Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 14: Chương </span></span>14 :



Chỉ là kết hôn thôi mà, không cần phải quá khoa trương?

Tôi đệt mẹ nhà ông!

Những lời này, nếu như là từ miệng người khác nói ra thì còn có thể tin vài phần chứ riêng người nói mà là Phó Minh Thành vậy thì hoàn toàn là vô nghĩa.

Người nào đó, mỗi ngày đều đeo nhẫn đi rêu rao khắp nơi, gặp người thì lập tức nhấp nháy chiếc nhẫn, giống như hận không thể đem câu “Tôi cùng Tạ Lăng đã kết hôn” khắc lên trên mặt, thế mà hắn còn không biết xấu hổ mà nói mình không phô trương à?

Trương Hạc có cảm giác mình đã xem thường hắn đến mức hồn muốn xuất ra khỏi cơ thể vụt bay lên bầu trời cùng kề vai sát cánh với thái dương!

Người đàn ông trung niên tên Từ Chí Đào hiển nhiên là không nghe ra được lời nói phô trương kia của Phó tổng cao cao tại thượng, ông ta khẽ thở dài nói: “Đúng vậy, cứ sống tốt cuộc đời của chính mình.”

Thân là một nhà sản xuất chip từ tầm trung đến cấp thấp, phương pháp kiếm lợi nhuận của Hà Tâm giống như một nhà buôn bán hàng hoá nhỏ - lợi nhuận nhỏ nhưng doanh thu nhanh, và tính lợi nhuận theo khối lượng.

Rất khó mới có thể xảy ra bất ổn nếu mà đầu ra sản phẩm có đủ, nhưng tự nhiên Hà Tâm đang vận hành suôn sẻ thuận lợi bỗng nhiên lại rơi vào cảnh phá sản và phải thanh lý để người khác mua lại?

Trên thực tế, có lẽ có điều gì đó đã xảy ra với gia đình của ông ta.

Con trai của ông ta bị bắt quả tang tham gia đánh bạc, lúc đầu gã ta nợ tới hàng trăm ngàn đô la mà không dám nói với gia đình. Lý trí luôn gào thét kêu gã nên dừng lại ở thời điểm này nhưng những thôi thúc lại khiến gã trở lại con đường cờ bạc, những con nghiện cờ bạc thường luôn nghĩ rằng mình có thể dựa vào đánh bạc để xoay chuyển tình thế, nhưng nếu đánh cược mà dễ dàng thắng lợi trở về thì đâu thể gọi là đánh cược được.

Rõ ràng mười lần đánh bạc thì chín lần thua, nhưng cố tình đã càng thua lại càng muốn thắng, thiếu nợ cũng chẳng khác gì một quả cầu tuyết, càng lăn lại càng lớn.

Đến khi con trai của Từ Chí Đào từ trong mơ mộng tỉnh lại, lúc đó gã mới phát hiện mình đã mắc nợ một con số cao ngất trời, số tiền khổng lồ như vậy đã khiến gã phải hoảng sợ nói thật cho Từ Chí Đào biết.

Từ Chí Đào suýt đánh gãy chân con trai mình, nhưng sau trận đòn, mọi chuyện tự nhiên cũng phải thuận theo.

Con thiếu nợ thì cha phải trả tiền.

Người ta vẫn thường luôn nói rằng, con cái chính là món nợ của cha mẹ, lần này Từ Chí Đào thật sự cũng phải tin.

Hà Tâm chính là nỗ lực nửa đời người của ông ta, ông ta không muốn động vào nhưng lại không thể không động tới nó.

Trợ lý Trương đưa hợp đồng đến trước mặt Từ Chí Đào: “Từ tổng, ngài xem xem hợp đồng còn vấn đề gì nữa không?”

“A, được rồi, để tôi xem, để tôi xem một chút.” Từ Chí Đào cầm lấy bản hợp đồng, ông lấy kính mắt từ trong túi ra, cùng đọc bản hợp đồng với luật sư.

Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền vạn dặm, tình huống khó khăn này của Từ Chí Đào sớm không còn là bí mật trong ngành nữa, có rất nhiều công ty đầu tư muốn mua cổ phần của Hà Tâm, Hà Tâm không phải là công ty niêm yết mà là một xí nghiệp có quy mô lớn, Từ Chí Đào lại có sở hữu tuyệt đối đối với Hà Tâm. Chính vì vậy nên giá trị của công ty trở nên kém hơn.

Có công ty đầu tư đã bỏ ra rất nhiều tiền để thu mua lại Hà Tâm để có thể giúp Từ Chí Đào có thể trả hết nợ cho con trai mình, thậm chí còn có đủ vốn để quay trở lại nhưng công ty kia hoàn toàn không hoạt động trong ngành công nghiệp sản xuất có liên quan tới chip, và Từ Chí Đào sợ rằng Hà Tâm nếu rơi vào tay công ty đó e sẽ bị hủy hoại.

Hơn 5000 công nhân trong công ty đều dựa vào Hà Tâm để kiếm sống, nếu ông không có lương tâm thì những con người kia phải biết sống như thế nào?

Việc Lăng Vân đồng ý thu mua Hà Tâm là điều ông không thể nào ngờ tới.

Kể từ sau khi hợp tác cùng với Lăng Vân, có tới 80% chip của Hà Tâm đều được cung cấp cho Lăng Vân, nhưng với số vốn của của Lăng Vân, bọn họ có thể tìm thêm được đối tác bất cứ lúc nào.

Từ Chí Đào chủ yếu chỉ muốn xem xét trên hợp đồng nói về việc sẽ xử lý Hà Tâm như thế nào, trong đầu ông luôn nghĩ Lăng Vân sẽ coi Hà Tâm giống như một nhà xưởng để dự trữ, nhưng lúc xem đến trang cuối cùng ông đã sững sờ.

Giọng nói Từ Chí Đào run rẩy, gương mặt vô cùng hoảng sợ: “Phó tổng, hợp đồng hình như...” viết sai rồi sao?

“À, không có viết sai đâu, Từ tổng, Lăng Vân sẽ mua 80% vốn cổ phần của Hà Tâm với giá 12% giá thị trường.” Trợ lý Trương nói.

Từ Chí Đào: “Phần còn lại...”

Trợ lý Trương mỉm cười: “Ngài là đối tác quan trọng của Lăng Vân.”

... nói cách khác ông vẫn còn có thể lưu lại ở Hà Tâm?

Từ Chí Đào như không tin vào tai mình.

Trợ lý Trương: “Nếu không còn vấn đề gì nữa, ngài có thể ký hợp đồng đi, ông chủ của chúng tôi còn muốn trở về chăm sóc cho thiếu gia.”

Từ Chí Đào vội vàng lau nước mắt, cầm bút lên: “Được được được.”

Sau khi Từ Chí Đào ký xong hợp đồng, luật sư của hai bên bắt đầu bàn giao, xác nhận những điều khoản tiếp theo trong hợp đồng, có lẽ gánh nặng ở trong lòng hoàn toàn được trút bỏ, trạng thái của Từ Chí Đào cũng thoải mái hơn một chút.

Từ Chí Đào: “Đúng vậy, thừa dịp có thời gian rảnh rỗi, nên chăm sóc tốt người trong nhà a, Hải Thành quả thật cũng không có quá nhiều địa điểm để vui chơi, ở phía Bắc có một biệt thự suối nước nóng rất nổi tiếng, trùng hợp tôi lại có hai vé, nếu ngài rảnh thì mang vị kia trong nhà đến cũng không tồi.”

Phó tổng vẫn luôn mang theo chiếc nhẫn, trợ lý Trương thậm chí còn nhắc đến “thiếu gia” một vài lần rất có ý tứ mà Phó tổng cũng không hề bác bỏ, Từ Chí Đào có thể khẳng định Phó tổng đối với vị “thiếu gia” kia chắc chắn là cưng chiều trong lòng bàn tay ở cái loại tình cảm kia, cho nên để cho hai người bọn họ đến chơi ở nơi kia quả là ý tưởng không tồi.

