Tạ Lăng rũ mắt nhìn thoáng qua bàn tay đang bị nắm lấy của mình, nghĩ.
Bác sĩ nói, tình huống trước mắt của Phó tiên sinh là bởi vì đã chịu áp lực quá lớn trong một thời gian dài, cộng thêm với chấn thương từ bên ngoài kích thích.
Ngày hôm đó, bác sĩ điều trị chính đã nói: "Đại não của bệnh nhân không thấy có chấn thương rõ ràng, hẳn việc mất trí nhớ chỉ là tạm thời mà thôi, người nhà cũng không cần lo lắng quá. Nhưng có một điều cần phải nói rõ, có một số bệnh nhân sẽ bởi vì mất đi ký ức mà sinh ra cảm giác thiếu an toàn cực độ, cũng cần người nhà phải tận tình chăm sóc, thời thời khắc khắc chú ý đến tình huống của bệnh nhân.
Nghĩ vậy, Tạ Lăng hiểu rõ mà gật đầu —— Phó tiên sinh quả thực là thiếu cảm giác an toàn rồi, lòng bàn tay cũng đang toát hết cả mồ hôi kia kìa.
"Ăn cơm trước đi."
Ánh mắt Tạ Lăng cực kỳ dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng như thể sợ mình lỡ to tiếng một cái là dọa Phó Minh Thành sợ hãi.
Hầu kết Phó Minh Thành lăn lộn, con ngươi sau cặp kính hơi lóe lên, lông mi khẽ run run, nửa người cứng đờ.
Lăng Lăng vừa mới nhéo tay hắn, đây là...
... Làm nũng ư?
Gã đàn ông bị Tạ Lăng kéo đến ngồi xuống bàn cơm, động tác máy móc cứng đờ nhưng lại ngoan ngoãn tới mức kỳ cục.
Tạ Lăng gọi mấy món thức ăn thanh đạm, anh không rõ lắm về khẩu vị của Phó tiên sinh, nhưng buổi sáng ăn cháo thì chắc là không sai đâu nhỉ? Đáng tiếc menu hôm nay Hoài Hương Cư không có món sữa đậu nành bánh quẩy.
Anh cũng khá thích món sữa đậu nành được chế biến đặc biệt trong menu.
Nhờ tài nấu nướng điêu luyện của Ôn nữ sĩ mẹ anh, từ nhỏ Tạ Lăng đã không có yêu cầu gì cao về thức ăn cả, chỉ cần tóm gọn trong mấy chữ —— có thể ăn là được.
Mà món ăn ở Hoài Hương Cư không chỉ đáp ứng được khẩu vị của số đông, mà ngay cả Ôn Tử Nhiên cực kỳ kén ăn cũng có thể hàng phục được, nên anh nghĩ hẳn là Phó tiên sinh cũng sẽ không ghét nó.
Tạ Lăng và Phó Minh Thành ăn món cháo thanh đạm, trong khi Ôn Tử Nhiên ở bên cạnh chiếm trọn đĩa thịt chiên giòn lắc muối ớt đang vùi đầu ăn, tốc độ hạ đũa cứ như thể đã mấy trăm năm rồi cậu ta chưa được ăn no cơm vậy.
Chờ Ôn đại thiếu gia ăn sạch bách đĩa thịt chiên mới chưa đã thèm mà buông đũa ra.
Sau khi ăn uống no say, lòng hiếu kỳ của cậu lại nhảy ra.
Ánh mắt Ôn Tử Nhiên lia đi lia lại giữa Tạ Lăng và Phó Minh Thành, cuối cùng dán chặt lên người Tạ Lăng. Cậu ý đồ dùng ánh mắt tràn ngập lòng hiếu học của mình để công phá phòng tuyến trong nội tâm Tạ Lăng, khiến Tạ Lăng chủ động mở miệng nói ra chân tướng cho cậu biết.
Tạ Lăng như thể cảm nhận được ánh mắt của Ôn Tử Nhiên, chậm rãi nâng mí mắt, "Sắp phải tiến tổ rồi đấy, ăn nhiều chút."
"Tiến cái gì tổ cơ?" Vẻ mặt Ôn Tử Nhiên mờ mịt, "Gần đây tớ làm gì có lịch trình gì."
"Đạo diễn Lận, chị Lý đã tranh cho cậu một vai nam 3." Tạ Lăng đáp.
Chị Lý chính là người đại diện của Ôn Tử Nhiên.
