*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mỗi ngôi nhà trong tòa nhà này đều là sự phản chiếu chân thực nhất của thành phố, nhưng dù bộ lọc hoàng hôn có đẹp đến đâu cũng không thể che giấu được vẻ u ám méo mó trên khuôn mặt cả trai lẫn gái.
Diệp Sanh không biết nhiều về cư dân của biệt thự Trường Minh.
May mắn thay, khi xem những bức ảnh, Lạc Hưng Ngôn đã kể cho họ nghe tất cả những tính cách nghề nghiệp của từng người thuê nhà mà anh đã học được từ Vương Tiểu Bàn ngày hôm qua: hèn hạ, tính toán, tham lam, cáu kỉnh, hèn nhát và kiêu ngạo.
Ban ngày, tòa nhà này chỉ có bà chủ nhà và người phụ nữ thuê phòng số 201, những người còn lại thì đang đi học hoặc đang tìm việc làm.
Lạc Hưng Ngôn nói: "Nếu muốn rời khỏi đây, phải tìm ra người sáng tạo ra không gian. Chúng ta chia nhau ra. Một số người sẽ ở lại biệt thự Trường Minh xem có điều gì khả nghi không, và một số người sẽ đi cùng tôi ra ngoài thành phố nhìn xem."
Nói xong, Lạc Hưng Ngôn nhìn Ninh Vi Trần và Diệp Sanh và hỏi họ có muốn đi cùng nhau không. Diệp Sanh nhìn chằm chằm vào bức ảnh và lắc đầu.
Ninh Vi Trần hoàn toàn làm theo ý muốn của Diệp Sanh, cười nói: "Tôi và anh ấy sẽ ở lại đây."
Lạc Hưng Ngôn nói "Ừ" và quay người rời đi.
Diệp Sanh cất bức ảnh vào túi. Trong đầu cậu phân tích rất nhiều thứ, nhưng vì cổ họng bị thương nên cậu không thể nói được một lời. Có lẽ chính sự khó chịu vì muốn bày tỏ mà không thể diễn đạt đã khiến cậu rời khỏi phòng 303. Khi đứng trên tầng một của tòa nhà ống* và nhìn lên thế giới tròn trịa, khép kín bên cạnh, cậu cảm thấy một cảm giác chưa từng có, một loại cảm giác chán nản và nghẹt thở.
Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, mấy đám mây đen đã tụ tập trên những tòa nhà đối diện. Có vẻ như trời sắp mưa. Hoài Thành mưa nhiều, thời tiết u ám khiến người ta cảm thấy chán nản, lồng ngực như ống thổi kín gió.
Người phụ nữ ở tầng hai và chủ nhà cuối cùng cũng ngừng chửi nhau.
Bà chủ nhà vội vã cầm chổi lông gà đi xuống. Hiệu quả cách âm của tòa nhà ống rất kém, tiếng dép lê của bà lê bước xuống lầu rất rõ ràng, nhìn thấy Diệp Sanh ở cầu thang, bà chủ nhà tức giận nói: "Cậu đang nhìn cái gì vậy! Cút đi. Tầng một là Không phải chỗ của cậu. Đừng đứng trước cửa nhà tôi lảng vảng trước mặt tôi! Nghe được không!" Chủ nhà đuổi cậu đi và cảnh cáo hung dữ: "Tôi nói lại lần nữa, biệt thự Trường Minh không cung cấp nước hoặc điện vào ban ngày!"
Diệp Sanh nhìn chằm chằm vào bà ta mà không hề nói gì, như thể cậu đang nhìn xuyên qua bà ta để thấy điều gì đó. Chủ nhà thấy Diệp Sanh không để ý đến mình, đôi mắt trừng lớn và bắt đầu hét lên, Ninh Vi Trần nắm lấy tay Diệp Sanh và nở một nụ cười khiến người ta yêu thích: "Xin lỗi, chúng tôi sẽ rời đi ngay."
Hắn nắm tay Diệp Sanh và đi lên lầu.
Một nhóm người bước ra và nhìn nhau kinh ngạc sau khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Dương Bạch: "Anh, chúng ta cũng ở lại biệt thự đi?"
Dương Tông: "Biệt thự Trường Minh chỉ là một nơi rộng lớn như thế này thôi, có boss và vị hôn thê của hắn là đủ rồi. Chúng ta ra ngoài thành phố xem xem."
Dục Ma và tùy tùng của hắn gật đầu.
Âm thanh của công trường tạm thời dừng lại một lúc.
