Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 33: Chương </span></span>33 :



Tạ thiếu gia không chỉ tịch thu trái tim nhỏ của chim hoàng yến mà ngay cả đến khi ngủ cũng không muốn cho chim hoàng yến ôm lấy eo mình.

Chim hoàng yến giật giật góc áo của kim chủ mình, vẻ mặt vô cùng mất mát: “Lăng Lăng...”

Tạ Lăng quay lưng về phía chim hoàng yến, không nói gì.

Phó Minh Thành lập tức trở nên hốt hoảng: “Lăng Lăng, anh sai rồi, anh và Tạ Tinh cũng có quen biết nhau một thời gian rồi... chỉ có quan hệ xã giao một chút thôi. Sau đó Tạ Tinh có gặp anh nói về chuyện hợp tác...”

Tạ Tinh coi hắn là một cái máy rút tiền, và hắn cũng chỉ tính đến việc Tạ Tinh là anh trai của Tạ Lăng nên mới hào phóng trong việc “đầu tư” tới như thế.

Tạ Tinh thậm chí còn biết Phó Minh Thành có một người hắn thầm thích từ rất lâu rồi nhưng không dám thổ lộ. Người đó còn là đàn ông, nhưng Phó Minh Thành chỉ dám giấu tên để tiết lộ tình cảm của mình, cũng biết được Phó Minh Thành dùng một số thủ đoạn để lừa người đó kết hôn.

Nhưng mà trăm lần vạn lần Tạ Tinh cũng không thể nào ngờ tới được người mà hắn thích lại là em họ của mình.

Nhìn thấy Tạ Tinh ở trong nhà của Lăng Lăng, bên ngoài Phó Minh Thành trầm ổn như không có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng hắn cũng cực kỳ lo sợ.

Sợ rằng nếu Tạ Tinh trực tiếp nói với Lăng Là về tất cả những điều mà hắn luôn che giấu thì có thể Lăng Lăng sẽ vứt bỏ hắn.

“Chỉ có vậy?” Tạ Lăng xoay người lại đối mặt với chim hoàng yến.

Phó Minh Thành mấp môi không nói gì, ánh mắt hắn chợt trở nên mơ hồ.

Tạ Lăng chọc chọc trước ngực áo của Phó Minh Thành, “Không thể nói ra sao?”

Chim hoàng yến họ Phó nắm lấy tay của Tạ thiếu gia, gương mặt tỏ vẻ cam chịu.

“Sợ tôi tức giận sao?”

Chim hoàng yến do dự mất một lát rồi mới gật đầu.

Tạ đại kim chủ không nhịn được bật cười: “Làm cũng đã làm rồi, mà anh vẫn sợ tôi biết sao? Thể nào cũng có một ngày mà tôi chẳng biết chứ, anh đây là đang tự lừa mình dối người đó.”

Phó Minh Thành đột nhiên ôm lấy Tạ Lăng làm nũng cọ cọ mấy cái ở trên cổ của anh.

Vậy nên, mỗi giây đều là trộm một ít.

Sau khi biết được chuyện Phó Minh Thành cùng với anh họ của mình có chút quen biết thì Tạ thiếu gia quyết định xử lý anh họ mình trước tiên.

Nhưng cái ông anh họ lúc nào cũng ngốc nghếch này, bây giờ lại có thái độ vô cùng cứng rắn không chịu hợp tác với anh.

Tạ Tinh: “Em cho rằng có thể mua chuộc anh với giá hai trăm triệu thôi sao! Bây giờ cho dù em có đi ra ngoài kiếm thám tử tư anh đảm bảo giá còn cao hơn thế này đó. Và anh cũng không tiết lộ điều gì cho em đâu.”

A, hai trăm vạn mà có thể mua chuộc được ông đây sao! Nếu em chịu tăng thêm gấp một trăm lần thì may ra ông đây còn suy nghĩ lại nhé.

