Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 1



Mùa hè ở Ninh Thành rất ít khi mưa, thế nhưng hôm nay lại có một trận mưa xối xả, mưa mãi tới khi chạng vạng cũng không thấy ngớt, mưa to xối xuống mặt đất, xua tan đi cái nóng nực của ngày hè.

Tinh Thành Pictures tọa lạc ngay giữa khu thương mại ở trung tâm Ninh Thành, vị trí địa lý tuyệt hảo. Tầng 6 của tòa Tinh Thành là khu vực đặc biệt được mở ra cho nhân viên thư giãn, có đồ uống tự phục vụ, có đồ ăn vặt, bể bơi, phòng tập thể thao, thậm chí là quán cà phê.

Tạ Lăng đi tập thể dục về, chui vào phòng tắm tắm vòi hoa sen, lúc đi ra tóc còn hơi ươn ướt, ngồi trên ghế sô pha nhỏ lau khô mái tóc ngắn của mình, mà đối diện anh là một thanh niên tóc vàng đang lười biếng nằm bò ra, trông như con cá chết mất đi ước mơ.

'Cá chết' Ôn Tử Nhiên gắng sức hé một con mắt ra, lười nhác nói: "Chán quá đi mất."

Tạ Lăng nghe vậy chỉ nhướn mi, giọng điệu không mặn không nhạt: "Cậu có thể rời đi."

Đường nét ngũ quan của anh tinh xảo xinh đẹp, thoạt nhìn thì không muốn bị gương mặt này thu hút cũng khó, nhưng nếu nhìn kĩ lại sẽ phát hiện ra sự lạnh lùng toát ra từ trong xương cốt của cậu thanh niên này, khiến người ta không dám đến gần.

Nhưng lúc này, ánh sáng ấm áp chiếu lên người thanh niên, cộng với vẻ mặt lười biếng sau khi tập thể dục nữa đã tiêu giảm đi cái sự lạnh lùng trên người anh ấy.

Ôn Từ Nhiên đã nhìn mòn gương mặt này từ bé đến giờ rồi, thế nhưng giờ nhìn lại vẫn bị nhan sắc đánh gục, đột nhiên giơ tay che kín mắt: "Hôm nay tớ phải đi hẹn hò, cậu đừng có mà nâng cao tiêu chuẩn của tớ!"

Tạ Lăng xoa xoa cái trán, bất lực nói: "Chừng nào thì cậu đi?"

"Nhưng thật sự là tớ không còn chỗ nào để đi cả." Ôn Tử Nhiên bịt mắt thật chặt, sợ lại lần nữa bị nhan sắc giết chết.

Mặt Tạ Lăng không chút cảm xúc: "Tớ muốn tan tầm rồi."

"Ông chủ Tạ à, cậu đừng có nhẫn tâm như vậy chứ." Ôn Tử Nhiên vội vàng ngồi thẳng dậy như cá chép lộn mình, "Đợi lát nữa tạnh mưa rồi cậu bảo tài xế chở tớ đến chỗ hẹn hò đi."

Ôn Tử Nhiên, một đỉnh lưu đang nổi, vừa hát hay vừa nhảy giỏi, tiếng tắm không thua kém bất cứ những tên tuổi lớn nào, khuyết điểm đáng lên án duy nhất chính là quá hoa.

Hoa trong hoa tâm.*

(Hoa tâm 花 心: đa tình)

Mà cái gọi là 'không còn chỗ nào để đi' 80% là lại bị paparazzi ngồi canh vì mấy tin đồn tình ái đây mà. Tạ Lăng đoán.

"Bây giờ cậu có thể đi được rồi, không có ai ngăn đón cậu cả." Tạ Lăng thành khẩn nói, anh chỉ hy vọng Ôn Tử Nhiên có thể rời khỏi tầm mắt của anh càng sớm càng tốt.

