Nội tâm của Phó Minh Thành vô cùng sợ hãi nhưng tầm mắt hắn lại không muốn rời khỏi màn hình. Hắn không biết được cuối cùng mình đã khép lại máy tính như thế nào. Cũng không biết được làm như thế nào mà mình vẫn có thể duy trì được bộ dạng bình thường đi ôm Lăng Lăng của hắn.
“Hử? Làm sao vậy?” Tạ Lăng nghiêng đầu hỏi.
Người thanh niên ở trong tay của hắn anh tuấn mỹ lệ, ý cười trên lông mày rất nhẹ, đôi mắt màu hổ phách trong veo đẹp đẽ. Ngay cả bộ dạng lười biếng nằm trên sofa của anh cùng thật ưu nhã cao quý.
Đây là tiểu vương tử của hắn.
Phó Minh Thành vòng tay ôm tiểu vương tử vào trong lòng. Đầu ngón tay xoa xoa nhẹ lên eo của tiểu vương tử. Không hiểu sao trong lòng hắn đột nhiên lại nảy ra một cái suy nghĩ đáng sợ. Tiểu vương tử của hắn đáng lẽ ra không nên ở chỗ này mà là nên ở trong một toà lâu đài lộng lẫy được bao quanh bởi hoa hồng, rất nhiều gai nhọn của hoa hồng giữ cho tiểu vương tử không thể rời khỏi lâu đài. Tiểu vương tử cả ngày chỉ có thể ở trên tháp cao mà nhìn về hướng xa xăm, mong rằng sẽ có một ai đó tới mang mình đi.
Nhưng người duy nhất có thể đến được lâu đài chỉ có hắn mà thôi, nhưng hắn lại là người chỉ muốn giữ tiểu vương tử mãi mãi ở lại trong lâu đài này.
“Anh đang nghĩ cái gì vậy?” Tạ Lăng xoa đầu của chim hoàng yến.
Người đàn ông nửa quỳ ôm thiếu niên ở trong vòng tay. Tư thế cứng rắn nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng không hề có áp lực át chế hay gò bó mà chỉ thấy được toàn là sự trung thành phục tùng tuyệt đối của hắn dành cho thiếu niên.
“Anh thích Lăng Lăng.” Người đàn ông cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt của Lăng Lăng.
“Ừ ừ tôi biết rồi tôi biết rồi.” Ngày hôm nay Tạ thiếu gia đã được nghe thấy vô số lần cụm từ này lặp lại rồi hiện tại anh cực kỳ cảm thấy buồn chán. Vì vậy anh kéo chim hoàng yến lên yêu cầu hắn ngồi xuống bên cạnh mình.
Người đàn ông lại ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống gục đầu vào vai của thiếu niên, tham lam hít lấy hơi thở của thiếu niên. Đột nhiên hắn lại thấp giọng cười một tiếng.
Tiểu vương tử của hắn là một người cực kỳ trong sáng và sạch sẽ. Chắc chắn anh chẳng bao giờ có thể tưởng tượng nổi kẻ đang ngồi bên cạnh mình bây giờ là một tên biến thái thích nhìn trộm mình.
Niềm vui nho nhỏ ở trong lòng không còn kìm nén được nữa, Phó Minh Thành thuận theo những suy nghĩ chân thật của mình, hắn khẽ cắn vành tai của tiểu vương tử. Đồng thời tiểu vương tử lại nắm chặt lấy tay của hắn, hàng mi dài không ngăn được khẽ run rẩy, đuôi mắt hiện lên một tầng ửng hồng, mang theo một vẻ đẹp mong manh gợi cảm.
Tạ Lăng cố gắng kiểm soát mình không tránh né nhưng hơi thở của anh hoàn toàn không thể khống chế được mà trở nên hỗn loạn.
Nếu bây giờ chim hoàng yến hành động một cách gượng gạo thì anh không thể không giúp đỡ hắn, Tạ Lăng nghĩ thầm.
Nhưng ngay lúc này chim hoàng yến Phó Minh Thành lại dừng lại, hơi thở của hắn nóng rực phả vào cổ của Tạ Lăng, hắn hỏi: “Lăng Lăng, cậu ta cũng thích hôn em như thế này sao?”
Tạ Lăng: “....”
Tạ thiếu gia dùng sức lực cực mạnh nhéo tay của chim hoàng yến, anh nâng tầm mắt của mình lên, đuôi mắt đỏ ửng như vừa bị dẫn lên, anh đột nhiên cong môi cười khẽ: “Không chỉ cậu ta thích làm như thế này mà cả tôi cũng thích nó.”