“Rốt cuộc anh ấy đã đưa cho anh bao nhiêu tiền?” Hai mắt của Tạ thiếu gia nheo lại.

“Này, không có liên quan nhé! Giá cả hiện tại của em không bao giờ có thể xen vào cuộc đàm phán của bọn anh đâu!” Anh trai Tạ làm bộ ôm lấy ngực của mình.

“A.” Tạ Lăng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của anh họ mình, mở miệng nói ra giọng điệu cực kỳ trầm thấp: “Anh có tin hay không, nhưng mà em bảo đảm một đồng anh ấy cũng sẽ không bao giờ cho anh đâu.”

Gương mặt của anh trai Tạ lập tức thay đổi, tự tin cũng vơi bớt phần nào: “Em rể là một người cực kỳ có nguyên tắc...”

“Nguyên tắc sao?” Tạ Lăng nhướn mày, “Anh chắc chắn sao?”

Tạ Tinh: Anh không chắc lắm!

Anh trai Tạ nhắm mắt lại, bộ dạng cực kỳ trầm tư. Trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh, cuối cùng nó chịu dừng lại trước cuộc trò chuyện của hắn cùng với Phó Minh Thành trên wechat ngày đó.

[Tạ Tinh: nghe tôi nói này người anh em, nếu cậu thích người đó như vậy, nếu cứ im lặng nhượng bộ mà không mong được đáp lại thì cũng chẳng sao nhưng ít nhất cũng phải cho người đó biết được những điều mà cậu đã làm chứ!]

[Phó Minh Thành: em ấy sẽ không thích tôi đâu.]

[Tạ Tinh: Trời ạ, cậu không thử thì làm sao mà biết được hả? Tình yêu cũng chẳng khác gì tiền bạc! Nếu cậu chịu nỗ lực một chút không biết chừng lại bội thu đó!]

[Phó Minh Thành: Nếu biết người đó là tôi, có thể em ấy sẽ không còn vui.]

[Tạ Tinh: Nếu người đó cảm thấy hạnh phúc thì sao?]

[Phó Minh Thành: Ngay cả khi nó chỉ nằm trong 1/1000 thì tôi cũng không bao giờ muốn em ấy cảm thấy không vui vì tôi.]

Chết tiệt! Nguyên tắc của Phó Minh Thành con mẹ nó chính là Tạ Lăng!

Tạ Tinh đột ngột mở choàng hai mắt, hắn nắm lấy tay em họ của mình, giọng nói cực kỳ chân thành: “Anh nói a! Cái gì anh cũng sẽ nói hết!”

Thời điểm chim hoàng yến họ Phó trở về nhà, anh trai Tạ đột nhiên vọt ra tới bên cửa và lén lút đưa cho hắn một chiếc... ván giặt đồ?

“Tôi đã nói hết rồi, phần còn lại cậu tự đi mà giải quyết cho tốt đi.” Sau đó Tạ Tinh lại vỗ vỗ bả vai của Phó Minh Thành, giọng điệu hắn vô cùng đau đớn, “Đừng trách tình nghĩa anh em phụ bạc, tôi cố tình chờ ở nơi này cũng là muốn cung cấp tin tức cho cậu a.”

Lăng Lăng đưa cho hắn chìa khoá cửa ở phòng bên cạnh, nếu không phải muốn đưa cho người anh em của hắn cái ván giặt đồ thì hắn cũng không cần phải lo sợ ngồi đợi ở nhà đâu!

Anh trai Tạ đưa cái ván giặt đồ cho Phó Minh Thành rồi lập tức chạy sang nhà bên cạnh trú ẩn. Hắn có dự cảm rằng tình nghĩa anh em bao nhiêu năm nay của mình với ông chủ coi như xong con mẹ nó luôn rồi.

