Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 20: Chương </span></span>20 :



Trò hay Tạ Lăng sắp đặt thật ra cũng rất đơn giản, hôm nay buổi tiệc này mở ra không phải là để công bố người thừa kế của Vinh gia hay sao? Trong nhà có ngôi vị cần “hoàng tử” phải kế thừa, lại còn có nhiều hoàng tử khác ngồi trên đầu Thái Tử gia, còn thêm cả bảy tám “Nhiếp chính vương” lúc nào cũng như hổ rình mồi gia sản nữa.

Nếu như người ngoài làm phiền gây chuyện thì chỉ có thể làm cho Vinh gia thấy xấu hổ, nhưng nếu chuyện của người trong nhà gây ra, mới khiến cho Vinh gia phải lo lắng.

Ôn Tử Nhiên gác tay lên vai Tạ Lăng: “Nghe tớ nói này cục cưng, cậu thật là kiểu không những kiêu ngạo mà còn thông minh, có thể trực tiếp kêu Vinh Mục lên đây luôn.”

Vinh lão gia tử khi còn trẻ là một kẻ vô cùng lăng nhăng, con riêng rơi rớt của ông ta có thể nói là xếp thành hàng dài từ phía Đông thành phố đến phía Tây của thành phố cũng không lạ gì, đột nhiên ông ra lại lòi ra thêm một đứa con trai cũng chẳng có gì là lạ, nhưng Vinh Mục lại là người đặc biệt nhất trong số đó.

Y là đứa con do mối tình đầu của Vinh lão gia sinh ra, thân phận của vốn dĩ đã ổn định trên vị trí con hợp pháp mấy chục năm nay rồi, nếu không có sự xuất hiện của Vinh Hạ, dám chắc Vinh gia sớm ván đã đóng thành thuyền thuộc về y rồi.

Tạ Lăng tay cầm ly rượu, giọng nói cực kỳ thản nhiên: “Sau khi Vinh Hạ lên nắm quyền, hắn ta trực tiếp ngăn chặn nguồn tài chính của Vinh Mục, một nửa xuất cổ phần cũng không để cho Vinh Mục, ngay cả nhà, xe trên hợp pháp đứng tên của Vinh Mục cũng thu hết về dưới tay.”

“Chậc chậc chậc, hắn đối xử với chú của mình cũng thật là độc ác.” Ôn Tử Nhiên lắc đầu, sau đó như chẳng sợ sợ gì mà bồi thêm một câu: “Vinh Mục cả đời ăn chơi trác táng, cũng không thể ngờ được mình lại bị đứa cháu trai xuống tay.”

Tạ Lăng nghe xong lời này, không nhịn được mà quay sang nhìn Ôn Tử Nhiên một cái, ánh mắt một lời khó nói hết: “Cậu nói thật à?”

“Gì” Ôn Tử Nhiên nghi hoặc hỏi lại.

Tạ Lăng: “....” Chỉ số thông minh này đúng thật là hết thuốc chữa.

Nếu Vinh Mục thật sự không muốn tranh giành tài sản của Vinh gia thì hôm nay y đã không xuất hiện ở chỗ này rồi, nếu như vậy thì Vinh Hạ cũng không cần phải ra tay với người chú “không màng danh lợi của mình.”

Vinh Mục ở trong lòng Vinh gia lão tử rất có sức nặng so với những đứa con ngoài giá thú khác, trong lòng của Vinh lão gia tử, y chính là kết tinh của “tình yêu đích thực” của ông ta, đáng lẽ ra hắn phải có được những thứ tốt đẹp nhất trên đời này, nhưng sau khi Vinh Hạ sinh ra, mọi thứ đều đã thay đổi.

Con trai trưởng, cháu trai đích tôn, Vinh Hạ càng lớn, địa vị của Vinh Mục càng lung lay.

Hai chú cháu này sớm đã luôn như nước với lửa, trước đây bởi vì Vinh lão gia mà còn nhường nhịn đối phương giữ cho nhau cái thể diện, nhưng sau khi thắng lợi hoàn toàn nghiêng về phía Vinh Hạ, gã liền đao sắc chặt đay hoàn toàn không cho Vinh Mục bất cứ cơ hội nào để dãy dụa.

