Ôn Tử Nhiên trơ mắt nhìn Tạ Lăng nắm tay ‘thế thân’ dắt đi, bỏ mặc ‘bạch nguyệt quang’ là cậu đây ở chỗ này. Cậu đẩy đẩy mắt kính, hơi mỉm cười: “Nhất định bây giờ Trà Trà đàn cho rằng mình diễn rất đạt, trong lòng vừa mừng thầm vừa sợ hãi, mà thế thân vừa nếm được ngon ngọt lại càng thêm địch ý với chính chủ!”
Ầy, nhất định bây giờ trà xanh sẽ giả vờ đáng thương để Lăng Lăng thương xót hắn cho mà xem!
Hệt như lời Ôn Tử Nhiên phỏng đoán, sau khi Phó Tước Tước được Lăng Lăng đưa đi thì vẻ mặt hơi khẩn trương, “Có phải anh quấy rầy đến em rồi không? Xin lỗi, chỉ là anh...”
Đầu ngón tay hắn khẽ run, bàn tay nắm lấy tay Tạ Lăng gia tăng lực đạo, tuy chưa nói hết lời, nhưng ai cũng có thể đọc ra ý mà hắn chưa nói hết.
Chỉ là anh thích em, muốn ở bên em nhiều hơn một chút.
“Không sao.” Tạ Lăng nhéo nhéo tay Tước Tước, hai mắt cong cong, “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, để tôi đưa anh đi xem mèo con.”
Phó Tước Tước dịu ngoan gật đầu, ánh mắt hơi lóe, khóe môi câu lên một nụ cười khó phát hiện.
Tạ Lăng dẫn Tước Tước rẽ trái rẽ phải vào một sân viện khác, trong sân viện này chỉ có duy nhất một căn phòng, tường được sơn màu hồng phấn, bên trong là đám mèo mà ông chủ Vu nuôi.
Cửa phòng chỉ khép hờ, Tạ Lăng đẩy cửa bước vào, căn nhà này chỉ rộng chừng sáu bảy mươi mét vuông, nhìn trống trải lắm. Trên sàn nhà trải một tấm thảm thật dày, ở vị trí trung tâm có đặt một cái nhà cây cực to cho mèo, trên vách tường cũng bày biện không ít kệ parkour cho đám mèo leo trèo. Bên trên còn có một cái cửa sổ sát mái, hôm nào đẹp trời thì ánh nắng mặt trời sẽ chiếu xuống, còn hôm nay tuyết rơi nên trần nhà phủ đầy tuyết, ngăn không cho vầng thái dương chiếu nắng vào.
Mấy con mèo đủ loại màu lông vết vằn lười biếng nằm ườn dưới đất, nghe thấy động tĩnh cũng chỉ hờ hững mở to mắt nhìn, không thèm nhúc nhích lấy một cái.
Tạ Lăng ngoài ý muốn gặp phải đồng chí Tạ Vinh Quang cũng đang ở đây.
Căn nhà này tứ phía đều có cửa sổ, vì hôm nay có tuyết rơi nên chỉ có cửa sổ ở phía bắc là còn có ánh mặt trời chiếu vào, lúc này ba anh với ông chủ Vu đang nằm trên ghế bập bênh, trong tay mỗi người đang ôm một con mèo béo mập, hưởng thụ chút thời gian nhàn nhã hiếm hoi.
Thật ra là đồng chí Tạ Vinh Quang cố ý chờ ở đây đấy. Thân là nhà giàu số một, đời này của ông có hai việc không thể từ bỏ, một là kết giao bạn bè, hai là xem chuyện vui.
Biết được đồng chí Tiểu Phó bị rối loạn trí nhớ đến độ coi mình là thế thân, phản ứng đầu tiên của đồng chí Tạ Vinh Quang chính là “Bệnh này không nhẹ đâu!”, phản ứng thứ hai chính là “Mẹ nó kích thích thật đấy!”. Mà ngay khi thằng cháu cả nhà ông vừa đưa ra quyết định dùng ‘liệu pháp kích thích’, ông cũng đi hỏi người có chuyên môn aka mợ của con trai ông, xác nhận liệu pháp này có tác dụng với bệnh tình của Phó Minh Thành, rồi sau đó đồng chí Tạ Vinh Quang liền lén lút chuẩn bị đi xem náo nhiệt chơi.