Phó Minh Thành nghe xong những lời đó thì sắc mặt vẫn vô cùng bình thường, giống như hắn đã sớm biết trước được mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này rồi. Thuận tay Phó Minh Thành đem luôn ván giặt đồ giấu vào đằng sau cánh cửa rồi đi lên lầu với một chiếc bánh kem trên tay.

Cửa phòng làm việc trên tầng hai mở toang, Tạ Lăng ngồi sau bàn gõ bàn phím. Anh nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn Phó Minh Thành, “Anh về rồi à?”

“Hôm nay công ty có một chút việc lúc trở về hơi muộn, Lăng Lăng nếu có đói bụng hay là ăn bánh kem trước đi, anh lập tức đi nấu cơm.”

Phó Minh Thành đặt bánh kem dâu tây lên trên bàn, giọng nói cực kỳ ôn nhu.

“Anh có điều gì muốn nói không?” Tạ Lăng gõ gõ tay xuống bàn.

Người đàn ông cao lớn cụp mắt xuống, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Lăng Lăng biết hết rồi sao?”

“Anh trai nói anh thích tôi lâu rồi.” Tạ thiếu gia chống cằm, môi hơi nhếch lên, “Có phải anh là người giấu tên hàng năm chúc sinh nhật tôi hay không?”

“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu.

Tạ Lăng: “Một thời gian trước anh cũng là người đã gửi thư đến nói Hà Thành tìm người theo dõi tôi sao?”

“Đúng.”

Phó Minh Thành đứng tại chỗ xác nhận những lời anh nói, trông hắn bây giờ giống như một đứa trẻ đã làm sai một điều gì đó vậy.

Tạ thiếu gia từ từ đứng lên, anh đi quanh người đàn ông hai vòng.

“Anh như thế nào lại cho rằng tôi thích chim cánh cụt? Lần đầu tiên anh chúc mừng sinh nhật của tôi là vào năm tôi mười lăm tuổi, anh..”

“Là anh yêu sớm...”

Tạ Lăng: “...” Tôi không có hỏi cái này!

Tạ đại kim chủ bị ngắt lời, anh lập tức quên mất mình đang định nói cái gì liền do dự mất một lúc, chim hoàng yến ngay lập tức thừa thắng xông lên.

“Chính xác hơn là yêu thầm.”

“Khi đó mỗi ngày có thể nhìn thấy Lăng Lăng anh đều vô cùng vui vẻ, anh cũng không bao giờ dám hi vọng nhiều hơn nữa. Anh không biết nếu như Lăng Lăng biết được có một người con trai thích mình thì sẽ cảm thấy ghê tởm hay không? Cho nên anh chưa bao giờ dám thổ lộ với Lăng Lăng... Hơn nữa anh cũng không xứng với Lăng Lăng, Lăng Lăng là tiểu vương tử được mọi người yêu thích còn anh chẳng là gì cả.”

Người đàn ông cúi đầu, bờ vai của hắn vô thức rũ xuống. Lông mi dài đẹp khẽ run lên, đôi mắt giống như sắp khóc, giọng nói cùng run run giống như ngay lập tức sẽ khóc.

Tiểu vương tử cau mày lại kéo chim hoàng yến ngồi xuống ghế, sau đó anh gõ gõ mặt bàn ý bảo chim hoàng yến ngẩng mặt nhìn theo anh.

Phó Minh Thành hiểu ý liền lập tức ngẩng đầu. Tạ Lăng kéo ngăn kéo lấy ra một bức thư màu hồng phấn.

“Anh họ nói với tôi, anh cho rằng tôi sẽ thấy ghê tởm một người đàn ông thích tôi cho nên anh mới không dám thổ lộ. Nhưng rõ ràng là anh đã viết thư tình cho tôi rồi.”

Phó Minh Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, đồng tử hắn lập tức co rút.

Tạ Lăng bình tĩnh đối mắt với Phó Minh Thành sau đó lắc lắc phong thư ở trong tay mình: “Có quen mắt không hả?”

