Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 29: Chương </span></span>29 :



Trong khoảnh khắc ấy, Tạ thiếu gia bỗng chợt nhớ đến người ba tốt của mình.

Đồng chí Tạ Vinh Quang chưa bao giờ quản xem mình kết giao bằng hữu với ai!

Tạ thiếu gia vừa cảm thấy tủi thân không thôi, vừa cảm thấy không thể nói lý với người bệnh, anh thở phì phò, chậm chạp xoay người.

Tôi! Không! Nói! Lý! Với! Anh!

Tạ Lăng là đứa nhỏ nhỏ nhất trong nhà, các anh trai đều cưng anh, ông nội cũng thích anh nhất, ba mẹ cũng yêu chiều, hơn nữa lớn lên đẹp trai nên được các dì ưu ái. Từ nhỏ Tạ thiếu gia chưa từng phải chịu nỗi tủi thân nào từ trưởng bối, vì thế bé cưng của nhà lập tức giận dỗi.

Nếu là bình thường, nhất định Phó Minh Thành có thể nhìn ra cảm xúc của Tạ Lăng không đúng lắm, sẽ lập tức cúi đầu nhận sai để dỗ dành Lăng Lăng, bởi hắn không muốn Lăng Lăng không vui. Nhưng lúc này Phó Minh Thành như lọt vào lốc xoáy hắc ám, những giọng nói không biết từ đâu đến cứ văng vẳng ngay bên tai —— ‘Tạ Lăng không thích mày’, ‘Tạ Lăng có người mình thích rồi’, ‘Mày chỉ là một tên dối trá!’, ‘Người em ấy thích đã trở lại rồi, mà đã hết giá trị lợi dụng!’

Hắn giãy giụa giữa cơn lốc, dưới chân như dẫm phải bùn lầy, không ngừng kéo hắn chìm xuống.

Phó Minh Thành theo bản năng ôm lấy Tạ Lăng, nghẹn ngào: “Bởi vì hắn đã trở lại, nên em cũng không còn muốn nhìn thấy anh.”

Đôi hàng mi của Tạ Lăng khẽ rung, đáy mắt hiện lên một tia mờ mịt, tại sao lại nhắc tới ‘hắn’ nữa rồi? Không phải đã ngả bài rồi sao?

Anh không khỏi tò mò: “Người mà anh nhắc đến là ai vậy?”

Giọng nói của cậu thanh niên vừa vang lên, nháy mắt đã xua tan đi sương mù bủa vây Phó Minh Thành, giọng nói ồn ào bên tai hắn cũng dần dần biến mất, xung quanh yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng hít thở của cả hai.

Hắn ôm chặt lấy cậu thanh niên, giống như cự long đang bảo vệ trân bảo của mình, vừa bướng bỉnh điên cuồng lại cẩn thận từng tí. Người đàn ông khàn giọng nỉ non: “Lăng Lăng...”

Tạ Lăng tò mò, anh nghiêng đầu nhìn người đàn ông, đôi con ngươi màu hổ phách tràn đầy chờ mong.

Cần cổ của cậu thanh niên tinh tế mảnh khảnh, làn da trắng nõn, không hề phòng bị mà bại lộ ra ngay trước mắt Phó Minh Thành. Hắn nâng tay xoa xoa làn da bên gáy của thanh niên, chợt có ảo giác như cảm nhận được máu đang chảy.

Không biết người đàn ông nghĩ đến cái gì, ánh mắt trở nên thô bạo: “Đừng nói tới hắn nữa!”

Hắn ác độc cắn lên cổ Tạ Lăng, vẻ mặt hung dữ như con dã thú ngang ngược sắp sửa cắn giết con mồi của mình thật tàn nhẫn, rồi cắn nuốt máu thịt của con mồi.

Nhưng bản thân Tạ Lăng là người bị cắn lại chỉ cảm nhận được cái chạm môi rất nhẹ lên cổ mình. Nếu bắt Tạ Lăng phải hình dung lại cảm giác này thì anh sẽ dõng dạc tuyên bố, nó giống như con cún nhỏ còn chưa mọc răng vừa nhìn thấy miếng thịt đã cực kỳ hưng phấn, kêu giọng sữa muốn ăn thịt, nhưng lại chỉ có thể liếm láp. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Tạ Lăng bị suy nghĩ của mình chọc cười, anh vội vàng che miệng lại, sợ mình phá hỏng bầu không khí.

Phó Minh Thành nhả ra, hắn dùng đầu cọ cọ Tạ Lăng: “Lăng Lăng, anh không muốn làm thế thân của hắn, em nhìn anh đi có được không?”

