Phó Minh Thành lớn lên trong sự an nhàn, no đủ, hắn biết đến chiến tranh đổ máu cũng chỉ thông qua sách vở mà thôi. Nhưng tới khi bản thân thực sự được bước chân vào một đất nước đang bị chiến tranh tàn phá mới có thể hiểu được những con chữ ở trên sách vở chẳng miêu tả được hết sự đáng sợ của nó.
Sau khi máy bay đáp xuống một quốc gia nào đó, Phó Tuyết Khuynh đã đưa hắn đi bằng rất nhiều phương tiện, có thể là đường thủy mà cũng có thể là đường bộ… tóm lại là không phải đường hợp pháp.
Phó Minh Thành chẳng khác gì một con rối vô hồn bị đưa tới Afghanistan, lúc tới nơi khắp người hắn nơi nào cũng có vết thương, tất cả đều là do Phó Tuyết Khuynh gây ra trong lúc nổi điên.
Sau khi đến Afghanistan, Phó Tuyết Khuynh đã thay đổi hết những bảo tiêu ở bên người, tất cả những người mới đều là lính đánh thuê.
Dưới khói lửa của chiến tranh, cái mà Phó Minh Thành nhìn thấy ngoài khói lửa, tiếng đại bác và những bức tường đổ nát thì còn có cả máu đỏ nhuộm khắp nơi.
Hắn cứ tưởng mình sẽ nôn mửa nhưng không, ngay cả thời gian để sợ hãi hắn cũng không có, chỉ biết sợ hãi né tránh tiếng súng, dùng hết sức lực để dãy dụa mà sóng sót.
Mọi thứ ở trước mắt hắn đều là một đống đổ nát, đôi khi Phó Minh Thành tự nhủ, mình kiên trì sống sót tới như vậy rốt cuộc là để làm gì?
Có thể hắn chưa muốn chết… hoặc là bản thân hắn còn muốn nói một câu cảm ơn với Tạ Lăng.
Phó Minh Thành chẳng nhớ nổi hắn đã ở nơi này bao lâu, chỉ biết rằng trong số mười sáu lính đánh thuê đầu tiên, bốn người đã bỏ mạng, hai người trở thành phế nhân, còn đâu đều là tám người có gương mặt xa lạ.
Trong số những người này chỉ có một mình Phó Tuyết Khuynh từ đầu tới cuối chưa từng tổn hại một chút nào trên cơ thể, thậm chí gương mặt còn chẳng hề biến sắc, ngay cả mái tóc cũng không hề bung ra dù chỉ một sợi. Hẳn chiến tranh đã tác động tới tâm trí của bà ta, thái độ của bà ta đối với Phó Minh Thành thay đổi một cách chóng mặt.
Phó Tuyết Khuynh bỗng nhiên tự lẩm bẩm, giống như đang nói với chính bản thân mình.
“Ta từng bị bỏ rơi, bị ném lại ở trên đường lớn vào ngày có tuyết rơi lạnh giá nhất, suýt chút nữa đã chết rồi… chính là cha đã cứu ta.”
“Ngoài ta ra ông ấy còn có hai người con nữa là Đào Ca cùng với Hiểu Hiểu, Đào Ca và Hiểu Hiểu đều là con ruột của cha, nhưng ta chưa từng được gặp mẹ… Cha nói, mẹ vì không chịu được cuộc sống nguy hiểm nên đã bỏ đi rồi.”
“Cha cũng không muốn chúng ta bước vào cuộc sống của ông ấy, nhưng thật sự chúng ta không làm được… kẻ thù của ông ấy có rất nhiều, chúng ta muốn giúp ông ấy. Hiểu Hiểu được chúng ta đưa trở về nước, còn lại ta và Đào Ca ở lại giúp ông ấy.”