Ông đã thấy thằng cháu cả mình viết xong một bộ ‘tư liệu lưu trình’, mà bước đầu tiên của lưu trình chính là ở căn phòng nuôi mèo này! Vì vậy ông đã chạy ngay đến đây nằm ôm cây đợi thỏ!
Ba Tạ nghe thấy tiếng mở cửa, lặng lẽ hé một con mắt ra, con mèo quýt đang nằm trong lòng ông cũng hé một con mắt ra, động tác của cả hai đồng bộ một cách vi diệu.
“Mấy đứa cũng đến xem mèo con đấy à, kìa, ở bên kia đó, vẫn chưa mở mắt đâu, mèo mẹ vẫn đang ở đó, chắc là không ôm nó được đâu.” Ba Tạ duỗi tau chỉ chỉ con mèo ở trong góc.
Ba Tạ hơi ngồi thẳng dậy, ghế bập bênh giảm biên độ, ông chủ Vu ở bên cạnh cũng lặng lẽ trợn mắt.
Đồng chí Tạ Vinh Quang xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Anh họ con đâu? Vừa nãy ba thấy nó ra ngoài tìm con mà.”
“Con không biết.” Tạ Lăng ngồi xổm xuống, bế con mèo trắng ở bên chân lên, con mèo mở to đôi mắt nhìn Tạ Lăng một cái rồi cọ cọ vào người anh, an tâm nằm vào lòng cái tên thú hai chân này.
Từ nhỏ Tạ Lăng đã được động vật nhỏ yêu thích, ngay cả mấy con thú ngạo khí đến đâu thì vừa gặp anh cũng sẽ thành bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu.
Bốn phía nhà nuôi mèo đều có cửa sổ, lấy ánh sáng rất tốt, cái thảm lông trong nhà khiến căn phòng trở nên ấm cúng hơn hẳn. Có lẽ là thấy Tạ Lăng bế Đại Bạch, nên mấy bé mèo đang nằm ườn trên sàn cũng chạy đến bên chân Tạ Lăng cọ cọ làm nũng.
Tạ Lăng ngồi xuống, vuốt ve từng đứa lắm lông đáng yêu này. Có lẽ là do anh có thủ pháp cao siêu nên đám mèo béo này lần lượt nằm lăn ra sàn ưỡn cái bụng mềm mại ra như đang câu dẫn.
Phó Minh Thành chăm chú nhìn, hắn cứ như vậy ở một bên yên tĩnh mà nhìn Tạ Lăng, đôi con ngươi giấu sau cặp kính lộ ra vài phần si mê, tầm mắt nóng bỏng âu yếm ngắm nhìn cậu thanh niên, trong lòng không nhịn được mà ghen tị.
—— Đàn mèo béo này dựa vào cái gì mà có thể trắng trợn táo bạo câu dẫn Lăng Lăng như vậy hả?
Đại Bạch là một con mèo lông dài, lông vuốt rất sướng tay, yết hầu nó phát ra tiếng khò khè khò khè vì được hầu hạ thoải mái. Tạ thiếu gia cong mắt cười, tâm trạng vui vẻ, mà con mèo quyets nằm bên chân anh nãy giờ thấy tên nhân loại này vẫn không sờ nó, bèn lấy cái đuôi quất quất tay Tạ Lăng, cực kì tâm cơ mà cọ cọ.
Phó Minh Thành nhìn con mèo tâm cơ này, cười lạnh một tiếng, cái đồ không biết liêm sỉ!
“Anh cũng ôm nó đi, ôm thích cực!” Tạ Lăng giơ Đại Bạch lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Phó Tước Tước.
Phó Tước Tước nhìn chằm chằm Đại Bạch, Đại Bạch cũng nhìn chằm chằm lại Phó Tước Tước, hai giây sau, Đại Bạch đột nhiên giãy giụa nhảy khỏi tay Tạ Lăng, nó bước lên, dẫm một cái chân mèo lên đùi Tạ Lăng, “meo~” một tiếng.
Phó Tước Tước không thích mèo, nhưng Lăng Lăng rất thích. Vì thế, hắn cũng ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn sờ Đại Bạch, Đại Bạch lại linh hoạt né tránh đi, một bộ liều chết không từ.
Phó Tước Tước nheo nheo mắt, sau đó hắn vô thố giương mắt nhìn về phía Tạ Lăng, ngữ khí mất mát: “Hình như nó không thích anh...”
“Mèo chỉ thích ai đối xử tốt với nó thôi.” Ôn Tử Nhiên đẩy cửa bước vào, vừa mở miệng ra là đã buông lời khiêu khích. Cậu bước đến bên cạnh Tạ Lăng, khom lưng bế Đại Bạch lên, cười như không cười mà nhìn Phó Minh Thành.