Đại não Tạ Lăng nhanh chóng nhảy số, cuối cùng cũng hiểu ra ý Phó tiên sinh muốn nói.

——“Hắn” của lần này với “hắn” của lần trước, không phải là cùng một người.

Thế thân mà cũng có thể đổi người được luôn ha ha ha ha ha!

Hai chỗ buồn cười chồng lên nhau khiến Tạ Lăng cười nhũn người, trực tiếp ngã vào lòng Phó tiên sinh, đôi con ngươi trong veo trước nay giờ vì cười mà nhiễm một tầng hơi nước.

“Xin lỗi...” Tạ Lăng xin lỗi đứt quãng, vô tội nói, “Nhưng tôi không nhịn được... Ha ha ha...”

“... Lăng Lăng?” Phó Minh Thành nghi hoặc gọi.

“Anh đừng nói gì cả ha ha ha.” Vốn dĩ Tạ Lăng sắp nín cười rồi, nhưng vừa nghe thấy giọng Phó Minh Thành lại nhịn không được mà cười tiếp, “Tôi muốn biết làm sao anh tự thuyết phục được bản thân để tin vào loại chuyện thế này vậy?”

Thế thân, ờ thì anh còn miễn cưỡng hiểu được, dù sao Phó tiên sinh cũng bị bệnh mà, rối loạn trí nhớ dẫn đến nhận thức sai lầm. Nhưng sau khi anh giải thích mình không thích Hà Thành rồi, thế mà Phó tiên sinh còn dám tự tiện đổi ‘bạch nguyệt quang’ cho anh!

“Thật sự là tôi không có bạch nguyệt quang mà, cũng không cần phải tìm thế thân.” Tạ Lăng bình tĩnh lại, anh lau lau nước mắt nơi khóe mắt, linh hoạt tránh được cái ôm của Phó Minh Thành.

Anh ngồi xếp bằng trên giường, đối diện với Phó Minh Thành, nghiêm túc nói: “Nếu tôi thật sự thích một người nào đó thì sẽ không thích trong âm thầm.”

Cứ giấu mãi nỗi lòng thì quá là ngu ngốc. Nếu anh thích anh, nhất định anh sẽ thoải mái mà nói ra. Thích một người đương nhiên phải nói cho người ta biết, chứ ai cũng bận rộn cả, nào biết được trong lòng anh nghĩ gì chứ?

“Tôi sẽ để cho cả thế giới biết rằng tôi thích người đó.” Tạ thiếu gia nhẹ gióng nói, “Không để người đó chịu ấm ức, cũng không để mình phải chịu thiệt thòi.”

Đồng chí Tạ Vinh Quang chỉ dạy anh hai đạo lý, một là làm người lương thiện chính trực có ích cho xã hội, hai là... Nếu thích thì phải nói thẳng ra! Ngay cả ba mẹ anh cũng chưa chắc đã đoán ra được anh muốn cái gì, không phải anh muốn ngồi chờ cho ánh trăng tự chiếu đến đấy chứ?

Tạ thiếu gia cảm thấy mình đã trình bày rất rõ ràng mạch lạc, thế nhưng Phó tiên sinh vẫn chỉ nhìn chằm chằm anh không phản ứng gì.

“Anh đang nghe đấy à?” Tạ Lăng quơ quơ tay trước mặt Phó Minh Thành.

Phó Minh Thành chậm rãi gật đầu.

“Vậy anh có gì muốn nói không?” Tạ Lăng chờ mong hỏi.

Người đàn ông nhấp môi, chán nản nói: “Lăng Lăng không thích anh.”

Tạ Lăng: “...”

Tạ thiếu gia nhụt chí, nằm trở về, anh dùng chăn bọc lấy người mình, sóng não của mình với Phó tiên sinh cách xa nhau quá.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Lăng không cần Phó Minh Thành gọi cũng tự tỉnh. Sáng nay Phó Minh Thành nấu món cháo nấm hương thịt bằm, Tạ thiếu gia nhanh chóng ăn xong, sau đó nói: “Lát nữa đến bệnh viện kiểm tra.”

Tạ thiếu gia thấy mấy hôm trước Phó tiên sinh vẫn còn ổn mà, sao hôm qua lại đột nhiên biến thân thành chim hoàng yến không biết. Lại còn tự tiện phát cho anh một bạch nguyệt quang số 2 nữa, hơn nữa, nếu anh đoán không sai, lần này chim hoàng yến lại cho rằng An Cẩn là bạch nguyệt quang của mình!

Không biết làm sao có thể đưa ra được kết luận này vậy?