Diệp Sanh đi vào hành lang tối tăm, cậu và Ninh Vi Trần đều cao gầy nên khi đi vào bên trong phải cẩn thận, tránh chạm vào những sợi dây lộn xộn phía trên. Ban ngày cửa nào cũng đóng chặt, có thể thấy được mối quan hệ giữa hàng xóm trong biệt thự Trường Minh rất kém. Toàn bộ biệt thự Trường Minh có một mùi rất rõ ràng, không biết là từ nhà vệ sinh hay là từ rác trên mặt đất.
Đến nhà Vương Tiểu Bàn, cửa ra vào và cửa sổ phòng 303 đều đóng chặt.
Diệp Sanh muốn cạy khóa nhưng Ninh Vi Trần đã ngăn cậu lại.
Ninh Vi Trần không còn cách nào khác đành thở dài nói: "Nếu anh cạy mở cái khóa cửa này, có lẽ đêm nay chúng ta sẽ phải đối mặt với bà chủ nhà."
Diệp Sanh: "..."
Được rồi, cậu đã bỏ cuộc.
Người thuê nhà ban ngày sẽ không nhớ những gì đã xảy ra vào buổi tối, nhưng buổi tối họ sẽ có ký ức ban ngày. Bà chủ nhà vẫn keo kiệt như cũ, ban ngày dám bẻ khóa làm hỏng đồ của bà thì buổi tối chủ nhà sẽ đích thân đến tìm.
Nếu đặt độ khó của phó bản cho biệt thự Trường Minh.
Cô gái tóc vàng 201 và người đàn ông trung niên 301 nên cùng một loại; cậu bé và tên xã hội đen nên cùng một loại; người vợ 302 và Vương Tiểu Bàn nên cùng một loại; và chủ nhà là loại người duy nhất.
Diệp Sanh lấy điện thoại di động ra và gõ những phát hiện của mình cho Ninh Vi Trần.
【 Bức ảnh không phải được chụp bởi Vương Tiểu Bàn. 】Cậu lấy bức ảnh ra và chỉ vào mép tầng ba trong bức ảnh cho Ninh Vi Trần. Trong bức ảnh nồng đậm màu sắc rực rỡ, ánh hoàng hôn làm nổi bật bóng của cửa sổ, dây điện và chậu hoa, bên cạnh là những tòa nhà cao tầng.
Nếu không nhìn kỹ thì sẽ rất khó để thấy rằng có một cái bóng đen nặng nề hơn rõ ràng trên mặt đất, đó là bóng của một người.
Có ai đó đang đứng ở phía sau tầng 3, tuy người này không xuất hiện trong camera nhưng bóng của hắn ta đã được ghi lại.
Diệp Sanh tiếp tục gõ chữ.
【 Tôi so sánh kích thước của cái bóng và vật thể, tôi nghĩ cái bóng chính là Vương Tiểu Bàn, anh ta không phải là người chụp ảnh, lúc đó anh ta là người có mặt trong ảnh. 】
Diệp Sanh nói thêm.
【 Tư thế của Vương Tiểu Bàn rất kỳ lạ, anh ta đè lên hàng rào, kiễng chân lên và nghiêng nửa người ra ngoài, như thể đang cố gắng nhìn rõ thứ gì đó. 】
Ninh Vi Trần cùng cậu ở một ý nghĩa nào đó có thể gọi là tâm linh tương thông, bình tĩnh nói: "Anh cho rằng người chụp ảnh là người khác, thậm chí có thể là Cố Sự Đại Vương."
Diệp Sanh gật đầu, tiếp tục gõ.
【 Đúng vậy, Cố Sự Đại Vương hẳn là đã thuê phòng ở biệt thự Trường Minh một thời gian. 】
Ninh Vi Trần cười nói: "Nói không chừng hiện tại hắn đang ở trong biệt thự."
Diệp Sanh cau mày.
【 Tôi không nghĩ rằng với tính cách của bà chủ nhà, bà ấy sẽ cho mọi người sống ở đây miễn phí. 】
Ninh Vi Trần: "Ừ, đúng vậy."
Tốc độ gõ chữ của Diệp Sanh không tính là nhanh cũng không tính là chậm, nhưng khẳng định theo không kịp tốc độ nói chuyện với người khác. Nhưng trong lúc cậu đang gõ phím, Ninh Vi Trần vẫn lặng lẽ nhìn cậu. Không thúc giục, cũng không mang theo ý định ép buộc người khác.
Ninh Vi Trần rất giỏi trong việc kiểm soát bầu không khí giao tiếp thoải mái, huống chi Diệp Sanh đã không còn cảnh giác với hắn nữa, cuộc trò chuyện hiện tại thực sự rất hòa hợp, một người gõ chữ và một người nói chuyện.