Ánh mắt Ôn Tử Nhiên bỗng chốc trở nên ảm đạm không ánh sáng, bả vai gục xuống, tủi thân hỏi: "... Cậu có thể để cho tớ chết một cách rõ ràng chút được không?"
Bà nội cậu tớ đắc tội cậu chỗ nào hả???
Lận Hạ - Đạo diễn Lận, là đạo diễn đã ký hợp đồng với Tinh Thành, đồng thời cũng là một trong những cổ đông lớn nhất của Tinh Thành, không thiếu danh tiếng và giải thưởng, là một vị đạo diễn lâu năm đức cao vọng trọng, cho dù người đại diện của Ôn Tử Nhiên là người đại diện kim bài của Tinh Thành đi chăng nữa, cũng không thể tùy tiện nhét cậu vào phim của ông ấy đâu.
Có thể để cậu đi diễn cho đạo diễn lận, người muốn cậu đi hẳn cũng chỉ có thể là ông chủ Tạ đây thôi.
Ôn Tử Nhiên đếm đếm ngón tay tính thời gian.
Không sai, hiện tại vừa lúc đạo diễn Lận ba năm đòi tiền một lần.
Vì tiền, ngay cả đạo diễn lâu năm cả đời trong sạch như đạo diễn Lận cũng khó mà giữ được khí tiết tuổi già, phải cúi đầu trước tư bản đáng ghét sao?!
Ôn Tử Nhiên mặt mũi đầy vẻ khó chịu, "Tại sao cậu lại có thể dùng tiền tài để ăn mòn một lão nghệ thuật gia cơ chứ!"
Đạo diễn Lận là một đạo diễn lớn có tiếng trong nước, ông không thiếu những giải thưởng danh tiếng, cũng nổi tiếng là người có thái độ nghiêm khắc cẩn thận với điện ảnh, trong lúc quay chụp cũng có tiêu chuẩn cao yêu cầu khắt khe với diễn viên. Vô số lưu lượng, tiêu hoa, tiểu sinh muốn diễn vai quần chúng cho phim của đạo diễn Lận cũng đã tự phải bỏ tiền túi ra.
Nhưng Ôn Tử Nhiên không muốn.
Cậu chỉ muốn làm một lưu lượng đơn giản mà thôi.
Cậu hiên ngang lẫm liệt đập bàn cái rầm: "Tớ không bao giờ nhận."
Ông chủ Tạ không thèm để ý mà nhấc mí mắt: "Tớ không bảo đàn trưng cầu ý kiến của cậu mà là đang thông báo cho cậu biết."
Không thể được, đạo diễn Lận rất nghiêm khắc trong việc quay phim, nếu cậu vào đoàn làm phim, nhất định sẽ không có thời gian nghỉ ngơi cho mà xem.
"Đột nhiên tớ nhớ lại, mẹ tớ bảo hai ngày nữa tớ phải về nhà để xem mắt, thật không khéo, hay là cậu hãy trao cơ hội quý giá này cho diễn viên ưu tú khác đi ha, tớ không xứng đâu."
Tạ Lăng lười nói qua nói lại với tên nhóc này, chậm rãi móc điện thoại ra, bấm mở wechat, rồi ấn vào cuộc trò chuyện với [Dì Bạch], nhẹ nhàng gõ gõ màn hình, giọng bình tĩnh đọc ra tin nhắn mình đang gõ: "Năm nay cậu ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi, từng tuổi này mà vẫn chưa có lấy một tác phẩm nào, đừng nói là hai năm, khéo chỉ cần hai tháng thôi là hết hot luôn ý chứ. Nói muốn vào giới giải trí chính là cậu ta, tiêu cực biếng nhác cũng là cậu ta, dì nói xem cái đứa nhỏ này..."
"Anh à! Thu lại thần chú đi, đừng niệm nữa mà, em đi, đi ngay đây mà, được diễn cho phim của đạo diễn Lận là phúc khí người khác cầu tám đời cũng không được, sao em có thể không muốn cơ chứ! Vừa nãy em chỉ giỡn với anh thôi! Đừng coi là thật, đừng coi là thật mà." Ôn Tử Nhiên hoảng loạn.
Mẹ nó làm sao có thể bật lại Tạ Lăng đây!
Tạ Lăng không thích thú với bộ dạng này của cậu, "Chị Lý nói nếu năm nay không lấy được giải thưởng nào thì cô ấy sẽ không mang theo cậu nữa."