"Một buổi hẹn hò, điều cần chú ý nhất là tâm trạng, bầu không khí và cảm xúc đó. Mưa to như này, tớ không dậy nổi cảm xúc." Ôn Tử Nhiên ngả người ra đằng sau, kiêu ngạo bắt chéo hai chân, ánh mắt quét qua Tạ Lăng, không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên đê tiện: "Rất xin lỗi nha Tạ thiếu gia, tớ quên mất cậu đã đi vào nấm mồ của hôn nhân rồi, không cùng một đẳng cấp với mấy người trẻ tuổi bọn tớ nữa."

"..." Tạ Lăng câm nín, "Nếu nhàn nhã như vậy, hay là tớ tìm cho cậu hai bộ phim để diễn cho bớt rảnh nhé?"

Ôn Tử Nhiên nhanh chóng quỳ sụp xuống bên chân Tạ Lăng, chân chó bóp chân cho Tạ thiếu gia, "Xin lỗi mà ông chủ của tôi ơi, vừa nãy tớ nói sai rồi, rõ ràng cậu đang góa bụa!"

Tạ Lăng cạn lời, sao anh lại thành góa bụa rồi, rõ ràng Phó Minh Thành đang sống sờ sờ ra kia kìa.

Ôn Tử Nhiên lập tức nhìn ra trong đầu bạn mình đang nghĩ cái gì, động tác càng thêm phần chân chó, "Tớ đang nói về một cuộc hôn nhân góa bụa mà, có người cơ thể vẫn còn sống sờ sờ ra đó, nhưng linh hồn hắn thì đã chết rồi! Nếu tớ mà không nhắc đến, khẳng định cậu còn chẳng nhớ là mình đã kết hôn chắc luôn."

"Nói hươu nói vượn." Tạ Lăng ghét bỏ hất Ôn Tử Nhiên đi, tự nhiên ngả người ra đằng sau, ánh mắt hơi phiêu đãng.

Nhưng Ôn Tử Nhiên nói đúng một câu, anh thực sự không cảm giác được mình đã kết hôn rồi.

Anh và Phó Minh Thành quen nhau khoảng một năm trước, sau đó chả hiểu kiểu gì mà đi lãnh chứng. Thời gian từ lúc gặp mặt đến khi nhận được giấy hôn thú khéo mới được có hai giờ.

Hình như là do lúc đó bố mẹ anh cứ luôn thúc giục, mà Phó Minh Thành khi ấy đã nói, sau khi kết hôn sẽ không quấy rầy đến đối phương, và rồi ai đó không nhịn được trước cám dỗ dụ hoặc liền tiền trảm hậu tấu gật đầu đồng ý cái rụp.

Bây giờ ngẫm lại, vẫn cảm thấy thật không thể tin nổi.

Nhưng mà, cuộc hôn nhân này cũng khá tốt đẹp. Tạ Lăng nghĩ.

Tuy anh và Phó Minh Thành không có cơ sở tình cảm, thậm chí hai người còn là người xa lạ, thế nhưng tính cách Phó Minh Thành rất tốt, cũng không xâm phạm vào không gian riêng tư của anh, hoàn thành tốt lời hứa trước khi đi lãnh chứng.

Hơn nữa, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cho thấy năng lực của người đó không tồi, lại còn là cô nhi, cho nên sẽ không liên quan gì đến lợi ích phức tạp.

Có thể tìm được một đối tượng liên hôn bớt lo như vậy ở đâu cơ chứ!

Tiếng điện thoại rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tạ Lăng, anh liếc quá tên ghi chú trên màn hình, ấn nhận.

Ôn Tử Nhiên đột nhiên dán sát vào người Tạ Lăng, vẻ mặt hoảng sợ, sợ là người đại diện tới bắt cậu ta về, thật cẩn thận hỏi: "Ai vậy, là người đại diện của tớ à? Nói tớ không có ở đây nhé."

Tạ Lăng phớt lờ Ôn Tử Nhiên, thấp giọng đáp lại người ở đầu dây bên kia: "Được... Ừ... Ngay bây giờ."