Giọng nói của Phó Tuyết Khuynh điềm nhiên tới mức quỷ dị, khiến cho Phó Minh Thành ghê tởm buồn nôn. Hiện tại, so với việc nhìn thấy những đoạn tay chân bê bết máu kia, hắn nghĩ có lẽ nhìn thấy gương mặt của chính mình còn buồn nôn hơn.
Hắn có gương mặt rất giống với Phó Tuyết Khuynh.
Chỉ có duy nhất đôi mắt là không giống.
Không hiểu sao Phó Minh Thành lại cảm thấy thật may mắn.
Hiếm khi mới có lúc Phó Tuyết Khuynh bình thường trở lại, từ hôm qua tới bây giờ lúc nào bà ta cũng không được bình thường, hết nổi điên lại làm rối tung rối loạn hết lên.
Thậm chí Phó Minh Thành còn có một suy nghĩ độc ác, kẻ điên này không phải cảm thấy tội lỗi sao? Sao lúc thôi miên người khác thì không tự thôi miên chính mình luôn đi.
Đúng vậy, Phó Tuyết Khuynh có thể thôi miên người khác, nói đúng hơn là có khả năng kiểm soát được tâm trí của người khác.
Từ nhỏ Phó Tuyết Khuynh đã thể hiện mình là người có trí tuệ hơn người, cô ta có thể học mọi thứ rất nhanh, lại còn có trí nhớ siêu phàm, nhìn một lần sẽ không quên, còn có thể nhìn ra thái độ vui buồn của người khác, từ đó nắm được tâm tình của đối phương. Đây là một loại năng khiếu trời ban, nhưng cũng là gánh nặng, dường như lúc nào cô ta cũng sống vì người khác.
Cha của Phó Tuyết Khuynh đã tìm cho cô ta một bậc thầy có chuyên môn về tâm lý học. Ban đầu ông cho rằng tìm cho nàng một người thầy chỉ để tâm trí của nàng sẽ thoải mái hơn, nhưng Phó Tuyết Khuynh lại cho rằng chỉ cần học được cách nắm bắt được tâm lý hay biểu hiện trên gương mặt của người khác sẽ càng dễ dàng tìm ra vị trí của kẻ thù hơn. Sau đó có thể phá được phòng thủ của người đó dễ hơn.
Phó Tuyết Khuynh có gương mặt vô cùng xinh đẹp, bề ngoài của nàng ta lại mỏng manh yếu đuối, rất dễ dẫn ra được dục vọng của người khác. Cô ta sẽ thường xuyên bị “bắt” đi, nhưng cũng lại có thể dễ dàng chẳng chút tổn hại nào mà rời khỏi, không những thế còn chiếm được cả đường đi tới khu căn cứ của quân địch.
Kẻ thù của cha nàng rất nhanh đã bị tiêu diệt, Phó Tuyết Khuynh cùng với Vu Đào chính thức tiến tới quan hệ yêu đương. Sau đó, nàng có thai, giống như lục bình luôn trôi dạt muôn nơi cuối cùng cũng đã tìm được chốn dừng chân, nàng muốn bản thân mình có một cuộc sống như những người bình thường khác.
Chỉ còn một nhiệm vụ cuối cùng nữa, là nàng có thể an tâm, đó là Mexico, kẻ thù cuối cùng là một trùm buôn ma túy lớn. Bọn họ đã sớm lên kế hoạch hoàn hảo, chỉ cần chờ làm xong vụ này là có thể mai danh ẩn tích sống yên bình, có thể trở lại làm người bình thường.
Biên giới Mexico đầy khói và bụi, bên trong những chiếc xe tải đổ nát là trùm ma túy được trang bị vũ khí tối tân và tàn bạo nhất, giống như kế hoạch những lần trước, bọn họ vẫn lựa chọn đánh lén.
Nhưng thật không may, không biết rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào hay là kẻ thù sớm đã chuẩn bị trước tâm lý, dưới mưa bom bão đạn, cha nàng đã chết, Vu Đào cũng vậy.