Nhất định là do bệnh tình chuyển biến xấu!

Phó Minh Thành nghe thấy phải đi gặp bác sĩ liền nhíu mày, thực tròng hắn không muốn đi khám bệnh đâu, bởi nếu khỏi bệnh rồi thì có lẽ hắn không thể ở bên cạnh Lăng Lăng được nữa. Nhưng hắn không muốn để cho Lăng Lăng không vui, nên vẫn gật đầu đồng ý.

Đến bệnh viện rồi, bác sĩ phụ trách mỉm cười tiếp đãi hai người, “Tạ thiếu gia ngài nghỉ ngơi bên phòng bên trước đi, tôi đưa người bệnh lên tầng hai, hôm nay phải kiểm tra riêng một chút.”

Bác sĩ đi đằng trước vừa dẫn đường vừa hỏi: “Gần đây cảm thấy thế nào? Có bị chóng mặt hay đau đầu không?”

Phó Minh Thành không đáp.

Bác sĩ điều trị chính không ngạc nhiên với thái độ này của hắn. Mức độ phối hợp của vị bệnh nhân này hoàn toàn phụ thuộc vào Tạ thiếu, nếu Tạ thiếu ở đây thì sẽ đồng ý phối hợp một chút, còn Tạ thiếu không ở thì hoàn toàn coi bọn họ là không khí luôn. Y cố ý để cho Tạ thiếu tránh mặt thì cũng đã chuẩn bị tâm lý với cảnh tượng này rồi.

“Đừng lo lắng, chỉ là một xét nghiệm đơn giản thôi.” Bác sĩ nói.

Y đứng trước cửa phòng tư vấn tâm lý, nhẹ nhàng gõ cửa, trong phòng truyền ra một giọng nữ: “Vào đi.”

Tạ Lăng ngồi chờ trên tầng một lúc đã thấy bác sĩ dẫn Phó Minh Thành quay về, phía sau còn có một người phụ nữ mặc áo blouse trắng đi theo. Anh kinh ngạc đứng lên, “Mợ?”

Mẹ của Tạ Lăng là cô nhỏ của Ôn Tử Nhiên, nên mẹ Ôn Tử Nhiên là mợ của Tạ Lăng. Mợ làm nhà nghiên cứu tâm lý học, chẳng mấy khi thấy mợ làm việc ở bệnh viện nhà mình, nên khi thấy mợ ở đây Tạ Lăng cũng giật cả mình.

Phó Minh Thành nghe thấy Tạ Lăng gọi người phụ nữ kia là ‘mợ’ thì đáy mắt hiện lên tia lo lắng, hắn tận lực đè nén cỗ cảm xúc này xuống. Ban nãy ở trên tầng hai hắn làm vậy có khiến mợ chán ghét không nhỉ?

“Đi thôi, sang phòng bên.” Mợ hếch cằm nói với Tạ Lăng, nói xong thì quay người ra khỏi cửa.

“Anh ở đây chờ tôi một lát, tôi nói chuyện với mợ một tí, sẽ quay lại ngay.” Tạ Lăng nhẹ giọng nói với Phó Minh Thành, rồi chạy theo mợ.

“Được rồi, con ngồi đó đi.” Mợ ngồi sau bàn tư vấn, vẫy tay ý bảo Tạ Lăng ngồi xuống, “Vừa nãy mợ nói chuyện với Tiểu Phó một lát, vấn đề của cậu ta khá nghiêm trọng.”

Hôm nay mẹ Ôn ở lại bệnh viện là do cuối năm rồi, bệnh viện bận rộn nên bà đến hỗ trợ. Sau đó sáng nay gặp được bác sĩ điều trị chính của Phó Minh Thành nên hàn huyên đôi câu, bà cảm thấy bệnh nhân này ngoại trừ vì va chạm ngoại lực dẫn tới mất trí nhớ, hẳn là vẫn còn chút vấn đề tâm lý, vừa lúc biết hôm nay người bệnh này sẽ đến tái khám nên quyết định bảo cho người bệnh đi tư vấn tâm lý.

Mẹ Ôn đang xem xét bệnh án của người bệnh thì phát hiện người bảo lãnh của bệnh nhân ký tên Tạ Lăng, cẩn thận hỏi lại mới biết người bệnh có quan hệ chồng chồng với Tạ Lăng.

Quả thật lúc ấy mợ nói không nên lời: Tại sao tôi lại không biết cháu trai mình đã kết hôn rồi nhỉ?!

“Ý của con là, con kết hôn với cậu ta chỉ đơn giản là vì không muốn để mẹ con mù quáng sắp xếp cho đi xem mắt?” Nghe Tạ Lăng giải thích, khóe miệng mợ giật giật.