Ôn Tử Nhiên: "Làm sao vậy làm sao vậy?"

Tạ Lăng cầm quần áo lên, vừa chạy vội ra ngoài vừa trả lời Ôn Tử Nhiên: "Phó Minh Thành gặp tai nạn xe cộ, tớ phải đến bệnh viện một chuyến."

Ôn Tử Nhiên còn chưa kịp mở miệng, Tạ Lăng đã biến mất khỏi tầm mắt cậu. Nhìn bóng lưng Tạ Lăng, cậu vô tội gãi tóc, "Vừa mới nói đến chuyện góa bụa mà đã gặp tai nạn xe cộ là sao?"

Cậu dựa người ra phía sau, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ lại do cái miệng quạ đen của mình?"

***

Trợ lý Trương thấp thỏm đi tới đi lui trước cửa bệnh viện, vẻ mặt nôn nóng, vừa thấy một chiếc ô tô màu đen chậm rãi tiến vào gần cổng lớn, hai mắt y sáng lên vội vàng bung ô chạy lại đón tiếp: "Tạ tổng."

Không nói thì thôi chứ nói ra lại cảm thấy chua xót, thân là trợ lý của Phó Minh Thành, y có thể không nhớ rõ biển số xe của ông chủ nhà mình, nhưng nhất thiết phải nhớ như in tất cả những chiếc xe của Tạ thiếu gia.

Tạ Lăng bước xuống xe, đầu tiên là cụp mắt nhìn ống quần ướt sũng của mình, sau đó mới nghiêng đầu nhìn về phá trợ lý Trương: "Sao lại thế này?"

Trợ lý Trương vừa đưa Tạ Lăng lên tầng vừa giải thích: "Trên đường gặp trúng một tên say rượu lái xe, tài xế vì muốn vượt lên chiếc xe đằng trước nên đã tông vào lan can bảo hộ, mà trời mưa nên tầm nhìn bị hạn chế, chiếc xe phía sau không phản ứng kịp nên đã tông phải."

"Nhưng thật ra cũng không có bị thương gì, chỉ là..." Trợ lý Trương ấp úng, "Cụ thể thì ngài vẫn nên đi hỏi bác sĩ đi."

Y nhớ đến lời bác sĩ nói liền cảm thấy đau cả tim. Sao lại có thể vô tình xảy ra tai nạn xe cộ? Sao lại có thể vô tình bị đập đầu? Sao lại có thể vô tình mất trí nhớ như vậy hả???

Tạ Lăng gật đầu tỏ vẻ đã biết, trong đáy mắt lại ẩn ẩn lộ ra vài tia mờ mịt.

Không bị thương? Vậy tại sao lại cố ý muốn gọi anh đến đây? Trợ lý của ngài Phó đây hẳn cũng biết mình và ông chủ của anh ta không thân thiết cơ mà.

Câu hỏi trong lòng anh cũng đã được giải đáp sau khi gặp bác sĩ.

"Trong não bộ của có một cục máu đông chèn ép lên dây thần kinh, sau khi tỉnh lại bệnh nhân rất bài xích với thế giới bên ngoài, nhận thức có hơi hỗn loạn, không loại trừ có khả năng bị mất trí nhớ. Trước mắt, bệnh nhân khuyết thiếu cảm giác an toàn với thế giới bên ngoài, từ chối giao tiếp với người khác, chúng tôi cũng tạm thời không dám kích thích đến người bệnh, cũng hy vọng người nhà trấn an cảm xúc của bệnh nhân để anh ta không kháng cự việc trị liệu."

Bác sĩ chỉ vào tấm phim giải thích một hồi lâu, mà Tạ Lăng chỉ nghe hiểu có ba chữ.

"Mất trí nhớ?" Anh hỏi theo bản năng, "Nếu không thể trấn an được thì có thể cưỡng chế trị liệu không?"