Ngay cả đứa con bé nhỏ còn đang nằm trong bụng của Phó Tuyết Khuynh cũng vậy, đều đã biến mất cùng bọn họ, chỉ còn lại duy nhất một mình nàng là sống sót.
Một lính đánh thuê ở phía hậu cần đã lao vào chiến trường sau đống đổ nát và cứu Phó Tuyết Khuynh còn nửa hơi tàn ra ngoài.
Trong cơn mê, Phó Tuyết Khuynh bỗng nhiên nhớ tới lời nói của cha nàng: “Ngày ta nhặt con về, hôm ấy trời đổ tuyết lạnh tới thấu xương, ngay cả ta cũng không ngờ được là con vẫn còn sống. Con mệnh cứng, làm cái nghề của chúng ta thì mệnh phải cứng.”
Đúng vậy, cuộc sống của cô ta thực sự quá khổ.
Từ đó trở đi, Phó Tuyết Khuynh như phát điên, cô ta vẫn giống như cũ, rong đuổi trong những đám lính đánh thuê, lần nào cũng xông pha ra tiền tuyến. Lần nào cũng vậy, cho dù cả đội có thương vong thảm tới như thế nào thì cô ta vẫn là người sống sót dai nhất.
Kể xong chuyện quá khứ, Phó Tuyết Khuynh ngẩn người nhìn không trung, giống như đang chìm sâu vào trong ký ức ngọt ngào của chính mình. Đột nhiên sau đó như nhớ ra thứ gì vô cùng ghê tởm, gương mặt của bà ta lập tức trở nên vặn vẹo, nụ cười ngọt ngào ban nãy dần trở nên tàn độc hơn.
Cảm giác ớn lạnh dần dần dâng lên trong lòng Phó Minh Thành, hắn có cảm giác mình đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, chẳng mấy chốc nó sẽ găm thẳng răng nanh có độc vào trong trái tim hắn.
Con rắn độc vẫn chưa đói, nó chưa muốn ăn thịt con mồi này, chỉ là đang muốn đứng ở một phía tận hưởng con mồi đang hoảng loạn giãy giụa sắp chết mà thôi.
Phó Tuyết Khuynh có thể làm ra chuyện này.
Bà ta dùng giọng nói cực kỳ lạnh lùng hỏi: “Đó là Tạ tiểu thiếu gia sao? Tao nhớ tên là Tạ Lăng đúng không?”
Phó Minh Thành cảnh giác nhìn chằm chằm người mẹ ruột thịt của mình, từng thớ cơ thịt trên người hắn trở nên căng chặt như sắp rệu rã. Lúc này hắn mới biết, thì ra người đàn bà này đã sớm cho người theo dõi hắn một khoảng thời gian rồi mới bắt cóc hắn.
Hình như nghĩ ra điều gì đó thật thú vị, Phó Tuyết Khuynh bình tĩnh trở lại, bà ta đột nhiên chuyển chủ đề, vẻ mặt lại càng trở nên thản nhiên hơn.
“Đúng rồi, mày vẫn chưa biết cha ruột của mình là ai đúng không?”
Cả người Phó Minh Thành cứng lại.
“Mày biết Vinh Thâm Niên là ai không?”
Phó Tuyết Khuynh uể oải nói, giọng nói của bà ta đột nhiên trầm xuống, giống như nói thầm nhưng đôi mắt lại chẳng che dấu ác ý nhìn về phía Phó Minh Thành.
Người đàn bà khẽ mở đôi môi đỏ mọng, thấp giọng thì thầm chẳng khác gì ma quỷ: “Hắn chính là cha của mày, người đã bắt cóc Tạ Lăng lúc nó còn nhỏ, thậm chí suýt chút nữa còn giết chết nó đấy.”
“À, đúng rồi, đôi mắt của mày giống như được tạc ra từ cái khuôn là Vinh Thâm Niên đấy, rất, rất, rất giống!”