Hai công ty bàn giao mất thời gian khoảng một tuần, Phó Minh Thành cảm thấy thật sự là quá lâu, thậm chí hắn còn muốn bỏ mặc một mình trợ lý ở đây làm đến khi xong việc, sau đó đưa Lăng Lăng đi bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng sau khi nghe thấy từ “suối nước nóng” này, suy nghĩ của Phó tiên sinh đột ngột thay đổi.

Đi đến suối nước nóng cùng với Lăng Lăng...

Phó Minh Thành hơi xuất thần, ánh mắt hắn rơi vào khoảng không vô định, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Trương Hạc xem bộ dạng của ông chủ nhà mình giống như đã lạc vào cõi thần tiên, liền chủ động tiếp quản công việc nói chuyện cùng với Từ tổng, “Thật là trùng hợp nha, mấy hôm trước tôi cũng tính đi mua vé tắm suối nước nóng cho Phó tổng nhưng mà nghe nói còn phải xếp hàng, hiện tại tính ra chỉ có thể đến vào tháng ba năm sau.”

“A đúng vậy, suối nước nóng này rất nổi tiếng, cách trang trí cũng mang lại cảm giác rất độc đáo.” - From app #tyt -

Chờ đến khi Phó Minh Thành từ trong thất thần tỉnh lại, Trương Hạc đã trò chuyện vô cùng sôi nổi với Từ Chí Đào rồi, từ công việc cho tới gia đình, từ gia đình cho tới quá khứ, như thể hai người đàn ông này đã trở thành bạn tốt nối khố của nhau, cũng không hề xuất hiện cách biệt tuổi tác.

Trương Hạc: “Nghe nói ngài cùng với phu nhân là bạn cùng thời đại học?”

Từ Chí Đào: “Đúng vậy, năm đó bà ấy là hoa khôi của trường, có rất nhiều người đến theo đuổi và cầu hôn. Còn tôi chỉ là một tên nhóc nhà nghèo, trừ bỏ việc học hành có điểm số cao thành tích tốt ra thì cái gì cũng không tốt, nhưng tôi lại có đủ dũng khí để tỏ tình với bà ấy, mà tôi cũng hành động dứt khoát nữa! Sau đó bọn tôi phát hiện ra mình có rất nhiều điểm chung với đối phương, lại cùng chung sở thích, tam quan nhất trí nên rất có tiếng nói chung, ở cùng với nhau một thời gian, bà ấy phát hiện ra tính tình của tôi cũng rất tốt liền đồng ý...”

“Đúng vậy, nếu đối phương có chung sở thích với mình thì tốt quá rồi còn gì.” Mắt thấy ông chủ đang khôi phục lại tâm trí, Trương Hạc sẵn sàng kết thúc đề tài càng sớm càng tốt, anh ta đẩy cặp kính trên sống mũi lên, hỏi: “Ngày thường lúc ở nhà ngài và phu nhân thường làm gì thế?”

“Chúng tôi thường cùng nhau xem các chương trình truyền hình về xu hướng chứng khoán, nhưng gần đây thì...” Từ Chí Đào suy nghĩ một chút sau đó kiên quyết nói: “Chính là đánh chết thằng con trời đánh.”

Cũng không hiểu rốt cuộc vì sao vợ chồng ông lại xảy ra chuyện không như mong muốn.

Tạ thiếu gia nằm giường mới, ở trong môi trường xa lạ lại khó ngủ, hôm qua đến ba giờ sáng anh mới chợp mắt được một lúc, hôm nay tỉnh dậy đã gần trưa rồi.

Lúc Tạ Lăng tỉnh dậy, anh cực kỳ không muốn xuống giường, lăn qua lăn lại trên giường hai lần rồi mới quyết tâm ngồi dậy, anh gọi điện cho quầy lễ tân gọi một bữa ăn trưa, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cùng lúc bữa trưa cũng được mang lên phòng.