Thật không dám giấu giếm, đối với hai chữ 'người nhà' này anh có hơi chột dạ.

Tuy tôi với Phó Minh Thành cùng có tên ở trên sổ hộ khẩu đó, nhưng hai người chúng tôi thật sự không thân không quen nha.

"Tạ tổng, nếu không thì ngài đi gặp ông chủ trước được không?" Trợ lý Trương đột nhiên ngập ngừng nói.

Tạ - thật sự không có tự tin – Lăng: "... Được rồi."

Phó Minh Thành là một cô nhi, khong cha không mẹ lại càng không anh chị em, trước khi chưa kết hôn, trên sổ hộ khẩu chỉ có một mình tên hắn, sau khi kết hôn mới có thêm cả tên anh, người thân cũng chỉ có duy nhất là người bạn đời là anh.

... Xét theo quan hệ trên sổ hộ khẩu, xem ra anh thực sự phải gánh vác trọng trách nặng nề là trấn an người bệnh rồi.

Anh đi theo trợ lý Trương đến phòng bệnh, trợ lý Trương đẩy cửa phòng ra, Tạ Lăng nhìn người đàn ông ngồi trên giường trong tư thế lười biếng, trên sống mũi cao thẳng có đeo gọng kính dây vàng, hắn hơi cúi đầu, chăm chú nhìn quyển sách trong tay.

Từ góc độ của Tạ Lăng vừa khéo có thể nhìn thấy hàng lông mi cong dày và sườn mặt có độ cung hoàn mỹ của người đàn ông. Ánh sáng ấm áp trong phòng chiếu lên người hắn, nhìn không ra có chút nào gọi là tính công kích, mà ngược lại có một loại cảm giác dịu dàng nhàn đạm.

Ban đầu Tạ Lăng cứ cảm thấy, có phải là bác sĩ mô tả về bệnh tình của người này khoa trương quá rồi phải không, nhưng ngay sau đó, người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, Tạ Lăng không kịp đề phòng mà đối diện với đôi con ngươi u ám thâm thúy.

Bên ngoài mưa to như trút nước, hạt mưa đập lộp bộp lên cửa sổ, cửa sổ phòng bệnh vẫn chưa khép lại, gió thổi mưa xối vào phòng bệnh, nước mưa đọng đầy đất cạnh cửa sổ, làm bầu không khí trở nên tĩnh lại.

Trợ lý Trương cuống quít bước lên đóng cửa sổ vào, giọng nói có hơi xấu hổ, "Vừa nãy mưa còn chưa to như vậy, cho nên mới mở cửa sổ ra thông gió cho mát. Tạ thiếu gia ngài ở đây với ông chủ trước nhé, để tôi đi gọi lao công vào dọn dẹp."

Trợ lý rõ ràng không muốn ở lại trong phòng bệnh lâu hơn, y nháy mắt ra hiệu với bác sĩ, hai người nhanh chóng rời đi, để lại Tạ Lăng và Phó Minh Thành trong phòng.

Có lẽ do bên ngoài trời quá âm u, mà mưa cũng lớn, cho nên căn phòng bệnh mang đến cho Tạ Lăng một cảm giác áp lực lạnh như băng. Anh nhìn thoáng qua cửa sổ, muốn kéo rèm xuống, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn thấy mình đừng nên lộn xộn thì hơn.

Tạ Lăng ngồi ở bên giường bệnh, cực kỳ xấu hổ.

Từ lúc anh bước vào phòng, Phó Minh Thành vẫn luôn dõi mắt theo anh.

Anh còn nhớ rõ, bác sĩ từng nói qua, bởi vì mất trí nhớ cho nên Phó Minh Thành kháng cự với tất cả mọi thứ xung quanh, tính công kích cực mạnh. Bây giờ hắn đang nhìn chằm chằm vào anh, hẳn là phản ứng căng thẳng chăng.

... Vậy nếu bị đánh thì anh có nên đánh trả hay không đây?