Người đàn bà đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười chói tai không ngừng dội vào trong tai Phó Minh Thành.
Phó Minh Thành có cảm giác như cơ thể của hắn đã bị nhấn vào trong nước, nước chui vào trong ngực khiến hắn muốn thở cũng không nổi, âm thanh bên tai giống như cũng đã bị dòng nước ngăn cách. Xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng, tầm mắt của hắn cũng mờ đi.
Tra tấn của người phụ nữ đối với Phó Minh Thành không chỉ có thể xác mà còn cả tinh thần nữa, bà ta hận đứa trẻ mang dòng máu của mình nhưng lại không mang dòng máu của Vu Đào. Nhiều lần bà ta đã muốn giết chết hắn, nhưng lại nghĩ tới đứa con còn chưa kịp sinh ra của mình, sau đó lại điên cuồng muốn tìm cách bù đắp cho hắn rồi lại cảm thấy ghê tởm, điên cuồng muốn tìm cách tra tấn hắn.
“Câm miệng…”
Hai mắt Phó Minh Thành đỏ ngầu, hắn căm thù nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Rất lâu rồi hắn không mở miệng nói chuyện, không tránh khỏi đau rát ở cổ họng nên giọng nói rất khàn.
Phó Minh Thành cũng đã sống ở nơi bị chiến tranh tàn phá một khoảng thời gian không hề ngắn. Làn da bị gió sương phơi đen không ít, cơ thể cũng xuất hiện chằng chịt vô số vết thương lớn nhỏ. Hắn cũng đã cao hơn nhiều, bờ vai cũng rộng thêm, đôi mắt không còn trong veo đen láy như trước nữa mà hằn lên tơ máu, vô cùng u ám, lạnh lùng.
Cái nhìn này có lẽ đã chọc tới Phó Tuyết Khuynh, bà ta nổi điên bóp lấy cổ Phó Minh Thành hét lớn: “Thằng tạp chủng, không được nhìn tao bằng ánh mắt này!!”
Phó Minh Thành nắm lấy cổ tay của người phụ nữ rồi quăng bà ta xuống đất, hắn đã không còn là một đứa trẻ chẳng có sức phản kháng lúc đầu nữa.
Người đàn bà bị ném xuống đất chẳng có chút chật vật nào, bà ta nằm dưới đất dùng đôi mắt đen kiều diễm nhìn chằm chằm vào thiếu niên cao lớn trước mặt, giống như đang muốn nói –
Mày cũng thật dơ bẩn.
Phó Minh Thành lùi lại một bước rồi hoảng hốt chạy đi.
Sự tồn tại của hắn là một sai lầm, không chỉ có một gương mặt ghê tởm mà ngay cả máu thịt đang dung hòa trong cơ thể của hắn cũng bẩn thỉu như vậy. Mọi thứ trước mắt hắn đột nhiên biến mất, bất luận là phế tích hay máu tươi, tất cả đều biến thành một khung cảnh trắng đen, chỉ có bóng dáng thiếu niên trong trí nhớ của hắn vẫn chẳng thay đổi mà sinh động sáng ngời.
“Tạ Lăng….”
Cơn mưa to bất chợt ập đến, âm thanh súng đạn biến mất, chiến trường đổ nát nhường chỗ cho sự yên tĩnh đã mất từ lâu, cơn mưa đã gột rửa tất cả máu tươi trên mặt đất, đưa chúng vào sâu trong lòng đất, dường như ngay cả vết máu đen trên mặt đất cũng được gột rửa sạch sẽ.
Nếu như là ngày thường, Phó Minh Thành sẽ ngồi ở một góc mà tận hưởng cảm giác yên bình này, nhưng giờ phút này hắn chỉ muốn nước mưa sẽ cuốn đi sự dơ bẩn và nhơ nhớp của mình, hắn ngửa đầu lên nhìn trời bằng đôi mắt vô hồn.