“Cậu....” Tạ Lăng rất muốn bổ đầu Ôn Tử Nhiên ra xem suốt cả ngày cậu ta toàn suy nghĩ những cái gì, nhưng cuối cùng nghĩ lại vẫn là không muốn đả kích đến suy nghĩ tự tin của cậu nên không thèm nói thêm nửa lời.

“Quên đi, cậu thích thì cứ ở lại nơi này mà xem náo nhiệt, tớ về trước đây.”

Tạ Lăng nói rồi đặt ly rượu xuống, sau đó anh cùng với chim hoàng yến của mình rời khỏi sảnh tiệc, đi qua cửa sau.

“Thiếu gia, hiện tại chúng ta cùng trở về sao?”

Vệ sĩ đang đứng ở cửa thấy Tạ Lăng bước ra liền nhanh chóng tiến về phía trước.

Đùa chứ, anh làm sao có thể bước vào Vinh gia mà không có quà chuẩn bị trước chứ?

Xe chạy êm ái, Tạ Lăng ngồi ở ghế sau bắt đầu chuyển những bức ảnh mà Ôn Tử Nhiên chụp được trong buổi tiệc cho gia đình mình xem, sau đó anh mới nhớ tới người bên cạnh mình.

Phó Minh Thành im lặng đến mức khiến anh quên luôn bên cạnh mình có người.

Mắt thấy Tạ Lăng cuối cùng cũng chịu để mắt tới mình, Phó Minh Thành lập tức cúi đầu, “Anh sai rồi.”

Tạ Lăng vui vẻ hỏi: “Sao thế?”

Phó tiên sinh mím môi, không tình nguyện mà nói: “Anh không nên cư xử như vậy.”

Vệ sĩ ở đằng trước lặng lẽ nhấn nút, nâng bức chắn cách âm ngăn cách buồng xe lên.

Tạ Lăng liếc mắt nhìn tấm chắn, “Sao tự nhiên anh lại nhận sai? Người nào không biết còn tưởng là tôi đang bắt nạt anh đó.”

“Không có.” Phó Minh Thành lắc đầu.

Hắn chỉ là... có chút chột dạ.

Ánh mắt của Phó Minh Thành giống như có ánh sáng lóe lên.

Trong lúc đánh tên Hà Thành kia, hắn đã nghĩ thông suốt rồi, Lăng Lăng chắc chắn là.... không ưa gì Hà Thành, thậm chí còn giống như cực kỳ chán ghét Hà Thành, dù biết là như vậy nhưng hắn không thể nào kiềm chế được vẫn muốn đánh anh ta. - From app #tyt -

Hắn không thích ai đó nhìn trộm Lăng Lăng của hắn.

“Phó Minh Thành.” Tạ Lăng lạnh lùng mở miệng: “Hot search không chịu hạ nhiệt có phải là do anh làm không?”

Phó Minh Thành đang điên cuồng trong tiềm thức mà suy nghĩ, đến khi ý thức được lời mà Tạ Lăng nói, cơ thể hắn thoáng cứng nhắc, yết hầu khẽ chuyển động: “Anh....”

“Anh sai rồi, thật xin lỗi, sẽ không có lần sau?” Tạ Lăng giống như sớm đoán được những gì hắn sắp nói liền nhanh chóng cướp lời.

Phó Minh Thành mím chặt môi không nói.

Tạ Lăng nghiêng đầu nhìn Phó Minh Thành, càng nhìn anh lại càng thấy thích thú. Thời điểm Phó tiên sinh đánh người cực kỳ hung dữ, nhưng đến khi quay về bên anh lại ngoan ngoãn như một con mèo con, thật chẳng khác gì một con mãnh thú cố ý thu lại răng nanh cùng với móng vuốt giấu vào trong chỗ tối, chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ tấn công con mồi.