Vệ sĩ của Tạ Lăng là người giao bữa trưa đến, vệ sĩ mặc đồ đen đặt bữa trưa lên bàn, nói: “Thiếu gia, trợ lý Minh vừa gọi điện tới yêu cầu ngài đăng nhập vào hộp thư riêng.”

“Có chuyện gì vậy?” Tạ Lăng hỏi.

Vệ sĩ: “Trợ lý Minh nói ngài đăng nhập vào nhìn là sẽ hiểu.”

Nhìn là sẽ hiểu?

Tạ Lăng bật di động lên, đăng nhập vào hộp thư của mình, hàng chục email có tiêu đề đột nhiên xuất hiện trong hộp thư trống, hầu hết trong số đó đều là email chưa đọc và có hai email đánh dấu là đã đọc.

Có lẽ trợ lý Minh đã mở ra xem.

Tạ Lăng thuận tay ấn mở vào một email, mới đầu nhìn vẻ mặt của anh không chút để ý nhưng càng xem càng nhíu mày.

Anh thoát khỏi hòm thư rồi nhấp vào wechat, lập tức tìm thấy hộp thư thoại của Ôn Tử Nhiên.

[Tạ Lăng: là cậu gửi à?]

Ôn Tử Nhiên lập tức trả lời trong vài giây: [?? Gửi cái gì???]

Không phải là Ôn Tử Nhiên.

Thật kỳ quái.

Anh quay lại truy cập vào hòm thư, bắt đầu đọc từ đầu đến cuối.

Nhưng email này đều nói về cùng một vấn đề - Hà Thành, người kia đã tìm người theo dõi và giám sát bằng chứng phạm pháp của anh ta.

Khoảng thời gian trước Ôn Tử Nhiên đã yêu cầu một vài thám tử tư theo dõi Hà Thành, vậy nên tài khoản email này chính là dùng để “theo dõi” chuyện này, anh còn tưởng rằng những email này là do Ôn Tử Nhiên gửi.

Anh đánh giá quá cao cậu ta rồi!

Người gửi mỗi email trong hộp thư đến đều là thời điểm khác nhau, nhưng theo trình tự thời gian, có thể thấy được rằng các email này đều liên tiếp nhau, một số có đoạn ngắn video, một số có hình ảnh, và email cuối cùng là tổng thể những biến cố.

Từ lời giải thích và mốc thời gian, đến tổng kết cuối cùng, đều vô cùng rõ ràng và đầy đủ.

Nhưng mà....

Làm thế nào mà người gửi email lại biết được địa chỉ này?

Tạ Lăng suy nghĩ một lúc nhưng cũng không nghĩ ra, anh tải tất cả các thông tin này về máy rồi chuyển trực tiếp cho ba mình.

Mới đầu Tạ Lăng còn cảm thấy khá bối rối, hòm thư này vốn dĩ anh không cần dùng đến, nếu không phải trợ lý Minh gửi mật khẩu và tài khoản qua wechat, anh thậm chí còn không thể đăng nhập vào.

Lại cả chuyện của Hà Thành, việc theo dõi này không thể nào là do Ôn Tử Nhiên làm ra, bản thân anh cũng hoàn toàn không biết, thậm chí anh cũng không có ý định muốn điều tra, cho nên cũng không hề biết rõ có người theo dõi anh, đến lúc biết được cũng là do có người này gửi tới.

Chẳng lẽ có người vô tình phát hiện ra, sau đó không muốn bại lộ thân phận, nên đã gửi tin nhắc nhở anh, hoặc người kia có thù oán với Hà Thành nên muốn anh ra tay đối phó với Hà Thành sao?

Vẻ mặt của vệ sĩ có chút nghiêm túc: “Có chuyện chúng ta cần phải kiểm tra sao ạ?”

