Có lẽ chưa bao giờ có một đứa trẻ sơ sinh nào sinh ra mà trong lòng lại mang theo sự hận thù như vậy. Cậu mang trong mình đầy sự hung hăng đối với thế giới này, vì vậy thế giới cũng không tử tế với cậu. Những năm đầu, bệnh tật, đói rét luôn rình rập cậu như bóng với hình.
Sau khi nhiều người tìm hiểu về trải nghiệm của cậu, họ luôn tỏ ra thương hại và đặt nhiều suy nghĩ áp đặt lên người cậu: họ cho rằng cậu thật đáng thương, và họ mừng vì có một người thân đã mang đến cho cậu hơi ấm duy nhất và ngăn cản cậu đi lạc lối.
Trên thực tế, tất cả bọn họ đều sai. Dù bà có đóng vai trò gì trong thế giới của cậu, tính cách của Diệp Sanh sẽ không thay đổi.
Màu nền thời thơ ấu của cậu là đen và đỏ. Diệp Sanh cũng không cảm thấy mình đáng thương. Khi một người nói cậu đáng thương, người đó sẽ tự miêu tả cậu là người có số phận "khốn khổ", vậy số phận là gì?
Diệp Sanh đã quên mất ký ức thời thơ ấu của mình từ lâu, nhưng cậu vẫn nhớ sự tra tấn của cơn đói, lạnh lẽo, bệnh tật và cơn thịnh nộ trong trái tim sắp nổ tung.
Cậu thực sự cảm thấy thế giới này không nên tồn tại —— nó phải được tắm máu, tổ chức lại và bị lật đổ.
Chảy xuôi trong xương của Diệp Sanh là cảm xúc chán đời tràn ngập sự hung hăng điên cuồng.
"Gia đình tôi sống ở lưng chừng núi. Lúc đói quá, tôi ăn đủ thứ, rễ cây, đá, giun đất, rắn. Một đứa trẻ không thể sống nhờ những thứ này nhưng tôi vẫn sống sót."
Diệp Sanh dừng lại và nói một cách vô cảm.
"Ninh Vi Trần, tôi nói lời này không phải là muốn cậu thương hại tôi, sau này đừng nói nhảm với tôi."
Diệp Sanh nói: "Khi còn nhỏ, tôi không có cuộc sống tốt đẹp và cảm xúc của tôi rất cực đoan. Nhưng khi lớn lên và phát triển suy nghĩ của bản thân, tôi bắt đầu học cách kiểm soát những cảm xúc này. Tôi luôn nghĩ rằng hành vi của tôi bị ảnh hưởng bởi bà tôi... Mãi cho đến khi tôi nhìn thấy chiếc hộp và biết được rằng mình có một quá khứ không xác định, tôi mới nhận ra rằng tính cách của mình đã sớm được xác định."
"Cái gọi là kế hoạch cuộc sống từng bước, học tập, đi học, làm việc và trở về Âm Sơn đều là tôi đạo văn và sao chép cuộc sống của người khác."
"Tôi chưa bao giờ có mục đích sống. Tôi đơn giản sống sót ở Âm Sơn vì tôi không muốn chết."
"Nhưng hiện tại, có lẽ tôi đã có chút phương hướng xác định rồi."
Ninh Vi Trần nghe xong, hồi lâu không nói chuyện.
Diệp Sanh nhìn mặt trời đã lặn xuống chân trời thành phố, giọng nói nhẹ nhàng như làn khói: "Tôi đang tìm kiếm quá khứ của mình."
—— Vậy thì, điều gì quan trọng trong quá khứ?
Diệp Sanh không khỏi liếc nhìn Ninh Vi Trần, nhìn khuôn mặt khiến cậu lần đầu nhìn thấy trên đoàn tàu khiến cậu có chút mất tập trung, hàng lông mi dài đón lấy ánh vàng của ánh hoàng hôn, cậu tự hỏi tự trả lời trong lòng vài câu.
Có lẽ, có một người nào đó trong quá khứ mà cậu không thể buông bỏ được.
