Iwanaga Kotoko đi cùng Verlaine đến quán cà phê bên cạnh.
Nhân viên phục vụ trẻ tuổi mang nước trái cây và ca phê lên cho bọn họ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Quán cà phê mở nhạc jazz, không khí yên tĩnh, động tác quấy cà phê của người đàn ông có cảm giác như hòa cùng một thể với không khí nơi đây.
“Xin lỗi, tôi muốn thêm một phần bánh kem nữa!”
Gọi đồ xong, Iwanaga Kotoko hút một ngụm nước trái cây, cô nói với người ngồi đối diện mình: “Chắc anh tìm tôi không chỉ để uống cà phê nhỉ?”
“Là một tiểu thư rất thông minh, tôi cũng nói thẳng vậy.” Người đàn ông tên là Verlaine nói: “Tôi muốn hỏi cô về chuyện của em trai tôi.”
“Em trai?”
“Nakahara Chuuya.”
À!
Iwanaga Kotoko ra chiều bừng tỉnh.
“Verlaine tiên sinh muốn biết cái gì?”
“Tất cả.”
Đi thẳng đến tìm cô, không hỏi một tiếng đã nhận định cô và Nakahara Chuuya quen biết, xem ra đã điều tra cả rồi.
Vua sám sát, Paul. Verlaine.
Iwanaga Kotoko suy nghĩ giây lát.
“Chuuya tiên sinh sao… Tôi và cậu ấy gặp nhau lần đầu tại một hội đấu giá trên du thuyền ở Toky, lúc đó cậu ấy vừa vớt Dazai tiên sinh vớt ra. A, Dazai tiên sinh là bạn trai hữu danh vô thực của tôi.”. truyện đam mỹ
“Thể thuật của Chuuya tiên sinh rất mạnh, nhưng vẫn luôn không đánh trúng Dazai tiên sinh. Đầu óc Dazai tiên sinh rất thông minh, sau này tôi sẽ giúp anh ấy rèn luyện thật khỏe, như vậy một đêm chúng tôi có thể làm vài lần cũng không nói chơi.”
“Mặt ngoài quan hệ của Chuuya tiên sinh và Dazai tiên sinh không tốt, trên thực tế rất ăn ý. Mặt ngoài quan hệ giữa tôi và Dazai tiên sinh rất tốt, trên thực thế cũng rất tốt, nhưng tôi hy vọng có thể phát triển mối quan hệ này thâm nhập thêm…”
“Chỉ là Dazai tiên sinh quá thẹn thùng. Như gần như xa thật sự làm người khó làm, có điều đây là điểm hấp dẫn của Dazai tiên sinh. Nếu ngày nào đó có thể nhìn thấy dáng vẻ kích động của Dazai tiên sinh…”
Mới đầu Verlaine còn ra vẻ ôn hòa, nhưng dần dần khuôn mặt thong dong kia xuất hiện cái khe.
Cuối cùng, khi Iwanaga Kotoko dò hỏi anh ta rằng thiếu niên như Dazai Osamu sẽ thích nội y kiểu dáng gì, anh ta không thể nhịn được nữa.
“Xin… Xin đợi một chút.”
“Xin lỗi vì ngắn lời cô, nhưng tiểu thư Iwanaga, tôi nghĩ tôi hỏi chuyện em trai mình chứ?”
Cứ nói về Dazai Osamu mãi là cái quỷ gì.
“À.”
Lập tức mất hơn nửa hứng thú.
Verlaine: “…”
“Tiểu thư Iwanaga biết thân phận của em trai tôi không?”
“‘Không phải con người’, đúng không?”
Trên mặt Verlaine hiện rõ suy nghĩ ‘cô biết cái này thì dễ nói’.
“Đúng vậy, không phải con người, chỉ là trình tự được máy tính lập trình, đây là nỗi cô độc thật sự. Xung quanh đều là giống loài không giống mình, sẽ không bao giờ xuất hiện thứ gì đó có thể chữa khỏi nỗi cô độc trong lòng.”
“Nhưng mà, cho dù là lạnh băng như sao chổi, nếu có thể được một tinh thể tương tự, nhưng vậy cũng có thể cùng nhau phi hành.”
Giọng nói của anh ta ưu nhã như tiếng violon.
“Ha…”
Iwanaga Kotoko cắn ống hút.
“Không thể hiểu được đúng không?”
