Sau Khi Mắc Bệnh Nan Y

Chương 17



Nghe Tống Tử Trác nói thế, tôi kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.

Tôi thản nhiên nhìn cậu ta, “Cho nên?”

Cậu ta dường như đã bị sự bĩnh tĩnh của tôi chọc giận, đột nhiên đứng lên, kích động nói, “Cho nên? Cho nên cái gì? Cậu bị bệnh nặng như thế, không đi điều trị đi mà lại chạy tới cái nơi thâm sơn cùng cốc này, mẹ nó chứ, cậu có phải là không muốn sống nữa đúng không hả?!”

Tôi vẫn dùng bộ dạng thờ ơ tiếp tục đối diện với cậu ta.

Trong mắt cậu ta, ngoài phẫn nỗ ra thì còn có một chút cảm xúc khác, giống như là đang đau khổ, hoảng hốt.

Tôi cơ hồ hoài nghi chính mình, có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi. Người mắc bệnh nan y là tôi cơ mà. Cậu ta thì có gì mà phải đau khổ chứ?

Đối với cậu ta mà nói, chuyện tôi chết cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi. Không phải cậu ta đã từng nói rằng, loại người như tôi nên chết đi cho rồi đấy sao.

Trước kia nghe được lời đó, tôi còn khờ khạo mà khổ sở một trận, nhưng không dám biểu hiện thái độ ra ngoài nên chỉ có thể vô dụng trốn ở một góc mà lau nước mắt.

Tống Tử Trác nhìn vẻ mặt của tôi, không biết vì sao lại càng thêm kích động. Cậu ta vươn tay ra, có vẻ như muốn nắm tay tôi.

Tôi lạnh lùng né tránh.

“…Uất Nhiên…” Tôi đột nhiên thấy cậu ta cúi đầu kêu một tiếng, sắc mặt có vẻ tuyệt vọng.

Tôi cũng chẳng mảy may động tâm, nhưng vẫn rất khó chịu với cách xưng hô của cậu ta, “Đừng gọi tôi như thế nữa. Còn nữa, tôi muốn sống hay muốn chết cũng chẳng liên quan đến cậu. Về sau đừng để tôi gặp lại cậu nữa. Đây là lời thỉnh cầu cuối cùng của tôi đối với cậu, mong Thiếu gia cậu có thể để tôi được toại nguyện.”

Dường như nhận ra được thái độ lạnh lùng cương quyết của tôi, môi Tống Tử Trác hết đóng lại mở, cuối cùng cậu ta suy sụp ngã ngồi xuống sofa, hai tay che mặt, cúi đầu xuống.

Mãi một lúc sau cậu ta mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, trên mặt mang theo một nụ cười khổ.

Tôi thấy hơi ngạc nhiên.

Tống Tử Trác luôn kiêu ngạo tùy hứng, vô pháp vô thiên lại có biểu tình chua sót như vậy, đúng là hiếm thấy.

“Tôi…thật sự là vừa ngu vừa xấu xa.” Tống Tử Trác không còn tự đại như trước nữa, giống như đột nhiên chín chắn hẳn lên, “Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cậu thích tôi, cho nên ỷ vào việc đó mà bắt nạt cậu. Bởi vì…tôi phát hiện, dù cho tôi có đối xử với cậu như thế nào thì cậu cũng sẽ không rời khỏi tôi. Điều này khiến tôi thấy rất an tâm…”

Tôi không biết trong mấy tháng tôi rời đi đã có chuyện gì xảy ra với Tống Tử Trác, mà làm cho cậu ta sinh ra biến hóa lớn như thế, cứ như chỉ trong một đêm cậu ta từ một thiếu niên ấu trĩ trở thành một người đàn ông trưởng thành.

Nhưng kỳ thật, mấy chuyện liên quan đến Tống Tử Trác tôi cũng chẳng quan tâm.

Tôi chỉ cảm thấy mấy lời vừa rồi của cậu ta thật buồn cười. Cậu ta lại tưởng rằng tôi thích cậu ta? Cậu ta dựa vào cái gì mà nghĩ như vậy chứ?

Tôi cười lạnh ra tiếng, sau đó không thể đè nén được tâm tình mà ho khù khụ.

Trước mắt lại trở nên tối đen, máu từ trong miệng phun ra tung tóe, nhuốm đỏ sofa và trên mặt đất.

Tôi biết, tôi đã đến bước đường cùng rồi.

Thân thể tôi vô lực run lên, mí mắt dần dần rủ xuống.

Tôi lờ mờ thấy Tống Tử Trác vội vàng chạy tới, chân tay luống cuống muốn đỡ tôi dậy, nhưng rồi lại không dám lộn xộn, giọng nói run rẩy kêu lên, “Này! Cậu không được phép ngủ đâu! Không được ngủ! Cậu mở mắt cho ông đây mau!”

…Có tiếng nức nở? Tống Tử Trác mà cũng khóc sao? Lại khóc vì tôi?…Sao có thể chứ?! Nhất định là không có khả năng.