Phó Minh Thành hốt hoảng nuốt nước bọt, hắn có cảm tưởng nhịp tim của mình đã ngừng lại một lúc.

“Tôi có thói quen sẽ không mở ra hoặc không làm mất những bức thư tình mà người khác đưa cho tôi.” Tạ thiếu gia cầm phong thư nâng cằm của chim hoàng yến lên, hé môi cười nửa miệng.

“Nhưng hôm nay thiếu gia đây mệt muốn chết rồi, thiếu gia phải mở ra mấy ngàn phong thư mới tìm được thư tình của Phó Vân Thành.”

“Mà anh cũng suy tính giỏi lắm, anh biết chắc chắn hôm nay tôi sẽ thẩm vấn anh họ nên sớm đã sắp xếp kêu anh ấy nên nói những gì? Đáng tiếc cờ vua thua một nước.” Tạ Lăng cong môi cười khẽ, “Không dám thổ lộ, sợ tôi ghê tởm sao? Sao lúc viết thư tình anh không nghĩ xem là tôi có ghê tởm hay không? Đừng nói với tôi anh biết là tôi sẽ không mở phong thư nên mới viết trắng trợn như vậy.”

Chim hoàng yến Phó Minh Thành muốn nói nhưng ngay lập tức bị kim chủ Tạ cướp lời, hắn chỉ có thể ấp úng giải thích: “Lúc ấy, tuổi còn nhỏ..... anh cũng không có nghĩ nhiều tới như vậy, Lăng Lăng anh...”

Phó Minh Thành không bao giờ ngờ được thế mà Lăng Lăng của hắn còn có thể giữ lại những bức thư tình từ thời trung học của mình. Và thậm chí anh từ trong hàng nghìn hàng vạn bức thư tình lại tìm ra bức thư tình duy nhất mà hắn đã viết cho anh.

Hắn chưa bao giờ cắt đứt liên lạc với Tạ Tinh, cũng chỉ dám nói bóng nói gió với Tạ Tinh về tình yêu mà hắn dành cho Lăng Lăng nhưng tất cả chỉ có vậy thôi. Tạ Tinh cũng chỉ biết được hắn yên lặng bảo hộ người mà hắn thích chứ cũng không hề biết nguyên nhân mà hắn không dám thổ lộ tình cảm.

Từ lúc nhìn thấy Tạ Tinh lởn vởn ở trong nhà, chim hoàng yến biết chắc rằng bí mật của mình muốn giữ cũng không nổi, Tạ Tinh là một người không đáng tin cậy mà Lăng Lăng lại quá thông minh!

Nhưng mà suy cho cùng hắn chỉ là một thế thân, làm sao hắn có quyền được suy nghĩ đến chuyện khác chứ?

Nhưng mà Lăng Lăng lại vì chuyện của hắn mà tò mò, lại còn là chủ động đi hỏi Tạ Tinh, thế nên ít nhiều trong lòng của Lăng Lăng hắn cũng có địa vị đi.

Khi đó, Lăng Lăng đã chủ động đi hỏi Tạ Tinh, Tạ Tinh chỉ tiết lộ là hắn thích Lăng Lăng, hơn nữa còn có hai trăm vạn chưa tới tay kia nói không chừng Tạ Tinh sẽ cố ý tô điểm đẹp đẽ lại hành vi của hắn trong mắt Lăng Lăng. Rồi sau đó Lăng Lăng lại tra hỏi hắn, hắn cư xử đáng thương hơn một chút thì Lăng Lăng sẽ thương hắn, địa vị trong lòng Lăng Lăng dành cho hắn lại cao thêm một chút.

Kế hoạch của Phó Minh Thành cực kỳ hoàn hảo nhưng lại thất bại chỉ vì một bức thư tình mà hắn đã viết thời trung học.

Hắn cầm thư tình trong tay biểu tình cực kỳ hoảng loạn.

