Ánh mắt ông chủ Vu lộ ra ba phần bất đắc dĩ, ba phần thương tiếc cùng bốn phần bàng hoàng vô thố!
Một bên ông vừa cảm thấy áy náy với Phó Minh Thành, một bên lương tâm ông lại không cho phép mình trơ mắt nhìn lão Tạ bị lừa, trong lòng ông giãy giụa rối rắm, không biết nên mở miệng như thế nào.
Tạ Lăng nhìn kỹ ánh mắt của đồng chí Tạ Vinh Quang, nhíu mày, sau đó dời tầm mắt. Nhìn ba anh như vậy, đoán chừng chỉ lát nữa thôi là không nhịn được chạy đi tìm anh ‘tâm sự’ cho mà xem.
Tạ thiếu gia quay đầu nói với Phó Minh Thành: “Ăn cơm thôi.”
“Ừ.” Phó Tước Tước ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đồng chí Tạ Vinh Quang thấy thế thì tặc lưỡi, nhỏ giọng nói với ông chủ Vu: “Cậu nói xem, có phải con trai tôi quá cường thế rồi không? Nếu như vậy có gây bất lợi gì đến sự hòa hợp trong hôn nhân không?”
Ông chủ Vu ngước mắt ngắm gió nhìn mây: “... Sẽ không đâu.”
Tôi thấy người nào đó ngược lại có vẻ rất thích thú kia kìa.
Bầu không khí trên bàn ăn có chút quỷ dị, người ngồi trên bàn mỗi người đều mang tâm tư riêng, không có cùng tần số sóng não, mà quả bóng họ Ôn nào đó đúng ngay lúc này băng qua muôn vàn gian nan hiểm trở lết vào đến trong phòng.
Quả bóng họ Ôn mệt muốn chết mà than vãn: “Lăng Lăng, từ từ thôi đợi tớ với.”
Cậu cởi quần áo theo đúng quy trình, chỉ mặc độc một chiếc áo leo lên giường đất, cười hì hì với ông chủ Vu: “Chào chú Vu! Hôm nay con sẽ ở lì trên giường đất của chú thôi không xuống đâu!”
Ông chủ Vu cũng cười lại với cậu: “Yên tâm, chú mới thêm củi lửa, đủ cho con ngủ cả một đêm.”
Bàn ăn đặt ngay bên cạnh giường đất, Ôn Tử Nhiên ngồi trên giường đất cũng có thể ăn cơm luôn.
Tạ Lăng vừa nhìn thấy Ôn Tử Nhiên liền tức giận, anh cười lạnh một tiếng rồi quay ngoắt mặt đi.
Chính tên này đã tẩy não Tước Tước nhà anh thành đồ ngốc!
Ôn Tử Nhiên héo rũ: “Con có trêu chọc gì cậu ta đâu, con cũng nào dám trêu chọc gì, chỉ thiếu tôn cậu ta lên thành Phật Gia thôi.”
Chỉ là cậu ta không cẩn thận quấy rầy đến cặp vợ chồng son đang yêu đương thôi mà.
Hừ, hôn thì cũng hôn rồi, lại còn sợ bị người khác nhìn thấy sao! Xung quanh có nhiều ngựa như vậy, cũng không thấy Lăng Lăng tức giận con ngựa nào!
Không công bằng chút nào!
Cậu lặng lẽ nhìn Phó Minh Thành và Tạ Lăng, thầm nghĩ hai người này cũng bắt kịp thời đại đấy chứ, không những cưới trước yêu sau mà còn có cả tâm tư chơi trò thế thân tình thú. Thân là một diễn viên, cậu cũng chưa diễn nhiều bằng hai người bọn họ đâu!
Ba Tạ cũng cảm thấy Ôn Tử Nhiên không có khả năng chỉ trong từng nấy thời gian đã có thể chọc con trai ông tức giận, bèn nói: “Đều là người đã kết hôn rồi, con ổn trọng chút đi, không thể tùy hứng như vậy. Con xem Tiểu Phó còn trầm ổn hơn con nhiều kìa, học hỏi người ta chút.”
Tạ Lăng nghe vậy, nhướn mí: “Ồ.”
Vậy thì ba đang nói đến Tiểu Phó đang tự coi mình thành thế thân của Ôn Tử Nhiên ư? Vậy thì đúng là ổn trọng thật đấy.