“Không cho hot search hạ nhiệt, là muốn cho người khác biết được quan hệ của anh và tôi sao?.” Tạ Lăng dừng lại một chút, “Anh sợ tôi đọc được mấy cái bình luận kia nên mới xoá đi?”

Tạ Lăng đứng ở thân phận của chim hoàng yến chậm rãi phân tích sự kiện trên hot search kia.

Anh và Phó Minh Thành chỉ là hôn nhân theo hợp đồng, ngoài việc theo hợp đồng giấu kín thì nó còn giống như một lá chắn bảo vệ đối phương, hợp đồng thậm chí đã ghi rằng nếu sau này trong tương lai đối phương tìm thấy người thích hợp thì có thể ly hôn bất cứ lúc nào. Nhưng trong mắt của chim hoàng yến, cuộc hôn nhân này của bọn họ là “hôn nhân bí mật” và “thế thân” vì thế mới tồn tại, chim hoàng yến nguyện ý muốn làm thế thân, nhưng cũng muốn vì chính bản thân mình mà đòi danh phận.

Không biết là vui hay buồn cho tình yêu nữa!

Đáng tiếc lại là giả!

Tạ Lăng cũng không thể nào biết được Phó tiên sinh có muốn ngay lập tức ly hôn với mình nếu hắn phục hồi trí nhớ hay không nữa, và chắc có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn muốn chôn vùi chuỗi lịch sử đen tối này luôn ý nhỉ?

Nghĩ đến đây, hai mắt Tạ Lăng cong lên, trời sinh dung mạo anh đã xinh đẹp, đôi mắt sáng như sao, anh cởi áo khoác ngoài ra, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản, thoạt nhìn anh chẳng khác gì một học sinh cấp 3 trẻ trung dịu dàng, tràn ngập hơi thở của tuổi thanh xuân.

Phó Minh Thành lập tức sững người, hắn có cảm giác như mình đã rơi vào một giấc mơ tuyệt vời, mười năm trước ở nơi nào đó, hắn thấy Lăng Lăng đang mỉm cười với mình, nhưng ngay sau đó Phó tiên sinh đã lập tức bừng tỉnh.

Không có khả năng đó, lúc đó Lăng Lăng thậm chí còn không biết hắn là ai, hắn chỉ là một kẻ hèn mọn luôn ở phía sau dõi theo Lăng Lăng mà thôi.

“Phó Minh Thành, có phải anh sợ tôi không?” Tạ Lăng đột nhiên tiến sát lại gần hắn.

Người đàn ông im lặng không nói gì, hắn chỉ đột ngột cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi Tạ Lăng một nụ hôn với sự kiềm chế và nhẫn nại.

Anh sợ em sẽ rời khỏi anh.

Ngày hôm sau Tạ Lăng đã thành công loại bỏ hot search kia khỏi thanh tìm kiếm, đồng thời bốn từ #Vinh gia gia sản# được nâng hẳn lên hot search cao nhất, nhiệt mỗi phút đều tăng chứ không có giảm.

Nó chẳng khác gì một bộ phim hào môn thế gia thật sự!

Khi cháu trai trưởng nhận được quyền thừa kế, lập tức trở mặt không nhận người thân, tàn nhẫn đuổi chú mình ra khỏi vị trí đồng quản lý không nói một lời, thậm chí còn vung tay thu hồi hết lại toàn bộ cổ phần...

[Xin lỗi, cho hỏi một chút, cổ phần có thể tự ý thu về sao? Tôi không rõ lắm về mấy khoản điều luật.]

[Cảm ơn lời thắc mắc của anh, cổ phần của nhà họ Vinh luôn do chủ nhân của gia tộc nắm giữ, cái gọi là thu về thật ra không phải là có thể tuỳ tiện đem chia lại, nói đúng ra thì toàn bộ tài sản của nhà họ Vinh đều nằm trong tay của chủ nhân. Hãy cùng so sánh lại giá trị tài sản của nhà họ Vinh, yến tiệc xa hoa lần này có thể nói là tiệc lên ngôi của thái tử - người thừa kế hợp pháp tiếp quản gia tộc.]