Cơn mưa lớn lạnh lẽo ập xuống người cậu thanh niên cao lớn, làm cả người hắn ướt đẫm, một lúc sau hắn mới có thể cử động được cơ thể, hắn chán nản cúi đầu xuống.
Sau cơn mưa, Phó Tuyết Khuynh mang theo đám lính đánh thuê của mình rời khỏi Afghanistan, còn những người lính đánh thuê khác hình như đã đến đất nước M, cuối cùng Phó Tuyết Khuynh cũng mang Phó Minh Thành trở về nước.
Thời điểm hắn trở về nước là vào khoảng tháng 5, thời tiết dễ chịu, Phó Minh Thành nhìn lịch mới biết rằng thời gian mình rời đi còn chưa tròn mười tháng.
Hắn có cảm giác như đã nhiều năm trôi qua rồi vậy.
Sau mỗi lần Phó Tuyết Khuynh nổi điên cũng sẽ bình tĩnh được một khoảng thời gian, lần này cũng như vậy, bà ta nhìn Phó Minh Thành như bố thí mà nói: “Ngày mai tới trại huấn luyện, quá yếu!”
Phó Minh Thành lại bị đưa tới trại huấn luyện, người huấn luyện có vẻ rất tôn trọng Phó Tuyết Khuynh cho nên rất quan tâm tới hắn. Ông ta là một võ sĩ giỏi, vậy nên mọi ngày ngoại trừ huấn luyện ra thì ông ta còn dạy kèm thêm cho hắn nữa.
Huấn luyện chính thống khiến cho Phó Minh Thành tiến bộ một cách nhanh chóng, hắn học được tất cả những khó khăn trong những ngày huấn luyện ấy và ghi nhớ tất cả. Hắn chẳng bao giờ nói chuyện trong quân doanh, thêm với mái tóc quá dài che mất gần nửa khuôn mặt cũng sẽ mang tới cho người ta cảm giác lạnh lẽo tối tăm.
Có một người mới tới trại huấn luyện, vừa nhìn cũng có thể biết được đây là một tiểu thiếu gia da mềm thịt mềm đến đây để tìm trải nghiệm, đám huấn luyện viên nhân lúc rảnh rỗi có nói chuyện phiếm với nhau, cho rằng người này muốn kiên trì cũng chẳng được mấy ngày liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Phó Minh Thành không có hứng thú với người này, tại cậu ta cứ ríu rít bên tai hắn cả ngày, một câu trọng điểm cũng không có. Thời gian ăn cơm cũng không thể im lặng ngồi một chỗ mà ăn cơm sao? Đúng là ồn ào muốn chết!
Cuộc sống trong trại huấn luyện rất khắc khổ, nhưng cho dù vất vả đến đâu thì vẫn còn dễ chịu hơn nhiều với chiến tranh. Cũng chẳng biết được đến thời điểm nào Phó Tuyết Khuynh đột nhiên lại nổi điên tìm người tới bắt hắn chứ? Không phải hắn chưa từng có suy nghĩ muốn bỏ trốn, nhưng thế lực của người đàn bà kia quá cường đại, nói không chừng hắn chạy còn chưa được hai bước đã bị bắt trở về rồi, đều vô dụng mà thôi.
Sáng ngày hôm nay cũng bình thường như bao buổi sáng khác, mặt trời ló rạng, huấn luyện vẫn diễn ra như bình thường, tân binh cũng vẫn ồn ào như mọi ngày, duy chỉ có một điều khác biệt là…
Hình như hắn đã nhìn thấy Tạ Lăng.
Cậu thiếu niên đứng dưới ánh nắng trước cổng trại huấn luyện, bên cạnh cậu còn có thêm hai người vệ sĩ cao lớn. Có vẻ Tạ Lăng đã cao hơn năm ngoái, ngũ quan trên gương mặt cũng thanh tú, tinh xảo hơn. Cậu mặc một bộ quần áo đơn giản, khuôn mặt trong sáng, phong thái sạch sẽ, giống như bước ra từ giấc mơ của Phó Minh Thành vậy.