Đánh trả hay không đánh trả người bệnh mới tốt?

Ngay lúc Tạ Lăng đang rối rắm không biết có nên gọi bác sĩ vào hay không, Phó Minh Thành lại đột nhiên mở miệng: "Lăng Lăng."

Giọng nói của người đàn ông mang theo một tia khàn khàn gợi cảm, Tạ Lăng theo bản năng cong cong đôi mắt, sau đó nói: "Anh vẫn còn nhớ rõ tôi à?"

Anh và Phó Minh Thành quen nhau cũng đã được hơn một năm, hiện tại Phó Minh Thành vẫn còn nhớ rõ anh, có nghĩa là ký ức bị mất đi cũng không nhiều lắm!

Đây không phải chứng tỏ rằng vấn đề chẳng có gì là to tát sao!

Cơ thể anh ngay lập tức được thả lỏng, thần thái cũng không căng thẳng như trước: "Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Ừm... Cơ thể đau hay đầu không thoải mái? Có cần tôi gọi bác sĩ vào không?"

Giọng nói của cậu thanh niên trong trẻo rõ ràng, ngữ điệu quan tâm rót vào trong tai Phó Minh Thành, giống như một vị khách đi bộ đường dài trong sa mạc mấy ngày rồi mới gặp được ốc đảo cam tuyền, vừa mừng rõ như điên vừa không thể tin nổi.

Hắn cụp mắt che giấu đi sự điên cuồng nơi đáy mắt, liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, không trả lời câu hỏi của thanh niên kia mà vội vàng lái sang vấn đề khác: "Chúng ta... kết hôn rồi?"

Ba chữ cuối cùng của Phó Minh Thành nhẹ tựa lông hồng, suýt nữa thì Tạ Lăng nghe không rõ.

Anh gật gật đầu, ánh mắt chân thành: "Đúng vậy, chúng ta kết hôn rồi, sắp tới nếu có vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi nhé."

Bàn tay đang siết chặt trang sách của Phó Minh Thành lặng lẽ nắm chặt, đôi môi tái nhợt đã có thêm chút huyết sắc.

Tạ Lăng để ý thấy cổ tay Phó Minh Thành bị quấn băng gạc, có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu, "Tay bị thương rồi thì đừng cử động nữa, nếu muốn đọc sách thì để sau này đọc cũng được mà."

Anh duỗi tay muốn lấy cuốn sách đi, lại đột nhiên bị Phó Minh Thành bắt lấy cổ tay, "Sao thế?"

"Tại sao Lăng Lăng lại không đeo nhẫn?" Phó Minh Thành nhìn Tạ Lăng, cặp kính che khuất đi cảm xúc trong đáy mắt hắn.

Bị một người cũng không tính là than quen gọi bằng nhũ danh, Tạ Lăng cảm thấy có hơi khó chịu.

Anh và Phó Minh Thành quen nhau, âu là do Tạ Lăng bị cha mẹ càm ràm nhắc mãi nên chỉ muốn nhanh nhanh giải quyết vấn đề, mà lúc ấy Phó Minh Thành đã đưa ra ước định lén kết hôn, điều này làm cho Tạ Lăng động tâm, đầu nóng lên liền đồng ý kết hôn luôn.

... Hiện tại ngẫm lại hình như mình có hơi bốc đồng.

Bình thường Tạ Lăng không hay đeo nhẫn, và anh cũng chả thèm để ý xem Phó Minh Thành có đeo nhẫn hay không, bây giờ đột nhiên được hỏi đến thì có hơi bối rối.

Tạ Lăng còn chưa kịp mở miệng giải thích, Phó Minh Thành đã buông tay anh ra.

Phó Minh Thành đẩy gọng kính trên sống mũi, vẻ mặt nhu hòa: "Xin lỗi, anh quên mất Lăng Lăng không thích đeo đồ trang sức."

Chính xác là anh không thích đeo đồ trang sức thật, thế nhưng ngài Phó đây làm sao mà biết được?