[Đáng tiếc là chưa kịp đăng cơ đã bị các Vương gia xen vào, ha ha ha mặt thái tử gia tái ngắt lại rồi kìa.]

[Lầu 1 này, Tạ Lăng mới là thái tử gia nha, không phải Tạ gia trâu bò hơn Vinh gia à?]

[Các chị em đâu rồi mau tập hợp! Ba mẹ chồng đăng weibo bốc thăm trúng thưởng!! 10.000 bộ mỹ phẩm tuỳ ý lựa chọn!! Tôi phắn đây!!]

Ba mẹ chồng ở đây ý muốn nói đến là vợ chồng Tạ Quang Vinh và Ôn nữ sĩ, Tạ Lăng từ nhỏ lớn lên trời sinh xinh đẹp, khi còn nhỏ anh được gọi là em trai quốc dân, đến khi mười bảy mười tám tuổi liền được đổi xưng danh thành chồng yêu quốc dân, sau đó ba mẹ Tạ đồng loạt được thăng chức thành ba chồng và mẹ chồng quốc dân!

Ai mà chẳng có mơ ước được gả vào gia đình giàu có, huống chi còn chưa nói tới gương mặt đẹp đẽ kia của Tạ Lăng, cho nên chẳng có gì thiệt thòi!

Mỗi ngày, dưới bài đăng của ba Tạ đều có những cô bé.... ừm, hoặc những cậu bé nữa đến làm cho thông báo của ông nhảy ting ting.

Trong số rất nhiều tài khoản đăng ký, có một tài khoản còn đặc biệt kiên trì, mười năm như một ngày chạy đến weibo của ba Tạ bình luận!

Chú ý nha, cái mười năm này không phải dùng để so sánh chung chung đâu mà thật sự là mười năm luôn đó!

Thế cho nên số lượng vợ yêu đông đảo của Tạ Lăng khiến cho ba ba và ma ma của anh đều cảm động, hai người bọn họ lúc nào cũng nhường nhịn lượng “con dâu hờ” hùng hậu này rất nhiều.

Hôm nay, ngoài việc check in định kỳ, Phó Minh Thành thậm chí còn đăng thêm weibo —

[Vân Thành có giống mèo nào thuộc kiểu lạnh nhạt không thân với người lắm không? Tốt nhất phải biết tự chơi ở trong sân nhà mình, không cần quá dính người, không cần quá dễ thương.]

[chưa bao giờ tôi thấy một con mèo nào có tính tình như vậy.]

[chưa thấy +1, mèo vốn dĩ là loài rất dính người mà, còn siêu siêu siêu đáng yêu nữa, à mà có một thiên thần nhỏ như vậy dính lấy mình cũng không tệ nha.]

Phó Minh Thành mặt không cảm xúc nhìn những bình luận sôi nổi.

Hắn cực kỳ không muốn một con mèo suốt ngày dính lấy người, hắn chỉ muốn một Lăng Lăng dính người mà thôi.

“Không có con mèo nào xấu xí sao?” Phó Minh Thành hỏi trợ lý.

Trương Hạc kiên quyết nói: “Không!”

Tất cả những bé mèo đều là những thiên thần nhỏ! Nếu nói xấu thì cũng là xấu dễ thương!

“Ngài muốn nuôi một con mèo sao? Ngài có thể liên hệ...”

“Không!!” Phó Minh Thành ngắt lời anh ta.

“Không nuôi.”

Có một con mèo để cho nó tranh sủng với hắn hay sao?

“Nhưng không phải ngài mà Tạ thiếu gia muốn nuôi.” Trương Hạc lãnh khốc nói.

Liệu ông chủ của anh ta sẽ từ chối niềm yêu thích của Tạ thiếu gia sao? Ha ha ha đương nhiên là không rồi!

Phó Minh Thành chế nhạo: “Lăng Lăng nuôi mình tôi là đủ rồi.”

Trương Hạc: “....” sếp ơi liêm sỉ của anh rơi rồi kìa!!