Ôn Tử Nhiên vui mừng: "Đổi người đại diện cho tớ à?"
Tạ Lăng cười lạnh một tiếng, "Là cút ra khỏi giới giải trí."
Ôn Tử Nhiên: "..."
"Không nhất thiết phải vậy chứ." Cậu vẫn còn muốn giãy giụa một chút, "Tớ vẫn còn trẻ mà, không cần phải vội vàng thay đổi hình tượng thế đâu."
"Hai mươi bảy tuổi mà còn trẻ á?" Tạ Lăng nhướng mày.
Giới giải trí vốn dĩ chính là ăn cơm thanh xuân, hơn nữa còn đổi mới rất nhanh, có thể hôm nay bạn vẫn còn rất hot, ngày mai đã bị người mới nổi nghiền áp, cuối cùng lặng yên không một tiếng động mà biến mất trong lòng đại chúng."
Người mới dồn hết sức lực muốn vươn lên, các tiền bối cũng cần phải nỗ lực gấp bội mới có thể giữ được địa vị hiện tại của mình.
Lứa xuất đạo này của Ôn Tử Nhiên toàn là mấy người trẻ tuổi mới đầu hai mươi, chả hiểu cậu ta lấy đâu ra tự tin mới có thể nói ra mình vẫn còn trẻ?
Là bởi vì tuổi tâm lý của cậu ấy vẫn còn quá ngây thơ, nên mới dẫn tới tâm thái rất tốt?
Tạ Lăng trợn mắt ghét bỏ.
Phó Minh Thành yên tĩnh ngồi ở một bên, thường xuyên lén lút dùng ánh mắt khắc họa hình dáng Tạ Lăng, cảm xúc nóng bỏng bị hắn giấu trong đáy mắt.
Đột nhiên, cơ thể hắn cứng đờ, vẻ mặt không được tự nhiên.
... 27 tuổi, thật ra vẫn còn trẻ.
Phó Minh Thành dừng lại động tác ăn cháo, theo bản năng ngồi thẳng sống lưng.
"Tại sao lại không còn trẻ chứ! Tớ rất mềm này! Lại còn chưa có kết hôn đâu!" Ôn Tử Nhiên tự biết mình đã mất năng lực xoay chuyển trời đất, đơn giản từ chối chống cự, thậm chí còn có lá gan giận dỗi ông chủ của mình.
Cậu bĩu môi lầm bẩm: "Cậu cũng còn trẻ mà, còn trẻ như vậy mà đã bị giục kết hôn."
Tạ Lăng và Ôn Tử Nhiên lớn lên cùng nhau, Tạ Lăng nhỏ hơn Ôn đại thiếu gia 4 tuổi, tầm tuổi này kết hôn có hơi sớm thật.
Nhưng đó không phải là do tình huống đặc thù, cộng thêm lúc ấy đầu óc nóng lên sao.
Tạ Lăng theo bản năng nhìn về phía người cũng có liên quan đến cuộc hôn nhân kia, vừa lúc đối diện với Phó tiên sinh chưa kịp thu hồi ánh mắt phức tạp.
Anh hơi sửng sốt, sau đó cười cười: "Sao thế?"
Phó Minh Thành nhéo nhéo tay Tạ Lăng, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, "Không có gì."
Người đàn ông bên cạnh nắm lấy tay anh, động tác quá mức thân mật khiến Tạ Lăng hơi mất tự nhiên.
Phó tiên sinh ít nói, anh cũng không phải là mẫu người nói nhiều, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cả.
Rối rắm hơn nửa ngày, Tạ Lăng bỗng nhiên nghĩ ra, anh nói: "Hôm nay tôi ở nhà với anh."
Bác sĩ nói, giai đoạn người bệnh bị mất trí nhớ sẽ khuyết thiếu cảm giác an toàn, cần có người thân ở bên làm bạn.
Hy vọng Phó tiên sinh có thể nhanh chóng khôi phục ký ức, không cần phải dính người như vậy nữa.
Sau khi Tạ Lăng nói xong, ở nơi anh không nhìn thấy, ánh mắt người ông kia đột nhiên sáng ngời, trong đáy mắt như có biển trời sao.
Ôn Tử Nhiên ở một bên chứng kiến hết thảy, vẻ mặt mờ mịt.
Không phải, chuyện gì đã xảy ra với hai người này vậy?