Trong lòng Tạ Lăng dấy lên một tia nghi hoặc, nhưng anh nhanh chóng ném nỗi nghi ngờ này ra sau đầu luôn. Anh vào đây là để trấn an cảm xúc của người bệnh, vậy tình trạng này coi như là trấn an thành công rồi đi?

Tạ Lăng thử dò hỏi: "Để tôi đi gọi bác sĩ qua xem xem sao nhé?"

Phó Minh Thành ngoan ngoãn gật đầu.

Chờ sau khi Tạ Lăng ra khỏi phòng, ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống.

Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, cái bàn tay khác không nhịn được mà xoa xoa chiếc nhẫn ấy, động tác cẩn thận như thể đang chạm đến hi thế trân bảo.

Phó Minh Thành biết ký ức của mình có chút vấn đề nhỏ, ký ức của hắn rất hỗn loạn, đặc biệt là về Tạ Lăng thì ký ức còn mơ hồ hơn nữa, thế nhưng hắn vẫn mơ hồ nhớ rõ mình và Tạ Lăng đã kết hôn với nhau.

"... Là thật." Hắn lẩm bẩm nói nhỏ.

Miệng vết thương trên cổ tay hắn có cảm giác tồn tại rất mạnh, và đau đớn đó đã nhắc nhở hắn rằng, hiện tại không phải nằm mơ, —— nhẫn là thật, kết hôn cũng là thật.

Lăng Lăng trưởng thành lên cao ráo, còn đẹp hơn so với lúc còn nhỏ nữa.

Lăng Lăng tốt như vậy, bây giờ đã thuộc về riêng mình.

***

Tạ Lăng nhanh chóng đưa bác sĩ quay về phòng bệnh. Có thể là do mất trí nhớ nên khuyết thiếu cảm giác an toàn, Phó Minh Thành vẫn luôn nắm chặt lấy tay anh không chịu buông, khi bác sĩ điều trị chính hỏi chuyện thì cũng cơ bản là gật đầu hoặc lắc đầu, từ chối cùng bác sĩ giao lưu.

"Như vậy có ổn không bác sĩ?" Tạ Lăng hỏi.

Bác sĩ điều trị chính bình tĩnh đáp: "Cũng được."

Đã tốt hơn nhiều so với việc chỉ phớt lờ y rồi.

"Não bị chấn động nhẹ, gần đây người bệnh chịu áp lực rất lớn nên sau khi bị ngoại giới kích thích, cơ thể sẽ tự động bắt đầu phòng ngự, mất trí nhớ chính là một loại phản ứng căng thẳng, nhưng nếu ở trong môi trường quen thuộc thì lớp phòng ngự đó sẽ nhanh chóng được dỡ bỏ, cụ thể thì vẫn phải xem năng lực điều tiết của bệnh nhân thế nào đã."

Bác sĩ điều trị chính viết nhanh vào sổ bệnh án, ngoài miệng vẫn nói không ngừng: "Nếu cần thiết thì chờ sau khi người bệnh không còn kháng cự với thế giới bên ngoài nữaa thì có thể đưa đi gặp bác sĩ tâm lý xem sao."

Tạ Lăng nhìn thoáng qua sổ bệnh án, xác nhận mình không hiểu một chữ nào cả.

"Làm phiền bác sĩ rồi."

Thật ra tình huống hiện tại của Phó Minh Thành cũng không thích hợp nằm viện lắm, bản thân hắn vẫn còn rất kháng cự với thế giới bên ngoài, chỉ có khi đối mặt với Tạ Lăng thì mới thả lỏng hơn.

Ý của bác sĩ chính là, tốt nhất anh nên đưa người bệnh về nhà đi, ở môi trường quen thuộc thì tinh thần bệnh nhân mới được xoa dịu.