Hậu quả cho sự tức giận của Tạ thiếu gia chính là anh trực tiếp coi chim hoàng yến trở thành không khí. Và cho dù chim hoàng yến Phó Minh Thành có làm nũng như thế nào thì anh cũng không nguôi giận. Đến ngày thứ hai, anh càng nghĩ lại càng tức giận, qua một đêm cũng không thèm trở về nhà, bỏ lại chim hoàng yến Phó Minh Thành trong một căn phòng trống trải.
Thế thân phải làm thế nào mới khiến cho kim chủ ngày nào cũng đến sủng ái hắn!
Đương nhiên, đêm cũng không thèm trở về ngủ chỉ có một phần là do tức giận thôi. Nguyên nhân lớn nhất vẫn là bên Phong Duệ đột nhiên lại xảy ra một số thay đổi nho nhỏ.
Phong Duệ là một công ty truyền thống được mạo hiểm đầu tư vào. Phương thức đầu tư là trực tiếp chiếm cổ phần, sẽ không cản trở tới kế hoạch của công ty. Khoảng thời gian trước đây, Phong Duệ đang có đầu tư vào “Giả thuyết thần tượng”, kế hoạch chính thức là qua trực tuyến, một chút đổi mới cũng chính là từ cái hạng mục “giả thuyết thần tượng” này.
Sau khi giả thuyết thần tượng được tung ra trên nền tảng phát sóng trực tuyến của Tinh Thành, ngày đầu tiên hiệu quả không được tốt cho lắm. Mà nền tảng phát sóng trực tuyến của Tinh Thành cũng là một kênh có lượng truy cập khổng lồ rồi. Vì vậy, rất khó để những nền tảng nhỏ rất khó mà theo kịp được. Tuy có các nền tảng hỗ trợ trong vùng thích hợp nhưng thật ra vẫn chưa có kênh chính thức nào được ra mắt để hỗ trợ các nền tảng ảo.
Nhưng chỉ trong vòng một tuần sau, giả thuyết ảo “mộc kha huỳnh” bất ngờ được đẩy mạnh thành một trò chơi độc lập phổ biến.
Tuổi thọ của nền tảng ảo đang bị trò chơi kia chiếm vị trí đầu!
[chotto matte (chờ một chút)! Oánh oánh có chơi trò chơi dưới dạng plug - in không??]
[Nó không được tính... nhưng bạn có thể đi sâu vào cảnh lúc bạn chơi trò chơi, chẳng phải nó tương đương với việc chơi trò chơi ba chiều sao??? Tôi rất ghen tị nha...]
[Tôi thì khác, tôi ghen tôi ghen tị với trí thông minh của nhân tạo không cần làm bài tập, cũng không có áp lực gì cả!]
Người đang tham gia trong trò chơi giải câu đố là một trí tuệ nhân tạo, cô đã nghiêng đầu tránh đi khi nhìn thấy làn đạn câu hỏi này. “Oánh oánh cũng rất có áp lực, ba ba nói tôi không nổi thì sẽ tiêu hủy”
[ah, áp lực của cậu vẫn là lớn nhất...]
“May mắn, tôi chỉ là một người máy được định dạng và có thể khởi động lại bằng cách thay đổi nhân vật. Sau tất cả, nếu như tôi không còn tồn tại vẫn sẽ có rất nhiều trí tuệ nhân tạo hiện nay, sẽ có thứ mà bạn cảm thấy thích.”
[Đừng có nói chuyện! Tôi cảm thấy đau khổ quá hu hu hu, ai lại là ông chủ của công ty độc ác như vậy, lại có dã tâm muốn tiêu diệt oánh oánh đáng yêu như vậy!]
“Không sao đâu, mục tiêu của ba ba tôi là muốn làm cho tôi trở nên nổi tiếng trong vũ trụ. Tôi chỉ là một công cụ để thực hiện ước mơ của ba ba mình... tôi xin lỗi, tôi thậm chí còn không phải là một con người. Tôi chỉ là một công cụ.”
Thế giới ảo giả tưởng mộc kha huỳnh chiếu qua hàng lang dài và tối, và có những bong bóng tượng trưng cho cuộc đối thoại của cô gái. Cô gái mặc đồ lolita, biểu cảm lạnh lùng trông hơi đáng thương.
Ở trước máy tính là ba ba đang nhìn con gái của mình, vẻ mặt ông cực kỳ cảm động nhìn ông chủ của mình.
“Ngài xem, con gái của tôi còn biết làm bộ dạng đáng thương để nói đến công lao của ba ba nó, thật không uổng công tôi nuôi nó lớn a.”
Tạ Lăng đối với hạng mục ảo này cũng cảm thấy khá hứng thú, anh lại hỏi: “Cậu đã mở cho cô ấy một kênh rồi sao?”