10 giờ sáng, trợ lý Trương thấp thỏm đứng trước cửa nhà Tạ thiếu gia, vẻ mặt nghiêm túc bấm chuông cửa. Y nhìn hành lang yên tĩnh trống trải, không khỏi có chút cảm khái.
Nói thật là, y rất quen thuộc với nhà của Tạ thiếu gia, thế nhưng quang minh chính đại đứng ở đâu đúng thật vẫn là lần đầu tiên.
Còn có hơi... kỳ cục.
Lần này ông chủ nhà mình cũng coi như là nhờ họa được phúc đi?
Trợ lý Trương nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy, xóa tan đi những ý nghĩ không nên có trong đầu.
Hôm nay y đến đây chủ yếu là để báo cáo phương hướng công việc gần đây của tập đoàn Lăng Vân với sếp.
Chuyện này thật ra là nội dung công tác của ngày hôm qua, nhưng nhưng không may ông chủ xảy ra tai nạn xe cộ, bởi vì tai nạn nên mất đi một phần ký ức, dẫn tới cảm xúc phòng bị mãnh liệt với thế giới bên ngoài, không thích hợp làm việc.
Nhưng ông chủ bị mất trí nhớ rồi, liệu công ty có bị đóng cửa không nhỉ?
Vấn đề này làm y thức trắng đêm mất ngủ, lăn qua lộn lại trên giường, hoảng sợ thành một đống, cuối cùng quyết định rời giường, đem phương hướng của tập đoàn Lăng Vân mấy năm gần đây, cùng với mấy quyết sách trọng đại của ông chủ soạn thành văn kiện, chuẩn bị tốt để đi báo cáo.
Lăng Vân do một tay Phó Minh Thành thành lập, từ một công ty nhỏ vô danh đến đầu sỏ một phương, gian khổ lúc ấy... trợ lý Trương cũng không biết. Vì sau khi tập đoàn Lăng Vân vững vàng rồi y mới vào công ty, rồi trở thành trợ lý của Phó Minh Thành.
Nhưng y biết, nền móng của Lăng Vân rất ngắn, nhưng mấy năm gần đây quá mạnh, nên bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, ý đồ muốn kéo nó xuống ngựa.
Nếu Phó Minh Thành thật sự xảy ra chuyện gì, có lẽ không quá mấy ngày Lăng Vân sẽ bị thay tên đổi họ.
Trợ lý Trương cảm thấy công việc này của y rất khó khăn, tuy tính sếp cổ quái không dễ hầu hạ, thường xuyên sẽ bảo y đi làm một chút chuyện chả liên quan gì đến công việc, thậm chí còn có hơi ngu ngốc, thế nhưng Phó Minh Thành cho y rất nhiều.
Thân là một tên nô lệ xã hội, chỉ cần có tiền, cái gì y cũng có thể nhịn được.
Người mở cửa cho trợ lý Trương là Tạ Lăng.
Mới sáng sớm Tạ Lăng đã nhận được điện thoại của trợ lý Trương, người ở đầu dây bên kia dùng giọng gấp gáp nói muốn gặp Phó Minh Thành, cứ như thể chỉ cần hôm nay không được gặp hắn thì ngày mai Lăng vân sẽ đóng cửa đến nơi.
Anh rất thấu hiểu cho tâm tình của trợ lý Trương. Khi vừa mới tiếp quản Tinh Thành, anh cũng thời thời khắc khắc cảm thấy mình sắp phá sản rồi.
Tạ Lăng nói: "Phó tiên sinh ở trong thư phòng căn thứ hai bên tay phải ở tầng hai."
"À à. Vâng vâng, làm phiền Tạ thiếu rồi." Trợ lý Trương gật đầu như gà mổ thóc.
Không chờ trợ lý Trương đi lên tầng, Tạ Lăng lại nói: "Sau khi công việc của ngài kết thúc chúng ta có thể tâm sự không? Nếu ngài tiện nói."
Trái tim trợ lý Trương lập tức nâng lên, sắc mặt y nghiêm túc: "Đương nhiên là được, tôi cũng đang muốn cùng Tạ thiếu ngài nói về chuyện của ông chủ đây."
Má! Ông chủ nhất định sẽ không cho phép tôi nói chuyện với ngài đâu!
Trợ lý Trương không đành lòng nhìn khuôn mặt bị lừa dối của Tạ thiếu gia, vội vàng chạy lên tầng, Phó Minh Thành đang đứng trước kệ sách.