Chỉ là không có hay cười giống vậy.
Phó Minh Thành lại nghĩ.
“Xin chào, anh có biết Tạ Tinh đang ở đâu không? Tôi đã xin phép huấn luyện viên đến thăm anh ấy.”
Tạ Lăng đi đến trước mặt hắn, lịch sự hỏi.
Tạ Tinh? Ai?
Phó Minh Thành căng thẳng không biết nói gì, hắn không ngờ bản thân mình lại có thể gặp được Tạ Lăng ở nơi này. Cả người hắn đều bẩn thỉu như vậy, làm sao xứng xuất hiện ở trước mặt Tạ Lăng sạch sẽ đến thế chứ?
Hắn không xứng!
Một giọng nói phấn khích vang lên từ sau lưng Phó Minh Thành, hắn nhận ra chủ nhân của giọng nói này chính là tân binh mới tới kia.
Phải rồi, người mới tới tên là Tạ Tinh.
Gương mặt của thiếu niên không thay đổi nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng: “Anh hai.”
Tạ Tinh lập tức kích động ôm lấy Tạ Lăng, “Làm sao thế, gặp lại anh hai không vui sao? Anh hai nhớ em quá đi! Em lại mang đồ ăn tới cho anh sao? Oa! Nhiều quá đi! Lăng Lăng quả nhiên là cậu em trai tốt nhất trên đời! Hu hu hu tôi hạnh phúc quá!”
Tạ Tinh là một người nói rất nhiều, thậm chí anh ta còn có thể nói về một chủ đề tận hai giờ đồng hồ cũng không biết chán, anh ta thấy Tạ Lăng mang theo một chai nước ấm liền nhận lấy, sau khi uống hết nước, Tạ Tinh lại bắt đầu chuẩn bị nói tiếp thì Tạ Lăng đã vội vàng nói: “Em phải về trước.”
“Này! Sao lại về nhanh vậy?”
Tạ Tinh tủi thân nói, anh còn chưa nói đủ mà.
“Thôi bỏ đi, hôm nay tâm trạng em trai không vui nên anh cũng không trách em nha, nhưng em không vui vì điều gì? Là trường học hay là cuộc sống, hay là vấn đề tình cảm? Mà nếu là vấn đề tình cảm em cũng không nên có! Em còn nhỏ như vậy không nên yêu sớm đâu!”
Phó Minh Thành, người đang đứng ở một bên nghe lén cũng lặng lẽ gật đầu.
“Không phải!” Tạ Lăng biết mình mà không nói thì suy nghĩ của Tạ Tinh sẽ còn bay xa hơn nữa, cậu đáp, “Là Ôn Tử Nhiên! Ôn Tử Nhiên phiền chết đi được!”
Tạ Lăng nói xong thì hừ một tiếng, cũng không cho Tạ Tinh thêm cơ hội mở lời đã nói thêm: “Không nói chuyện với anh nữa, em còn phải về, ngày mai còn phải đi học.”
Tạ thiếu gia đột nhiên liếc nhìn sang anh chàng lạnh nhạt đứng bên cạnh anh trai mình, sau đó lại thân thiện nở nụ cười với anh chàng lạnh nhạt ấy: “Anh trai tôi tuy nói hơi nhiều nhưng anh ấy là người tốt, anh hãy chiếu cố anh ấy một chút nhé!”
Hạt giống đang vùi sâu trong trái tim của Phó Minh Thành đột nhiên phá vỡ trái tim của hắn, một mầm cây lặng lẽ mọc lên.
Lỗ tai Phó Minh Thành đỏ bừng: “Không, không, không cần khách khí.”
Tạ Tinh cả kinh đứng như trời trồng: “!!!!!!” không phải cậu ta bị câm sao?!