Chuyện mà trợ lý Minh muốn che giấu khẳng định là chuyện lớn!

“À, không.” Thái độ của Tạ Lăng thản nhiên, “Không có chuyện gì.”

Hộp thư của anh đã bị hỏng cỡ bảy, tám năm rồi, mà chỉ số IQ của những người có thể gửi tin ở xung quanh anh dường như không cao lắm.

Tạ Lăng bấm vào email tổng hợp, không thể hiểu vì sao nhưng anh cảm thấy người gửi tin đến cho mình có chút buồn cười.

Đoạn văn tóm tắt trên email dường như đang làm một câu hỏi chứng minh, đầu tiên là liệt kê những thông tin đã biết, sau đó chứng minh những thông tin đã biết, cuối cùng đi đến kết luận - Hà Thành là người xấu, tuyệt đối không được đến gần anh ta.

Thời điểm Phó Minh Thành quay trở về, Tạ Lăng đang nằm trên ghế sofa xem máy tính bảng.

Anh vừa mới tắm xong, mặc một chiếc áo choàng lớn, đôi chân dài thả xuống đất, lộ ra cẳng chân xinh đẹp cùng với mắt cá chân mảnh khảnh.

Phó Minh Thành nhẹ nhàng bước tới, vì hắn sợ mình sẽ quấy rầy đến Tạ Lăng, nhưng dù sao hắn cũng là một người sống vóc dáng cao lớn, đi nhẹ đến thế nào cũng không thể không gây ra động tĩnh.

Tạ Lăng khẽ nghiêng đầu, lười biếng nói: “Anh về rồi sao, đã ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.” Phó Minh Thành liếc nhìn chân của Tạ Lăng, yết hầu vô thức chuyển động.

Bàn chân của Tạ Lăng cực kỳ thon thả sạch sẽ, giống như là một kiệt tác do thượng đế tạo ra, làn da của anh trắng, nhưng ngón chân lại có màu hồng nhạt, có lẽ vì nhận ra tầm mắt của Phó Minh Thành, ngón chân không tự nhiên mà di chuyển một chút, cực kỳ đáng yêu.

“Anh muốn ăn gì?” Tạ Lăng ngồi dậy, cứng nhắc tắt máy tính bảng đi, anh nhìn Phó tiên sinh với vẻ mặt mong chờ.

Chim hoàng yến nấu cơm ăn rất ngon!

Ánh mắt của Phó Minh Thành thoáng chút nghi ngờ, Lăng Lăng chẳng lẽ còn chưa đọc email sao? Tại sao không hề có phản ứng gì nhỉ?

... chẳng lẽ Lăng Lăng thích Hà Thành đến như vậy, thậm chí thấy chứng cứ chứng minh Hà Thành là người xấu cũng không làm cho Lăng Lăng thấy ghét anh ta sao?

“Anh đang giấu tôi cái gì đó?”

Tạ Lăng đột nhiên hỏi.

“Anh...” Phó Minh Thành hoàn hồn, không tình nguyện lấy ra bó hoa hắn giấu ở sau lưng, giọng nói có phần ảo não: “Anh muốn làm cho Lăng Lăng bất ngờ....”

“Cho tôi sao?” Tạ Lăng theo bản năng dơ tay nhận hoa.

Cánh hoa hồng diễm lệ bị thanh niên ôm vào trong lồng ngực, thanh niên đưa ngón tay chạm vào những giọt nước trên cánh hoa, người kia ngước mắt nhìn Phó Minh Thành, đôi mắt màu hổ phách như được nhuộm một chút màu đỏ của hoa hồng, rất hấp dẫn, giống như có thể dắt quỷ vào vực sâu.

“Đừng thích anh ta nữa.” Phó Minh Thành như đã bị mê hoặc cúi đầu xuống, hắn nhẹ nhàng chạm tay vào má Tạ Lăng, đôi mắt đen ẩn chứa dục vọng điên cuồng đang cố gắng kiềm chế lại.

Nhìn anh này...