỗi một câu Mộc Dương nói Giải Biệt Đinh đều nhớ rõ, anh chậm rãi đưa ra một kết luận không quá thoả đáng, hẳn là Mộc Dương thích người chủ động trong chuyện tình cảm, hướng ngoại một chút.
Mà không nhạt nhẽo, vô vị như anh.
Nếu chỉ là như vậy thì không sao, chỉ cần Mộc Dương bình an khỏe mạnh, anh còn thời gian để thay đổi.
Giải Biệt Đinh quy hoạch bản thân như quy hoạch máy móc, muốn đi về phía Mộc Dương.
Ánh mắt của anh chậm rãi chuyển về phía két sắt dưới bàn sách, không có gì để ngắm nhìn.
Thật ra có một việc Giải Biệt Đinh lừa Mộc Dương.
Anh chưa xé đơn thỏa thuận ly hôn.
Nó vẫn luôn ở đó.
Giải Biệt Đinh luôn để lại đường lui cho Mộc Dương.
Nếu có một ngày, hoặc là nói, nếu sau khi phẫu thuật, Mộc Dương không chịu nổi sự nhạt nhẽo của anh, hoặc là muốn có một cuộc sống mới…… thì nó sẽ được lấy ra.
Anh không thể khiến bản thân làm thêm đơn thoả thuận ly hôn lần nào nữa, nếu xé đơn đó, đời này Mộc Dương chỉ có thể ở bên anh.
*
Bừng tỉnh giữa đêm hôm khuya khoắt đã trong dự kiến của anh, từ khi trở lại 5 năm trước, không có Mộc Dương bên người, anh không thể ngủ ngon.
Anh ngừng một lát, đứng dậy đi tới cửa phòng bên.
Giải Biệt Đinh nâng tay giữa không trung, sau đó nắm lấy then cửa chậm rãi xoay —— không khóa trái.
Giải Biệt Đinh vốn chỉ định đến xem Mộc Dương ngủ thế nào, có đá chăn hay đóng cửa sổ chưa, nhưng một tia chớp loé qua bên cửa sổ, đệm chăn không chút phập phồng trên giường vẫn khiến trán Giải Biệt Đinh chảy đầy mồ hôi.
Trong phòng căn bản không có người.
Mưa to xôn xao vang lên, tiếng sấm như ẩn như hiện, còn cả hoàn cảnh tối tăm này cực kỳ giống rất nhiều năm trước, bọn bắt cóc nhốt anh trong căn phòng đen nhánh, gần trăm giờ không người đáp lại, anh bắt đầu không phân biệt nổi thời gian, không phân biệt nổi hư ảo hay thật giả.
Anh thật sự đã trở lại ư……
Giải Biệt Đinh nhắm mắt, khi mở mắt thì đã tỉnh táo hơn.
Anh vừa mở điện thoại xem camera vừa gọi vệ sĩ dưới tầng, vậy mà không ai đáp lại.
Anh mở cửa phòng của vệ sĩ, bên trong cũng không có người.
Giải Biệt Đinh vội vàng đi vào gara, chiếc xe thường dùng vốn đỗ ở đây nay lại không thấy đâu.
Mà trong camera theo dõi, Mộc Dương mặc chỉnh tề đi ra cửa phòng, cũng gõ cửa phòng vệ sĩ dưới tầng, sau khi nói gì đó hai người đồng loạt ra gara, lái xe rời khỏi biệt thự.
Thần kinh đang căng thẳng của Giải Biệt Đinh thả lỏng chút, chỉ cần không phải người không có ý tốt đưa Mộc Dương đi là được.
Còn những chuyện khác……
Anh đã gửi tin nhắn cho Mộc Dương, không hỏi cậu đi đâu, chỉ hỏi khi nào cậu trở về.