“Hiểu thì có thể hiểu…”
Cô nói: “Cho nên anh muốn đưa Chuuya tiên sinh đi… Cùng nhau làm ám sát?”
“Đúng vậy, hai anh em cùng bước lên con đường ám sát.”
Verlaine nhắm mắt lại, đồng thời ngả người ra sau.
“Sinh mệnh chúng tôi bị người sáng tạo ra, không hề có ý nghĩa, vậy thì chúng tôi sẽ cho người sáng tạo chúng tôi thứ tương tự — cái chết không có ý nghĩa. Chỉ có như vậy, tôi mới có thể tiếp thu hiện thực.”
Lời nói không có sự lạnh lùng của danh xưng Vua ám sát, chỉ có tiếng thở dài mỏng manh thản nhiên.
“… Đúng thật.” Iwanaga Kotoko gật đầu: “Có đôi khi sáng tạo ra sinh mệnh càng tà ác hơn là giết chết sinh mệnh.”
Verlaine mở to mắt, như là không đoán được cô sẽ đồng ý với quan điểm của mình, đôi mắt lạnh lẽo kia ánh lên cảm xúc khác.
Iwanaga Kotoko đột nhiên đổi giọng.
“Nhưng mà, anh nói sinh mệnh của Nakahara tiên sinh không có ý nghĩa là cậu ấy sẽ đánh anh một trận tơi bời đó.”
Cô rũ mắt nhìn cục đá chìm nổi trong cốc nước trái cây, vành cốc bị hơi nước bám đầy.
“Tôi quen biết một thiếu niên, tuy anh ấy là người nhưng lại cực kỳ sợ hãi loài người. Bởi vì anh ấy quá hiểu lòng người. Cái anh ấy cảm nhận được không chỉ có cô độc mà là sợ hãi vô cùng tận.”
“Cho nên… Nỗi cô độc của mọi người không giống nhau. Anh không thể chấp nhận hiện thực, không có nghĩa Chuuya tiên sinh cũng thế.”
“Cứ đưa cậu ấy đi như vậy, anh có hỏi ý kiến của Chuuya tiên sinh chưa?”
Khi cô nói chuyện, bầu không khí còn tính là hòa hợp giữa bọn họ dần đông lại.
Iwanaga Kotoko đã nhận ra, nhưng cô cũng không dừng lại.
“Nếu muốn nói rõ ràng thì tôi cũng coi như không phải con người. Sự tồn tại tương tự bên cạnh tôi nói với tôi—“
Cô nhìn thẳng vào Verlaine: “‘Đừng tiếp cận người này, trong cơ thể anh ta có con quái vật vô cùng đáng sợ đang ngủ say'”.
“Là ‘bí mật về rừng rậm dịu dàng’ ha.”
Đồng tử của Verlaine co rụt lại.
“… Cái gì?”
Có vẻ Verlaine rất để ý đến thứ trong cơ thể anh ta.
Anh ta muốn ập đến bắt lấy cô, nhưng đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang bánh kem lên, cánh tay chắn ở giữa bọn họ.
“Verlaine tiên sinh, xin chờ một lát.”
Iwanaga Kotoko vội vàng ngăn anh ta lại: “Cái bánh kem này để lạnh là không ăn được nữa, để tôi ăn nó đã.”
Cô dùng dao nhỏ cắt bánh kem ra. Vỏ ngoài bị tách ra, sữa bơ trắng ngà bên trong chảy xuống.
“Tôi vẫn luôn muốn ăn bánh kem này với bạn trai!”
“Không cảm thấy nó rất dễ khiến người mơ màng sao. Hy vọng Dazai tiên sinh cũng có thể đối xử với tôi như với bánh kem, làm tôi tan chảy thật nhiều.”
“Verlaine tiên sinh từng đến quán cơm cá chình chưa? Thật ra vừa rồi tôi còn phân vân nên đến quán cơm cá chình hay đến đây. Cá chình được coi là biểu tượng của việc sinh nở, hơn nữa nó cũng coi là biểu tượng của vợ chồng hòa thuận vì hình dạng của mình, đặc biệt có thể bổ âm tráng dương.”
“…”
Tuy rằng không đến mức quá kinh hãi, nhưng Verlaine cũng cảm thấy ấn tượng đầu tiên của mình về cô đã bị rách nát.
“Cô là thiên kim tiểu thư, thế mà lại… Thế mà lại hạ lưu như vậy.”
Anh ta như rít qua kẽ răng.