Ninh Vi Trần há miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại nhanh chóng cau mày không nói, đôi môi mỏng mím thành một đường.
Đây là lần đầu tiên Diệp Sanh nhìn thấy phản ứng của hắn. Ảnh đế rất giỏi ăn nói lại im lặng khi có điều gì đó muốn nói bên miệng?
Dừng một chút, Ninh Vi Trần bất đắc dĩ nở nụ cười, đôi mắt như xoáy nước màu đen.
"Anh ơi, anh thật là hư hỏng."
Diệp Sanh nhướng mày.
Ninh Vi Trần đưa tay ra, cùng mười ngón tay Diệp Sanh đan xen vào nhau, sự đau lòng trở nên mềm mại, trong lòng hắn đang phân tích ranh giới lung lay sắp đổ, Ninh Vi Trần cúi đầu hôn lên trán Diệp Sanh.
"Em hy vọng rằng trong tương lai, anh có thể nhìn thấy em trong quá khứ mà anh sẽ không bao giờ quên."
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, giọng điệu không hề tản mạn ái muội, hắn nói chuyện một cách rõ ràng và bình tĩnh.
Nó giống như một lời thì thầm hoặc một câu lẩm bẩm.
"Anh trai, lần này là anh trêu chọc em trước, về sau anh hối hận cũng vô dụng."
Diệp Sanh không lùi lại và tùy ý để môi hắn chạm vào cậu.
Trên đường trở về biệt thự Trường Minh, Diệp Sanh lại nhìn thấy Tiểu Vũ. Dây đeo cặp sách của Tiểu Vũ bị hỏng nên cậu bé phải xách cặp suốt chặng đường về. Buổi tối rõ ràng là thời điểm mùi pháo hoa nhân gian nồng nàn nhất trong ngày. Nhưng cậu bé bước vào con hẻm tối tăm và mục nát với chiếc cặp sách trên tay, trông chết lặng, giống như một con rối bị tước đoạt cảm xúc.
Diệp Sanh nghĩ đến suy đoán trước đó của mình và bước tới giao tiếp với Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ."
Tiểu Vũ nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên. Cậu bé rất gầy và ngăm đen, mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng có dòng chữ "Trường tiểu học Quang Minh" đã giặt đến mức phai màu, chỉ nổi bật lên một đôi mắt to đen láy trên khuôn mặt gầy gò.
Diệp Sanh cúi đầu nói với cậu bé: "Hôm qua anh đã phát hiện ra một chuyện."
Tiểu Vũ vốn dĩ mắc chứng tự kỷ nên không muốn nói chuyện với cậu, cậu bé quay mặt đi.
Diệp Sanh: "Anh phát hiện trong biệt thự của chúng ta hình như có kẻ rình coi."
Tiểu Vũ đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cậu. Thực ra cậu bé có thể nói được, nhưng môi trường gia đình không bắt buộc cậu phải nói, việc duy nhất cậu phải làm là im lặng, im lặng khi bị cha đánh, im lặng khi mẹ khóc.
Theo thời gian, cậu bé cũng quên cách nói.
Tiểu Vũ quỳ xuống, từ trong cặp sách lấy ra một cuốn vở và một cây bút.
Cậu bé viết vào sổ tay tập viết.
【 Anh cũng đã phát hiện ra nó à? Camera trong nhà vệ sinh được bà chủ nhà lắp đặt nhưng em cảm thấy như có mắt ở khắp mọi nơi trong tòa nhà của chúng ta và trong phòng em cũng có mắt. 】
Có vẻ như Tiểu Vũ đã gặp rắc rối vì vấn đề này từ lâu.
Diệp Sanh gật đầu: "Chuyện này tụi anh đã nói với chủ nhà, hôm nay bà ấy sẽ giúp tụi anh tìm kẻ rình coi."
Tiểu Vũ viết vào sổ tay.
【 Anh nghĩ người nhìn trộm sẽ là ai? 】
Diệp Sanh: "Em sống ở đây lâu hơn anh, em không biết sao?"