Lăng Lăng đã mở thư tình mà hắn viết khẳng định cũng sẽ đọc không dưới một lần, hắn cũng không còn nhớ nổi lúc đó mình đã viết cái gì, cũng không biết có những thứ ngớ ngẩn gì hay không..

“Nhưng mà anh cũng chỉ viết cho tôi có một bức.” Tạ Lăng liếc mắt nhìn hắn sau đó bình tĩnh nói: “Viết xong bức thư này anh mới đột nhiên nhớ ra là mình không có đủ tư cách để thích tôi sao?”

Cơ thể của Phó Minh Thành cứng ngắc, gương mặt của hắn tái đi.

Tạ Lăng cũng nhìn thấy điều này và anh biết chắc chắn là mình đã đoán đúng. Dì anh đã nói rằng chim hoàng yến vì ai đó hoặc vì chuyện gì mới cho rằng bản thân ghê tởm và không xứng đáng với anh. Tiềm thức của chim hoàng yến cũng tin chắc vào điều này.

“Lăng Lăng...”

Phó Minh Thành cẩn thận nắm lấy tay của Tạ Lăng, Tạ Lăng có thể cảm nhận được đầu ngón tay của chim hoàng yến run lên, đôi mắt của hắn đỏ hoe, vẻ mặt trông vô cùng đáng thương.

Không xong rồi, kích thích quá mức!

Tạ Lăng vội vàng trấn an: “Tôi không hỏi nữa, anh đừng sợ.”

Anh đem trái tim nhỏ mà hôm qua mình tịch thu của chim hoàng yến trả lại cho hắn. Nhìn thấy trái tim nhỏ tâm tình của chim hoàng yến trở nên tốt hơn rất nhiều.

“Lăng Lăng đừng không cần anh...”

Một bên chim hoàng yến đem trái tim nhỏ ôm trong lồng ngực của mình một bên đáng thương mà nhìn Tạ Lăng: “Hắn có thể thì anh cũng có thể.”

Tạ Lăng vừa định nói chuyện thì Phó Minh Thành lại kéo anh vào trong lồng ngực. Ngay sau đó trời đất trở nên quay cuồng, Tạ thiếu gia bị Phó Minh Thành đè ở trên ghế không thể nào động đậy nổi.

Tạ Lăng có cảm giác tình huống như thế này cực kỳ quen thuộc, có khả năng tiếp sau đây miệng của anh sẽ bị gặm nhấm tàn phá.

Động tác của chim hoàng yến cực kỳ mạnh mẽ nhưng biểu tình lại vô cùng đáng thương. Hắn nhìn Tạ Lăng ánh mắt vô cùng đau khổ, hắn mím môi: “Hôm nay chúng ta...”

“Muốn làm không?”

Tạ Lăng mờ mịt: “Làm cái gì??”

Hàng mi của chim hoàng yến họ Phó run run, âm thanh cực kỳ chua xót: “Hôm nay là sinh nhật của... An Cẩn… anh.”

Tạ thiếu gia không rõ nguyên nhân nhìn chằm chằm chim hoàng yến. Anh từ đầu đến cuối vẫn không hiểu được chim hoàng yến muốn nói cái gì.

“Hôm nay cậu ta không ở đây... anh thay thế cho cậu ta...”

Phó Minh Thành nói xong lời này thì chật vật nhắm mắt lại hôn lên môi của Tạ Lăng.

Tạ đại kim chủ bị choáng váng bởi nụ hôn, mất một lúc sau anh mới hiểu được con chim hoàng yến này đang muốn nói cái gì.

Đôi mắt của Tạ đại kim chủ co giật.

Đúng là!

Bệnh thành như vậy cũng không có quên vì mình mà bày mưu tính kế, đúng là một con chim tâm cơ chưa từng thấy mà!

Tác giả có lời muốn nói:

Chim hoàng yến bệnh nặng thêm: QAQ hôm nay là sinh nhật của cậu ta, anh sẽ thay thế cho cậu ta.