Diệp Sanh: 【 Tôi muốn hỏi chìa khóa của bà chủ nhà. 】
Ninh Vi Trần: "Bà chủ nhà sẽ không đưa."
【 Đưa tiền cũng không được sao? 】
Ninh Vi Trần nhướng mày, cười hỏi: "Anh có tiền không, anh yêu?"
Diệp Sanh: "..."
Ha, cậu không có tiền.
Dù là thế giới bên ngoài hay thế giới bên trong, cậu đều không có tiền.
Ngày đầu tiên ngồi xe hoàn toàn phụ thuộc vào sự ép buộc và súng.
Diệp Sanh im lặng xóa câu này.
Ninh Vi Trần bỗng nhiên nói: "Chúng ta hiện tại đang ở trong câu chuyện của Cố Sự Đại Vương. Nếu muốn thực sự hiểu rõ câu chuyện của hắn, chúng ta có thể thử đảm nhận vai trò của nhân vật chính và sống trong tòa nhà này."
Diệp Sanh mím môi và gật đầu.
Ninh Vi Trần nhìn đồng hồ nói: "Bây giờ là 7 giờ 30 sáng, chúng ta dậy muộn. Tạp chí Chuyện Xưa cách biệt thự Trường Minh 40 km, đi xe buýt mất hai giờ và mất nửa giờ để đi bộ đến bến xe buýt gần đó. Lấy ca làm việc lúc 8 giờ làm ví dụ, Cố Sự Đại Vương thức dậy lúc 5 giờ 30 mỗi ngày."
Sau khi nghe hắn nói về việc đảm nhận vai nhân vật chính, Diệp Sanh ngước nhìn tòa nhà chật hẹp và tối tăm quanh co này và bắt đầu lập giả thiết cho rằng mình sẽ dành cả ngày ở đây. Trên thực tế, cậu khá thông cảm với Cố Sự Đại Vương khi nhắc đến cảnh nghèo khó. Khác với sự lạc hậu và xa xôi của Âm Sơn, nơi này lại là một sự buồn tẻ và nặng nề áp lực khác.
Cậu đã có thể đoán trước được một ngày của Cố Sự Đại Vương sẽ như thế nào, khi tỉnh dậy mở mắt ra, hắn không thể thắp đèn, chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối để tìm quần áo, mặc quần áo xong, hắn cầm chậu và khăn tắm đi đến nhà vệ sinh để lấy nước và tắm rửa.
Ánh sáng duy nhất là chiếc đèn đường bên cạnh, khi lấy nước phải điều khiển để nước không tràn ra ngoài. Suy cho cùng, với tính cách thần kinh của bà chủ nhà, có thể bà ấy sẽ quan sát từ phía sau khi hắn đang ngồi xổm xuống lấy nước.
Trời chưa sáng nên không thể gây ra quá nhiều tiếng ồn nên khi đi qua tầng 1 và đi xuống cầu thang hắn cần phải nín thở và cẩn thận hết lần này đến lần khác.
Khi bước ra khỏi căn biệt thự ngột ngạt này, hắn sẽ ngước lên và thấy người phụ nữ bán bữa sáng đang bận rộn trong bếp.
Ở phòng bên cạnh, chồng cô đang ngủ ngon lành.
Đi qua những con hẻm bẩn thỉu, chật chội và rời khỏi công trường, hắn tìm thấy một đô thị ngày càng thịnh vượng, nhưng cuộc sống ăn chơi, ăn chơi, tiêu tiền chẳng liên quan gì đến hắn. Công việc hàng ngày của hắn là chen lấn trên một chiếc xe buýt nồng nặc mùi khó chịu, suốt chặng đường hai tiếng rưỡi, hắn đờ đẫn nhìn người đi bộ qua cửa sổ. Thành phố này đã phát triển lớn đến mức mọi người sống như một đàn kiến.
Hắn bận đến mức không có mục đích hay phương hướng nào cả.
Việc phủ xanh Hoài Thành được thực hiện tốt, khi mùa xuân đến, hương hoa tràn ngập bốn phía khiến người ta mơ màng sắp ngủ.
Hiện tại không phải giờ cao điểm nên trên xe vẫn còn chỗ trống.
Diệp Sanh cảm thấy có chút khó chịu khi ngửi thấy mùi hoa trong không khí.
Một đại thiếu gia như Ninh Vi Trần có lẽ không có ý thức tham gia vào cuộc hành trình này, hắn trầm ngâm nhìn tấm biểu ngữ trên xe buýt, thản nhiên hỏi một cô gái bên cạnh: "Xin lỗi, đây có phải là quảng cáo không?"