Cậu có diện mạo tuấn mỹ, ánh mắt câu nhân, lúc cười rộ lên còn lộ ra chút quyến luyến, thế nhưng ánh mắt nhìn Phó Minh Thành lại lộ rõ sự giễu cợt. Cậu nhanh chóng dời tầm mắt, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Tạ Lăng, dựa sát vào người anh, nhỏ giọng thì thầm: “Không biết nói gì, không có kịch bản, nói linh tinh vậy.”
Tạ Lăng:...
Ôn Tử Nhiên đặt Đại Bạch vào lòng Tạ Lăng, sau đó duỗi tay lấy chiếc khăn quàng cổ trên cổ Tạ Lăng xuống, “Trong phòng nóng như vậy mà cũng không biết tháo khăn ra, Lăng Lăng rời khỏi tớ là không biết tự chăm sóc chính mình.”
Ngữ khí thân mật, thái độ tự nhiên như thể mỗi ngày cậu ta chăm sóc Tạ Lăng thật.
Tạ Lăng: “Cậu dừng lại đi...”
Ôn Tử Nhiên nhìn ra Tạ Lăng đang đau lòng cho tên kia, cậu cúi sát vào, móc điện thoại ra: “Cậu xem mẹ tớ nhắn gì.”
Cậu biết Tạ Lăng không yên tâm để mình làm bậy, nên vội kéo mẹ ra làm cớ luôn.
Tạ Lăng nhìn màn hình, hơi chần chờ: “Không phải là tớ không tin mợ” Tớ chỉ cảm thấy không tin cậu thôi.
Ôn Tử Nhiên ngó Phó Minh Thành, đặt cằm lên vai Tạ Lăng, nhỏ giọng: “Chắc sẽ không ngốc hơn bây giờ đâu.”
... Có đạo lý.
“Nhìn tớ phát huy đây này, đừng ngẩng đầu lên.”
“Xin lỗi, có phải anh có việc muốn nói với Lăng Lăng không? Tôi quấy rầy đến hai người à?” Ôn Tử Nhiên giả bộ như giờ mới chú ý đến Phó Minh Thành vẫn đang ở đây, giọng đầy kinh ngạc.
Tạ Lăng rũ mắt, không ngẩng đầu lên, như là bị Đại Bạch nằm trong lòng thu hút lực chú ý.
Nhưng ở trong mắt Phó Minh Thành thì cảnh tượng này lại biến thành Lăng Lăng không muốn nhìn thấy hắn, bởi chính chủ đến rồi, thế thân không còn quan trọng.
Ở trong mắt Lăng Lăng thì hắn cũng chẳng khác gì đám mèo kia, đều là thú cưng vẫy tay thì đến, xua tay thì đi, lúc vui thì bố thí cho chút cưng chiều sủng nịnh, lúc không vui thì ngay cả ánh mắt cũng không muốn ban cho hắn.
“Lăng Lăng.” Phó Minh Thành nhẹ giọng gọi tên Tạ Lăng, trong giọng nói lẫn theo tiếng nghẹn ngào.
Hàng mi dài của Tạ Lăng khẽ run, anh cố kìm nén không ngẩng đầu lên nhìn Tước Tước, động tác trên tay bất tri bất giác ngừng lại, dù Đại Bạch có dùng móng vuốt đẩy đẩy cũng không thể kéo linh hồn bé nhỏ của anh quay trở về.
“Từ nhỏ Lăng Lăng đã được người gặp người thích, không chỉ là người, mà cả đám chó mèo xung quanh cũng thích đến gần Lăng Lăng.” Ôn Tử Nhiên đẩy đẩy mắt kính, “Thế nhưng cậu ấy vẫn thích chơi cùng tôi nhất.”
Đồng chí Tạ Vinh Quang “Ồ” một tiếng.
Từ lúc thằng cháu cả nhà mình bước vào, ông không nhịn được mà ngồi thẳng dậy, sau khi nghe thấy Ôn Tử Nhiên nói chuyện thì đôi mắt sau cặp kính lại càng lộ ra sự hưng phấn.
“Đây là ám chỉ Tiểu Phó cũng không khác gì đám chó mèo ở bên ngoài thích lại gần Lăng Lăng, còn Tử Nhiên thì là người đặc biệt với Lăng Lăng.” Đồng chí Tạ Vinh Quang giải thích lại cho ông chủ Vu hiểu.