“Đúng vậy trò chơi giải đố đang rất thịnh hành, nhưng kha huỳnh dù sao cũng chỉ là một trí tuệ nhân tạo. Rất nhiều trò chơi cũng không thể chơi vì vậy tôi đã mở cho nó một kênh trò chơi đặc biệt.”
Cái trò chơi giải đố ảo này là trước đây vì miếng cơm manh áo hắn mới làm ra, cũng vì kinh tế quá kém nên bắt buộc phải bán đứt trò chơi này cho Tạ gia. Cũng bởi vì là nhà họ mua đứt nên hắn không còn quyền tự chủ của trò chơi nữa. May mắn ông chủ hiện tại của hắn lại là Tạ thiếu gia. Mở cho kha huỳnh một kênh trò chơi cũng vô cùng đơn giản.
“Chuyển hướng sang đánh giá game cũng rất tốt. Cậu đưa ra đề xuất tôi cũng sẽ mở thêm kênh ở đó để mở rộng kinh doanh.” Tạ Lăng nói.
“Không không không, oánh oánh cũng không thể chỉ làm chủ các trò chơi như thế cũng không quá thú vị. Tôi vẫn muốn cho nó có con đường riêng!”
Kế hoạch sự nghiệp của cha và con gái thật kiên định vẫn rất rõ ràng.
“Ừm, tốt hơn là cậu nên viết một đề xuất, kể cả khi giao dịch hành hoá cũng cần phải có sự nổi tiếng trên nền tảng.”
Đảm bảo cho không có tai nạn nào xảy ra, đội cũng phải kiểm tra thật cẩn thận các sản phẩm và phải nắm bắt được điểm quan trọng của người hâm mộ.
Mặc dù số lượng của mắt xem buổi phát sóng của kha huỳnh chưa thể theo kịp được các kênh lớn khác nhưng phòng phát sóng quà tặng của các fan rất lớn và nhiều. Độ sinh động của người hâm mộ cũng rất đa dạng, thế là đủ rồi.
“Vị trí của tôi đang ở gần phòng của người hầu trên lầu ba của lâu đài. Nếu dùng tay gõ nhẹ vào bạn có thể phát hiện phía sau trống không. Khi chơi game hãy bấm chuột vào vị trí này để có lời nhắc.” Gương mặt của mộc kha huỳnh lạnh băng, có bọt khí hội thoại thoát ra từ trên đầu của nhân vật.
“Cô ấy rất thông minh.” Tạ Lăng liếc nhìn màn hình rồi nói.
“Ngoài chức năng đối thoại cơ bản mà thần tượng ảo truyền thống có, và sở hữu trí tuệ nhân tạo. Cô ấy còn có chức năng tìm kiếm siêu mạnh. Hiện tại cô ấy còn có thể nắm vững lượng kiến thức của học sinh trung học. Thế cho nên các thiết bị thông thường khá khó để tải tất cả các chương trình của cô ấy vào cùng một lúc được... sẽ có một thủ tục chờ ba giờ một lần mới có thể truy cập lại.”
Đây cũng chính là lý do hắn đưa ông chủ tới đây vào ban đêm. Trang bị hiện tại mà hắn có chưa đủ để đảm bảo rằng mộc kha huỳnh có thể vận hành một cách tốt nhất.
Tạ Lăng gật gật đầu, hiện tại anh đang ở văn phòng làm việc tư nhân của Mục Phong. Chắc căn phòng này rộng khoảng hai trăm mét vuông, hơn một nửa không gian dùng để đặt những thứ thiết bị khổng lồ. Trên mặt đất cũng có một đống dây điện. Còn có nước làm mát thiết bị sử dụng để đảm bảo các thiết bị được hoạt động bình thường.
Anh khẽ thở dài: “Rất tốn điện đi...”
“Nó khá đắt.” Mục Phong héo rũ mà nói.
Tạ Lăng: “cậu có thể hỏi trực tiếp giám đốc trương hoặc là nhờ tới sự trợ giúp của nhóm nghiên cứu?”
Mộc Phong lập tức xua xua tay: “Không, không có!”
Nhà kỹ sư thiên tài gãi gãi đầu hơi ngượng ngùng mà nói: “Đúng rồi, ông chủ, ngài có biết Lăng Vân không? Gần đây tôi đã đọc các bài báo do nghiên cứu của bọn họ xuất bản. Phòng nghiên cứu nội bộ của Lăng Vân đang xử lý một bộ xử lý tốc độ cao rất đặc biệt... tôi có thể lấy nó được không?”