Tiểu Vũ lắc đầu và viết bằng bút. 【 Em không biết, lúc đầu em nghi ngờ một người, nhưng sau đó em không chắc nữa. 】
Diệp Sanh: "Em nghi ngờ ai?"
Tiểu Vũ: 【 Người sống cạnh nhà em. Em thường đi học về thấy anh ấy kiễng chân lên ban công nhìn xuống. 】
Diệp Sanh: "Có lẽ em nói đúng."
Tiểu Vũ viết.
【 Có phải anh ta là kẻ lén lút trốn trong bóng tối? 】
Đến thế giới này ba ngày ba đêm, mọi người chỉ chú ý đến ban đêm trong biệt thự Trường Minh không ai để ý đến ban ngày. Trên thực tế, so với những kẻ dị giáo kỳ lạ và đáng sợ vào ban đêm, những người thuê phòng vào ban ngày mới là nhân vật chính của thế giới này.
Diệp Sanh nói: "Muốn nói chuyện với anh không?"
Tiểu Vũ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Diệp Sanh bằng đôi mắt đen láy. Bởi vì chủ đề chung là "rình coi", Tiểu Vũ chậm rãi gật đầu.
Diệp Sanh: "Chúng ta nói chuyện về căn biệt thự này đi."
Tiểu Vũ: 【 Cái gì? 】
Diệp Sanh: "Mẹ của em là người như thế nào?"
Tiểu Vũ suy nghĩ một chút: 【 Bà ấy luôn khóc. Em quen với cách bà ấy khóc hơn là vẻ ngoài của bà ấy. 】
Diệp Sanh: "Cha của em đâu."
Tiểu Vũ nói: 【 Ông ấy thích đánh em và ép em lên tầng hai trộm quần áo của người ta. Nếu em không đi thì ông ấy sẽ đánh em. 】
Diệp Sanh: "Trộm quần áo? Trộm quần áo của người phụ nữ phòng 201?"
【 Ừm. 】
Tiểu Vũ gật đầu, ở thời đại này, một đứa trẻ bảy tuổi vẫn đang trong giai đoạn không biết gì về "nam nữ" và "quyền riêng tư".
【 Sau đó em bị bắt, bố em nói em không biết gì. Thế là người đàn ông ở phòng 202 ném em xuống cầu thang, em bị rớt 4 cái răng trong thời kỳ mọc răng. 】
Diệp Sanh: "Cha em sẽ không ngăn cản hắn sao?"
Tiểu Vũ lắc đầu.
【 Sau khi em từ bệnh viện trở về, bố em đang đếm các hóa đơn và cảm thấy rằng em đã tiêu rất nhiều tiền nên ông sẽ không cho em ăn trong tuần tới. 】
Diệp Sanh nhìn thân hình gầy gò rõ ràng là bị suy dinh dưỡng của cậu bé, sau đó nghĩ rằng cha cậu bé thực sự là 《 Phình Bụng 》, cảm thấy mỉa mai và nói: "Mẹ em ở đâu?"
Tiểu Vũ lại lắc đầu một lần nữa.
【Mẹ em đang khóc. Mẹ không dám trái lời cha em, khi em đói, mẹ khóc bên cạnh em. 】
Diệp Sanh nhất thời không biết phải nói gì.
Tiểu Vũ vùi đầu viết.
【Tại sao con người có thể rơi nhiều nước mắt như vậy? Mỗi lần bà ấy khóc, em không biết phải nói gì. Em sợ nghe thấy tiếng mẹ khóc nên em ra hành lang làm bài tập. 】
【Nhưng ở đây có nhiều con mắt. 】
Đây là tuổi thơ của cậu bé. Người cha háo sắc và người mẹ hèn nhát đan xen với những h@m muốn và cãi vã bất tận ở thế giới người lớn.
Ngoài ra còn có một kẻ hay rình mò khiến cậu bé gặp ác mộng ngày đêm. Cậu bé vẽ những con mắt khắp cuốn sổ của mình và chọc chúng thành từng mảnh, trút hết nỗi sợ hãi, chán nản và buồn bã vào đôi mắt này.