Iwanaga Kotoko từng thấy biểu cảm như vậy không ít lần. Những người đó dựa vào xuất thân, vẻ ngoài, hành vi cử chỉ rồi dán cái nhãn thiên kim đại tiểu thư lên cho cô, sau khi hiểu biết về con người thật của cô thì cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng cô sẽ không vì vậy mà che giấu chính mình.
Lại nói, thèm cơ thể Dazai tiên sinh không phải chuyện rất bình thường sao.
Có thể nhìn ra Verlaine cực kỳ muốn nói tiếp chuyện vừa rồi, nhưng anh ta mạnh mẽ áp xuống, vẻ mặt nhẫn nhịn cuồng bạo như là bình yên trước cơn bão.
“Rốt cuộc cô là ai?”
“Không phải Verlaine tiên sinh đã điều tra rồi sao.”
“Nhưng có vẻ cô thần bì hơn so với kết quả tôi điều tra được.”
Vậy sao.
Iwanaga Kotoko không tỏ ý kiến.
“Tôi có cách mang Chuuya đi. Chỉ cần giết hết những người mà nó quan tâm là nó sẽ không còn lý do để ở lại nữa.”
Verlaine hơi nheo mắt: “Tôi nghe nói Chuuya rất quan tâm cô?”
“Chuuya tiên sinh luôn rất quan tâm bạn bè.”
Verlaine hơi mỉm cười. Iwanaga Kotoko cảm nhận được tính hiệu — lực lượng màu bạc đánh úp lại khiến xung quanh hơi rung lên.
Giọng điệu của anh ta vẫn dịu dàng như thế, nhưng trong mắt lại có ngọn lửa nhạt bốc lên, như có thể khóa chặt linh hồn, đồng thời thiêu trụi nó.
“Yên tâm, tôi sẽ dịu dàng.”
Verlaine ngồi vắt chéo chân, ưu nhã như quý tộc.
Anh ta thậm chí không cần đến động tác thô bạo cũng khiến sóng trọng lực tương tự Nakahara Chuuya đánh ra, bẻ gãy cô gái kiều nộn như đóa hoa trước mắt.
Không chịu được nổi một đòn.
Iwanaga Kotoko hơi nhún vai.
“Tôi hy vọng những lời này được Dazai tiên sinh nói khi ở trên giường.”
Cô bình tĩnh nhìn chăm chú đôi mắt của Verlaine, mắt anh ta có màu lam tương tự như Nakahara Chuuya, nhưng nó bi thương và mông lung hơn, như là có lớp mây mù che phủ, không đầy sức sống như Chuuya tiên sinh.
“Anh không khỏi đánh giá tôi quá cao rồi, Verlaine tiên sinh.”
“Tuy tôi và Chuuya tiên sinh là bạn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, tôi không phải lý do cậu ấy dừng lại ở đây.”
Hay là, mục tiêu thật sự của Verlaine chính là…
Ngay khi dị năng trọng lực được thả ra—
Một bàn tay đồng thời đặt lên bàn.
Không chỉ là cánh tay, mà có cả nửa người che trước mặt Iwanaga Kotoko, như là một cái chắn ngăn cách, sóng công kích của Verlaine lập tức biến mất.
Nhân gian thất cách, vô hiệu hóa dị năng.
“Cuối cùng cũng xuất hiện sao, u linh màu đen của Mafia Cảng.”
Verlaine cũng không ngạc nhiên.
Đôi mắt Iwanaga Kotoko sáng ngời.
“Dazai tiên sinh!”
Người ta tìm anh rất lâu!
Dazai Osamu vẫn mặc đồng phục của nhân viên phục vụ. Cậu không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm Verlaine.
“Verlaine tiên sinh.”
Cái gì chứ.
Iwanaga Kotoko tức giận phồng má, cô kéo ống tay áo của Dazai Osamu: “Dazai tiên sinh, bạn gái đáng yêu của anh cũng ở chỗ này, tại sao anh lại gọi tên một người đàn ông trước?”
Đây là trọng điểm sao?
Hai người không để ý đến cô. Không khí giương cung bạt kiếm chém không gian này thành mảnh nhỏ.
Bên này khác thường khiến cho cửa hàng trưởng chú ý đến.
“Mấy người đang làm gì thế?”
Iwanaga Kotoko quay đầu lại, cô nhìn về phía ông ta qua sô pha.
“Cửa hàng trưởng, tạm thời né tránh đi sẽ tốt hơn đó.”