Tạ Lăng có hơi khó xử. Trước tiên, anh và Phó Minh Thành đúng là cùng có tên ở trên sổ hộ khẩu, và nó mang ý nghĩa rằng anh chính là người thân duy nhất của Phó Minh Thành. Nhưng mà, tuy anh và Phó Minh Thành đã kết hôn rồi, nhưng một năm họ cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, thật sự là không thân thiết như vậy.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Phó tiên sinh đang yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua trợ lý Trương đang nhìn trời nhìn đất nhìn mây chứ sống chết cũng không chịu nhìn mình.

"Vậy... về nhà đi?"

Đương lúc Tạ Lăng đang cực kỳ do dự, Phó Minh Thành và trợ lý Trương thi nhau gật đầu, cứ như là gấp không chờ nổi.

Tạ Lăng: "..."

Tại sao lại cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ấy nhỉ?

***

Sau khi Tạ Lăng và Phó Minh Thành kết hôn cũng có với nhau một căn nhà tân hôn, nhưng căn nhà đó cách nội thành khá xa, vả lại hai người họ kết hôn cũng chỉ là cho đủ hình thức thôi chứ cả hai đều ăn ý không ở chung nhà tân hôn với nhau. Vì thế căn nhà tân hôn đó vẫn cứ để trống không dung.

Nơi ở của Tạ Lăng ở gần công ty, đi bộ thì tầm hơn mười phút là tới. Tiểu khu chỗ anh ở được xây dựng với mô hình sáu thang hai hộ. Tạ Lăng thích thanh tịnh, cho nên anh trực tiếp mua luôn một tầng hai hộ, anh nghĩ thầm, đưa Phó tiên sinh về đó thì cũng có thể để cho hắn ở căn hộ cách vách.

Kết quả, vừa ở tầng một đã nhìn thấy đứa trẻ xui xẻo Ôn Tử Nhiên.

Ôn Tử Nhiên ngồi trên sô pha ở phòng khách chơi điện thoại, vừa thấy bóng dáng Tạ Lăng, ánh mắt cậu chợt sáng ngời, vội vàng chạy về phía Tạ Lăng như husky không bị đeo dây xích: "Lăng Lăng! Cầu thu lưu! Buổi hẹn hò của tớ bị cho leo cây rồi!"

Ánh mắt Phó Minh Thành lập lòe, bàn tay đang nắm lấy Tạ Lăng siết chặt hơn, đáy mắt lộ ra vài phần địch ý, ánh mắt hung hãn tới mức làm cho Ôn Tử Nhiên sợ cứng người ngay tại chỗ.

Phó Minh Thành nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Lăng, che khuất đi hung quang nơi đáy mắt, thần sắc mờ mịt: "Lăng Lăng, tên đó là ai vậy?"

Tạ Lăng: "... Một người qua đường không quan trọng thôi."

Ôn Tử Nhiên nghe thấy thằng bạn mình nói ra mấy lời này mà sững sờ, ánh mắt không thể tin nổi: "Thế mà cậu lại vì một con cún con ngoài đường mà vứt bỏ tớ?!"

Tạ Lăng: "..."

Theo đạo lý mà nói, cậu mới là cún con ngoài đường.

Bởi vì Ôn Tử Nhiên đột nhiên tập kích nên Tạ Lăng không thể không nhường lại căn nhà trống cách vách cho Ôn Tử Nhiên. Anh đành phải để Phó Minh Thành ở chung nhà với mình, điều này khiến anh xấu hổ gần chết.

Dù gì đây cũng là lần thứ hai sau khi kết hôn bọn họ ở chung một nhà với nhau.

Mà lần đầu tiên là khi Tạ Lăng thông báo cho ông bố già nhà mình rằng mình đã kết hôn.

Tạ Lăng chỉ chỉ vào phòng ngủ chính mà nói: "Anh ở trong phòng ngủ chính đi."

Đáy mắt Phó Minh Thành hiện lên vài tia nghi hoặc, khóe môi xị xuống.

"Lăng Lăng chia phòng ngủ với anh sao?"