Tạ Vinh Quang bị con trai mình “ồ” một tiếng đáp lời, vẫn chưa ý thức được Tạ thiếu gia đang trào phúng ba ruột của mình, còn tưởng là con ông không phục chứ.
Khiêm tốn mới có thể tiến bộ được, con của ông kiêu ngạo quá rồi!
Ba Tạ cảm thấy như thế là không được, ông quay đầu nói: “Tiểu Phó này, hạng mục lần trước cậu nói tôi thấy rất tốt đấy, tiện đây có thời gian thì thương lượng luôn cũng được, tôi nghĩ nhóm đối tượng vẫn là giới trẻ.”
Phó Minh Thành đang căng thẳng lắm, đáy mắt hiện ra vẻ mờ mịt hoang mang, nhưng hắn vẫn nhanh chóng trả lời: “Vâng, nhưng trước mắt thì kỹ thuật vẫn chưa được thành thục, khó có thể tung ra thị trường trong khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa, lượng người tiêu thụ sản phẩm không phải là nhất thành bất biến, có lẽ đến lúc đó chúng ta cũng có thể phát triển thêm nhiều đối tượng tham gia.”
Ba Tạ như suy tư gì mà gật đầu, hình như cũng có lý? Nhưng sao cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy nhỉ?
Tạ Lăng khoác tay lên lưng ghế, anh nghiêng người nhìn Phó Minh Thành, đáy mắt tràn ngập ý cười.
“Ba, không bằng ba hỏi lại anh ấy xem là đang nói về hạng mục gì đi.” Tạ thiếu gia lười biếng nói.
Ba Tạ không hiểu ra sao, ông theo bản năng nhìn về phía Tiểu Phó, lại thấy người kia đang ngắm gió nhìn mây, vẻ mặt xấu hổ, ông đột nhiên vỗ vỗ đầu mình: “Xem đầu óc ba này, bây giờ Tiểu Phó vẫn còn đang rối loạn trí nhớ đúng không nhỉ?”
Nếu không có ai nhắc nhở, có lẽ ông đã quên mất tiêu chuyện Tiểu Phó bị mất trí nhớ rồi. Mà cũng tại cái cậu Tiểu Phó này giả vờ cũng đứng đắn quá cơ, làm ông không tài nào nhận ra là cậu ta đang nói hươu nói vượn chứ!
Ông chủ Vu hơi khựng lại, tên gia hỏa này, thế mà còn có thể giả vờ rối loạn trí nhớ để đục nước béo cò, Phó Minh Thành này, công phu thâm độc đấy.
Ba Tạ biết chuyện Phó Minh Thành gặp tai nạn xe cộ như thế nào, ông tức giận nói: “Vinh Thâm Niên đầu óc có bệnh, Vinh Hạ cũng chẳng kém ông nội nó là bao, cả nhà đều có bệnh, chỉ biết giở trò sau lưng, cho rằng ai cũng nhìn trúng cái bệnh phá đồ của nhà bọn họ hả? Năng lực không ra sao mà mặt lại rất dày.”
Ôn Tử Nhiên buồn bã nói: “Chú, con đang ăn rất là vui vẻ, ngài có thể đừng đề cập đến nhà họ Vinh nữa được không? Nghe xong hết muốn ăn nổi luôn ý.”
“Ây, vất vả lắm mới đến chỗ tôi chơi một chuyến, đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Ông chủ Vu mới là người không muốn nghe thấy ba chữ ‘nhà họ Vinh’ nhất, ông vội nói lảng sang chuyện khác, “Không phải dạo này Tiểu Ôn rất bận rộn sao? Sao lại có thời gian đi theo chú Tạ con đến đây vậy?”
“Con bị sa thải tạm thời ạ.” Ôn Tử Nhiên thở dài, cậu lặng lẽ liếc Tạ Lăng, “Con không theo kịp yêu cầu của đại đạo diễn á, người ta bắt con diễn ánh mắt của biến thái, mà chú cũng biết rồi đó, từ nhỏ con đây đã thiện lương biết bao, sao có thể biết tâm lý biến thái là cái gì được. Nhưng đại đạo diễn cũng muốn kiếm cơm mà, cũng vì tiền tài mà khom lung, là ông chủ của con một hai phải nhét con vào mới chịu, con nào có biện pháp nào khác.”
Khóe miệng ông chủ Vu giật giật, cái tên nhóc Tiểu Ôn này vẫn chưa chịu sửa cái tật thích khoe khoang này à...