Cậu bé không thể thoát khỏi cha mẹ hoặc tuổi thơ tan vỡ này, nhưng cậu bé có thể bắt được kẻ rình mò này.
Bắt được hắn dường như có thể cho phép cậu bé thở một lúc trong tòa nhà quan tài này.
Diệp Sanh nói: "Em muốn nhanh lớn lên sao?"
Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu.
【 Em muốn khi em lớn lên có thể dọn ra ngoài. 】
Họ quay trở lại biệt thự Trường Minh, đúng như dự đoán của Diệp Sanh, khi họ quay lại bà chủ nhà đã mắng mọi người và yêu cầu bọn họ đứng lại và tập trung bọn họ ở lầu một.
Cô gái tóc xoăn nép mình trong vòng tay của tên xã hội đen trẻ tuổi, hôm nay cô ta cuối cùng cũng ra ngoài và thay chiếc áo dây kia bằng một chiếc váy đỏ.
Những lọn tóc xoăn vàng óng, đôi môi đỏ tươi, lớp nền quá trắng để che đi màu vàng xanh do lạm dụng m@ túy, kẻ mắt và phấn mắt đậm, trợn mắt nhìn xuống bà chủ nhà.
"Sao vậy bà già! Bà suốt ngày cằn nhằn, ăn cứt nhiều quá hay sao mà nói nhiều như vậy!"
Bạn trai của cô cũng là một nhân vật không dễ chọc, tức giận nói: "Bà già, đừng tưởng tôi không dám đánh bà, tháng sau tôi sẽ không ở đây nữa, kệ bà! Chết tiệt!"
Nếu bà chủ nhà có thể bị hai người này uy hiếp thì bà ta sẽ không được gọi là bà chủ nhà.
Bà chủ nhà đang cầm một chiếc chổi lông gà và giọng của bà ta to hơn cả hai người họ cộng lại.
"Hai người đang gắn máy giám sát trong nhà của tôi đúng không? Hai tên hèn hạ bị tôi phát hiện ra rồi! Các người gắn máy theo dõi trong phòng tôi đúng không!"
Tên côn đồ tức giận: "Bà cho rằng chúng tôi cũng ghê tởm như bà sao? Ở đống đổ nát này ai mà muốn giám sát. Bà chẳng thèm ngắm cái nơi rác rưởi như thế này, giỏi quá! Đi đi, đến tháng sau tôi cũng chẳng ở đây nữa!"
Lúc này, hai vợ chồng ở tầng 3 cũng bị chủ nhà gọi xuống.
Người vợ hàng ngày không những bán đồ ăn sáng mà còn đi làm công, ngày nào cũng như con quay.
Chủ nhà hếch mũi trừng mắt: "Hai người đứng lại, sáng nào các người cũng ồn ào như vậy, không biết đã lãng phí bao nhiêu tiền điện nước của tôi, tôi đã biết từ lâu các người là dân ở bên ngoài đến, có tố chất kém, bây giờ còn gắn máy giám sát trong nhà tôi. Có phải là hai người không, có phải không!"
Người vợ đột nhiên gay gắt đáp lại: "Vậy thôi không thuê nhà bà nữa cũng chả sao. Bà muốn có tiền và gây nhiều chuyện như vậy. Trên đời không có thứ gì tốt như vậy cả."
Chủ nhà bùng nổ: "Hét, hét, hét nếu cô còn hét nữa thì cô thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây vào tháng sau!"
Người vợ tiếp tục tranh cãi với bà chủ nhà.
Chồng người phụ nữ vô tư thoải mái, hắn nhìn thấy bộ đồ của cô gái tóc xoăn, mắt hắn sáng lên. Ánh mắt hắn cố ý vô tình liếc nhìn ngực cô.
Tên côn đồ nhận ra điều này, lập tức cảnh giác và chửi: "Mày nhìn đi đâu vậy tôm chân mềm?!"