“Nếu có tổn thất thì anh chàng tóc vàng ở đối diện sẽ bồi thường.”
Có thể là nụ cười của cô không đơn giản, cũng có thể vì khí thế của hai người kia quá khiến người sợ hãi, cửa hàng trưởng hơi sửng sốt, sau đó lùi vào phòng, những khách hàng khác cũng bỏ đi.
Ngay sau đó, cả quán cà phê chỉ còn ba người bọn họ.
“Đến tìm vị tiểu thư này quả nhiên là lựa chọn chính xác,” giọng nói của Verlaine trở nên nhẹ nhàng: “Không ngờ có thể nhìn thấy trường hợp anh hùng cứu mỹ nhân cảm động. Vậy thì xử lý cậu trước nhé, Dazai.”
Quả nhiên là lợi dụng cô dẫn Dazai tiên sinh ra sao.
Bàn tay đang túm ống tay áo của Dazai Osamu nắm chặt hơn, lúc này thiếu niên mới cúi đầu, khó hiểu nhìn cô.
“Bị cho rằng có quan hệ với con sên kia, thật đúng là khiến người ta khó chịu.”
Tuy nói như vậy nhưng trong giọng nói của Dazai Osamu lại không có cảm xúc gì cả: “Có điều anh sẽ không giết tôi, Verlaine tiên sinh. Bởi vì tôi có thể cung cấp thứ cần thiết cho công việc ám sát của anh.”
Verlaine im lặng giây lát.
Khi trên mặt anh ta có cảm xúc lần nữa, đó đã là nụ cười tàn nhẫn không cần che giấu.
“Có cần hay không là do tôi quyết định.”
Iwanaga Kotoko chỉ cảm thấy có bóng đen vụt qua trước mặt.
Tiếng pha lê vỡ tan vang lên, Dazai Osamu bị Verlaine bóp ổ ấn trên cửa kính, lớp kính phía sau bị nứt vỡ thành hình mạng nhện.
Dazai tiên sinh!!!
Cô và Dazai tiên sinh đều ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra, cũng biết anh tự có cách đối phó với Verlaine. Cái mình làm là không quấy rầy anh.
Nhưng mà, nhìn thấy Dazai tiên sinh có khả năng bị giết, trái tim cô vẫn bị bóp nghẹt.
Đặc biệt là—
Trong mắt Dazai tiên sinh không có một gợn sóng, thậm chí còn có sự hưởng thụ mơ hồ.
Đối mặt với cái chết, anh không có bất cứ cảm giác gì, trái lại còn như tín đồ cuối cùng cũng nghênh đón ân huệ của thần.
Có lẽ Dazai tiên sinh cảm nhận được ánh mắt của cô, nhưng anh cũng không nhìn cô.
Nên ra tay sao, hay là lại chờ một chút?
Cô không am hiểu dùng yêu quái làm chiến lực, lấy vũ lực đối phó với Verlaine cũng không có phần thắng. Nếu muốn sử dụng lực lượng mạnh hơn thì cần phải trả giá lớn hơn.
Cuối cùng, Iwanaga Kotoko nghe được tiếng súng lên đạn mà cô chờ đợi đã lâu.
“Mong anh buông tay, Verlaine tiên sinh.”
Cô nghĩ, nhất định ánh mắt mình nhìn Verlaine lúc này vô cùng lạnh lùng. Không có cách nào khác, ai bảo anh ta ra tay với bạn trai mình chứ.
Cô sẽ không để Dazai tiên sinh chết trước mặt mình.
Vệ sĩ đứng ở phía sau cô, họng súng chỉ thẳng vào Verlaine.
Đụng vào người Dazai Osamu là không thể dùng trọng lực để phòng ngự, cô biết rõ điều này.
“Là tay anh nhanh hơn hay là viên đạn bên này nhanh hơn… Muốn thử một chút không?”
Verlaine nhìn cô, sau đó nhìn khuôn mặt vô cảm của Dazai Osamu, như là không quá hiểu hành vì xả thân vì đối phương của họ.
“Tình cảm hai người tốt như vậy?”
Loại giọng điệu nghi ngờ này là sao hả.
“Tình cảm của chúng tôi đương nhiên tốt!”
Iwanaga Kotoko nói khi đôi mắt nhìn vào Dazai Osamu.
“Chúng tôi là quan hệ từng ngủ chung trên một chiếc giường!”