Mục Phong còn nói mình đã xem qua rất nhiều bài báo cáo luận về điện tử, trong đó có tờ giấy được hắn ta đánh dấu màu đỏ. Tạ Lăng nhìn lướt qua đó có lẽ là những chỗ nói đến tốc độ phân tích của bộ xử lý mà hắn ta nói tới.
“Tôi đã tính toán một chút, nếu kha huỳnh có được bộ xử lý này, thì tốc độ phân thích của cô ấy sẽ nhanh hơn. Bây giờ con người có thể đóng phim truyền hình thần tượng. Thì kha huỳnh của chúng ta cũng có thể đóng phim hoạt hình. Chưa kể ca hát nhảy múa đều sẽ đẹp hơn... rất nhiên quần áo đẹp không phải thứ quan trọng nhất!”
Đang làm... phim hoạt hình? Tạ thiếu gia nhướn mày.
“Thiết bị bên trong của Lăng Vân chắc chắn sẽ không tuỳ tiện mà người ngoài có thể có được. Tôi cũng đã tính toán chi phí để có thể mua được thiết bị nhưng kha huỳnh trong một thời gian ngắn khó có thể kiếm lại được. Nhưng nếu có bộ xử lý nhanh nhạy chắc chắn cô ấy sẽ làm việc tốt hơn rất nhiều. Đúng vậy, con người cũng cần phải nghỉ ngơi nhưng cô ấy thì khác! Thậm chí kha huỳnh còn có thể dạy trẻ em học! Toán học, tiếng trung, tiếng anh, hoá học, vật lý, sinh học, lịch sử, thậm chí cả tâm lý và luật đều hoàn toàn ổn! Cô ấy thực sự là một thiên tài siêu trí tuệ!” Mục Phong chắp hai tay lại, rõ ràng một lời không thể nói hết.
Không biết chương trình phát sóng cô gái 2D trên màn hình đã tắt từ bao giờ. Cô đứng trước màn hình của Tạ Lăng, hộp thoại vẫn hiện lên ở trong đầu.
[Muốn quần áo mới, giày mới QAQ]
[Với bộ xử lý, tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ để kiếm tiền.]
[Waaaa, thật sự muốn nó.]
Tạ Lăng cảm thấy những hộp thoại này và giọng điệu của oánh oánh có điểm khá quen thuộc.
“Cô ấy có biết vẽ không?”
[xin chào sếp!! Anh muốn gì vậy?] cô gái trên màn hình vui vẻ nhảy lên, không hề có dáng vẻ của một tiểu thư lúc phát sóng nữa.
“Tôi muốn cô vẽ một chiếc lồng sắt nuôi một con chim nhỏ, đáng yêu một chút, đôi mắt màu đen, mang theo một gọng kính vàng, cực kỳ dính người!” Tạ đại kim chủ nói xong thì thấy cô gái trong màn hình sắc mặt hơi buồn rầu.
Anh hoài nghi có lẽ mình yêu cầu quá cao rồi, “Ầy, không vẽ được chim thì có thể vẽ chó nha, răng nhỏ nhỏ một chút, trong miệng còn ngậm xương, biểu cảm có chút bướng bỉnh.”
Mộc kha huỳnh cảm thấy con người này có thể đã hiểu lầm cô ấy cái gì rồi. Mức độ thông minh của cô ấy thực sự không quá cao, cái gì mà “cực kỳ dính người”, lại còn “có chút bướng bỉnh”? Cô thật sự không thể hiểu được ngôn ngữ hoá đồ vật.
Có lẽ là vẽ chim và vẽ chó đi?
Trí tuệ nhân tạo tự động đơn giản hoá mệnh lệnh của con người.
Cô ấy di chuyển hai cánh tay nhỏ nhỏ của mình. Máy in được kết nối nhanh chóng đẩy ra hai bức tranh. Tạ thiếu gia cầm hai bức tranh lên lập tức liền trở nên vui vẻ.
Bức tranh đầu tiên là vẽ một con chim nhỏ mập mạp mũm mĩm bị nhốt vào trong một cái lồng sắt nhỏ hẹp. Vì quá béo nên lông của nó còn bị chìa ra khỏi lồng. Mắt của chim nhỏ là một hạt đậu đen đen còn mang theo một cái mắt kính màu vàng; bức tranh thứ hai là vẽ một con chó con màu trắng, trên đôi mắt của nó cũng đeo một chiếc gọng kính màu vàng kim. Cái đuôi nhỏ hơi vểnh lên, mà nó còn đang chăm chú gặm miếng xương ở trong miệng của mình. Nhưng từ cái miệng đang mở to của cún con cũng có thể nhìn ra là nó chưa mọc hết răng nha!
Quá là đáng yêu rồi đi! Rõ ràng là được khắc từ khuôn mặt của Phó tiên sinh a!