Ông chủ Vu: “Thì ra là thế...”
Phó Minh Thành cũng đọc hiểu ngụ ý của Ôn Tử Nhiên, ánh mắt hắn nhìn Ôn Tử Nhiên càng thêm lạnh lẽo. Cách cặp mắt kính mà Ôn Tử Nhiên cũng có thể cảm nhận được ánh mắt còn sắc hơn dao của đồng chí Tiểu Phó.
Hai mắt Ôn Tử Nhiên sáng rực. Nếu muốn bắt chước được thì đầu tiên cần phải phân tích được nội tâm của nhân vật chính trước đã. Người mà nhân vật chính đặt lên đầu quả tim bị vai ác vô sỉ cưỡng bách mang đi. Vai chính muốn đoạt lại người mình yêu, không nghĩ tới giờ phút này người thương lại đang thuận theo mà nằm trong lòng vai ác, từ trên xuống dưới không giống bộ dạng bị cưỡng bách chút nào. Ngay khắc đó, vai chính rất đau thương, hắn không hiểu, là do mình không tốt bằng vai ác ư?
Rất nhanh, vai chính đã nhớ lại, là do hắn dùng thủ đoạn bất hợp pháp mới khiến cho người thương tạm thời ở bên mình, còn bây giờ, chẳng qua là người thương lại một lần nữa trở về bên cạnh tình yêu đích thực của mình. Vai chính nghĩ, hắn có một chốc vui vẻ như vậy là đủ rồi, không nên tham lam yêu cầu thêm nữa. Thế nhưng đúng giây phút này, vai ác lại khiêu khích hắn, ánh mắt châm chọc, nên sự không cam lòng lại trỗi dậy, nỗi thống khổ điên cuồng cuồn cuộn trào dâng, khiến hắn chỉ muốn xé tan tên vai ác ở trước mắt này ra thành trăm mảnh!
Ánh mắt Ôn Tử Nhiên khẽ động, lệ khí trong mắt hắn lặng lẽ lan tràn, thoạt nhìn như một tên điên.
Tuyệt! Hiểu rồi!
Ôn Tử Nhiên chậm rãi đứng lên, cậu cười cười với Phó Minh Thành, vẻ mặt trở nên khó nắm bắt: “Tâm sự không?”
Hai người như đang đối đầu, ánh mắt chém giết trong không trung, như bắn ra cả tia lửa điện.
Phó Minh Thành trầm mặc một lúc lâu rồi chậm rãi gật đầu, hai người trước sau cất bước, lúc này Tạ Lăng lại kéo kéo ống quần Ôn Tử Nhiên, nhìn cậu đầy uy hiếp. Cậu hơi khom người xuống, nghe Tạ Lăng cắn răng nói: “Tước Tước không thể rời khỏi tầm mắt của tớ!”
“Tước Tước là Tiểu Phó ấy hả?” Ôn Tử Nhiên trầm ngâm hai giây, đôi mắt sáng ngời, “Tốt lắm, cậu cho tớ linh cảm đấy.”
Xưng hô thân mật như vậy mà được thốt ra từ miệng vai ác là cậu đây, vai chính nhất định sẽ tức phát khóc cho mà xem!
Cơ thể Tạ Lăng bị Ôn Tử Nhiên che khuất, Phó Minh Thành chỉ có thể nhìn thấy động tác Lăng Lăng túm lấy người kia, nhưng không nhìn rõ vẻ mặt. Sắc mặt hắn hơi trắng bệch.
Lăng Lăng của hắn kiêu ngạo như vậy, nhưng bây giờ lại thật cẩn thận là túm lấy ống quần một người đàn ông khác, như thể sợ người đó rời đi.
Lăng Lăng thích Ôn Tử Nhiên đến vậy sao...
Trong lòng trừ bỏ chua xót còn có phẫn nộ. Lăng Lăng ngoan như vậy, sao có thể yêu anh trai của mình được cơ chứ, nhất định là Lăng Lăng bị tên này dụ dỗ. Phó Minh Thành siết chặt nắm tay, Ôn Tử Nhiên, cậu ta làm sao dám!
“Còn nữa, cậu túm lấy tớ như vậy, Tước Tước nhà cậu đang tức điên lên rồi kia kìa.” Ôn Tử Nhiên cảm nhận được ánh mắt hung tàn kia lại dán lên người mình, trái tim không nhịn được mà run lên.