Mợ hỏi: “Là con muốn kết hôn, mà đúng lúc có người phù hợp với tiêu chuẩn nên con liền tùy tiện đi lãnh chứng với người này?”

“Cũng không phải là tùy tiện đâu mợ. Con đã ký rất nhiều thỏa thuận bổ sung rồi, cũng tìm người đi tra xét anh ấy nữa, thân thế đơn giản trong sạch...” Giọng Tạ Lăng nói chuyện càng lúc càng nhỏ, sự tự tin càng ngày càng vơi đi.

“Chuyện kết hôn... Nếu con không muốn thì mẹ con còn có thể bắt ép con kết hôn hả?!” Mợ đập bàn, “Cái thằng nhóc này con làm loạn gì vậy hả!”

“Con người ai cũng có lúc mắc sai lầm mà mợ.” Tạ Lăng ủ rũ.

Thật ra anh cũng ý thức được mình hành động quá bốc đồng, giống như lời mợ nói ấy, anh không thích Hà Thành thì mẹ anh cũng không thể bắt ép anh kết hôn với Hà Thành được. Nhưng lúc ấy anh bị Hà Thành làm cho tức điên, không thèm suy nghĩ mà nói mình đã có đối tượng rồi. Khi ấy hẳn là tâm trạng mẹ anh cũng không được tốt, hơn nữa còn có Hà Thành ở đó châm ngòi nên không thèm giữ mặt mũi cho anh mà trực tiếp vạch trần lời nói dối ấy.

Mà tính Tạ thiếu gia cũng nóng như kem cơ, hùng hồn tuyên bố, đi lãnh chứng chỉ trong vòng một tuần!

Cơn tức này mãi cho đến khi trợ lý Trương đến tìm anh cũng chưa thể nguôi ngoai, trực tiếp yêu cầu luật sư làm hợp đồng thỏa thuận, sau khi hai bên kí xong thì đi lãnh chứng luôn.

Đó chỉ là... một sự trùng hợp mà thôi.

Nhưng từ khi kết hôn, anh không còn phải đi tham gia những dịp xã giao vô bổ nữa, tuy Tạ thiếu gia cảm thấy mình có hơi bốc đồng, nhưng kết quả rất tốt, không hối hận!

Mợ lại nói: “Con với Tiểu phó là hôn nhân hợp đồng, nhưng đây là xét từ góc độ của con mà nói, còn trong lòng Tiểu Phó có lẽ không thấy vậy đâu.”

Mặc kệ cháu trai mình có làm loạn tới đâu thì sau này cũng sẽ nhận được một bài học, còn bây giờ, thân là bác sĩ, bà phải có trách nhiệm với người bệnh.

“Cậu ấy có một loại cố chấp mãnh liệt với con, nhưng lại không hề tự tin về bản thân mình, cho nên đối với việc phản hồi tình cảm của con sẽ xuất hiện sự mâu thuẫn tiêu cực.”

“Loại mâu thuẫn này có lẽ là do một chuyện nào đó, có lẽ là do một người hay một vật... Tóm lại là bởi vì người bệnh chống cự với tiềm thức cho nên sẽ xuất hiện một lỗi nhận thức nhất định, có thể nói cho mợ biết cậu ta có xuất hiện lệch lạc gì trong nhận thức không?”

Giọng mợ nhu hòa, hoàn toàn không giống như vừa nãy mới nổi đóa lên —— làm việc thì phải có dáng vẻ của làm việc chứ.

“A...” Tạ Lăng gãi mặt, “Có ạ, anh ấy cảm thấy con kết hôn với anh ấy là vì coi ảnh thành thế thân của bạch nguyệt quang. Hơn nữa lúc con phân tích ra thế thân thứ nhất của mình là ai, rồi chứng minh rằng con không thích người đó rồi, Phó tiên sinh lại đổi cho con một bạch nguyệt quang khác.”

Nếu người khác hỏi chuyện này, có lẽ Tạ Lăng sẽ còn do dự, dù sao thì anh cũng biết xấu hổ mà. Thế nhưng đổi lại người hỏi là mợ mình thì gánh nặng tâm lý không còn lớn nữa.

“Tóm lại, hắn nhận thức mình không xứng đáng ở bên con, nhưng chuyện kết hôn là thật được bày ra ngay trước mắt, cho nên cậu ấy mới cần tìm cho mình một lý do để hợp lý hóa.”

Mợ tìm được vấn đề mấu chốt: “Lăng Lăng, trước kia các con có quen nhau không?”