"Không, không, không. Đây là khẩu hiệu của 《 Cái Miệng Nhỏ Kể Chuyện 》. Cô gái hai má đỏ bừng, ánh mắt có chút né tránh không dám nhìn hắn, liền nói: "Gần đây thành phố này nóng lên vì nó. Trên xe buýt, bạn có thể thấy khẩu hiệu quảng cáo này ở khắp mọi nơi trên màn hình, trên đường phố."
Đó là một mẫu môi đỏ như máu hơi hé ra, khi đặt riêng trên màn hình LED sẽ không đột ngột cho lắm, nhưng khi đôi môi này xuất hiện tràn ngập ở mọi ngóc ngách của cuộc sống, nó chỉ mang đến cho người ta cảm giác hoang đường và kinh dị khủng bố
Sau khi ngồi xe buýt được hai tiếng, bọn họxuống xe.
Biển báo dừng xe buýt cũng bị bao phủ bởi cái miệng đỏ như máu đó.
Diệp Sanh lấy điện thoại di động ra và gõ.
【 Lạc Hưng Ngôn nói ngày hôm qua anh ấy nhìn thấy một đứa trẻ từ phòng 302 vẽ khắp cuốn sổ tập viết đều là đôi mắt, hiện tại khắp nơi ở Hoài Thành đều có miệng, giữa hai người này có quan hệ gì sao? 】
Ninh Vi Trần cười như không cười nhìn cậu.
Bây giờ mỗi khi Diệp Sanh phát hiện ra điều gì đó, cậu đều phải cúi đầu gõ nó ra trên điện thoại trước khi cho hắn xem. Thiếu niên thân hình cao gầy, cao như cây tuyết tùng, khi cúi đầu gõ chữ, mái tóc đen xõa xuống, che đi đôi mắt đen láy và lạnh lùng, nhìn từ xa trông rất điềm tĩnh và ngoan ngoãn.
Ninh Vi Trần nghĩ nghĩ, nói: "Nếu anh cứ ngoan ngoãn như vậy thì em không bỏ được anh để đi ra ngoài."
Diệp Sanh: "......"
Cậu gõ chữ 【 Cút 】.
Nhưng điều kỳ diệu trong văn bản là lời mắng mỏ của cậu không hề có khí thế mà giống như đang ve vãn tán tỉnh.
Sau khi gõ xong, Diệp Sanh cảm thấy hoài nghi nhân sinh và nhanh chóng xóa đi chữ đó.
Ninh Vi Trần cười: "Đùa thôi." Tuy rằng ánh mắt của hắn không có chút nào giống như đang nói đùa.
Trên đường đến Tạp chí Chuyện Xưa, Ninh Vi Trần ngước mắt lên, nhìn thành phố vẫn đang phát triển cách đây hàng trăm năm, đột nhiên nói rõ ràng và bình tĩnh: "Anh ơi, anh vẫn còn nhớ đoạn cuối của 《 Cái Miệng Nhỏ Kể Chuyện 》 không? Tất cả chúng ta đều đã trải qua nửa sau của nó, thế nào là người nghe chuyện xưa, người kể chuyện xưa và người trong câu chuyện."
"Nói cách khác, thế giới này bây giờ có thể cho chúng ta thấy. Những câu chuyện giúp chúng ta phong ấn niềm vui và sự tức giận và ghi lại những năm tháng."
"Không thể có một đài phát thanh nào đạt được mức độ tuyên truyền làm nóng sức lan tỏa như vậy."
"Tất cả đôi mắt và đôi môi cụ thể trên thế giới này có thể là hình ảnh của một loại cảm xúc nào đó xuất phát từ Cố Sự Đại Vương."
*Tòa nhà ống: Các tòa nhà ống (筒子楼) thường là những tòa nhà 3-6 tầng không có thang máy. Mặt cắt ngang là một dải dài và hẹp có cầu thang ở hai đầu. Có một lối đi dạng ống chạy qua giữa nên có tên như vậy. Các phòng được bố trí sát nhau ở hai bên hành lang, nhìn chung là cấu trúc một phòng ngủ có diện tích dưới 20 mét vuông, không có nhà vệ sinh, phòng tắm, phòng vệ sinh hoặc nhà bếp độc lập. Vì vậy, mỗi tầng đều có nhà vệ sinh công cộng, bếp công cộng, phòng tắm, phòng khách, v.v. ở tầng 1. Một số phòng tốt hơn thì có ở mỗi tầng, và cấu hình về cơ bản giống như trong ký túc xá.