Thật là đồ không biết xấu hổ!!

Phó tiên sinh đã dành ra một ngày để lướt qua hầu hết các diễn đàn về thú cưng dễ thương, nhấn vào từng bài đăng về mèo, càng xem hắn lại càng tin tưởng chắc chắn mình không nên nuôi mèo.

Phó Minh Thành đi làm về từ lúc 5 giờ để nấu ăn cho Lăng Lăng của hắn, trước đây thật ra hắn không hề biết nấu ăn, nhưng sau đó hắn đột nhiên phát hiện Lăng Lăng bị đau bụng và rất kén ăn nên hắn đã đi tìm hai giáo viên dạy về nấu nướng để học, hắn học nấu ăn tại nhà và luôn muốn có thể ngày nào đó sẽ được nấu cho Lăng Lăng của hắn ăn.

Phó Minh Thành đã làm ba món ăn và một món súp, hắn nấu món Tạ Lăng thích, và món súp cũng rất tốt cho dạ dày của Tạ Lăng.

Phó tiên sinh đứng ở bên bếp đợi canh sôi, suy nghĩ miên man.

Kể từ thời điểm hắn nhận ra Tạ Lăng không hề yêu thích Hà Thành ngày hôm qua, tâm trí của Phó Minh Thành giống như đã được sống lại. Tuy rằng trong trí nhớ của hắn còn nhớ rất rõ mấy câu “che giấu” và “lá chắn”, nhưng nếu Lăng Lăng không thích ai đó, tại sao lại cần đến hắn nhỉ?

Nói không chừng hắn đã lên kế hoạch nào đó trước khi mất trí nhớ!

Lăng Lăng của hắn vì chứng mất trí nhớ này nên đã giúp đỡ và quan tâm hắn bằng mọi cách...

Dựa vào khả năng hô mưa gọi gió trên thương trường của mình, Phó tổng bỗng nhiên ý thức được, lần này chắc chắn là cơ hội ngàn năm có một của hắn, thừa dịp Lăng Lăng vì hắn mềm lòng, hắn phải thừa thắng xông lên!

Thời điểm Tạ Lăng trở về nhà, trong nhà tối om, không có bất kỳ ngọn đèn nào được bật lên, anh bật đèn lên thì đột ngột phát hiện ra bữa tối được bày sẵn ở trên bàn, nhưng lại không thấy Phó tiên sinh đâu cả.

“Đi ra ngoài rồi sao?” Một mình Tạ Lăng ngồi bên bàn ăn, tự nhiên anh có cảm giác cô đơn.

Hai tháng nay, Phó Minh Thành vẫn luôn ở bên cạnh cùng anh ăn cơm, tự nhiên hắn biến mất, không có ai ở cạnh khiến anh cảm thấy có cảm giác kỳ lạ không thích ứng kịp.

Thức ăn vẫn còn nóng hổi, có khả năng Phó tiên sinh vừa mới rời khỏi đây mà thôi, Tạ Lăng lấy điện thoại ra gọi hắn hỏi xem mấy giờ hắn sẽ quay trở lại, nhưng anh lại nghe thấy tiếng điện thoại ở bên ngoài ghế sofa.

Phó Minh Thành ra ngoài không mang theo điện thoại.

Tự nhiên trong lòng Tạ Lăng truyền đến một trận hoảng hốt, anh chạy nhanh lên lầu, lúc vừa bước chân vào phòng ngủ, anh đã bị người ở phía sau ôm lấy, thiếu chút nữa Tạ thiếu gia vì giật mình đã vật người kia ngã xuống đất.

“Lăng Lăng.” Một giọng nói khàn khàn gợi cảm vang lên bên bên tai Tạ Lăng.

Cơ thể anh khẽ thả lỏng một chút: “Phó Minh Thành?”

Đôi mắt của người đàn ông ở phía sau lưng anh lóe lên ánh sáng trong bóng tối, cơ thể hắn khẽ run lên, thanh âm từ cổ họng bật ra rất nhỏ mơ hồ nghe không rõ: “Đau.”