Phó Minh Thành nghe vậy, dùng dư quang liếc Ôn Tử Nhiên, trong lòng đang thầm phỉ nhổ. Cái tên này thật đáng ghét. Lăng Lăng tiêu nhiều tiền như vậy để lấy tài nguyên cho cậu ta, cậu ta không quý trọng thì thôi đi, thế mà còn dám không biết tốt xấu ở trước mặt Lăng Lăng nói mấy lời làm em ấy thương tâm, nếu là hắn, nhất định hắn sẽ không bao giờ để cho Lăng Lăng phải buồn.
Tạ Lăng vươn tau ra nhéo nhéo lòng bàn tay Tước Tước, hung tợn nói: “Không được suy nghĩ lung tung!”
Phó Minh Thành nắm lấy ngón tay Tạ Lăng, cẩn thận nhéo nhéo, ngón tay cậu thanh niên thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay hồng hồng đáng yêu. Ánh mắt Phó Minh Thành u ám, một đôi tay xinh đẹp dường này, sẽ ở nơi hắn không nhìn thấy mà ôm người khác, mà người nọ hiện tại lại đang tùy ý giẫm đạp lên tâm ý của Lăng Lăng.
“Anh không có.” Phó Tước Tước nhỏ giọng đáp lại.
Nào có suy nghĩ linh tinh đâu, rõ ràng nó là sự thật mà, Tước Tước chỉ ngẫm lại thôi cũng không được sao!
“Vậy là con không đúng rồi, lúc nào cũng phải học tập chứ, có khó khăn thì phải đón gió mà lên, không được thấy khó mà lui, có nghe chưa!” Đồng chí Tạ Vinh Quang không tán đồng với sự tiêu cực của Ôn Tử Nhiên.
Phó Tước Tước gật đầu, Tạ tiên sinh nói rất đúng, có một số việc quyết không thể dễ dàng từ bỏ, không có nỗ lực thì sao có thể thành công! Không cần biết Ôn Tử Nhiên với Lăng Lăng tình đầu ý hợp như thế nào, bây giờ người kết hôn với Lăng Lăng chính là mình đây! Người bồi bên cạnh Lăng Lăng cũng là mình!
“Nếu cố gắng mà hữu dụng thì thế giới này đã không có thiên tài.” Ôn Tử Nhiên thở dài, có một số việc thật sự không phải là chỉ cần dựa vào cố gắng là có thể thành công. Nhân vật nam chính mà vốn dĩ cậu định dùng để chuyển hình, cậu cũng chỉ có thể dựa vào tính cách vốn có của bản thân mà diễn, nghe là biết kỹ năng diễn xuất của cậu tệ đến mức nào.
Thật ra Ôn Tử Nhiên đã đóng qua không ít bộ phim thần tượng, thế nhưng thiết lập nhẫn vẫn vẫn chỉ quanh đi quẩn lại giữa mấy loại, bá tổng, thiếu gia nhà giàu, giáo bá học tra. Thiết lập khó nhất cũng chỉ có nhân vât bác sĩ tâm lý lạnh lùng cao ngạo mà thôi.
Thành thật mà nói, mấy thiết lập nhân vật này cậu đều có sẵn khuôn mẫu để mà diễn theo. Bá tổng thì trực tiếp bắt chước chú Tạ này, còn bản thân cậu chính là thiếu gia nhà giàu đây, hơn nữa khi còn nhỏ cậu cũng phản nghịch ghê lắm. Ngay cả bác sĩ tâm lý cao ngạo lạnh lùng... cậu cũng có thể dùng khuôn mẫu từ chính mẹ ruột mình mà ra!
Sự nghiệp diễn xuất của Ôn Tử Nhiên chỉ từ bắt chước mà ra, không hề có sự sáng tạo, cho nên kỹ thuật diễn cũng dao động khá lớn. Bắt chước thì gãi đúng chỗ ngứa, diễn có linh khí cực kỳ, còn không bắt chước được, thì đồng nghĩa với việc diễn dở tệ lắm luôn.
Mà kịch bản này đối với Ôn Tử Nhiên mà nói thì quá khó khăn, bên cạnh cậu không có ai là biến thái cả —— không tìm được người nào biến thái, cho nên không có cách nào bắt chước được ánh mắt biến thái với mưu trí lên kế hoạch.