Phải biết rằng, con người của Tống Tử Trác, dù cho khó chịu đến đâu cũng sẽ không rơi nước mắt. Vào năm ông nội yêu quý nhất của cậu ta qua đời, hốc mắt của cậu ta cũng chỉ đỏ lên, nhưng nước mắt thì nhất quyết không rơi ra.

…Chỉ là…chất lỏng nóng rực đang rơi trên mặt tôi rốt cuộc là cái gì?

Không kịp suy nghĩ thêm gì nữa, ý thức của tôi dần chìm xuống.

“Uất Nhiên…”

“Uất Nhiên, Uất Nhiên…”

“Uất Nhiên, mau tỉnh lại. Cậu mà không tỉnh lại thì tôi biết phải làm sao bây giờ?”

Giọng nói thanh lạnh mang theo vẻ ôn nhu cùng bi thương gọi tên tôi liên tục. Âm thanh này nghe quen quá, mỗi lần nghe đến giọng nói này tôi liền cảm thấy xúc động.

Đây là thứ tôi khát vọng đã lâu. Cho nên tôi phải tỉnh lại. Mở mắt ra, nhìn người đó, cho dù là sắp chết cũng phải giãy thoát khỏi bàn tay của Tử thần, gặp mặt người này lần cuối cùng…

Chấp niệm mãnh liệt này giúp tôi có vực lại sức chạy trốn khỏi bóng đêm, nghĩ đủ mọi cách để thoát ra khỏi trói buộc vô tận.

Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được một chút ánh sáng le lói.

Tôi khó khăn mở mắt ra, trong phòng tối đen, chỉ có một chút ánh trăng xuyên qua cửa sổ lọt chiếu vào trong phòng, lờ mờ làm hiện ra cảnh vật xung quanh phòng.

Căn phòng này rất hoa lệ nhưng cũng không làm mất đi sự ấm áp. Nếu không phải còn có tiếng tích tích của máy monitor () theo dõi bệnh nhân thì tôi nhất định sẽ không thể nào biết được đây chính là phòng bệnh.

() Máy monitor

STAR8000A

Lúc này, cả người tôi vô lực nằm trên giường, trên mặt thì đang đeo mặt nạ dưỡng khí.

Tôi chuyển mắt, phát hiện có một người đang nằm úp nửa người xuống ở bên giường, tóc đen mềm mại, để lộ ra một nửa khuôn mặt, làn da trắng nõn càng làm nổi bật đôi mặt bị quầng thâm.

Ngu Vân Tri…

Tôi nhớ ra rồi, giọng nói không ngừng gọi tên tôi kia chính là của Ngu Vân Tri.

Sắp chết rồi mà vẫn còn có thể gặp mặt cậu ấy lần cuối, tôi cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Tôi lẳng lặng nhìn cậu ấy, khó khăn cử động các ngón tay, muốn chạm vào cậu ấy.

Có điều tôi còn chưa hoạt động được gì thì Ngu Vân Tri đã đột nhiên mở cả hai mắt ra rồi.

Tôi với cậu ấy đối mắt như vậy.

Sắc mặt cậu ấy tiều tụy, đôi mắt có đầy tơ máu.

Ngu Vân Tri như không thể tin nôit, mở to hai mắt ra nhìn rồi mạnh mẽ đứng lên.

Cậu ấy ngơ ngác một chút, rồi vươn tay ra như muốn động vào người tôi, rồi lại run rẩy đứng nguyên.

Đôi môi khô khốc của cậu ấy mở ra, giọng nói hơi khàn khàn, “Uất Nhiên? Cậu…thật sự tỉnh rồi đấy à?”

Tôi muốn cười, nhưng không hiểu sao lại chỉ có nước mắt chảy xuống.

Ngu Vân Tri giật mình, bỗng nhiên quay đầu qua chỗ khác, xoay lưng về phía tôi. Một lát sau mới quay lại, tôi thấy hốc mắt của cậu ấy đã đỏ hết cả lên.

Tôi đoán, có lẽ vừa rồi cậu ấy quay lưng về phía tôi là vì muốn khóc?

Ánh mắt Ngu Vân Tri ngoài vẻ vui sướng ra thì còn có cả bi thương cùng tuyệt vọng. Cậu ấy đóng mở miệng mấy lần, rốt cuộc mới nói được một câu, “…Thật xin lỗi.”

Tôi không biết vì sao cậu ấy lại phải xin lỗi tôi, nhưng tôi nghĩ, cho dù cậu ấy có làm gì đi chăng nữa, tôi tuyệt đối cũng sẽ không trách cậu ấy.

Tôi cố gắng lắc lắc đầu, dùng khẩu hình nói ba chữ “Không có gì”.

Vẻ mặt Ngu Vân Tri lại càng thêm bi thương. Cậu ấy nhẹ cầm tay tôi, rủ mắt xuống, không ngừng nói, “Uất Nhiên, tôi sẽ nghĩ cách. Tôi nhất định sẽ nghĩ ra cách…”