Người đàn ông tư thái tự nhiên lấy xuống một cuốn sách, mặc dù nghe thấy tiếng mở cửa nhưng cũng không ngẩng mặt nhìn về phía cửa lớn xem sao. Hắn tùy tiện mở cuốn sách ra, ngón tay đặt trên trang sách nhẹ nhàng cọ xát.
Trợ lý Trương đứng ở cửa yên tĩnh như gà, tự nhiên giương mắt lên ngắm trần nhà.
Phó Minh Thành cầm sách ngồi xuống ghế, lật thêm mười mấy trang nữa mới ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý Trương. Người đàn ông tháo kính gọng vàng trên mũi xuống, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Nhận được 'chỉ thị', trợ lý Trương lập tức lao đến trước bàn ngoan ngoãn ngồi xuống, cười nịnh nọt, đem tư liệu sửa sang lại suốt đêm qua đưa cho hắn: "Là có chuyện thật, bằng không tôi cũng sẽ không đến đây quấy rầy ngài thời điểm này."
Phó Minh Thành: "Ừ."
Trương Hạc thấy ông chủ nhận lấy tư liệu, vừa định giải thích lại tư liệu một lần, lại phát hiện sau khi ông chủ tùy tiện lật hai trang, mặt không đổi sắc đọc hết đến trang cuối cùng của tư liệu, sau đó thành thạo xử lý công chuyện của công ty, thuần thục đến độ chả giống người bệnh bị mất trí nhớ tí nào.
Đầu Trương Hạc đầy dấu chấm hỏi.
Không phải là ngài bị mất trí nhớ sao?
Y muốn nói lại thôi, rồi chợt hít một ngụm khí lạnh, trong đầu hiện lên một suy đoán đáng sợ.
Không phải đâu không phải đâu!
Không phải ngài bày ra cái trò mất trí nhớ này để tiếp cận Tạ thiếu đấy chứ?
Có thể là do ánh mắt Trương Hạc quá sợ hãi, Phó Minh Thành mới ân cần hỏi han cấp dưới một câu: "Sao vậy?"
Trợ lý Trương ngập ngừng mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói thật: "Không, không có việc gì, anh cứ tiếp tục xem xét đi."
Biết càng nhiều thì chết càng nhanh, mạng chó mới là quan trọng nhất!
Thân là một tên nô lệ xã hội, không thể tò mò.
Phó Minh Thành cau mày xử lý tất tần tật toàn bộ đống văn kiện mà trợ lý mang đến, bất thình lình hỏi: "Tại sao Lăng Lăng lại kết hôn với tôi?"
Vì bị ngài lừa hôn á.
Trương Hạc phải tốn một đống sức lực mới có thể nuốt mấy chữ này xuống họng. Y ngẩng đầu nhìn trần nhà, dùng sự im lặng để ứng phó với ông chủ, trong lòng lại nhịn không được mà nghĩ, —— Hóa ra ông chủ mất trí nhớ thật.
Phó Minh Thành hỏi vấn đề này thật ra cũng không muốn trợ lý trả lời mình.
Ký ức bị đứt gãy của hắn ước chừng rơi vào khoảng một năm nay, và hầu hết những điều hắn mơ hồ đều liên quan đến Lăng Lăng.
Hắn không muốn nghĩ nhiều, nguyên nhân mà Lăng Lăng chịu kết hôn với hắn cũng không quan trọng.
Hiện thực được ở bên Tạ Lăng, khiến hắn vừa mừng vừa lo.
Chỉ sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng.
Trương Hạc biết ông chủ của mình nhất định có thể dựa vào logic ưu tú mà tự thuyết phục bản thân, nên y bỏ qua vấn đề này luôn, cẩn thận hỏi: "Chuyện ngài xảy ra tai nạn xe cộ đã được điều tra rõ ràng... Là nhà họ Vinh... Có muốn lừa Tạ thiếu không ạ?"
Trợ lý Trương thấp thỏm chờ ông chủ ra chỉ thị, hồi hộp đến độ toát mồ hôi trán.
Rồi xong luôn, lâu như vậy rồi mà ông chủ còn chưa có động tĩnh gì nữa, dám chắc là đang tức điên người rồi.
Phó Minh Thành chau mày, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, mắt nhìn vào khoảng không, như đang suy nghĩ sâu xa chuyện gì.
Không biết qua bao lâu, hắn mới mở miệng đáp: "Lăng Lăng có vẻ hơi lạnh nhạt với tôi."