Bộ Tiểu Ôn không muốn nỗ lực sao? Nhưng Tiểu Ôn không có bạn bè là biến thái!
“Nhân vật này có nhiều người muốn tranh lắm, nhưng con lại chiếm bồn cầu không chịu đi i, áp lực lớn lắm luôn.” Ôn Tử Nhiên làm bộ làm tịch lau lau khóe mắt, nhưng lại không có nước mắt chảy ra.
Ài, kỹ năng diễn xuất của Ôn Tử Nhiên kém vậy đấy, ngay cả giả khóc cũng không diễn được.
Ôn Tử Nhiên gãi cằm, tầm mắt trong lúc lơ đáng quét qua chỗ Phó Minh Thành. Cậu phát hiện người này đang nhìn mình, đối diện với ánh mắt ấy, cậu có thể dễ dàng cảm nhận được trong mắt đối phương không hề che giấu đi sự lạnh lùng.
Ôn thiếu gia theo bản năng lại chạy đi cáo trạng: “Tạ Lăng, anh ta lườm tớ.”
Tạ Lăng ngước mắt lên, chỉ thấy Tước Tước nhà mình đang ngoãn ngoãn nghịch ngón tay, “Đừng có lảng sang chuyện khác, tiếp tục tiếp thu tư tưởng giáo dục đi.”
Ôn Tử Nhiên oan ức: Anh ta lườm tớ thật mà!
Ôn Tử Nhiên nhìn thấy toàn bộ quá trình lật mặt như lật bánh tráng của Phó Minh Thành, không khỏi nín thở. Tên gia hỏa này, kỹ năng diễn xuất còn tốt hơn cả mình! Ôn thiếu gia nghĩ thầm, Phó tổng thù dai thế không biết, còn không phải chỉ là trước đây cậu thuận miệng nói Tạ Lăng ly hôn đi thôi sao, thế mà đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng...
Tạ Lăng vừa nhìn Tước Tước liền biết Tước Tước lại đang giả vờ ngoan ngoãn, chứng tỏ vừa nãy anh ấy có lườm Ôn Tử Nhiên thật. Thế nhưng anh thấy Tước Tước lườm cậu ta cũng tốt!
Còn không phải là do Ôn Tử Nhiên tự mình rước họa sao? Nói linh tinh, xứng đáng lắm.
Ôn Tử Nhiên tự nhủ với lòng, anh ta là ngườ bệnh, mình không thèm chấp nhặt làm gì. Thế nhưng Tạ Lăng vừa mới quay đầu đi, Phó Minh Thành lại bắt đầu lườm cậu. Ôn thiếu gia quật cường cứng rắn, cậu trừng mắt lườm lại hắn ta.
Tôi thấy anh không biết thaan biết phận rồi đấy! Dựa theo bối phận bây giờ thì anh cũng nên gọi tôi một tiếng anh họ đấy nhé!
Ba Tạ ngồi ở bên kia còn đang nói về tầm quan trọng của nỗ lực, mà Ôn Tử Nhiên ở bên này lại đang âm thầm cùng Phó Minh Thành phân cao thấp, còn Tạ thiếu gia là ngồi giữa trung tâm làm bộ như không thấy gì cả, tiếp tục ăn cơm.
Tạ thiếu gia nghĩ thầm, ánh mắt của Tước Tước nhà bọn họ vẫn rất có ảnh hưởng, nhất định Ôn Tử Nhiên sẽ không thắng được.
Dù Tạ thiếu gia đã đoán trước được, nhưng không ngờ đồng chí Tiểu Ôn chỉ cần năm giây đã bại trận. Cậu tổn thương lắm luôn, ánh mắt kẻ địch lộ ra ba phần lạnh lẽo, ba phần tối tăm cùng bốn phần sát ý! Quả thật giống y như đúc tên biến thái cố chấp mà đạo diễn lận nói! Căn bản là cậu không thể đánh lại!
Ôn Tử Nhiên hơi khựng lại:… Ý? Biến thái?
“”Ba, ba có chuyện gì muốn nói với con không?” Đột nhiên Tạ thiếu gia mở miệng.
Đồng chí Tạ Vinh Quang đang nói thì bị ngắt lời, không vui, “Không có không có, con đã nỗ lực lắm rồi, ba xem trọng con. Lại nói đến tầm quan trọng của sự nỗ lực, gia đình chúng ta chính là hình mẫu về sự nỗ lực…”
“Anh đi ra ngoài trước đi.” Tạ Lăng vỗ đùi chim hoàng yến.
Chim hoàng yến nhấp môi, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý.
Đồng chí Tạ Vinh Quang sực nhớ ra mục đích phải dạy dỗ lại con trai mình trong việc giữ gìn hôn nhân hạnh phúc: “Hầy, Lăng Lăng, đây là con không đúng rồi, quá chuyên chế, Tiểu Phó vẫn còn chưa cơm nước xong đâu, mà Tiểu Phó cậu cũng đừng nghe lời nó quá…”
Tạ thiếu gia ngắt lời người ba lại sắp bắt đầu lải nhải của mình, anh chỉ chỉ Ôn Tử Nhiên, nói: “Cậu cũng đi ra ngoài.”
Tước Tước phải ở bên ngoài một mình nhất định sẽ không vui, Ôn Tử Nhiên đi ra ngoài, vừa khéo để Tước Tước lườm cho đỡ buồn cũng được.
Trong một khắc, Ôn Tử Nhiên cũng có suy nghĩ đi ra battle ánh mắt với Phó Minh Thành đấy, thế nhưng sau khi nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, cậu nhanh chóng từ bỏ ý định. Bên ngoài lạnh lắm, Tiểu Ôn không muốn rời khỏi chiếc giường đất ấm áp này đâu. Cậu quật cường ngoảnh mặt đi: “Tớ không đi! Tớ không có kết hôn với cậu, tớ sẽ không nghe lời cậu đâu!”
“Vậy thì tôi ra ngoài nhé?” Ông chủ Vu thấy Phó Minh Thành đa đi ra, vẻ mặt rối rắm.
“Không cần đâu.” Đồng chí Tạ Vinh Quang giữ chặt lấy ông chủ Vu, “Được rồi, đều là người một nhà, có chuyện gì mau nói. Tiểu phó đối xử với con rất tốt, mà con còn có chuyện giấu cậu ta.”
Đồng chí Tạ Vinh Quang cảm thấy con trai ông thật sự quá lạnh lùng vô tình, nếu có thời gian, nhất định ông phải nói cho thằng con mình biết Tiểu Phó đã phải cố gắng nỗ lực như thế nào! Con của ông không biết được những chuyện trước đây Tiểu Phó từng làm vì nó, đoạn tình cảm này cứ mãi bất bình đẳng! Nếu đã yêu nhau rồi tiến tới hôn nhân, thì nhất định không thể có gì ngăn trở!
Tạ thiếu gia vẻ mặt lãnh khốc: “Cũng tốt, nhưng nếu đầu óc không có bệnh thì tốt hơn.”
“Chuyện này sao có thể trách Tiểu Phó được, tai nạn xe cộ cũng không phải chuyện cậu ta có thể khống chế được. Không phải là rối loạn trí nhớ thôi sao, mợ con nói không có gì to tát cả, thế nhưng thái độ của con có vấn đề đấy. Khiến Tiểu Phó không có cảm giác an toàn.”
“Anh ấy tự coi mình thành thế thân cho bạch nguyệt quang của con, con có thể làm gì được chứ?”
Ôn Tử Nhiên + Tạ Vinh Quang + ông chủ Vu: “Hả?” Thế thân?
Quả thật là ba Tạ không biết có chuyện thế thân này nọ đồ, tại mợ của Lăng Lăng nói với ông là, trước mắt Tiểu Phó bị khuyết thiếu cảm giác an toàn, sợ bị vứt bỏ.
“Anh ấy không ngừng tự coi mình thành thế thân, lại còn thay con tìm cho con hai ba bạch nguyệt quang nữa nữa!” Tạ Lăng chỉ vào Ôn Tử Nhiên, hai mắt tràn đầy lửa giận, tức giận mắng: “Vốn dĩ đầu óc anh ta đã không ổn rồi, thế mà cậu còn dám ở trước mặt anh ấy nói lung tung!”
Ông chủ Vu nheo mắt, từ từ đã, chẳng lẽ đầu óc Phó Minh Thành có vấn đề không phải là giả vờ à?
“Việc này lỗi là do tớ.” Ôn Tử Nhiên thành khẩn xin lỗi, hai mắt liếc ngang liếc dọc.
Hóa ra là thế.
Cố chấp, cầu mà không được, kẻ thù tưởng tượng... Hê hê, hóa ra biến thái ở ngay bên cạnh mình!